Thành Uyển an, phủ Trang Thân Vương "Thanh Tâm các" .
Ngoài cửa sổ trời mưa suốt một ngày, xem ra vẫn chưa có dấu hiệu dừng, Thượng Quan Vũ Điệp đã đứng trước song cửa sổ được hơn nửa canh giờ rồi, nghe
thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân, vội vã chạy đến cửa, A Lục
vén rèm lên đi vào, vẻ mặt vui sướng nói: "Tiểu thư, Vương Gia đã hồi
phủ rồi! cũng không ghé thăm bất cứ phòng nào, bây giờ đang ở thư phòng
đó.”
"Thật sự?" Thượng Quan Vũ Điệp vui vẻ nói, sau đó ngược lại
lại bắt đầu mày cau, "Chàng ấy đi thư phòng, trong thời gian ngắn ước
chừng sẽ không ra khỏi phòng, không phải nói chính xác là, tối nay sẽ
ngủ ở thư phòng."
"Tiểu thư, hiện tại vừa vặn đúng lúc, nô tỳ vừa mới nấu xong một chén cháo hoa quế, người bưng đến cho Vương Gia đi,
chứng tỏ với Vương Gia người đối xử tốt nhất với ngài ấy!" A Lục khích
lệ nói.
Long Ngạo Thiên đã rất lâu chưa tới "Thanh Tâm các" rồi,
nếu là nhớ Tiểu quận chúa, cũng là chỉ gọi bà vú bế ra đại sảnh, trong
lòng Thượng Quan Vũ Điệp vẫn rất yêu thương Long Ngạo Thiên, vì cố gắng
chiều theo ý hắn, nàng đã dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không có cách nào khiến Long Ngạo Thiên bước chân vào phòng nàng nữa, ngược lại
chuyện trước kia hai người vô cùng thân mật cũng không còn nữa, tất cả
những việc này, tất cả nguyên nhân đều do nữ nhân tên là Lê Lạc Tuyết
đó, nếu không có nàng ta, bọn họ bây giờ nhất định vẫn còn yêu nhau, mặc dù chuyện xảy ra đối với Lê Lạc Tuyết, Long Ngạo Thiên cũng không có
chứng cớ là nàng gây ra, nhưng mà khắp mọi nơi lời nói của mọi người đều ám chỉ là nàng làm, lại còn vội vàng nạp thêm rất nhiều thiếp cho nàng
nhìn, nghĩ đến đây, Thượng Quan Vũ Điệp máu nóng trong người lại trào
dâng trong lòng, "Lê Lạc Tuyết! Ta hận ngươi! Đều là ngươi, để cho ta
hôm nay biến thành một Thân Vương phi hữu danh vô thực, khiến mấy nữ
nhân đê tiện kia được hầu hạ cưng chiều sủng ái hết mực, rồi sẽ có một
ngày, ta sẽ tự tay giết chết ngươi!”
Đối với câu nói cay nghiệt
của Thượng Quan Vũ Điệp, A Lục vội vàng lấy tay che miệng của nàng, vội
la lên: "Tiểu thư, cẩn thận tai vách mạch rừng đó!"
Thượng Quan
Vũ Điệp hồi phục tâm tư, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đổi thành một giọng
nói ngọt ngào rồi mỉm cười, "Ta biết rồi, chúng ta phải đi ngay thôi."
Long Ngạo Thiên nhìn ra cơn mưa phùn xinh đẹp ngoài cửa sổ, không có lòng dạ nào để xem công văn, cứ nhìn bầu trời mù mịt đến mức ngây ngốc cả
người. Lý Tắc đã đi Đại Lương rồi, nghe nói tất cả mọi việc đều thuận
lợi, nhưng mà đối với tin tức mà hắn muốn biết nhất, lại từ đầu đến cuối kết quả vẫn là hai chữ "Không có ", "Lạc nhi, nàng đã đi năm năm rồi,
đến nay ta vẫn không thể nào tin được tin, nàng đã không còn trên cõi
đời này nữa, nhưng mà ta vẫn sẽ đi tìm, cho đến thời khắc ta chết đi,
nếu như nàng thật sự đã vĩnh biệt ta, thì ở trên trời nàng hãy chờ ta
đến cùng đoàn tụ với nàng, được không? Lạc nhi?”
Ngoài cửa bỗng
nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt suy nghĩ ngây ngẩn của Long Ngạo Thiên, vì vậy giọng nói của hắn cũng không hề mang theo một chút tình
cảm nào nói: "Vào đi."
Cửa mở ra, Long Ngạo Thiên vẫn đưa lưng về phía cửa sổ, "Vương Gia?" Một giọng nói vang lên khiến hắn phải cau mày lại, Long Ngạo Thiên trầm mặt xuống xoay người hỏi, "Vương phi có
chuyện gì vậy?"
"Thần thiếp đến để thỉnh an Vương Gia!" Thượng
Quan Vũ Điệp nhỏ giọng cười yếu ớt, nhận lấy chén cháo từ trên tay A
Lục, A Lục biết ý hành lễ với Long Ngạo Thiên xong rồi nhanh chóng đi
xuống.
Long Ngạo Thiên không nói gì, nhìn chằm chằm Thượng Quan
Vũ Điệp, mà Thượng Quan Vũ Điệp cũng không để ý đến thái độ của hắn đặt
chén cháo lên bàn, nói: "Vương Gia, tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm
năm ân ái, thần thiếp gả vào Trang vương phủ đã bảy tám năm, chúng ta
cũng đã sinh được một nữ nhi là Khuynh Nhã rồi, người có gì không vừa
lòng với thần thiếp nhiều đến đâu đi nữa, hãy xem như là vì Khuynh nhã,
chàng cũng đừng so đo gì với thần thiếp nữa! Thần thiếp cũng biết, phụ
thân ta cùng Vương Gia ở trên quan trường lập trường có nhiều điều không hợp, nhưng mà thiếp đã gả chồng thì sẽ theo chồng, đã là nữ nhân của
chàng, thiếp sẽ không nghiêng về phụ thân thiếp, điểm này xin Vương Gia
hãy tin tưởng thần thiếp, thần thiếp cả đời này, chỉ muốn làm một nữ
nhân được chàng yêu thương, những thứ khác, không có bất cứ quan hệ gì
với thiếp."
"Nhưng mà thần thiếp thỉnh cầu Vương Gia một chuyện,
ngày nào đó nếu phụ thân và ca ca thiếp làm sai chuyện gì, xin Vương Gia tha cho bọn hắn một mạng, được không?" vẻ mặt củaThượng Quan Vũ Điệp
thời khắc này vô cùng nghiêm túc, nàng và Long Ngạo Thiên chưa bao giờ
chính thức nói đến chuyện này một cách chỉnh nghiêm như vậy.
"A…? ngươi muốn Bổn vương tha bọn họ? Nếu như Bổn vương thua, thì sẽ như thế nào?" Long Ngạo Thiên cười lạnh nói.
"Nếu thật sự có một ngày như vậy, thần thiếp nguyện chết thay Vương Gia!"
ánh mắt Thượng Quan Vũ Điệp nóng rực kiên quyết nhìn Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên trong lòng mặc dù kinh ngạc vì câu nói của Thượng Quan Vũ
Điệp, nhưng mà vẻ mặt lại đặc biệt bình tĩnh, im lặng một lúc lâu, mới
lạnh lùng nói: "Nếu như giữa chúng ta đơn thuần chỉ ngăn cách vì chuyện
này, như vậy Bổn vương chắc chắn không đối xử với ngươi như vậy, bởi vì
viêc công và tư, Bổn vương vẫn phân biệt được, Nhưng có một số việc nếu
đã dám làm, Bổn vương chỉ hy vọng ngươi có can đảm thừa nhận! Nếu không
một ngày nào đó chuyện của Lạc Tuyết tra ra manh mối, thì Bổn vương
không cần người thay Bổn vương chết, Bổn vương sẽ đích thân giết chết
ngươi!"
"Vương Gia, người vẫn còn nghĩ oan uổng cho thần thiếp
như vậy! thần thiếp một lòng đối với Vương Gia, trời đất có thể chứng
giám, đối với Lạc Tuyết muội muội thần thiếp yêu ai yêu cả đường đi, làm sao có thể hãm hại nàng ấy? Vương Gia nếu vẫn cứ nói chuyện đó là do
thần thiếp gây nên không bằng bây giờ người chứ giết thần thiếp đi!”
Thượng Quan Vũ Điệp uất ức nói xong, trên hàng lông mi thật dài đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt, nhìn bộ dáng rất điềm đạm đáng yêu.
Long Ngạo Thiên con mắt híp lại, một tay giữ chặt cánh tay Thượng Quan Vũ
Điệp, giọng căm hận nói: "Ngươi nên gánh vác mọi trách nhiệm về lời nói
ngày hôm nay của ngươi, nếu như đó là sự thật, Bổn vương chắc chắn làm
như ngươi mong muốn!"
Thượng Quan Vũ Điệp nước mắt rơi xuống như
mưa, dịu dàng nói: "Vương Gia, chúng ta dầu gì cũng là vợ chồng son, sao người lại có thể đối xử như vậy với thần thiếp, như vậy thật sự không
công bằng, thần thiếp cũng là nữ nhân, hàng đêm phòng không gối chiếc,
cũng đã năm năm rồi, người vẫn không muốn đến "Thanh Tâm các" hay sao?
Uổng công thần thiếp đau lòng cho người cả ngày mệt nhọc, đem chén cháo hoa quế đến cho người, mà người lại nói ngũng lời nói ác độc như vậy
với thần thiếp." Thượng Quan Vũ Điệp dứt lời nhào tới trong lòng Long
Ngạo Thiên, khóc lớn tiếng hơn.
Nhưng thân thể Long Ngạo Thiên
vẫn cứ cứng ngắc như vậy, cũng không hề nhìn về phía chén cháo kia,
ngược lại bàn tay dùng sức đẩy Thượng Quan Vũ Điệp ra khỏi người, kéo
thẳng cửa ra, đi ra ngoài.
Thư phòng trống rỗng chỉ lưu lại Thượng Quan Vũ Điệp và một ít nước mắt còn đọng lại. . . . . .
Mà nguyên nhân cũng là “Điều quan nhất” của Lê Lạc Tuyết vào lúc này là,
làm cách nào cũng không thoát khỏi được sự ái mộ của mĩ nhân mà rơi vào
trong phiền não. . . . . .