Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 79: Chương 79: Không rời xa




Trong nhà đá, Lạc Tuyết mềm mại nằm trên gường đá , Phong Liệt Diễm dịu dàng nhìn người trong ngực, cặp mắt một khắc cũng không chịu dời đi.

Lạc Tuyết tình triều dần dần rút xuống, tình độc trong cơ thể không còn cắn nuốt tứ chi và toàn bộ thân thể nàng nữa, nhưng vừa mới cuồng dã hoan ái, làm Lạc Tuyết rất xấu hổ.

Giờ phút này, nàng đang nhắm chặt hai mắt phượng lại, trên mặt đỏ ửng mê người, môi anh đào hơi sưng nhấp nhẹ , lại một lần nữa dụ hoặc Phong Liệt Diễm, hắn lặng lẽ ở trên môi nàng chạm nhẹ một chút, trái tim lại không tự chủ được run theo.

Quần áo rơi đầy đất, hai thân thể trần trụi đang ôm chặt lấy nhau, Lạc Tuyết không dám mở mắt ra, không dám đối mặt với trái tim của bản thân và Phong Liệt Diễm.

"Vân Thiên, nàng có biết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay quan trọng với ta đến mức nào không, bây giờ ta rất hạnh phúc, bởi vì người ta yêu thật sự là một nữ nhân, trời cao đã thiên vị chúng ta có phải không? Nàng đang ở trong ngực ta một cách chân thực, thân thể của nàng cũng cho ta, nhưng mà, ta vẫn sợ nàng sẽ rời khỏi ta, Vân Thiên, nàng đừng rời khỏi ta, có được không?" Phong Liệt Diễm thì thầm , vuốt những sợi tóc bay tán lạc của Lạc Tuyết.

Người Trong ngực bỗng nhúc nhích, sau đó nhẹ nhàng nói: "Phong Đại Ca, tên của ta là Lạc Tuyết, là dưỡng nữ của lê Thị Lang, thân phụ là Vân Thiên Ca. Còn có một việc, ta cũng là trắc vương phi của Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên, năm mười sáu tuổi ta gả cho hắn, Long Ngạo Thiên rất sủng ái ta, hai người chúng ta đều có tình cảm với nhau, nhưng Vương phi của hắn Thượng Quan Vũ Điệp ghen tỵ, Long Ngạo Thiên vẫn chưa có con trai, sau khi ta mang thai, Long Ngạo Thiên liền tuyên bố nếu ta sinh bé trai, sẽ lập làm Thế tử, Thượng Quan Vũ Điệp vì bảo vệ địa vị của mình, nên hôm đó trong tiệc sinh nhật ta, gạt ta uống rượu có chứa thuốc mê, sắp đặt màn Lê Trắc phi hồng hạnh xuất tường, sau đó bị bắt gian tại giường."

"Long Ngạo Thiên trong cơn phẫn nộ không chịu tin tưởng sự trong sạch của ta, đã chém đầu thị vệ vô tội, sau đó đem ta nhốt vào địa lao. Ban đêm, thừa dịp Long Ngạo Thiên đi ra ngoài, Thượng Quan Vũ Điệp liền tới, không ngờ nàng che dấu võ công của mình, nàng buộc ta uống thuốc phá thai, lại dùng một kiếm chặt đứt cánh tay trái của ta, nàng nói, nàng muốn ta sống không bằng chết! nha hoàn của nàng đem ta vứt ở bãi tha ma, sư công lúc đi hái thuốc phát hiện cũng đã cứu ta trở về cốc, sư công đem võ công cả đời truyền cho ta, dạy cho ta rất nhiều thứ, ta mới có thể chống đỡ đến bây giờ.”

Lạc Tuyết thản nhiên kể lại, nàng đã rất lâu không nghĩ đến chuyện cũ để cho cả đời nàng khắc cốt ghi tâm này, hôm nay nhắc lại, nước mắt không khốngchế được lại rơi xuống, Phong Liệt Diễm lòng đau như cắt, hôn nhẹ lên nước mắt Lạc Tuyết, thì thầm : "Lạc nhi, ta có thể gọi nàng là Lạc nhi được không? Phong Liệt Diễm ta thề, cả đời yêu ngươi, tuyệt sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng nữa, ta muốn cho nàng toàn bộ hạnh phúc, khiến cho nàng cả đời vui vẻ, Lạc nhi, gả cho ta, cả đời này, ta chỉ cưới một thê tử là nàng, có được không?"

"Phong Đại Ca, ta không xứng với chàng! Ta đã gả cho người khác, cũng đã từng mang thai đứa bé, hơn nữa. . . . . . chàng vừa rồi không phải đã thấy thân thể xấu xí của ta rồi sao? Chàng có thể tìm được một nữ nhân tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần." Lạc Tuyết lắc đầu, khóc lớn hơn.

"Lạc nhi, không phải như vậy, nàng đừng khóc, nàng biết không? Thiên hạ vô số nữ nhân nhưng chỉ có nàng khiến cho ta rung động, chỉ có nàng mới có thể khiến ta đau lòng tương tư. Mặc kệ trước đây nàng đã từng có chuyện gì, ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm nàng có yêu ta như ta yêu nàng không, Lạc nhi, nàng yêu ta sao?" giờ phút này trái tim Phong Liệt Diễm cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ nghe được đáp án làm hắn thất vọng.

Lạc Tuyết ngơ ngẩn, nàng thương hắn sao? Nàng cũng không biết, nàng thích ở chung với hắn, nhưng nếu yêu hay không, nàng thật sự không biết.

Lạc Tuyết đang suy nghĩ, Phong Liệt Diễm đã vén chăn lên, nhìn về phía vết thương trên vai Lạc Tuyết, bởi vì y thuật của Ngọc Trần Tử cao minh, cũng không để lại vết sẹo quá khó coi, chỉ là hai vai của nàng không còn cân xứng nữa, trong lòng của hắn chỉ có thương tiếc và đau lòng, làm sao có thể ghét bỏ nàng được?

Bờ môi ấm áp của Phong Liệt Diễm nhẹ nhàng hôn lên vai trái Lạc Tuyết, mang theo bao nhiêu là quyết tâm và tình yêu say đắm, từng chút từng chút một hòa tan vào trái tim bao nhiêu năm tĩnh mịch của Lạc Tuyết.

Bàn tay lớn di chuyển dịu dàng mơn trớn mỗi một tấc da thịt Lạc Tuyết, cuối cùng xoa nhẹ lên chiếc mũi cao thẳng đang lấm tấm mồ hôi của nàng, môi cũng dời đi, ngậm chặt làn môi đỏ thắm thêm một lần nữa, nhẹ nhàng mút, Lạc Tuyết bị cử động của Phong Liệt Diễm làm cho toàn thân khẽ run, từng dòng nước ấm nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tình triều đã lui một lần nữa bị kích lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ càng thêm say lòng người, Phong Liệt Diễm cười nhẹ hôn rất thật sâu lên đôi môi đỏ mọng mê người.

Lạc Tuyết vùng vẫy đem môi dời đi, "Phong Đại Ca, chúng ta nên tỉnh dậy rồi, sư công vẫn đang chờ bên ngoài !"

"Ha ha, không sao, là sư công phân phó muốn ta hoàn thành nhiệm vụ này!" Phong Liệt Diễm cười tà mị tiếp tục hôn nhẹ Lạc Tuyết, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng đang mím chặt của Lạc Tuyết ra, tìm kiếm hương thơm ngọt ngào.

"Lạc nhi, nàng yêu ta không?" Phong Liệt Diễm giữa lúc tình cảm mãnh liệt vẫn không quên vấn đề quan trọng mà hắn muốn biết nhất này.

Lạc Tuyết không lên tiếng trả lời, bởi vì nàng không xác định, cho nên nàng im lặng.

Nụ hôn một lần nữa rơi xuống, kịch liệt, bá đạo, mang một chút không cam lòng trừng phạt người dưới thân. Yêu quá tha thiết, bên hông Phong Liệt Diễm trầm xuống, thân dưới nhẹ đưa vào, cùng thân thể Lạc Tuyết hợp làm một, đan xem giữa tình cảm đơn thuần và yêu say đắm

Trong cốc một phòng kiều diễm, mà ngoài cốc mấy nam tử lại vì vấn đề nữ tử mình yêu thương thuộc về ai mà tranh cãi.

"Tóm lại, bất luận như thế nào, Long Ngạo Thiên ta sẽ không buông tay Lạc Nhi, ta là phu quân của nàng, cả đời sẽ như vậy, hôm nay chuyện nàng cùng Phong Liệt Diễm chỉ vì cứu mạng, nhưng không có nghĩa là Bổn vương sẽ thành toàn Phong Liệt Diễm hoặc là những người khác!" Long Ngạo Thiên lạnh lùng trừng mắt về phía Lăng Quân Diệp và Yến Băng Hàn, nhắc nhở quan hệ giữa hắn và Lạc Tuyết.

Lăng Duân Diệp tức giận, "Ngươi hại Vân Thiên còn chưa đủ sao? Ngươi không có năng lực bảo vệ nàng, nên thả nàng đi, để cho nàng được chọn nàng muốn cuộc sống mà nàng muốn và người nàng yêu! Nếu không ngươi quá ích kỷ đối với nàng!"

"Ngươi là Vương Gia thì thế nào? Yến mỗ muốn dẫn Lạc nhi trở về Nam Chiếu quốc, để cho nàng vĩnh viễn rời khỏi người đã làm nàng tổn thương! Long Ngạo Thiên, nếu ngươi không buông tay, chuyện giữa ta và ngươi không chỉ còn là ân oán cá nhân nữa !" Yến Băng Hàn tàn nhẫn nói.

Long Ngạo Thiên "Ha ha ha" cười lớn, "Ngươi cho rằng ngươi có thể mang Lạc nhi đi được sao? Bổn vương cho ngươi cơ hội này, ngươi cứ việc thử xem!"

Yến Băng Bàn đen mặt, mười ngón tay nắm chặt "Răng rắc" vang dội, nhưng vì ngại Ngọc Trần Tử ở bên cạnh, động thủ không được, nên gằn từng chữ một: "Tốt! Yến mỗ sẽ cho ngươi nhìn thấy, ta làm sao để mang đi nữ nhân của ngươi!"

"Hừ! Các ngươi không cần tự mình đa tình! Vân Thiên không thể nào đi cùng ngươi đến Nam Chiếu quốc, cũng không thể nối lại tiền duyên với ngươi! Nàng, cũng sẽ không lựa chọn Lăng mỗ, chỉ có Liệt Diễm mới có thể nhận được tình yêu của nàng!" Lăng Quân Diệp hướng về phía hai người kia châm chọc, đồng thời cũng tự giễu cười chình mình, hắn quá rõ địa vị của hắn và Phong Liệt Diễm ở trong lòng Lạc Tuyết, bởi vì ở trong mắt Lạc Tuyết , chưa từng có bóng dáng của hắn, cho dù như vậy, hắn vẫn không muốn buông tay, cho nên đi theo đến nơi này

. . . . . .

"Được rồi được rồi! Các ngươi phiền chết lão phu! Ầm ĩ cái gì? Muốn đánh nhau phải không? Ai thắng lão phu, lão phu liền đem Lạc nhi giao cho người đó, như thế nào?" Ngọc Trần Tử nghe bọn họ cãi nhau liền lớn giọng quát, trong lòng lại cảm thấy buồn bực, nha đầu này, tại sao lại trêu chọc vào mấy nam nhân khó chơi như vậy chứ? Đều là một đám người lợi hại, cũng không thể đem nha đầu chia thành mấy cánh hoa được?

Khi Ngọc Trần Tử vừa nói lời này ra, quả nhiên ba nam tử này bỗng nhiên yên tĩnh lại, hết cách rồi, võ công của bọn họ đánh không lại Ngọc Trần Tử, chỉ có im lặng chờ câu sau Ngọc Trần Tử đang chuẩn bị nói ra.

"Các ngươi tranh giành nhau thì được ích gì chứ? Đừng nghĩ đến những chuyện đó! Chờ thân thể Lạc nhi tốt lên, nàng muốn gả người nào thì sẽ gả cho người đó, những người khác không được xen vào!" Ngọc Trần Tử bước chân thong thả, nhưng trong lòng rất lo lắng, tại sao thời gian dài như vậy còn chưa thấy Phong Liệt Diễm ra ngoài? Chẳng lẽ thân thể Lạc nhi có việc gì? Không thể nào đâu hắn chẩn mạch chưa bao giờ sai? Nếu không phải vậy thì tên tiểu tử Liệt Diễm đang đắm chìm trong ôn nhu hương rồi?

Nghĩ đến đây, Ngọc Trần Tử cười thấu hiểu, nhìn đến mức ba nam tử rợn cả tóc gáy lại không hiểu vì sao, sau đó bọn họ cảm thấy thời gian đã đủ lâu chỉ cần hơi chút suy nghĩ một chút đến hình ảnh kích tình đó, liền hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Phong Liệt Diễm!

Vì vậy, một một ông lão và ba nam tử, đứng thẳng ở đó một cách khó khăn, thỉnh thoảng nhìn về phía trong cốc. . . . . .

Mà Phong Liệt Diễm vừa mới hoàn thành xong chuyện tốt, vẫn tựa đầu trước ngực giai nhân không chịu đứng lên, Lạc Tuyết nhìn trời sắc không còn sớm, liền đẩy đẩy Phong Liệt Diễm nói: "Phong Đại Ca, nhanh đứng lên đi!"

"Lạc nhu, ta không nỡ buông nàng ra. Ta đoán là bọn Long Ngạo Thiên cũng đuổi đến nơi rồi, ta sợ nàng sẽ trở về bên hắn. Lạc nhi, nàng nói cho ta biết, nàng vẫn thích hắn ư?" Phong Liệt Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Tuyết hỏi.

Ánh mắt Lạc Tuyết tối xuống, một lúc lâu sau mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên dùng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại vốn có của nữ nhân, nói: "Phong Đại Ca, ta sẽ không rời khỏi chàng! Tình yêu ta đối với hắn, đã chết!"

"Thật? Lạc nhi, ta yêu nàng! Thật sự rất yêu nàng!" Phong Liệt Diễm hít mũi, trong lòng cố kiếm chế tức giận, ôm Lạc Tuyết thật chặt vào trong ngực, hôn không biết bao nhiêu lần, rất lâu sau, bọn họ mới đứng dậy mặc quần áo.

Phong Liệt Diễm mặc xong quần áo của mình, cầm áo Lạc Tuyết lên, Lạc Tuyết trần trụi không hề che chắn gì, rơi vào trong mắt Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết lập tức đỏ bừng cả mặt, muốn tự mình mặc quần áo, Phong Liệt Diễm khẽ cười lắc đầu, mặc từng cái từng cái cho nàng, tỉ mỉ mà dịu dàng, cho đến khi buộc lại hết sợi dây cuối cùng.

Lạc Tuyết mỉm cười, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại bởi vì hai người hoan ái, thân thể cực kỳ suy yếu, "Phong Đại Ca, ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ một lát. . . . . ."

"Ừ, ta ôm nàng ngủ." Phong Liệt Diễm hiểu rõ gật đầu ôm Lạc Tuyết vào trong ngực, cho đến khi người trong lòng mệt mỏi dần dần nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ, mới nhẹ nhàng đắp chăn cho Lạc Tuyết rồi đứng dậy.

Phong Liệt Diễm ra cửa, muốn đi tìm Ngọc Trần Tử, nhưng xung quanh lại không có, người có thể đi đâu được? Chẳng lẽ ra cửa cốc à? có lẽ Long Ngạo Thiên và Lăng Quân Diệp còn có nam tử thần bí đó đuổi tới, sư công ra ngoài ứng phó!

Phong Liệt Diễm nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn, mấy chốc đã đến cửa cốc, bốn người ngoài cốc nhìn về phía hắn, đều rất kích động, chỉ là nguyên nhân mỗi người khích động lại không hề giống nhau.

Nhìn thấy Ngọc Trần Tử ở bên ngoài, Phong Liệt Diễm vội vàng đi ra ngoài, gọi: "Sư công!"

"Ừ." Ngọc Trần Tử đáp một tiếng, nhận được ám hiệu ánh mắt của Phong Liệt Diễm, trong bụng hiểu Lạc Tuyết không sao, liền khẽ mỉm cười.

"Lăng huynh, huynh cũng tới rồi!" Phong Liệt Diễm chuyển sang Lăng Quân Diệp, chào hỏi.

"Diễm, Vân Thiên có khỏe không?" Lăng Quân Diệp giấu nổi khổ trong lòng, cố gắng vui vẻ hỏi.

Long Ngạo Thiên và Yến Băng Hàn nghe thấy vậy cũng sốt ruột nhìn Phong Liệt Diễm, chờ đáp án của hắn.

"Lạc nhi không sao, nhưng là thân thể hơi suy yếu, lúc này đang nghỉ ngơi." Phong Liệt Diễm thật lòng an ủi ba người này.

"Không có việc gì là tốt." Long Ngạo Thiên buông xuống mọi lo lắng, khom người nói với Ngọc Trần Tử: "Lão tiền bối, xin cho phép vãn bối vào cốc xem Lạc nhi một chút, ta có lời muốn nói với nàng."

Lăng Quân Diệp và Yến Băng Hàn mặc dù không nói ra yêu cầu, nhưng Ngọc Trần Tử nhìn khát vọng trong ánh mắt bọn họ thì biết bọn họ cũng muốn vào cốc, nhưng cuộc đời hắn hận thấu xương người Nam Chiếu, cho nên liền cau mày chỉ vào Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên nói: "Ngươi và hắn có thể đi vào." Thân thể chuyển một cái đến trước mặt Yến Băng Hàn, "Nhưng ngươi không thể đi vào!

"Tại sao?" Yến Băng Hàn hơi giận nói.

"Bởi vì ngươi không phải người Đại Kim!" Ngọc Trần Tử thản nhiên nói.

Yến Băng Hàn nhìn thấy Ngọc Trần Tử kiên quyết, liền nhướng mày nói: "Được, Yến mỗ ở bên ngoài chờ Lạc nhi!"

Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên đi theo Ngọc Trần Tử vào cốc, chỉ cảm thấy đi lên trước mấy bước, một lát lại sang trái bên phải mấy bước, một lát lại lui về phía sau mấy bước, chuyển đổi liên tục, trải qua một khắc đồng hồ với vào đến cốc, hai người đều kinh hãi thán phục không thôi, hơn nữa bởi vì có Ngọc Trần Tử dẫn đường, đàn ong không còn công kích bọn họ nữa.

bầu trời đêm ở "Hồi hồn cốc" cực kỳ xinh đẹp, muôn vàn ánh sao chiếu sáng, ánh trăng tùy ý đem ánh sáng trải đầy mỗi góc của cốc, các loại bông hoa tỏa hương thơm tràn ngập cả "Hồi hồn cốc", làm cho ba nam tử ngồi trên chiếc bàn đá trong sân tinh thần đều sảng khoái.

Ngọc Trần Tử lười nhìn ba nam tử là tình địch đang ngầm đấu tranh với nhau, nên đã trở về nhà nghỉ ngơi đi.

Ba người theo đuổi tâm tư của mình cầm bình rượu lên rót uống, vẫn duy trì trầm mặc.

Lạc Tuyết tỉnh lại, ra khỏi phòng, trước mắt đã thấy một cảnh tượng, không biết rốt cuộc ba người uống bao nhiêu rượu, sắc mặt phiếm hồng, nhìn bộ dáng cũng có chút say.

Nhưng người trong lòng vừa bước ra, ba người lập tức lên tinh thần, dồn dập kêu lên: "Lạc nhi!"

Lạc Tuyết thấy ánh mắt của Lăng Quân Diệp lóe lên đau thương, trong lòng khẽ động, không biết nói cái gì cho phải, Long Ngạo Thiên vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Lạc Tuyết ánh mắt nóng rực, lệ rơi đầy mặt, "Lạc nhi, xin lỗi, là ta làm thương tổn nàng, là ta không bảo vệ cho nàng thật tốt, txin lỗi, xin lỗi, ta tìm nàng gần sáu năm, bọn họ đều nói nàng nhất định đã rời khỏi thế gian này rồi, nhưng mà ta lại không tin, không tin nàng sẽ rời bỏ ta, không ngờ, ta thật sự gặp được nàng!"

"Lạc nhi, những năm gần đây, nàng hàng đêm đều xuất hiện trong mộng của ta, ta cố gắng muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng chỉ lưu lại cái bóng trong mộng của ta, Lạc nhi, ta nguyện ý chặt đứt một cánh tay, để hoàn lại những gì ta thiếu nàng, chỉ cần nàng bằng lòng trở về với ta, được không?"

Lúc này, Lạc Tuyết trong lòng dường như sụp đổ, mặc cho Long Ngạo Thiên nắm tay của nàng, ánh mắt lại mang ý cự tuyệt và đau đớn, "Long Ngạo Thiên, ngươi đã từng là phu quân của ta, là ta quyết định đem cả đời giao một phu quân như ngươi, năm đó ở chùa Kim Hoa lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã yêu ngươi, ta ngoảnh mặt làm ngơ với những lời phản đổi của cha mẹ, bất chấp tất cả gả cho ngươi, chỉ vì ngươi, ta cam nguyện làm thiếp, vậy mà, tình yêu của ngươi đối với ta quá ít, phần tình cảm giữa chúng ta ngay tại thời điểm ngươi cho ta một cái tát kia cũng đã kết thúc!"

"Con của chúng ta cũng bởi vì ngươi mà chết từ trong bào thai, cho nên, Long Ngạo Thiên, năm đó ở trong địa lao, trong lòng ta đã thề, nếu ta không chết, cuối cùng sẽ có một ngày ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu! Ngươi tự chặt đứt một cánh tay? Vì cái gì? Vì giữ mạng cho vương phi của ngươi sao?"

"Không phải vậy! Lạc nhi, ta là đáng chết, ta tự chặt đứt một tay không phải là vì nữ nhân kia, mà ta muốn đền bù những tổn thương của ta đối với nàng, mạng của Thượng Quan Vũ Điệp, tại sao ta phải để ý? Tùy nàng muốn báo thù như thế nào cũng được, ta chỉ cầu xin nàng không rời khỏi ta, có được không?" Long Ngạo Thiên đem Lạc Tuyết ôm chặt vào trong ngực, mang theo cầu xin và thương tiếc, hơn mang còn mang theo hối hận và lo lắng.

con ngươi Phong Liệt Diễm chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, lo lắng và bất an của hắn không hề ít hơn Long Ngạo Thiên, hắn thật sự sợ hãi trong lòng Lạc Tuyết vẫn còn yêu Long Ngạo Thiên, sợ hãi Lạc Tuyết sẽ cảm động, trở lại bên cạnh Long Ngạo Thiên một lần nữa.

Lăng Quân Diệp nắm tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi hột.

Lạc Tuyết "Ha ha ha" cười lớn, dùng sức đẩy Long Ngạo Thiên ra, lệ không cầm được giống như trân châu đứt dây, "Long Ngạo Thiên, đã quá muộn. . . . . . tất cả đã quá muộn. . . . . . Hiện tại ta chỉ cầu xin ngươi một tờ hưu thư, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ!"

"Không ——" Long Ngạo Thiên khàn cả giọng điên cuồng hét lên, "Ta sẽ không đồng ý, ta muốn giết Thượng Quan Vũ Điệp, đưa nàng lên làm chánh phi, chúng ta còn phải sinh rất nhiều thật là nhiều đứa bé, ta sẽ không viết hưu thư! Ta không cho phép nàng rời khỏi ta!"

"Cho dù ngươi không viết hưu thư, ta cũng sẽ không trở về Trang vương phủ với ngươi, Long Ngạo Thiên, cuộc đời này, chúng ta đã không trở lại được!" Lạc Tuyết gương mặt sầu thảm cười, lệ vẫn không ngừng rơi xuống, làm đau đớn trái tim ba nam nhân.

"Trừ phi ta chết! Lạc Tuyết nàng nghe cho rõ, trừ phi ta chết ở trước mặt nàng, nếu không ta sẽ không buông tay!" Long Ngạo Thiên nói một lời nói làm Lạc Tuyết kinh sợ, thân thể Lạc Tuyết chậm rãi ngã về sau. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.