Nam Cung Nhược Lan mới sáng sớm đã đứng trước gian phòng người mà nàng
ngưỡng mộ trong lòng, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng. "Vân đại ca? Vân
đại ca? huynh đã thức dậy chưa?" Nhưng mà gõ cửa chắc khoảng một khắc
đồng hồ, bên trong ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Nam Cung
Nhược Lan nghi ngờ dùng sức kéo cửa ra, đánh bạo đi vào trong phòng,
nhưng mà trên giường lại trống không, nào có người ở đây?
Nam
Cung Nhược Lan không phục đem tất cả Liệt Diễm Sơn Trang lục soát một
lần, đến ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, tức giận chạy đi tìm
Phong Liệt Diễm, mà quản gia lại báo lại rằng Thiếu Trang Chủ bọn họ
sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, sau khi nghe xong Nam Cung Nhược Lan tức
giận đến mức đấm ngực giậm chân.
Mà Lạc Tuyết không có ở trong
phòng không phải là vì ra sau núi để tránh phiền phức thôi sao, Phong
Liệt Diễm nói ra cho oai là ra ngoài nhưng thực chất cũng là tránh phiền toái rơi trên đầu mình thôi, Lạc Tuyết liếc mắt xem thường, trực tiếp
tỏ vẻ coi như không nhìn thấy hắn, cứ ở trong rừng cây luyện công.
Phong Liệt Diễm đối với võ công của Lạc Tuyết càng nhìn càng thấy lồng ngực
của mình đập phập phồng và cứng họng, chậc chậc, người trong thiên hạ
này chắc hẳn không có ai là đối thủ của hắn! Nam Cung Việt một chưởng
kinh hãi mọi người, đến cả Hư Thanh đạo trưởng của Võ Đang kiếm phái
đoán chừng khó có thể chịu đựng được trên trăm chiêu, những người khác
thì đừng hòng mà suy nghĩ đến việc đấu, dĩ nhiên, trong những người khác này cũng bao gồm hắn Phong Liệt Diễm, điều này hắn vẫn là tự biết rõ,
chính bản thân hắn cũng thật sự tò mò, Vân Hận Thiên này nhìn qua còn
rất trẻ tuổi như thế, làm sao lại có thể luyện thành một thân tuyệt thế
thần công như vậy? vì sao cánh tay của hắn lại bị cụt? chỉ tiếc là hắn
không dám hỏi, trừ phi là Vân Hận Thiên chủ động nói cho hắn biết, nếu
không lại trở mặt mất.
Lạc Tuyết mệt mỏi, thu hồi kiếm, đến gần
Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn
lụa dặt vào trong tay Lạc Tuyết, "Ngươi ra rất nhiều mồ hôi, lau đi."
Lạc Tuyết chần chừ một chút, nhận lấy, nhẹ nhàng thấm nhưng giọt mồ hôi
trên mặt, mà suy nghĩ lại dừng lại nhớ đến hình ảnh mùa đông năm năm
trước, nàng đời này nàng chỉ thêu duy nhất một tấm khăn lụa hình hoa
mai, thêu cho người trong lòng của nàng, hiện giờ hắn vẫn còn mang theo
bên mình sao? Không, giữa bọn họ tình duyên đã hết rồi, chỉ còn lại hận
thù, tình yêu của nàng đã bị phản bội rồi!
Phong Liệt Diễm nhìn
vẻ mặt của Lạc Tuyết cứng ngăc nhìn chiếc khăn trên tay, khóe mắt hàm
chứa vô ngàn bị thương và đau lòng, trong lòng lại cảm thấy khó chịu
theo, cuộc đời của hắn nhất định là đã trải qua một chuyện hết sức khổ
sở! Nghĩ đến đây, liền mở miệng nói: "Vân Thiên? Chuyện đã qua đã qua,
không cần suy nghĩ quá nhiều, người sống vẫn là quan trọng nhất."
"Không cần suy nghĩ? Có thể không suy nghĩ được sao? Ha ha ha. . . . . . có lẽ cả cuộc đời ngươi chưa từng chịu đựng sự ngăn cách và đau thương, dĩ
nhiên là ngươi có thể nói nhẹ nhành như vậy rồi, ngươi là một con người
hoàn hảo, mà ta đây? Ha ha ha. . . . . . Trơ mắt nhìn cánh tay trái của
mình bị người khác liên tiếp dùng kiếm chặt bỏ, đây là một loại hận như thế nào, ngươi biết không?" trái tim của Lạc Tuyết như bị ai lấy ra,
mang theo tự giễu mang theo thù hận lớn tiếng chất vấn Phong Liệt Diễm.
"Là ai ? Là ai tàn nhẫn như vậy? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi báo thù rửa hận!" Phong Liệt Diễm bắt lấy cánh tay áo trống không Lạc Tuyết , kích động mà hỏi.
Lạc Tuyết nhắm hai mắt mắt lại để xoa dịu nỗi lòng
một lát, lần nữa mở ra, đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như cũ,
"Không cần, kẻ thù của chính ta, không cần người khác giúp ta báo." Dứt
lời sải bước nhanh về phía trước phía trước. Phong Liệt Diễm nhìn cánh
tay áo trống rỗng từ trong tay mình từ từ trượt xuống, giống như một
trận gió thổi qua tim của hắn, tạo nên từng trận sóng gợn, hắn cũng
không đuổi theo, mà trái tim lại có một loại cảm giác không thể nào phân biệt được đối với nam tử càng chạy càng xa. . . . . .
Nam Cung
Nhược Lan ở trong đại sảnh mỏi mắt trông chờ một buổi sáng, mới nhìn
thấy người trong lòng của nàng từ cửa chính đi vào, hưng phấn bước nhanh chạy đến, kêu lên: "Vân đại ca? Vân đại ca huynh đi đâu vậy hả ? Ta tìm huynh khắp nơi đấy."
Lạc Tuyết dừng bước lại nhíu mi nhìn về phía Nam Cung Nhược Lan."Tìm ta có chuyện gì?"
Nam Cung Nhược Lan ở đứng bình tĩnh trước mặt Lạc Tuyết, gương mặt đỏ lên, nũng nịu nói: "Vân đại ca, huynh dẫn ta đi chơi đi?"
"Ta không rãnh!" Lạc Tuyết lạnh lùng bỏ lại ba chữ tiếp tục đi vào phía
trong. Nam Cung Nhược Lan vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo ở phía sau, uất ức nói: "Vân đại ca, coi như huynh không không thích ta, ít nhất chúng
ta cũng có thể làm bạn tốt nha? Huynh cần gì phải đối xử với ta như
vậy."
Lạc Tuyết không đáp lời, tiếp tục đi về phía trước, Nam
Cung Nhược Lan nôn nóng, trực tiếp chạy đến trước mặt Lạc Tuyết, nói:
"Vân đại ca, xin huynh đó, huynh đừng có đối xử với ta lạnh nhạt như vậy được không, huynh yên tâm, ta sẽ không quấy rầy đến việc chính sự của
huynh, ta bảo đảm!"
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lạc Tuyết bất
đắc dĩ đứng lại, "Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ta là tàn phế
người, ta không xứng với ngươi...ngươi không cần cứ quấn lấy ta nữa,
được không?"
"Thích một người thì sẽ không quan tâm những thứ bên ngoài , huynh có khuyết điểm, nhưng huynh còn có rất nhiều ưu điểm nữa? bất kể là trên phương diện nào, ta đều thích, huynh hãy cho chúng ta
một cơ hội có được không!" Nam Cung Nhược Lan kích động khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, còn đem cả tay ra làm dấu để phối hợp.
"Ngươi!
Ngươi thật sự phiền phức chết người ! Trong thiên hạ so còn rất nhiều
nam nhân so với Vân Hận Thiên ta tốt hơn, Diễm ca ca của ngươi không
phải là một người có sẵn rồi sao? Gia sản lớn, văn võ song toàn, phong
lưu phóng khoáng, tướng mạo anh tuấn không chịu trói buộc, kết hợp với
ngươi mới đúng là anh hùng xứng mỹ nữ đó? Ngươi làm gì mà cứ quấn lấy ta một người lưu lạc giang hồ?" Lạc Tuyết nói ra suy nghĩ của mình cũng
không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không có chú ý đến gương mặt trắng bệch
của Nam Cung Nhược Lan và bóng dáng của Phong Liệt Diễm đang bước vào
cửa.
"Huynh nói ta phiền phức? ta theo đuổi người mà mình thích
thì có lỗi gì cơ chứ?” Nam Cung Nhược Lan nước mắt rơi đầy mặt hỏi lại.
Phong Liệt Diễm dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lạc Tuyết, duy trì trầm
mặc. Ba người bế tắc trong cục diện này một lúc lâu, Phong Liệt Diễm là
người mở miệng đầu tiên phá vỡ không khí này: "Vân Thiên, tình cảm giữa
ta và Nhược Lan muội muội chỉ là tình huynh muội, đệ không cần hiểu lầm. Nhược Lan, tình cảm chuyện không thể miễn cưỡng, phải thuận theo tự
nhiên, muội không nên cố chấp như vậy ! Vân Thiên là khách huynh mời
đến, muốn ở Sơn Trang một thời gian, muội cũng đừng náo lọan nữa, nếu
không, Diễm ca ca sẽ đưa ngươi trở về Nam Cung gia đấy !"
"Diễm ca ca, huynh cũng ức hiếp ta!" Nam Cung Nhược Lanmở miệng nói, rồi ủy khuất chạy về phía sau hậu đường.
Phong Liệt Diễm cười khổ một tiếng, đối mặt Lạc Tuyết nói: "Vân Thiên, đệ
không cần tức giận, Nhược Lan tuổi còn nhỏ, ta sẽ sẽ từ từ khuyên bảo
nàng."
"Ta muốn rời khỏi Liệt Diễm Sơn Trang, đến thời hạn giao
ước ta sẽ đến." Lạc Tuyết trên mặt bình tĩnh không một tia gợn sóng, làm Phong Liệt Diễm trầm xuống.
"Vân Thiên, đệ nhất định phải đi sao?"
"Umh, ngươi không cần ngăn cản ta, nợ ngươi, ta cũng sẽ không báo đáp ngươi,
cho nên ngươi vẫn nên để cho ta nhanh chóng rời đi, tổn thất sẽ ít đi
một chút." Lạc Tuyết rất hiếm khi nói ra những lời nói đùa như vậy.
Phong Liệt Diễm lại cười khổ, Vân Hận Thiên một khi quyết định chuyện gì, thì rất khó thay đổi, cho nên hắn chỉ có thể đồng ý mà thôi. "Huynh chưa
bao giờ nghĩ đến muốn đệ báo đáp ..., huynh tôn trọng ý nguyện của đệ,
nhưng mà bất luận hoàn cảnh như thế nào, Liệt Diễm Sơn Trang cũng sẽ
hoan nghênh người bằng hữu như đệ!"
"Cám ơn ngươi!" Lạc Tuyết
chân thành nói cám ơn, cũng tự nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, làm Phong Liệt Diễm lại sa vào bên trong ảo tưởng ham mê đoàn tụ cùng má lúm đồng tiền trên mặt của Lạc Tuyết .
Ngày hôm sau, Lạc Tuyết liền cưỡi con ngựa trắng của mình, rời khỏi Liệt Diễm Sơn Trang.
Mà sau nửa canh giờ, quản gia cũng báo lại, Nam Cung tiểu thư cũng không thấy đâu nữa!
Phong Liệt Diễm trong đầu như muốn nổ tung, nha đầu Nhược Lan đi đâu mà không thấy vậy? Chẳng lẽ là. . . . . . đuổi theo Vân Hận Thiên? Xoa huyệt
Thái Dương suy nghĩ thật lâu, Phong Liệt Diễm cuối cùng cũng xác định
Nam Cung Nhược Lan nhất định là đi tìm người trong lòng của nàng, Haz!
Vân Hận Thiên xem ra là đi đến đâu cũng trốn không được rồi!
"Lý
thúc?" Phong Liệt Diễm dặn dò quản gia, "Lập tức phái người đi Nam Cung
thế gia báo, nói rằng Nhược Lan tiểu thư không chào mà đã đi, đã rời
khỏi Liệt Diễm Sơn Trang rồi !"