“Sư tôn?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn lão, mỉm cười hỏi: “Không phải sư tôn
đã nói có thể giải bất cứ loại độc nào trên thế gian này sao?”
Lão nhướng hàng lông mày trắng phau, tức giận nói: “Nha đầu nhà ngươi, lại dám dùng lời của ta để công kích ta.”
“Ánh Tịch không dám.” Lộ Ánh Tịch vẫn giữ nét cười yếu ớt trên khuôn mặt
xinh đẹp, giọng điệu bình tĩnh. Nàng không để lộ chút khẩn trương, lo
lắng: “Nếu như ngay cả sư tôn cũng không giải quyết được độc rắn này,
vậy thì trên thế gian này chẳng có ai có thể làm được.”
Ông lão khó chịu càu nhàu: “Khá khen cho nha đầu nhanh mồm nhanh miệng nhà
ngươi. Việc này không dùng bản lĩnh xuất chúng của ta thì không được
rồi.”
“Chẳng lẽ sư tôn tàng trữ thuốc trân quý không nỡ cho Ánh Tịch dùng ạ?” Lộ Ánh Tịch rất thản nhiên ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng lên lan can hành lang. Ánh mắt nàng liếc về hướng Diêu Lăng đang đứng thẳng bên kia. Nàng thấy nàng ta đang vô cùng căng thẳng, dường như đang chờ đợi kết quả chuẩn
đoán, thì lòng nàng càng thêm trấn định. Nếu loại độc thật sự khó giải,
thì Diêu Lăng đã thừa cơ hội hiện tại để thoát thân rồi. Nếu nghĩ như
vậy, nhất định là nàng còn có một con đường sống.
“Thuốc tốt đương nhiên đáng giá nhưng làm sao đem so với mạng người được?” Lão bừng bừng tức giận, trợn mắt liếc Lộ Ánh Tịch. Lão lại kiên quyết nói:
“Con có hiểu nam nữ thụ thụ bất thân không hả? Chẳng lẽ lại để lão nhân
ta hút máu độc ra cho con sao?”
“Hút máu độc ra là không sao chứ?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên thốt ra, lời
còn chưa nói xong đã thấy hắn ngồi xổm xuống, cầm mắt cá nhân Lộ Ánh
Tịch lên.
Diêu Lăng đột nhiên cười mũi thành tiếng, vừa lạnh lẽo vừa châm biếm nói:
“Vốn còn tưởng rằng sư tôn Huyền môn có năng lực cao siêu, hóa ra cũng
thường thôi.”
Lão quay phắt đầu lại đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, rồi lầm bầm làu
bàu nói: “Mỹ nhân đẹp hơn hoa, nhưng lại thích xỏ xiên người khác. Ánh
mắt lạnh lùng, lại cực kỳ ngu xuẩn.”
Diêu Lăng nhếch đôi môi đỏ mọng lên cao, cằm hơi nhếch lên, tư thế vô cùng
ngạo nghễ, ngang tàng. Nếu như nàng không xỏ xiên, thì nàng có khác gì
các nữ tử bình thường trên đời này đâu chứ? Chỉ có điều sự kiêu ngạo
quật cường của nàng ta lại không gặp được người có thể thưởng thức và
thấu hiểu!
Mộ Dung Thần Duệ cũng liếc mắt lườm Diêu Lăng, nhưng lại quay sang nói với ông lão: “Tiền bối, có cần phải trực tiếp hút máu nhiễm độc ra liền hay không?”
Ông lão thu hồi tầm mắt, vừa rung đùi đắc ý vừa cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Không cần, không cần.”
Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ gần như tối đen đi, khuôn mặt tím tái vì cố gắng
nín nhịn sự tức giận. Cứu người như cứu hỏa, há có thể xem như trò đùa
mà kéo dài thời gian như vậy chứ?
Lộ Ánh Tịch nhìn bộ dạng trái ngược của hai người mà không thể nhịn cười,
mở miệng nói: “Thần, chàng đừng lo lắng. Ta đã phong bế huyệt đạo, độc
tố ở chân lại rất ít, tạm thời sẽ không lan nhanh đâu.”
“Thần!” Tiếng gọi bén nhọn đột ngột vang lên, trong đó bao hàm cả sự căm hờn.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, thấy đôi mắt thanh lạnh của Diêu Lăng đang vô cùng
xúc động phẫn nộ. Tình cũ duyên mới làm sao có khả năng sống trong hòa
bình đây? Trước đây Mộ Dung Thần Duệ thực sự có phụ Diêu Lăng. Nhưng
trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho tình cảm đơn thuần lúc ban đầu đã thay đổi. Ai đúng ai sai làm sao có thể phân
định rõ ràng?
“Lăng nhi.” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên đứng dậy. Ánh mắt hắn sâu thẳm sáng
quắc, bước từng bước về phía Diêu Lăng, thấp giọng nói: “Trước khi Trẫm
đăng cơ đã nhận lời chuyện của nàng, nhưng Trẫm đã không có cách nào
thực hiện được, đó là lỗi của Trẫm. Nàng có còn nhớ những lời Trẫm đã
nói với nàng khi đó không? Mặc dù Trẫm không thể cho nàng trở thành
người duy nhất, nhưng cũng sẽ để trống vị trí Hoàng hậu. Nàng cũng đã
nói, nàng sẽ chờ Trẫm đến một ngày, có thể cho nàng tất cả cơ mà.”
“Đúng vậy! Nô tỳ đương nhiên còn nhớ rất rõ!” Diêu Lăng bất giác cao giọng
hơn, trong cơn giận dữ đã quên mất bản thân đã bị giáng xuống làm cung
nữ, mà đối đáp chan chát với hắn, “Thế nhưng Hoàng thượng lại hết lần
này đến lần khác nuốt lời. Bây giờ Hoàng thượng muốn trách ngược lại nô
tỳ lòng đã nguội lạnh sao?”
“Nàng chỉ nhớ những chuyện nàng muốn nhớ mà thôi.” Mộ Dung Thần Duệ nhìn
thẳng nàng ta, nét mặt thêm vài phần trầm trọng lẫn nỗi buồn vô cớ,
“Chuyện của Lâm Đức phi, nàng đã quên rồi sao? Còn có vị Tiệp dư mới tấn phong năm năm trước kia, nàng ta lần đầu mang thai, cũng không biết vì
sao lại sảy thai, nàng cũng quên rồi sao? Nàng dám đảm bảo việc này
không liên quan tới nàng không? Nếu không phải Trẫm vì đoạn tình cảm
thuở ban đầu kia, nàng tưởng nàng còn có thể an toàn chuyển đến sống ở
Trai cung? Nhiều năm qua Trẫm không có đứa con nào, nàng cho rằng nguyên nhân là vì đâu? Trẫm không muốn nàng lại phạm phải sai lầm lần nữa!”
“Hoàng thượng nghĩ rằng chỉ có một mình nô tỳ sai thôi sao?” Thân hình thon
gầy của Diêu Lăng đứng thẳng tắp, vẫn ngang nhiên cố chấp nói, “Xin
Hoàng thượng hãy để tay lên ngực tự vấn lương tâm đi! Nếu như Lâm Đức
phi hoặc cái nàng phi tần kia sinh hạ hoàng tử, Hoàng thượng sẽ không vì thế mà phong hậu cho họ sao?”
“Trẫm sẽ không!” Mộ Dung Thần Duệ chắc chắn trả lời.
“Thật sẽ không?” Diêu Lăng hừ lạnh, “Có bằng chứng việc thật người thật sờ sờ ngay trước mắt, Hoàng thượng còn mạnh miệng khẳng định như thế. Nếu sẽ
không, vì sao mũ phượng lại đội trên đầu nàng ta?”
“Bảy năm còn chưa đủ sao?” Mộ Dung Thần Duệ khẽ thở dài một hơi. Bảy năm,
cũng đủ để hắn nhìn rõ đoạn tình cảm thời niên thiếu kia, và cũng đủ để
hắn thất vọng triệt để.
“Bảy năm chẳng qua chỉ là một phần mười của đời người.” Diêu Lăng vẫn không
mảy may cảm động, ánh mắt cứng rắn tựa như băng kết ngưng tụ ngàn năm
rồi vậy, sẵng giọng nói lớn: “Nô tỳ giao phó chính là cả cuộc đời, chứ
không phải là bảy năm ít ỏi kia.”
Mộ Dung Thần Duệ không tranh cãi nữa, đôi lông mày áp sát vào nhau chứa đựng vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
Hai người bên kia chỉ đứng nhìn nhau không nói, ông lão bên này lại nhích
đến gần Lộ Ánh Tịch, hạ giọng nói thầm: “Này, nha đầu! Con kiếm sống ở
nhà Đế vương cũng thật không mấy dễ dàng. Hay là con theo ở nhà đồ đệ
thông minh của ta đi! Phẩm chất tài giỏi lại lương thiện của nó là ngàn
năm hiếm thấy đó nha. Con nên cân nhắc một chút, được không hả?”
Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Với tình hình lúc này thích hợp
thảo luận đề tài đó sao? Không nghi ngờ gì nữa, chắn chắn lão muốn đổ
thêm dầu vào lửa.
Lại nghe một bên khác Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng nói một câu: “Nếu lần này Ánh Tịch không sao, thì Trẫm cũng sẽ bỏ qua.” Cuối cùng hắn vẫn lưu lại một phần tình cảm sau cùng, và không nói ra nửa câu sau. Nếu Ánh Tịch
và đứa bé vì độc rắn mà bị chút tổn thương nào, hắn nhất định sẽ truy
cứu đến cùng, quyết không khoan dung nữa!
Diêu Lăng chấn động, cả cơ thể run rẩy. Đôi mắt bi ai tuyệt vọng, nhưng
không có nửa điểm ăn năn hối hận. Cuộc đời này của nàng ta đã là như
thế, không còn đường lui, chỉ có lối đi duy nhất đến cuối con đường!
Diêu Lăng hung hăng nghiến răng, cắn mạnh một cái. Nàng ta vận hết khí lực phi thân về phía Lộ Ánh Tịch!
Chợt một tiếng “Phịch” vang lên…
Chỉ thấy cơ thể gầy gò của Diêu Lăng ngã xuống bên chân Lộ Ánh Tịch, khóe môi trào ra dòng máu đỏ tươi.
“Ha ha!” Nàng ta gắng gượng nâng cơ thể dậy. Nàng ta bắt đầu cười lạnh, rồi lại cười cay đắng. Trong đôi mắt đẹp đượm buồn nhuốm đầy hận ý không
thể nào tháo bỏ, tiêu tán. Nàng ta bình tĩnh đưa mắt nhìn người đã đánh
nàng ta một chưởng.
Bàn tay phải của Mộ Dung Thần Duệ dừng sững giữa không trung, sắc mặt cũng cứng nhắc.
“Hoàng thượng quả nhiên rất hiểu nô tỳ.” Giọng nàng ta khàn khàn, tiếng cười
thê lương lại lạnh lẽo từng cơn vang lên nhưng không ngừng lại, “Ha ha…
Cho dù nô tỳ có chết, cũng phải lôi nữ nhân kia cùng xuống hoàng tuyền!
Nếu Hoàng thượng là một người có tình như vậy, thì hãy thử nếm trải nỗi
khổ vì tình đi!”
Nàng ta bỗng nhiên quay đầu hướng sang Lộ Ánh Tịch. “Phụt” một tiếng, một
ngụm máu phun ra, vài giọt máu đã bắn dính lên chân Lộ Ánh Tịch, chính
ngay chỗ miệng vết thương.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai lường trước được nàng ta đột nhiên
phun máu, lại càng không dự liệu được dụng tâm ác độc của nàng ta.
“Nữ tử nhà ngươi quá tàn nhẫn!” Lão già tức tối lớn tiếng mắng. Lão vung tay lên cao, chưa suy xét đã tung ra một chưởng!
Trong nháy mắt, chỉ thấy thân thể của Diêu Lăng bay vút lên trời, lơ lửng xa
hơn một trượng. Nàng ta như con diều đứt dây mà nặng nề rớt phịch xuống
đất. Tiếng “Bịch” rất lớn vang lên khi thân thể chạm xuống hành lang
bằng gỗ!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả lão già cũng cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình.
“Ha ha… Ha ha…” Tiếng cười thảm thiết đau thương lại thé lên, càng thể hiện sự yếu đuối vô lực. Diêu Lăng đã nằm bẹp trên mặt đất, nhưng nàng ta
vẫn cố chấp mà khốn khổ phun ra vài câu nữa: “Mộ Dung Thần Duệ… Năm đó
ngươi đã cứu ta ra khỏi bể khổ, ta vốn muốn cảm ơn ngươi. Thế nhưng
ngươi lại đẩy ta vào một vực sâu khác thống khổ hơn nữa… Ngươi hãy ghi
nhớ, Diêu Lăng ta cuộc đời này vì ngươi mà không được chết già, ngươi
tất sẽ gặp báo ứng…”
Con ngươi nàng ta đảo qua đảo lại, nhuốm màu chết chóc. Khuôn mặt xinh đẹp
lạnh lùng trắng bệch, nhưng bờ môi nhuộm đỏ bằng máu, sắc đỏ lại càng
thêm yêu dị.
“Một năm đó… Mùa xuân đẹp nhất lúc này, khói sương mờ phủ liễu ngàn đế đô[1]. A, Thần…” Lời nói mê man mỏng manh véo von rồi im bặt. Nụ cười kỳ dị đọng lại bên khóe môi nàng ta.
[1] Đây là hai câu thơ trong bài thơ Mưa phùn đầu xuân của nhà thơ Hàn Dũ
đời Đường. Bài thơ tả cảnh đầu xuân xinh đẹp, ý của Diêu Lăng đó là kỷ
niệm lúc nàng ta gặp Mộ Dung Thần Duệ là mùa xuân đẹp nhất trong đời.
Dịch thơ:
Mưa phùn trơn ướt đường đi,
Xa tựa có, nào thấy chi lúc gần.
Mùa xuân đẹp nhất lúc này,
Khói sương mờ phủ liễu ngàn đế đô.
Mộ Dung Thần Duệ đờ đẫn đứng yên tại chỗ, hai chân như bị đóng đinh chôn
chặt xuống sàn, không tài nào nhấc chân nổi. Đôi mắt sâu thẳm như đại
dương bị màn sương mù che lấp. Bờ môi hắn khẽ mấp máy như có điều muốn
nói nhưng tất cả đều bị nghẹn tại cổ họng không phát ra được.
“Sư muội…” Tiếng rít gào đầy bi thương, phẫn nộ chợt vang vọng trong bầu trời đêm. Một nam tử đồ đen vội vàng bay đến đây.
Ông lão là người đầu tiên định thần, lập tức đề phòng mà chắn ngang trước
mặt Lộ Ánh Tịch. Nhưng nam tử áo đen căn bản không nhìn thấy bất kỳ kẻ
nào. Hắn ta chỉ chăm chăm bay đến chỗ Diêu Lăng. Hai gối của hắn quỳ sập xuống mặt đất phát ra tiếng “Phịch” rõ mồn một.
“Sư muội! Tỉnh lại đi! Muội có thể mà… Muội có thể…” Tiếng gào thét bi
thương của nam tử mặc đồ đen nhất thời nghẹn ngào. Khóe mắt trào ra hai
dòng lệ nóng hổi.
Một lúc lâu sau, nam tử áo đen ôm lấy Diêu Lăng. Ánh mắt u ám liếc nhìn ba
người còn lại. Ánh nhìn dành cho Mộ Dung Thần Duệ tựa như đang thấy loài rắn độc, lại chậm rãi quét qua khuôn mặt của ba người. Nam tử áo đen
không nói một câu, ôm Diêu Lăng thả người nhảy qua lan can hành lang.
Trong chớp mắt, bóng hai người đã biến mất trong màn đêm.
Không ai đuổi theo hắn ta. Trên hành lang lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.
Ông lão quay đầu nhìn Lộ Ánh Tịch, lại nhìn về phía Mộ Dung Thần Duệ, lão
ta lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Chưởng kia của ta chỉ dùng có nửa
phần công lực, tuyệt đối không đủ để đoạt mệnh. Là do chính cô ta đã cắn nát túi độc dưới lưỡi…” Vừa nói tới hai chữ “túi độc”, lão bỗng nhiên
hốt hoảng la lên, “Á! Tiểu đồ tôn, chân của con!”
Lộ Ánh Tịch đưa mắt ngóng nhìn Mộ Dung Thần Duệ, rồi mới cúi đầu nhìn cẳng chân của mình. Ban đầu chỉ là vết thương nhỏ, giờ đây nó đã trương lên, sưng phù lại có màu tím xanh kỳ lạ, như có một mùi tanh hôi của thịt
sống kèm theo.
“Nữ nhân kia chết không đáng luyến tiếc mà!” Lão nổi cơn thịnh nộ, căm giận nói: “Tự bản thân mình muốn chết còn chưa đủ, đã vậy còn độc ác muốn
kéo người khác chịu tội cùng! Người như thế ở lại trên đời này cũng gây
họa cho nhân gian!”
“Sư tôn, độc rắn lại thêm ‘Âm ẩn độc’[2] rất khó giải phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng hỏi, giọng nói buồn bã.
[2] Âm ẩn độc: như một dạng axit, ăn mòn các chất hữu cơ, khiến chúng nhanh chóng bị thối rữa.
Lão cau chặt hai hàng lông mày chụm lại một chỗ, rất lâu cũng không có lời đáp.
Lộ Ánh Tịch khe khẽ thở dài. Nàng lại ngẩng đầu ngóng nhìn bóng dáng cứng ngắc như hóa đá của Mộ Dung Thần Duệ.
Mộ Dung Thần Duệ đáp trả ánh nhìn của nàng, nhưng hắn dường như không thể
tự nhấc chân lên được. Hắn nhếch môi muốn cười an ủi nàng, nhưng cuối
cùng chỉ tạo thành một tiếng thở dài không nghe thấy.
Ông già cực kỳ không kiên nhẫn đối với loại tình cảnh trầm trọng, không nói gì này. Lão liền cáu kỉnh xoắn bộ râu dài của chính mình, tự lẩm bẩm
một mình: “Nếu chỉ có độc rắn, chỉ cần hút máu độc ra, sau đó dùng hùng
linh tán dược cất kỹ trăm năm của Huyền môn ta là ổn. Nhưng vây giờ… Ôi, nan giải! Thực sự nan giải mà!”
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, thấp giọng hỏi: “Sư tôn, nếu như không có cách nào
loại bỏ độc, vậy thì cứ cắt bỏ chân của con.” Chỉ có như vậy mới không
cho độc tố xâm nhập vào cơ thể.
Lão nghe thấy thế cũng không tỏ ra khiếp sợ, gật gù đồng ý, nói: “Cái biện
pháp đó chỉ là hạ sách, nhưng cũng là một biện pháp khả thi. Nhưng mà
con đang mang thai, chỉ e rằng không chịu đựng nổi sự đau đớn kịch liệt
khi cưa chân. Ta phải nghĩ ra một cách giảm đau hiệu quả mới được.” Lão
nói xong, liền đưa tay nhanh chóng điểm vài huyệt đạo dưới đầu gối của
nàng.
Mộ Dung Thần Duệ vẫn không nói, tựa như đang lắng nghe, trái tim giống như bị vô số bàn tay kéo xé ra, vừa đau nhức lại rối bời.
Lộ Ánh Tịch cúi đầu xuống, không muốn lại ngước nhìn hắn lần nữa. Nàng chỉ nhỏ giọng nói với ông lão: “Sư tôn, điểm huyệt cũng chỉ có thể ngăn độc tố lan tràn trong vòng mười hai canh giờ mà thôi.”
Lão tiền bối phiền muộn, chán nản vò đầu bứt tóc, vẻ mặt sầu não. Lão
ngượng ngùng trả lời: “Điều đó đương nhiên là ta biết. Có lẽ ta nên suy
nghĩ lại, phải suy nghĩ đã.” Lão vừa nói, vừa đứng bật dậy. Lão đứng lên đi qua đi lại trước mặt Lộ Ánh Tịch, lẩm ba lẩm bẩm một mình.
Lão dạo bước một lúc lâu, hàm râu trắng muốt cũng bị lão sốt ruột mà cuộn
tròn lại mấy vòng. Nhưng lão vẫn chưa nghĩ ra cách hay.
“Không được, ta phải tìm một nơi yên tĩnh để ngồi một mình ngẫm nghĩ cẩn
trọng.” Lão lại lẩm nhẩm tự nói, cũng không muốn xen vào giữa Mộ Dung
Thần Duệ và Lộ Ánh Tịch, cứ như thế mà đi.
Lộ Ánh Tịch không níu kéo lão, chỉ lẳng lặng tựa lưng vào lan can.
Gió đêm thổi phe phẩy, làm lay động làn tóc đen nhánh của nàng, càng làm
nổi bật dung nhan không còn sắc hồng, trắng bệch như tuyết.
Diêu Lăng đã chết…
Nghĩ đến sự thật này, lòng nàng bỗng dưng đau thắt. Nàng từ từ ngước nhìn về phía Mộ Dung Thần Duệ. Nàng nhìn vào đôi mắt thăm thẳm tràn đầy bi
thương.
Bốn mắt giao nhau, sự đau đớn trộn lẫn, khó phân biệt vì sao lại đau đớn.
Cơn gió to hãy còn gào thét, dần dần kéo theo mùi máu tươi nhàn nhạt trong
không khí. Trên sàn nhà có một vệt máu đen nho nhỏ, nhưng vẫn khiến
người ta kinh hãi.