Dung Chỉ nói vài câu để đánh tan nghi ngờ của Quan Thương Hải, rồi hỏi
những điều Mặc Hương nói khi đến đây. Các dược liệu hóa trang trên mặt
hắn đã sạch sẽ hoàn toàn.
Rửa sạch tay, hắn chậm rãi đến bên cửa sổ. Ánh nắng trong trẻo chiếu lên gương mặt tuấn mỹ, tạo nên cảm giác mơ hồ kỳ ảo xa vời.
Lý do hắn ở lại, Quan Thương Hải sẽ không hiểu được.
Bởi vì ngay bản thân hắn, cũng chưa thực sự rõ ràng.
Ban đầu hắn giả mạo Quan Thương Hải tiếp cận Sở Ngọc, chỉ vì một vài chấn
động ở tận đáy lòng. Hắn kinh ngạc vì nàng có thể hoàn toàn đoạn tuyệt.
Thậm chí hắn không nhịn được, muốn tìm hiểu xem có đúng như lời nàng nói không, có thể thực sự buông tay không?
Còn về sau, gần gũi thân thiết với nàng, là vì sao?
Đôi mắt sâu không lường được của Dung Chỉ mang vẻ trầm tư, tỉnh táo phân
tích cảm giác của mình trong suốt một năm qua. Dung Chỉ là ai, hắn là
người có nội tâm cường đại, vượt lên hết thảy. Hắn sẽ không để bất kỳ
ngoại vật nào che mắt, làm ý chí lung lay.
Bao gồm cả Sở Ngọc.
Hắn tự phơi bày tâm tư của bản thân trước mắt, xem xét cẩn thận. Một khi
phát hiện ra vấn đề gì, sẽ kiên quyết một kiếm chặt đứt, đề phòng hậu
họa.
Nhưng lần này, hắn nhận thấy mình không tìm ra điểm mấu chốt.
Thật vớ vẩn!
Dung Chỉ tự nhủ.
Từ lúc người con gái đó thức giấc và kêu lên, cái nhìn của nàng… thực
hoang đường, kinh ngạc, trong mắt hiện rõ vẻ xấu hổ, giận dữ và hoảng
hốt. Từ thời khắc đó trở đi, tất cả lặng lẽ thay đổi.
Nàng vụng về che giấu, nàng nghiêm túc buồn rầu, nàng cẩn thận suy nghĩ…cùng với…cách nàng yêu chân thành thản nhiên.
Từ lúc nào, khiến hắn không thể không để ý?
Vốn chỉ nghĩ gặp nàng một ngày rồi thôi, bởi vì nàng hẹn hôm sau cùng đi
câu cá. Những chuyện như vậy, khẳng định là Quan Thương Hải thật sẽ
không đi. Nhưng câu cá xong, lại ăn tối, dã ngoại qua đêm bên bờ sông.
Lúc về đến nhà, thì đã trải qua ba ngày rồi.
Mỗi lần lại có một
nguyên nhân khác nhau để ở lại. Nhưng trong lòng Dung Chỉ hiểu rõ, đó
chẳng qua là lấy cớ. Nếu hắn thực sự muốn rời đi, thì dù bao nhiêu công
việc bị trì hoãn, hắn cũng mặc kệ.
Hắn không rời đi, chỉ bởi vì không muốn đi mà thôi.
Dù thường xuyên ở bên Sở Ngọc, nhưng hắn không hề từ bỏ mục tiêu ban đầu.
Thông qua Phùng Đình, hắn dần dần thâm nhập vào triều đình Bắc Ngụy.
Phùng Đình và tiểu hoàng đế Thác Bạt Hoằng chỉ là bức bình phong, là
công cụ sử dụng tạm thời mà thôi.
Nhưng Thiên Như Kính bỗng xuất
hiện làm rối loạn thế cục. Hắn đứng về phe Thác Bạt Hoằng, giúp hoàng đế ngăn cản Phùng Đình tiến tới nắm chắc quyền lực. Tiếp đó, hắn lại thông qua Thác Bạt Hoằng mời Hoàn Viễn ra làm việc.
Dung Chỉ vạn phần
biết rõ mục đích của Thiên Như Kính. Hắn làm như vậy có hai công dụng.
Thứ nhất là khống chế được người bên cạnh Sở Ngọc, thứ hai là thăm dò
Dung Chỉ hắn, đưa ra một bức thư tuyên chiến.
Từ nam đến bắc, vượt qua biên giới, bây giờ Bắc Ngụy là chiến trường mới của bọn họ.
Ngày trước là Thiên Như Nguyệt, bây giờ là Thiên Như Kính.
Thiên Như Kính cũng không đáng sợ, nhưng hắn lại có chiếc vòng tay khiến
người ta đau đầu. Ngay cả Dung Chỉ cũng phải dè chừng. Bây giờ hắn phải
lập tức đi Bình Thành, xử lý vấn đề Thiên Như Kính trước khi tình hình
chuyển biến xấu hơn.
Đến Bình Thành giải quyết Thiên Như Kính,
nắm giữ Bắc Ngụy, chỉnh đốn lực lượng vài năm, sai mật thám của mình tại Nam triều châm ngòi loạn lạc, rồi đưa quân xuống phía nam, sau đó sẽ
thắng ván cờ giang sơn trường kỳ này…
Sau đó thì…
Sau đó sẽ thế nào?
Dung Chỉ hơi hơi nhăn mày. Trước đây, hắn không ngờ mình sẽ phải băn khoăn
nhiều như vậy, chỉ tập trung mưu đồ chuẩn bị… Nhưng bây giờ, không hiểu
sao trong lòng hắn có một cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó…
Cảm
giác trống trải không thể nào xóa đi được. Giang sơn tươi đẹp vạn dặm
vẫn là chưa đủ, vẫn còn thiếu điều gì đó thì mới viên mãn…
***
“Cái gì?”
Sở Ngọc nghe được cả kinh, suýt rơi chén rượu trên tay.
Tuy uống rượu, nhưng chỉ là rượu trái cây nồng độ nhẹ, không khác đồ uống
thông thường là bao. Trí não vẫn tỉnh táo, nàng cẩn thận hồi tưởng lại,
mới xác định quả thật vừa rồi Vương Ý Chi nói một câu: “Có muốn đi cùng
ta không?”
Sở Ngọc không khỏi nhíu mày: “Đi cùng huynh, để làm gì?”
Vương Ý Chi cười cười, ánh mắt trong veo: “Bây giờ nàng ở Lạc Dương, chẳng
vướng bận điều gì, ta thì thiếu bạn đồng hành. Chúng ta hợp tính nhau,
chi bằng đi cùng với ta. Cái gọi là đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm
đường, ngao du trong trời đất bao la, chẳng lẽ không thú vị sao?”
Lúc này hai người đang ở trong chùa Bạch Mã. Trong chùa, Tịch Nhiên có một
khoảnh sân riêng. Chỉ cần hắn dặn không ai được quấy rầy, thì sẽ không
ai dám vào.
Bên trong Thiền thất thanh nhã, Tịch Nhiên đang ngồi
trong góc, đối diện với hai người uống rượu. Hắn mỉm cười bất lực, nhưng cũng mặc kệ bọn họ, tập trung nghiên cứu kinh văn.
Chỉ cần Vương Ý Chi không bắt hắn uống rượu, thì lãng tử này làm gì trong Phật môn
Niết bàn, hắn cũng mở một mắt, nhắm một mắt. Phật không ở trong chùa,
Phật ở trong lòng người.
Sở Ngọc đặt chén rượu xuống, nghiêm túc
nghĩ đến điều mà Vương Ý Chi vừa nói. Không ngờ là, lời đề nghị của hắn
lại khiến nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm. Nếu thực sự có thể giống như Vương Ý Chi, vô ưu vô lo mà chu du thiên hạ thì chẳng phải là một
chuyện vui vẻ sao? Hơn nữa như thế cũng giúp nàng thoát khỏi cảm giác
buồn bã phiền muộn hiện nay.
Vốn tưởng hắn đã đi xa, không ngờ
lại có thể gặp lại. Cả người hắn vẫn tràn đầy khí thế bất kham như xưa,
cười nói vui vẻ, quan tâm đến nàng.
Càng suy nghĩ sâu xa càng
thấy động lòng, Sở Ngọc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Vậy nếu cùng đi, có thể mang theo người nhà không?”
Vương Ý Chi nhướn mày, cảm thấy hơi khó hiểu: “Người nhà?”
Sở Ngọc sửa lời mà mắt không chớp: “Ý ta nói là…gia nhân. Ta muốn mang theo A Man, liệu có tiện không?”
Đối chiếu cái tên A Man với người nô lệ da đen nhìn thấy bên bờ sông, Vương Ý Chi đáp sảng khoái: “Chẳng có gì không tiện cả! Nhưng…nàng chỉ dẫn
theo một mình hắn thôi chứ hả? Thế còn vị… Quan Thương Hải?”
Sở
Ngọc nhún vai: “Quan Thương Hải có chí lớn, có nơi để đi, không cần ta
phiền nhiễu!” Chần chừ trong khoảnh khắc, nàng lại hỏi: “Huynh đề xuất
việc này đột ngột quá! Để ta về suy nghĩ thêm được không?”
Tuy đã rất hưởng ứng đề nghị của Vương Ý Chi, nhưng Sở Ngọc quyết định chưa
nói đồng ý. Nàng vẫn còn một chút băn khoăn khác, muốn về cân nhắc kỹ
càng hơn.
Vương Ý Chi cũng không làm khó nàng, chỉ nói: “Như vậy
là tốt nhất! Nếu nàng đồng ý ngay, ta sợ đi trên đường nàng lại hối
hận!” Hắn bưng chén rượu lên, trong mắt là ý cười lấp lánh: “Ba ngày
sau, ta sẽ ở phía nam thành Lạc Dương, trên bờ sông Lạc Thủy chờ tin
lành của nàng. Nếu nàng đồng ý thì lên thuyền, chúng ta cùng nhau khởi
hành!”
Nhìn ý cười trong mắt hắn, Sở Ngọc cũng không khỏi bật
cười. Nàng nâng chén rượu lên, chạm khẽ vào chén của hắn: “Một lời đã
định!”