Bóng đêm bao phủ xuống "Hồi hồn cốc", bên trong cốc ấm áp như xuân, so với bên ngoài cốc tiêu điều cằn cỗi, gió lạnh run người rõ ràng đối lập.
Yến Băng Hàn vẫn chưa đi, hắn vẫn kiên định chờ ở đó, không thấy được Lạc Tuyết hắn sẽ không rời đi. Trên người y phục chống lạnh vào lúc này đang lạnh lùng đứng trong gió đêm, đã không còn mấy tác dụng, thân thể hắn bắt đầu phát run, hắn chỉ có thể thúc giục nội công làm cho thân thể nóng lên, tạm thời ngăn cản rét lạnh.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lòng của Yến Băng Hàn cũng từng điểm từng điểm lạnh xuống, chẳng lẽ Lạc nhi không để ý đến hắn sao? Thật sự muốn hắn chết rét ở chỗ này?
Nhưng Yến Băng Hàn lại không biết, giờ phút này Lạc Tuyết đang bị Long Hạo Thiên kích thích hôn mê bất tỉnh.
Ngọc Trần Tử nghe nói vậy giận dữ, ôm Lạc Tuyết trở lại phòng, lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng Lạc Tuyết nhìn về phía ba nam nhân đang lo lắng nói: "Năm đó Lạc nhi được lão phu cứu về cốc một thời gian sau đó vẫn không chấp nhận được đau đớn bản thân mất con và cụt tay, dồn ép khiến cơ tim bị tổn thương, chỉ cần bị kích thích lớn, bản thân và đầu óc không có khả năng khống chế, sẽ ngất xỉu. Các ngươi người nào còn dám kích thích Lạc nhi, lão phu đem kẻ đó ném ra ngoài!"
Long Ngạo Thiên áy náy không thôi, dùng tay đánh mạnh một quyền lên thạch bích, tia máu rỉ ra, giống như tim của hắn, đau đến cực hạn.
Hơi nghiêng mình, Lạc Tuyết từ từ tỉnh lại, hé miệng vài cái mới nhẹ nhàng kêu lên: "Phong Đại Ca?"
Phong Liệt Diễm bước nhanh đến phía trước, ngồi ở bên giường, đem tay Lạc Tuyết bỏ vào lòng bàn tay của mình, trong giọng nói phát ra thanh âm nghẹn ngào, "Lạc nhi, Phong Đại Ca ở bên cạnh nàng, nàng làm sao vậy? đầu còn choáng nữa không?"
Lạc Tuyết kéo ra một nụ cười còn khó hơn khóc, "Ta vẫn ổn, Lăng đại ca có phải cũng ở đây không?"
Lăng Quân Diệp cũng đi tới bên giường, vẫn kêu cái tên quen thuộc, "Vân Thiên, Lăng đại ca cũng ở đây."
"Lăng đại ca, thật xin lỗi, hại huynh lo lắng cho ta rồi. Băng Nguyệt có khỏe không? Làm phiền huynh giải thích với nàng, ta vô ý lừa gạt tình cảm của nàng, cũng là bất đắc dĩ, hi vọng nàng có thể tha thứ." Lạc Tuyết yếu đuối cười cười, mang theo áy náy nhìn Lăng Quân Diệp.
"Được, ta sẽ giải thích với Băng Nguyệt, nàng không nên quá kích động, tiền bối rất lo lắng nàng, ta. . . . . . Cũng sẽ đau lòng." Lăng Quân Diệp vẫn ẩn nhẫn tình cảm, Lạc Tuyết gật đầu một cái, "Cám ơn huynh, Lăng đại ca, huynh đối với ta tốt, ta vẫn biết, chỉ tiếc, ta. . . . . ."
"Vân Thiên nàng không cần nói nữa, Lăng đại ca đều hiểu, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng." Lăng Quân Diệp nở nụ cười, giữa tròng mắt đen nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ , rơi xuống tay Lạc Tuyết ấm áp, cũng sưởi ấm Lạc Tuyết trái tim.
"Phong Đại Ca, sau này huynh gặp Nhược Lan cũng thay ta giải thích cho nàng hiểu!" Lạc Tuyết nhìn về phía Phong Liệt Diễm, "Còn nữa, Bình Dao công chúa, đúng rồi, Yến Thái Tử Điện hạ đây không? Hắn đi chưa?"
"Yến Thái Tử Điện hạ? nàng đang nói đến nam tử xa lạ trên núi Lê Sơn sao?" Phong Liệt Diễm kinh ngạc nói.
"Đó là Yên Băng Hàn Nam Chiếu thái tử?" Nghe vậy, Long Ngạo Thiên và Lăng Quân Diệp cùng nhau nói.
"Vâng, hắn bây giờ đang ở đâu? Ta còn có chuyện muốn thương lượng với hắn!" Lạc Tuyết được Phong Liệt Diễm đỡ ngồi dậy, nghiêm túc hỏi.
Ba người nhìn nét mặt Lạc Tuyết chắc chắn là có chuyện quan trọng, liền cùng nhau nhìn về phía Ngọc Trần Tử bên cạnh, Lạc Tuyết liền hỏi: "Sư công, Yên Thái Tử có phải vẫn ở ngoài cốc không? Hiện tại giờ gì?"
Lạc Tuyết hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen không thấy một tia sáng nào cả, trong lòng cả kinh, "Sư công, ngoài cốc không thể so với trong cốc, trời giá lạnh mặt đất đóng băng , ở ngoài kia một đêm, hắn sẽ không chịu được!"
"Nha đầu, ngươi không phải thích tên thái tử Nam Chiếu đó chứ?" Ngọc Trần Tử hài hước nói ra, ba nam nhân đều khẩn trương nhìn Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tức giận nói: "Làm sao lại có thể như vậy? con đang muốn yêu cầu hắn một chuyện rất quan trọng! Sư công, phiền người dẫn hăn vào đây được không."
Mấy người yên lòng, nhưng Ngọc Trần Tử vẫn mặt lộ vẻ khó xử như cũ, "Nha đầu, thân phận của người này không tầm thường, nếu để cho hắn đi vào, ngộ nhỡ ngày sau. . . . . ."
"Sẽ không, sư công, hắn, con hiểu hắn một chút, nếu hắn chết rét ở bên ngoài, giang sơn Đại Kim sẽ khó bảo toàn!"
"Việc này nghiêm trọng như vậy sao? Được, nha đầu, sư công ra tìm người." Ngọc Trần Tử nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
"Vương Gia?" Lạc Tuyết đổi lại xưng hô trước kia, kêu Long Ngạo Thiên đang đứng trong góc nhỏ.
Long Ngạo Thiên chấn động toàn thân, rất vui mừng, bước nhanh tới nói: "Lạc nhi?"
"Vương Gia, ta đã đồng ý với Hoàng Thượng, sẽ tận lực vì giang sơn Đại Kim, Thượng Quan Lôi lòng lang dạ sói, là một con cờ trọng yếu mà Hoàng Thượng muốn trừ bỏ, nhưng mà. . . . . ." lời nói của Lạc Tuyết bị Long Ngạo Thiên cau mày cắt đứt, "Nhưng lại sợ Nam Chiếu quốc Hoàng Tước tại hậu! Hơn nữa đã có mật báo, Nam Chiếu thái tử cùng Thượng Quan Lôi âm thầm lui tới, lo lắng bây giờ chính là bọn hắn cấu kết với nhau, liên hơpk đối phó ta Đại Kim!"
"Cấu kết?" Lạc Tuyết nghĩ đến chuyện Yến Băng Hàn xuất hiện ở thành Uyển An, nói muốn làm một chuyện quan trọng, chẳng lẽ chính là tới gặp Thượng Quan Lôi bàn chuyện?
"Lạc nhi, Yên Thái Tử có thể buông tha giang sơn không cần ư?" Phong Liệt Diễm không biết chuyện ngoài cốc, trên mặt rầu rỉ nói.
"Nếu hắn vẫn còn ở ngoài cốc chờ Vân Thiên, như vậy hắn sẽ đáp ứng, nhưng mà điều kiện của hắn cũng nhất định sẽ phải là. . . . . Vân Thiên!" Lăng Quân Diệp là nam nhân nên đối với nam nhân hiểu rất rõ, gật đầu khẳng định nếu như bây giờ muốn hắn từ bỏ chức Lục Lâm Bang chủ, mà có thể lấy được Lạc Tuyết, như vậy hắn sẽ không có chút do dự nào mà buông tha.
Những lời này của Lăng Quân Diệp làm Long Ngạo Thiên cũng rất đồng cảm, Yến Băng Hàn lúc ấy sẽ cùng hắn quyết tâm tranh chấp là điều vô cùng có khả năng xảy ra.
Trong lòng Phong Liệt Diễm lại trầm một chút, nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, trong lòng than thở, tại sao lại thêm một người tranh giành Lạc Tuyết cùng hắn vậy? lại còn là đối thủ mạnh mẽ như vậy!
Ba người đều không yên lòng nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp, không thể nào, Yến Băng Hàn chưa bao giờ nói với nàng chuyện ấy? Trừ đêm hôm ấy ở thành Uyển An, cưỡng ép nàng uống rượu và thừa nhận thân phận nữ nhận, bọn họ gặp mặt rất ít, làm sao có thể ảnh hưởng đến việc quốc sự được?
Bên trong nhà đá một mảnh yên tĩnh, chỉ thấy tiếng hít thở của mỗi người hoặc tiếng tim đập.
Yến Băng Hàn rốt cuộc cũng vào "Hồi hồn cốc", nhưng điều làm hắn cảm thấy kỳ quái, là vì sao vừa vào cốc, rét lạnh trên người dường như tiêu tan, giống như đang đắm chìm trong gió xuân ấm áp của tháng ba trong thân thể hắn bỗng dưng ấm áp lạ kỳ.
Ngọc Trần Tử đi ở phía trước, vẫn yên lặng không lên tiếng, Yến Băng Hàn cũng không nhiều chuyện lắm.
Vào nhà đá, thấy người ngồi trên giường, mắt Yến Băng Hàn lập tức ẩm ướt, chỉ còn khoảng cách là vài bước, nhưng lại khó có thể vượt qua được biên giới hai nước, cặp kia mỉm cười nhìn hai mắt hắn, làm hắn có một loại cảm giác như đi vào mộng cảnh, đôi môi đỏ mọng, chỉ ở trong mơ hắn mới được chạm đến. . . . . .
"Điện hạ!" Lạc Tuyết nói nhỏ, gọi tỉnh Yến Băng Hàn đang đứng thất thần.
"Lạc. . . . . . , là nàng cho ta vào sao?" Yến Băng Hàn bước chậm đến trước mặt Lạc Tuyết, giọng nói vô cùng dịu dàng lưu luyến.
"Ừ, Điện hạ. Lạc Tuyết trước muốn cám ơn ngươi, mang "Mạc Bắc Hắc Thất" đến Lê Sơn, để cho giải quyết xong đoạn thù hận này. Lại có một chuyện, Lạc Tuyết trịnh trọng xin Điện hạ có thể chấp thuận."
"Chuyện gì?" Yến Băng Hàn lên tiếng.
"Thượng Quan Lôi là một mối họa tiềm tàng với Đại Kim ta, hôm nay chưa trừ diệt, ngày khác chắc chắn sẽ gây tai họa lớn, vùi lấp dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng, nếu như ta muốn giệt trừ hắn, Điện hạ nghĩ như thế nào?" Lạc Tuyết thử thăm dò nói.
"Đây chuyện của hoàng đế các nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Yến Băng Hàn nhướng mày hỏi ngược lại.
"Điện hạ sẽ không tham dự trong đó chứ?" Lạc Tuyết từng bước từng bước mà ép sát , ánh mắt mong chờ thiêu đốt trái tim Yến Băng Hàn.
Yến Băng Hàn không trả lời ngay lập tức, mà nhìn mọi người đang ngồi trong nhà đá, lấy thông minh của hắn dĩ nhiên đã đoán được Lạc Tuyết muốn hắn đồng ý chuyện gì, mà hứa hẹn này lại liên quan đến giang sơn xã tắc Nam Chiếu quốc; liên quan đến việc Nam Chiếu quốc có thể là đại quốc lớn nhất đại lục hay không; cũng liên quan đến việc, hắn và nữ nhân mà hắn yêu có trở mặt thành thù hay không!
Suy nghĩ một lúc thật lâu, Yến Băng Hàn mới chậm rãi mở miệng, "Lạc Tuyết, không nói gạt nàng, Thượng Quan Lôi quả thật có tính cùng Nam Chiếu liên minh, tháng trước đã gửi mật hàm cho ta, nàng đã nói, muốn ta không cần vọng động chém giết người vô tội, bởi vì nàng, ta châm chước một thời gian rất dài, cuối cùng cũng xuống một quyết định gian nan, đó chính là từ chối hợp tác!"
"Thật?" Lạc Tuyết mắt tỏa sáng, "Điện hạ thật sự bỏ qua kế hoạch xâm lấn Đại Kim rồi ư ?"
"Không! Không hợp tác với Thượng Quan Lôi, không có nghĩa là ta liền sẽ buông tha kế hoạch nhất thống giang sơn, mỹ nhân và giang sơn, nếu chỉ có thể chọn một, như vậy ta thà chọn nàng!" Ánh mắt lạnh lùng của Yến Băng Hàn quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Lạc Tuyết, biểu thị công khai không có cách nào lay chuyển được.
Trong lòng mọi người khẽ động, cũng cả kinh, đường đường là thái tử Nam Chiếu cũng là một kẻ si tình! Nhưng ngược lại, vấn đề của bọn họ trở nên càng phức tạp, muốn nhường Lạc Tuyết, là bọn hắn tuyệt dối làm không được! Mấy người trong lòng rối bời, trên mặt lại như vẫn rất bình tĩnh, chờ đáp án từ Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết kinh ngạc so với người khác không hề ít hơn, lại sợ run một lúc lâu, mới tìm được thanh âm của mình, "Điện hạ nhất định phải làm khó Lạc Tuyết sao? Lạc Tuyết chỉ một nữ tử bình thường, không kham nổi Điện hạ lấy giang sơn để đổi, Điện hạ nên lấy muôn dân để suy nghĩ!"
"Nử tử bình thường? Bất luận nàng là người bình thường hay không, Yến Băng Hàn đều nhận định là nàng! Lạc Tuyết, chỉ cần nàng làm thái tử phi của ta, ta chẳng những có thể viết quốc thư giao hảo với Đại Kim, còn có thể giúp Hoàng đế bình định Thượng Quan Lôi làm phản, đây không phải chuyện mà nàng muốn sao?" Yến Băng Hàn kích động nói xong, trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, chỉ sợ trận này tiền đánh cược sẽ thất bại.
Lạc Tuyết chưa từng phát hiện ra, ở nàng và Yến Băng Hàn đã từng đọ sức, nhưng bây giờ Yến Băng Hàn lại yêu sâu đậm, không phải người ta đồn đãi rằng hắn chỉ yêu thiên hạ thôi sao?
Đầu óc Lạc Tuyết có chút rối loạn, nàng không biết nên xử lý như thế nào với tình huống trước mắt, chẳng lẽ chuyện thiên hạ phân tranh cũng đặt lên một người một nữ nhân như nàng? Nàng gả, Đại Kim bình an; nàng không lấy, Đại Kim gặp họa sao?
Yến Yăng Hàn từng bước bức bách người đầu tiên đứng dậy đáp lại là Long Ngạo Thiên, "Yên Thái Tử, Lạc Tuyết là vương phi của Bổn vương, sao có thể tới phiên ngươi tranh đoạt? Nam Chiếu ngươi muốn đánh, Đại Kim ta sẽ dốc toàn lực đánh với Nam Chiếu quốc. Để xem đến cuối cùng cả hai bên đều tổn lại, Hừ! Nhưng ngươi nếu muốn tóm thâu ta Đại Kim, chỉ sợ là khó càng thêm khó! cho nên Lạc Tuyết khuyên ngươi, là không muốn dân chúng hai nước sinh linh đồ thán!"
Long Ngạo Thiên nói rất mạnh mẽ, vừa đứng trên phương diện là vương gia Đại Kim, vừa là phu quân trên danh nghĩa của Lạc Tuyết, hắn đều có quyền nói ra lời nói này.
Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vẫn giữ yên lặng, bọn họ không ở trong triều đình, không có cách nào quyết định chiến tranh, mà Lạc Tuyết, bọn họ cũng tin tưởng sẽ không dễ dàng cúi đầu.
giờ phút này trong lòng Lạc Tuyết rối loạn, trong đại não chỉ lưu lại câu nói kia của Phong Liệt Diễm , "Lạc nhi, không rời xa ta, gả cho ta, cả đời này ta chỉ muốn cưới một mình nàng làm vợ, có được không?" Ngước mắt nhìn về phía Phong Liệt Diễm, cười một tiếng, nam tử này mới là người mà nàng muốn nhất, cũng là nam nhân bây giờ khiến nàng bận tâm nhất, không phải sao?
Phong Liệt Diễm đọc hiểu được ánh mắt của Lạc Tuyết trái tim kích động như sắp nhảy ra, sau đó gửi lại một nụ cười xán lạn như hoa rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Tuyết một lần nữa nhìn về phía Yến Băng Hàn, nhàn nhạt nói: "Điện hạ, trong lòng Lạc Tuyết đã có đối tượng, ta và ngươi vốn không phải là người cùng một con đường, Điện hạ đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, Lạc Tuyết cũng sẽ không làm thái tử phi của người."
"Thượng Quan Lôi, Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Vũ Điệp, ba người này là người ta muốn giết, về công về tư, Lạc Tuyết đều muốn giúp hoàng thượng tiêu diệt bọn họ, Điện hạ nếu có thể giúp ta một tay, Lạc Tuyết vô cùng cảm kích, nếu không nguyện tương trợ, xin Điện hạ mau sớm trở về Nam Chiếu quốc, ngày khác lúc điện hạ khởi binh, chính là ngày ta và người trở thành thù!"
Một câu "Trong lòng đã có đối tượng", trừ Phong Liệt Diễm còn lại làm mấy nam tử đều thất sắc, một câu "Ngày trở thành thù", làm thân thể Yến Băng Hàn rung động, liền lùi lại ba bước, "Vì. . . . . . Tại sao? Tại sao ngươi không cho ta một cơ hội? Tại sao hai nước không thể kết thân?"
"Điện hạ, Lạc Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đến Nam Chiếu quốc sống, ta sinh ở Đại Kim, lớn lên ở Đại Kim, nơi này mới là nhà của ta. Cho nên, xin Điện hạ buông tay đi!" Lạc Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ.
Yến Băng Hàn nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, "Lạc Tuyết, ngày hôm sau ta sẽ trở về Nam Chiếu, Thượng Quan gia muốn nàng chết, như vậy bản thái tử sẽ cho bọn họ chết, ta sẽ cùng với hắn giả vờ hợp tác, dụ hắn bị lừa, phát động làm phản, nàng hãy nói cho hoàng thượng trước, để hắn sớm chuẩn bị, ta sẽ nhân lúc Thượng Quan Lôi khẩn cấp, rút binh lực lại, để cho hắn để lộ sơ hở, các ngươi nhân cơ hội này bắt hắn lại!"
Lăng Quân Diệp, Long Ngạo Thiên, Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết , Phong Liệt Diễm, năm người đều vì lời này của Yến Băng Hàn mà xúc động, Lạc Tuyết ngơ ngác hỏi "Điện hạ lời này là thật ư?"
"Nếu như có giả dối, bị thiên lôi đánh!"
"Cám ơn ngươi!" Lạc Tuyết cảm động nói.
"Lạc Tuyết, nàng nên nhớ, thiên hạ muôn dân cũng không sánh được vơi sự quan trọng của nàng! Nếu như không động lòng vì nàng, Yến Băng Hàn ta làm sao có thể để nàng rời khỏi Nam Chiếu quốc một cách bình yên được? Yến mỗ nguyện ý vì nàng, xuống Địa ngục!" Yến Băng Hàn cúi người đặt hai tay lên vai Lạc Tuyết, thổ lộ tình cảm si mê này.
. . . . . . . . .
Đêm lẳng lặng trôi qua, Lạc Tuyết đem tất cả phiền não ném sau đầu, ép buộc mình không nghĩ về bất cứ điều gì nữa, yên tâm ngủ một giấc. Bốn nam tử bởi vì trong cốc gian phòng có hạn, nên cùng nhau chen lấn trong một gian phòng, nhưng dưới tình huống như thế này, ai có thể ngủ được chứ?
Sau khi trời sáng, khổ nạn của Phong Liệt Diễm chính thức bắt đầu.
Cứ qua một lúc thì tim lại truyền tới đau đớn, làm Phong Liệt Diễm mồ hôi đầm đìa, Ngọc Trần Tử bất đắc dĩ bước qua bước lại, nhưng trong lòng lại nóng nảy.
Lạc Tuyết nghe nói vậy vội vàng chạy tới, thấy đau đớn Phong Liệt Diễm đau đớn nhưng vẫn không rên một tiếng nào, lòng của nàng cũng đau như xoắn, "Sư công, chuyện này là sao ạ?"
"Sau khi Liệt Diễm giải độc cho con, một phần nọc độc đã đi vào trong cơ thể hắn, loại độc chất này dịch sẽ không khiến cho hắn muốn hoan ái, nhưng sẽ khiến cho trái tim hắn trong bảy bảy bốn mươi chín ngày tim như bị dao đâm!" Ngọc Trần Tử giải thích, "Mà hậu quả này, sư công đã nói với hắn trước rồi, nhưng hắn vẫn vì cứu con mà bất chấp tất cả!"
Bên trong nhà đá ba nam tử khác lại khiếp sợ không thôi, trong nội tâm của Lạc Tuyết càng thêm đau lớn, đến gần Phong Liệt Diễm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt vì quá đau đớn mà gần như vặn vẹo của, bi thương Phong Liệt Diễm nói: "Phong Đại Ca, chàng tại cần gì làm khổ mình như vậy chứ? Chàng vì sao không nói cho ta?"
"Lạc. . . . . . , đừng khóc. . . . . . Nàng nguyện ý để cho ta. . . . . . để cho ta. . . . . . lấy thân thể giải độc cho nàng. . . . . . Ta vui mừng cũng không kịp. . . . . . Có thể có được nàng. . . . . . là chuyện hạnh phúc nhất. . . . . . Trong đời ta. . . . . . Nàng yên tâm. . . . . . Ta có thể vượt qua . . . . . ." Phong Liệt Diễm run rẩy đưa tay ra, chạm khẽ vào nước mắt trên mặt Lạc Tuyết, nỗ lực cười, đứt quãng nói.
"Không, Phong Đại Ca, đều là ta hại chàng! Đều là ta hại chàng! Chàng nhất định phải kiên trì, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng , Phong Đại Ca!" Lạc Tuyết điên cuồng la, muốn vuốt lên lên khuôn mặt Phong Liệt Diễm, "Sư công, người không có cách nào sao? Người là thần y mà!"
"Nha đầu, con đừng vội, sư công đang suy nghĩ biện pháp, sư công sẽ không để cho hắn chết , nếu hắn chết, sư công không mặt mũi gặp Như Mi nữa!" Ngọc Trần Tử an ủi , vừa ở trong đầu nhanh chóng nghĩ tới biện pháp, có!: "Lạc nhi, nhanh chóng cho hắn ăn một viên "Hồi Hồn Đan" , sau đó sư công dạy cho hắn một một bộ tâm pháp dưỡng nội công, giúp hắn giảm bớt khổ sở."
"Được ạ." Lạc Tuyết vội cho Phong Liệt Diễm ăn "Hồi Hồn Đan" , Ngọc Trần Tử đầu tiên dùng nội công của mình đả thông chân khí Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết cùng ba người kia hiểu, chuyện này tuyệt đối không thể bị quấy rầy, liền lui ra ngoài cửa.
trong đầu Lạc Tuyết rất loạn, hiện tại cả trái tim đều đặt trên an nguy của Phong Liệt Diễm, đã không rảnh để lo lắng cho cảm thụ của những người khác, dừng một lát, liền nói với ba người kia: "Điện hạ, người tạm thời có thể kéo dài liên lạc với Thượng Quan Lôi khoảng hai tháng, Lạc Tuyết hiện tại không phân thân nổi . Vương Gia, Lăng đại ca, hai người cũng sớm chạy trở về Kinh Thành và Cảnh Châu, phòng ngừa có biến. Ta muốn ở trong cốc chăm sóc Phong Đại Ca, sau khi hắn khỏi hắn mới có thể xuất cốc."
"Còn nữa, thân phận của ta tạm thời không cần tiết lộ ra ngoài, ta sợ sẽ liên lụy đến cha mẹ và huynh đệ. Vương Gia, Lạc Tuyết cầu xin ngươi một chuyện, xin người hãy phái người âm thầm bảo vệ người nhà ta."
"Được, ta hiểu biết rõ." Long Ngạo Thiên gật đầu, thế cục bây giờ đã hết sức căng thắng, hắn, nên nhanh chóng trở về!
"Vân Thiên, chăm sóc tốt Diễm! Ta an bài xong mọi chuyện trong bang sẽ trở lại giúp đỡ nàng!" Lăng Quân Diệp cũng gật đầu nói.
Sau khi Lạc Tuyết đưa ba người ra khỏi, liền vội vã trở về nhà đá.
Ngọc Trần Tử đã làm xong tất cả, Phong Liệt Diễm đang ngồi điều dưỡng khí tức, Lạc Tuyết đỡ Ngọc Trần Tử trở về nhà nghỉ ngơi, rồi lại quay trở lại , canh giữ bên người Phong Liệt Diễm.
Phong Liệt Diễm điều dưỡng xong, đau đớn quả nhiên không còn quá nhiều nữa, nhưng vẫn tái mặt. Lạc Tuyết đau lòng lau khô mồ hôi trên mặt Phong Liệt Diễm, dìu hắn nằm xuống, "Phong Đại Ca, hiện tại như thế nào? Có phải vẫn còn rất đau không?"
"Không đau, nhìn thấy nàng mỗi ngày ở bên cạnh ta, một chút cũng không đau, Lạc nhi, nàng có thể hôn ta một chút được không?" Phong Liệt Diễm khát vọng nhìn Lạc Tuyết nhanh chóng đỏ bừng mặt, "Lạc nhi, nàng ở trước mặt ta còn xấu hổ sao?"
"Chàng, Phong Đại Ca có lúc ta cảm thấy chàng rất giống một tên lưu manh vô lại!" Lạc Tuyết gắt giọng, nhưng vẫn cúi người xuống, hôn lên trán Phong Liệt Diễm.
Phong Liệt Diễm không cam lòng nói: "Lạc nhi, nàng hôn sai rồi!"
"À? Cái gì?" Lạc Tuyết vẫn còn buồn bực, Phong Liệt Diễm đã dang tay ra, kéo cả thân thể Lạc Tuyết xuống, hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át, Lạc Tuyết không hề bị động nữa, thiết tha đáp lại, Phong Liệt Diễm trong lòng vui mừng, lại hôn mãnh liệt hơn nữa, lưỡi cùng lưỡi dây dưa cọ sát lẫn nhau, bên trong đó có hương thơm mềm mại và ngọt ngào, hắn quên đi tất cả đau đớn. . . . . .
Bên tai lại vang lên một giọng nói ôn nhu dịu dàng tràn ngập khắp nhà đá, "Lạc nhi, vì nàng ta nguyện ý xuống tận mười tám tầng địa ngục, chịu nỗi khổ luân hồi, chỉ vì có thể đời đời kiếp kiếp gặp được nàng. . . . . ."