Trong phòng có hai người.
Một người đứng dựa bên cửa, chính là
Quan Thương Hải vừa mới trở về, cả người khuất trong bóng tối. Một người khác nằm nghiêng trên chiếc giường êm gần cửa sổ, quay lưng về phía
Quan Thương Hải, cả người tắm trong ánh sáng ấm áp ngày xuân, dáng vẻ
biếng nhác.
Khóe miệng Quan Thương Hải nhếch lên một tia kỳ dị: “Nàng gặp một người!”
Người kia hỏi: “Người nào?”
Quan Thương Hải đáp: “Vương Ý Chi”.
Lặng im trong khoảnh khắc, rồi người kia mới tiếp lời: “Thế thì…ngươi gặp phiền toái rồi!”
“Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì…” Người nằm trên giường xoay người lại, ngồi dậy quay mặt về phía
Quan Thương Hải: “Bởi vì, Vương Ý Chi đó…lúc còn ở Giang Lăng, có quen
biết ta!”
Gương mặt hắn hiển hiện rõ ràng giữa ánh sáng ngày xuân tươi đẹp, trên mắt có một băng vải che, rộng chừng hai tấc, giống y hệt Quan Thương Hải đang đứng ở ngưỡng cửa.
Hai…Quan Thương Hải.
Quan Thương Hải đứng ở cửa mỉm cười, nụ cười lạnh lùng thâm sâu khó lường:
“Thì ra là thế! Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra ta là ai, nên không nói gì!”
Theo hắn phỏng đoán, sau khi mình rời đi, Vương Ý Chi sẽ không tiết lộ
với Sở Ngọc, bởi vì chưa rõ chân tướng sự việc.
Quan Thương Hải
trên giường lắc lắc đầu biếng nhác, lại nằm xuống: “Dù sao người đối mặt với vấn đề khó khăn là ngươi, không liên quan gì đến ta. Ngươi tự xử lý tốt là được!”
Quan Thương Hải đứng bên ngưỡng cửa tháo tấm vải
băng mắt ra, tiện tay vắt lên chiếc bình phong. Hắn chậm rãi bước tới
góc tường, chỗ bồn rửa mặt. Thấm khăn vào nước trong chiếc chậu đồng,
hắn lau nhẹ gò má. Lau một lúc, trên mặt hiện ra một lớp mặt nạ mỏng.
Ngón tay thăm dò vào trong mặt nạ, đầu ngón tay khều nhẹ, bóc ra từng lớp
màng mỏng màu da, vừa bóc vừa thấm nước. Cứ như vậy mấy lần, cuối cùng
mới lộ ra gương mặt thật.
Hắn chậm rãi mở cặp mắt vẫn luôn khép chặt.
Khuôn mặt tuấn mỹ, thanh tao xa vời mà lại ung dung thản nhiên, mang vẻ quyến rũ lay động lòng người.
Thấy hắn lột bỏ ngụy trang, Quan Thương Hải trên giường mỉm cười: “Ngươi cứ
mạo danh ta như vậy cũng không phải là cách hay. Một ngày nào đó ngươi
sẽ phải trực tiếp đối diện với nàng, không thể đóng vai ta cả đời, phải
không…Dung Chỉ sư đệ?”
Một người rất khó hóa trang hoàn toàn thành một người khác. Điều này không những Dung Chỉ biết rõ mà Sở Ngọc cũng hiểu được.
Hóa trang không chỉ dừng ở quần áo, thân hình. Thân hình khác biệt có thể
dùng quần áo độn lên cho giống, nhưng khuôn mặt mỗi người một vẻ. Thay
đổi khuôn mặt khác đi thì dễ nhưng bắt chước giống y hệt mặt một ai đó
lại là việc rất khó khăn. Trước đây Dung Chỉ đóng giả Lưu Tử Nghiệp,
ngồi trong phòng tối mờ đã là một việc không dễ dàng gì. Nhưng nếu hoạt
động dưới ánh sáng ban ngày rõ ràng, lại ở gần trong một thời gian dài
thì rất dễ để lộ sơ hở.
Nhưng Quan Thương Hải là một ngoại lệ.
Bởi vì phải chữa đôi mắt, nên khuôn mặt hắn luôn che một băng vải khá rộng, phủ kín mắt và hơn một nửa mũi, như vậy đã che mất bộ phận quan trọng
nhất và khó hóa trang nhất trên gương mặt. Lại thêm trước đây Quan
Thương Hải và Sở Ngọc không tính là quen biết, cho nên có chút khác
biệt, nàng cũng sẽ không lưu tâm.
Hơn nữa, tấm vải băng mắt có
tẩm thuốc, mùi thuốc luôn bên người Quan Thương Hải. Điều này che giấu
đặc trưng của hắn, đồng thời lại tạo nên một đặc trưng khác. Đối với
người khác, nghĩ đến Quan Thương Hải là nghĩ đến hai điều: băng vải che
mắt và mùi dược liệu. Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy tấm vải, ngửi được mùi
thuốc là tự động tin đó là Quan Thương Hải, sẽ không để ý những tiểu
tiết vụn vặt khác.
Nhờ hai yếu tố quan trọng đó, Dung Chỉ đóng giả Quan Thương Hải đã hơn một năm mà không một ai ở Sở viên phát hiện ra.
“Thương Hải sư huynh!” Dung Chỉ gọi Quan Thương Hải rất lễ độ nhã nhặn, nhưng
giọng điệu lại là của người trên cao có thể khống chế hết thảy: “Đó là
việc của ta!”
“Ha ha” Quan Thương Hải cười thành tiếng: “Đúng là
chuyện của ngươi. Nhưng mà sư đệ, ngươi ở đây đã hơn một năm rồi! Bên
Bình Thành đã xảy ra biến cố. Thiên Như Kính đột nhiên xuất hiện, chắc
là nhằm vào ngươi. Mặc Hương dĩ nhiên không chống đỡ nổi. Nếu ngươi
không sớm ra tay, e rằng sẽ hại đến chính mình đó!”
Dừng một
chút, giọng hắn trở nên trầm thấp: “Xưa nay ngươi sát phạt quyết đoán,
lạnh lẽo vô tình, không cái gì là không thể dứt bỏ, không cái gì là
không thể buông tay…Dung Chỉ sư đệ, tính cách đó của ngươi thực đáng
ghét, nhưng nếu ngươi thay đổi, thì ta vô cùng kinh ngạc đó!”
Dung Chỉ khẽ cười: “Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng yếu đuối. Thương Hải sư huynh, huynh quá lo lắng rồi!”
Quan Thương Hải không tin, cười lạnh một tiếng. Hơn một năm qua, hắn đã
chứng kiến, Dung Chỉ mạo hiểm lấy danh nghĩa của hắn kết giao với Sở
Ngọc. Ban đầu Dung Chỉ nói rằng chỉ ở lại đây khoảng bốn, năm tháng để
điều dưỡng cơ thể. Bốn, năm tháng trôi qua, hắn nói ở lại thêm hai
tháng. Hai tháng rồi lại hai tháng nữa, cho đến nay vẫn duy trì nguyên
trạng.
Có lẽ đối với chuyện khác, Dung Chỉ vẫn luôn lạnh lùng
tỉnh táo, phán đoán chuẩn xác, hành động kín kẽ. Dù bản thân ở tại Lạc
Dương, cách Bình Thành hàng ngàn dặm nhưng hắn vẫn có thể bày ra thế
cục, đứng sau Phùng thái hậu, dẫn dắt nàng ấy giành lấy quyền thế trong
triều đình Bắc Ngụy, từng bước từng bước gọn gàng mạch lạc như hắn bài
binh bố trận trên bàn cờ.
Nhưng ở phương diện này, hắn lại…dùng dằng trì hoãn, là vì sao vậy?
Ban đầu Dung Chỉ ở bên cạnh Sở viên là vì sức khỏe không tốt. Mặc dù sức
lực ngày xưa dần dần phục hồi, nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ. Thỉnh
thoảng khi hắn dùng sức một chút, thì bên trong bỗng phát sinh những
luồng khí lực hỗn loạn mâu thuẫn nhau, khiến cơ thể mất khả năng khống
chế. Ví dụ như lúc hắn định đưa tay lên, thì trong cơ thể xuất hiện lực
ấn tay xuống, khiến hắn buộc phải hạ tay xuống.
Tình hình này tuy không thường xuyên, chỉ khoảng ba đến năm ngày mới xuất hiện một lần, nhưng khiến Dung Chỉ không thể yên tâm.
Hắn không hề nghi ngờ Sở Ngọc ra tay, cũng không nghĩ Thiên Như Kính rảnh
rỗi đùa bỡn với mình kiểu này. Nhưng trực giác mách bảo có uẩn khúc gì
đây mà hắn chưa biết được.
Vì vậy, một mặt hắn hạ lệnh tìm tung tích Thiên Như Kính, một mặt cùng Quan Thương Hải trở thành hàng xóm của Sở Ngọc.
Thật ra, cũng không phải là Dung Chỉ cố ý. Trang viện này vốn là nơi ở cũ
của cha con Quan Thương Hải. Chẳng qua sau nhiều năm lưu lạc, bọn họ trở về chốn cũ mà thôi.
Ngay cả khi làm hàng xóm của Sở Ngọc thì
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Quan Thương Hải. Hắn chỉ cần ở đây, ai bên
trái ai bên phải không quan trọng.
Mà Dung Chỉ ở cùng Quan Thương Hải, một mặt chữa trị cho cặp mắt của hắn, một mặt phái Mặc Hương đến
Bình Thành trước để trợ giúp Phùng thái hậu.
Bọn họ ở đây yên ổn
được vài tháng, thì Phùng thái hậu đến Lạc Dương, bị Sở Ngọc vô tình
nhìn thoáng qua dung mạo. Sau đó nàng chú ý đến nhà hàng xóm này, vậy là từ đó kết giao.
Vốn dĩ Dung Chỉ đã định rời đi, nhưng lưỡng lự trì hoãn một lần, hai lần, thậm chí đã ba lần rồi.