Cuối cùng Mộ Dung Thần Duệ cũng nhấc chân lên được. Hắn cứng nhắc đi đến bên người nàng, chậm chạp ngồi bệt xuống đất, cũng tựa lưng vào lan can như nàng.
“Nàng có còn nhớ chiếc trâm gỗ kia không?” Giọng hắn thoang thoảng như gió
thổi. Đôi mắt ngắm nghiền lại, một lúc sau lại mở mắt thì trong đó là
một mảnh đen tối vắng lặng. “Chiếc trâm cài tóc mà Trẫm đã tặng cho nàng không phải là chiếc vốn định tặng cho Lăng nhi. Lúc chưa đăng cơ, Trẫm
đã từng nói với Lăng nhi, ‘Mặc dù tương lai hậu cung mỹ nhân vô số,
nhưng chỉ có Hoàng hậu của ta mới xứng cài chiếc trâm này’.”
Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu, lẳng lặng ngóng nhìn hắn. Nàng cũng không cắt ngang lời thầm thì của hắn.
“Trẫm đã thực hiện câu nói kia, chỉ là đúng vật nhưng người đã khác. Thật ra
từ ngày tặng nàng chiếc trâm cài tóc, Trẫm đã quyết tâm tạm biệt với quá khứ. Nếu như Trẫm có thể quyết tâm thực hiện điều đó sớm hơn, có lẽ sự
việc sẽ không phát triển thành như hôm nay.” Tiếng nói trầm thấp của hắn có chút khàn đặc, yếu đuối chậm rãi nói: “Cho đến nay Trẫm không hề
muốn làm một ‘Tình lang phụ bạc’ như người ta thường nói, nhưng cuối
cùng đã phụ tình cảm của Lăng nhi. Càng muốn lưu lại một chút tình cũ,
lại càng không lưu giữ được gì.”
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt của hắn, làm một bên mặt anh tuấn rơi vào bóng tối, cũng u sầu như đôi mắt tối tăm kia.
“Tính khí Lăng nhi cực cố chấp cao ngạo. Trẫm cũng không phải là không biết.” Nói chưa hết lời, chợt nghe thấy hắn thở dài thườn thượt, “Là lỗi của
Trẫm…”
Lộ Ánh Tịch yên lặng lắng nghe, không hề mở miệng. Nàng lặng lẽ đưa tay bao bọc mu bàn tay của hắn.
Hắn từ từ quay đầu lại, đón nhận đôi mắt buồn bã của nàng. Đột nhiên, hắn nghiêng người qua, ôm chầm lấy nàng.
Không cần thiết phải nói những lời thừa thãi, chỉ im lặng ôm nhau. Nỗi đau thương cùng xuất hiện trong lòng hai người.
Thế gian này hay thay đổi, bất cứ khi nào sự thay đổi cũng khiến người ta
cảm thấy bất ngờ và không kịp phòng bị. Khi xưa người và ta là tình nhân mặn nồng, trong nháy mắt lại biến thành kẻ thù căm hờn, oán hận. Còn
lúc đầu là quân địch đối đầu tranh giành thiên hạ, hôm nay lại thành
người thân thuộc gắn bó, tựa vai nhau. Làm sao không làm người ta phải
thổn thức lẫn cảm khái đây?
Lộ Ánh Tịch hơi nhắm mắt, đáy lòng lướt qua một chút chua xót. Nàng từ
trước đến nay đều không quá chú ý đến sự tồn tại của Diêu Lăng. Nhưng
hôm nay với cái chết của nàng ta, từ nay về sau nàng ta sẽ vĩnh viễn tồn tại ở một vị trí nhỏ nhoi trong trái tim Mộ Dung Thần Duệ. Nó sẽ không
bị bất cứ điều gì có thể làm phai mờ đi được, và sẽ không ngừng tăng
cao.
Môi nàng khẽ hở, không khỏi bật ra tiếng thở dài nhàn nhạt. Mà thôi, hiện
tại nàng cũng là sống chết khó lường, việc gì phải suy nghĩ đến chuyện
này. Nàng chỉ cần cục cưng trong bụng có thể bình an ra đời, chuyện
chính nàng sẽ ra sao đã không còn quan trọng nữa rồi.
Mộ Dung Thần Duệ dần dần buông lỏng cánh tay, giương mắt nhìn nàng, bình
tĩnh nói: “Sư tôn chắc chắn có thể nghĩ ra cách giải độc tố cho nàng.”
“Nếu như không thể thì sao?” Lộ Ánh Tịch nở nụ cười buồn, mang thêm vài phần tự giễu. Người chết như đèn tắt, những chuyện Diêu Lăng đã làm trước
khi chết đã không cách nào tính toán được nữa. Nếu như bé con không thể
giữ được, nàng biết phải oán ai hận ai?
“Chân ta tê rần, có thể bế ta về phòng được không?” Lộ Ánh Tịch làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi hắn một cách tự nhiên. Tay nàng khẽ đấm bóp
bắp chân. Từ vị trí đầu gối chân phải của nàng xuống dưới đã hoàn toàn
tê liệt, một chút xíu cảm giác cũng không có. Hai loại độc tố trộn lẫn
quả là kỳ độc không gì sánh được.
Mộ Dung Thần Duệ không hé răng, chỉ lẳng lặng bế nàng lên, rồi đi về hướng phòng trọ.
Đi đến trước cửa, hắn mới bỗng nhiên nhớ đến bên trong phòng vẫn còn rắn độc, nhất thời đứng sững tại chỗ.
“Xuống dưới lầu đi.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nhắc nhở, nàng không khỏi não lòng
não ruột. Nàng chưa từng bắt gặp bộ dạng hắn hồn bay phách lạc như vậy.
Nhưng nàng có thể nào trách hắn cơ chứ? Dù sao, đó cũng là người hắn
từng yêu.
Mộ Dung Thần Duệ làm theo lời nàng, đi đến cầu thang gỗ. Hắn bước xuống
từng bước vững vàng, nhưng khuôn mặt hầu như không có tí biểu cảm. Hắn
tựa như một cái xác trống rỗng lại như mang đầy bi thương.
Lộ Ánh Tịch nằm trong lòng hắn, trái tim cũng lạnh lẽo cùng phiền muộn thêm mấy phần.
©STENT
Bóng đêm rút đi, nhường chỗ cho ánh mặt trời chiếu sáng. Nhưng quán trọ này vẫn tĩnh mịch như lúc nửa đêm.
Ông chủ cùng tiểu nhị của quán trọ có lẽ đêm qua đã bị kinh hãi, đã bỏ quán trọ chạy thoát thân. Còn Đoàn Đình Thiên chắc cũng nhân cơ hội đó mà bỏ đi rồi sao?
Lộ Ánh Tịch ngồi trong phòng suy tính. Nếu như sư tôn không kịp thời trở
lại, nàng phải chuẩn bị chút ít dược liệu giảm đau. Nếu cưa mất một
chân, sau này nàng sẽ trở thành nửa người tàn tật. Lẽ nào lời “Nửa sống
nửa chết” mà sư tôn đã nói chính là chỉ ý này?
Mộ Dung Thần Duệ ra ngoài mua thức ăn đã lâu chưa thấy trở về. Lộ Ánh Tịch đi lại bất tiện, nàng đã ngồi im trên giường đợi hơn nửa canh giờ, dần
dần cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường.
Nàng đang muốn đặt chân xuống giường, thì chợt nghe âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến.
“Tiểu đồ tôn, sư tôn đã nghĩ ra rồi! Ha ha!”
Bóng dáng màu xám tro chợt xuất hiện ở cửa phòng, trong chớp mắt đã đứng trước giường.
“Sư tôn, người đã nghĩ ra cái gì ạ?” Lộ Ánh Tịch cũng không vội mừng, ngờ vực hỏi: “Là cách trấn áp đau đớn ạ?”
“Đúng rồi!” Ông lão tóc bạc phơ vừa cười tủm tỉm vừa gật đầu, “Tiểu đồ tôn,
con yên tâm, con sẽ không cảm thấy quá đau, cũng sẽ không mất quá nhiều
máu. Ta đã nghĩ tròn một đêm, vất vả lắm ta mới có thể nghĩ ra cách cho
mẹ con các ngươi đều được bình an.”
“Cho nên vẫn phải cưa chân ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm run rẩy. Nàng vốn vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn hụt hẫng…
“Cái này không phải là đề nghị của con sao?” Lão liếc mắt dò xét nàng, cùng
lúc đó dỡ cái gùi trúc mang trên lưng xuống. Lão đặt nó trên bàn, rồi
nói: “Những thảo dược này là do ta đi hái lúc trời còn chưa sáng đấy.
Con đừng bảo là con quyết định không cưa chân nữa nhé. Con định cùng với bé con trong bụng xuống suối vàng hay sao?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu cười khổ, “Sao được ạ? Đứa bé này đã trải qua nhiều
khó khăn như vậy, mà vẫn kiên cường sống tới tận bây giờ. Con thân là
một người mẹ, sao có thể giữa đường vứt bỏ được?”
“Vậy thì được.” Lão già thỏa mãn gật đầu, tay vuốt râu, trầm ngâm nói: “Ta
vẫn cần phải mua vài cái dao sắc bén, tái tạo một hỏa khí, còn phải
nhanh chóng đi sắc một chén thuốc mới được.” Lão nói xong liền quét mắt
nhìn xung quanh phòng, cảm thấy lạ lùng nên hỏi thăm: “Mộ Dung tiểu tử
đi đâu rồi? Phu nhân nhà mình thân đang mang kịch độc, trái lại hắn còn
trốn mất dạng?”
“Chàng đi ra phố mua thức ăn.” Lộ Ánh Tịch trả lời, chau mày chặt lại. Nàng lo lắng liền nhờ lão tiền bối: “Sư tôn, người đi mua dao thì nhân tiện đi
tìm chàng luôn nha.”
“Được rồi, ta đi đây. Trong vòng nửa canh giờ nữa ta sẽ trở lại.” Ông lão
thẳng thắn đáp ứng, xoay người đi ra ngoài. Lão đi mà miệng vẫn còn nhỏ
giọng lẩm bẩm liên hồi, “Cái tên tiểu tử Mộ Dung kia cũng quá lắm, đi
đâu mà không nói không rằng. Một lúc nữa không giáo huấn hắn một trận là không được!”
Lộ Ánh Tịch nhìn theo thân hình mặc bộ quần áo màu xám tro kia dần biến
mất ở góc hành lang, ấn đường cau lại càng chặt. Có phải Mộ Dung Thần
Duệ gặp bất trắc? Chẳng nhẽ Đoàn Đình Thiên còn chưa hết hy vọng? Nhưng
vì sao hắn ta không đến đối phó với nàng đang đơn độc một mình?
Nàng phập phồng lo lắng đợi hơn nửa canh giờ, vẫn không thấy Mộ Dung Thần
Duệ trở về, càng không thấy lão sư tôn quay lại. Trái tim Lộ Ánh Tịch từ từ rơi xuống vực thẳm.
“Lộ muội muội.” Bên ngoài phòng, một tiếng gọi biếng nhác vang lên.
Toàn thân Lộ Ánh Tịch lập tức căng thẳng, liền nắm chặt hai tay cảnh giác,
trong lòng bàn tay nắm một loại bột phấn khiến người ta bị hôn mê tức
thì khi ngửi phải.
“Lộ muội muội, muội đừng sợ. Ta không có ác ý.” Đoàn Đình Thiên xuất hiện
trước cửa phòng. Thân thể cao lớn nghiêng sang một bên, dựa vào khung
cửa, phong thái nhàn hạ thoải mái.
“Phải không?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt hỏi ngược lại.
Đoàn Đình Thiên nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chỉ một ngón tay ra phía sau: “Ta bị y áp giải đến.”
Lộ Ánh Tịch nhìn theo hướng ngón tay của hắn ta. Vừa nhìn thấy, nàng không khỏi sửng sốt, nhưng tiếp theo nàng lập tức nở cụ cười vui vẻ không thể che giấu.
Dưới ánh mặt trời chói chang, chiếc áo bào màu xám lại như được bao bọc giữa vầng sáng lấp lánh, ấm áp cùng long lanh. Trên khuôn mặt tuấn tú nho
nhã kia mang theo ý cười dịu dàng, giống như gió xuân lướt nhẹ qua, làm
mát lòng mát dạ.
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch gọi ra cái tên xưng hô hết sức quen thuộc đó, không hiểu vì sao hốc mắt nàng đỏ lựng cả lên.
“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên bước qua cửa phòng, đôi mắt đen láy phát ra tia sáng ấm cúng, làm yên lòng người.
“Sư phụ, sao người lại ở đây?” Lộ Ánh Tịch cố nhịn cảm giác chua xót tự dưng bốc lên từ đáy lòng, gắng mỉm cười hỏi.
“Chiến sự Tây Quan đã ổn định, lại có Cận Tinh Phách trấn thủ. Ta mới dứt ra
được và đến đây tìm ngươi.” Nam Cung Uyên cũng cười với nàng, mắt liếc
Đoàn Đình Thiên, lại nói: “Lúc trước, ta có nhận được một số tin tức, sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Đoàn Đình Thiên ho khan hai tiếng, cố nói xen vào: “Nam Cung huynh, huynh có phần quá bỉ ổi. Huynh lo lắng thì lo lắng, cũng không cần phải vừa nhìn thấy ta liền trực tiếp hạ độc chứ? Bây giờ huynh đã nhìn thấy rồi đó,
Lộ muội muội hoàn toàn không sao. Huynh mau đưa thuốc giải cho ta!”
Lộ Ánh Tịch nghe thấy thế liền quay sang quan sát Đoàn Đình Thiên. Quả
nhiên, giữa ấn đường của hắn ta bắt đầu hiện lên sắc đen u ám.
“Đoàn huynh, huynh chớ trách ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Ngữ khí
Nam Cung Uyên ôn hòa, tâm tình bình tĩnh nói: “Quen biết huynh đã nhiều
năm, ta nghĩ ta đủ hiểu huynh. Ánh Tịch có hoàn toàn không sao hay
không, đợi ta chẩn bệnh xong thì đương nhiên sẽ biết rõ kết quả.”
Y vừa dứt lời, liền vươn tay đặt lên mạch cổ tay của nàng.
Y bắt mạch trong giây lát, sắc mặt của y càng lúc càng trầm trọng, ánh mắt từ lúc nào đã ngập tràn đau xót lẫn tức giận.
“Đoàn huynh!” Y đột nhiên xoay người, cả giận nói: “Sao huynh lại đối xử với
Ánh Tịch như vậy hả? Huynh quên rằng huynh đã hứa với ta, dù thế nào đi
nữa huynh cũng sẽ không làm nàng bị thương rồi sao?”
“Nam Cung huynh, huynh không thể trách ta hoàn toàn được. Ta đã hết lời
khuyên nhủ, nhưng Lộ muội muội vẫn kiên trì đối địch với Lâm Quốc. Huống chi, ta không có tự mình ra tay với Lộ muội muội. Là tình địch của muội ấy tìm đến tận cửa, ta tiện thể… mà thôi.”
Nam Cung Uyên dằn nén cơn phẫn nộ, phất tay áo một cái, không màng để ý đến hắn ta nữa. Y đến bên cạnh bàn, lục lọi thảo dược trong chiếc gùi trúc.
“Sư tôn quả thực còn sống trên đời sao?” Y vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
“Vâng ạ, những thảo dược này chính là do sư tôn tự tay đi hái đấy ạ.” Lộ Ánh Tịch trả lời y.
Nam Cung Uyên khó kiềm nén vui sướng, quay đầu nói với nàng: “Ánh Tịch, độc tố trong người ngươi có thể giải được.”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người. Ngay cả sư tôn cũng không giải được, sư phụ lại có thể giải được sao?
“Tính tình của sư tôn vẫn giống như trước đây.” Nam Cung Uyên tựa như muốn
bật cười lớn, nhưng khóe môi lại cười nhẹ, mở miệng giải thích: “Chắc là sư tôn muốn đợi đến thời khắc cuối cùng mới nói cho ngươi biết. Hắn là
người muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ.”
“Có thật là có thể giải độc sao?” Lộ Ánh Tịch vẫn còn bán tín bán nghi hỏi.
“Có thể.” Nam Cung Uyên gật đầu chắc nịch. Đôi con ngươi đen nhánh như hai
viên ngọc trai đen rất nhanh liền che giấu vẻ phức tạp vừa lóe lên rồi
biến mất.
Lộ Ánh Tịch thở ra một hơi dài. Tảng đá lớn nặng trĩu trong lòng nay đã
được bỏ xuống, nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Sư phụ, Diêu Lăng nàng ta…” Nhớ lại sự việc đêm qua, Lộ Ánh Tịch rơi vào trầm mặc.
“Ta biết.” Tiếng trả lời của Nam Cung Uyên cực kỳ nhỏ, gần như không nghe
thấy. Y lặng lẽ đưa lưng về phía nàng, phân loại thảo dược trong chiếc
gùi, không hề lên tiếng.
Lộ Ánh Tịch cay đắng thở dài, không biết nên nói cái gì. Nếu như có thể,
nàng thà rằng Diêu Lăng bình an vô sự. Như vậy, chí ít sẽ không có hai
nam tử cảm thấy khổ đau, buồn lòng.