Hoang đường!
Lừa đảo!
Bịa đặt trắng trợn mà không đỏ mặt?
Cái gì mà không có sản nghiệp ở Bình Thành? Với khả năng của hắn, chỉ cần
muốn là có thể tùy ý lấy vài tòa nhà dễ như trở bàn tay, không phải sao?
Sở Ngọc ngây người hồi lâu mới tìm lại được năng lực nói chuyện. Nghĩ đến
lời Dung Chỉ vừa nói: tòa nhà này là của hắn, nàng lập tức nhớ ra. Trong khu nhà có một biệt viện, xung quanh trồng rất nhiều trúc, bố cục tương tự với chỗ ở của Dung Chỉ tại phủ công chúa. Nàng cứ tưởng chỉ là trùng hợp, nơi đây hẻo lánh quá nên không có người ở, lại không ngờ đó là một cái bẫy.
Trừng mắt nhìn Dung Chỉ đang mỉm cười với vẻ vô tội, Sở Ngọc cảm thấy hàm răng ngứa ngáy, chỉ muốn cắn cho hắn một phát.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, dù không muốn cũng chẳng thay đổi được gì. Dung Chỉ
chắc chắn đã sắp xếp mọi việc rồi mới lộ diện gặp nàng. Bây giờ nàng
không chịu cũng phải chịu, nếu không cho hắn vào, nhất định hắn sẽ có
biện pháp khác.
Tất nhiên, nàng có thể bỏ đi, nhưng muốn tìm nhà
cửa ở Bình Thành không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa, dù có tìm được,
cũng khó tránh khỏi bị Dung Chỉ tính kế lần thứ hai, chi bằng cứ đáp ứng yêu cầu của hắn luôn cho xong.
Áp chế tâm tình, Sở Ngọc cười
lạnh một tiếng, đứng tránh sang một bên: “Muốn ở cạnh ta để giám sát
sao? Xin mời cứ vào!” Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể tìm được lý do
này để giải thích hành động của Dung Chỉ.
Bởi vì nguyên nhân thật sự, lại ở phía ít khả năng nhất. Phía đó, Sở Ngọc tuyệt đối không thể nghĩ đến.
Ngay cả trong mơ, cũng không thể ảo tưởng như vậy!
Vì thế, mọi sự khác thường của Dung Chỉ, thậm chí cả màn hôn nóng bỏng ở ngoại thành Lạc Dương cũng đều bị xem nhẹ bỏ qua.
Một khi đã cố tình tránh né, thì dù nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng hiểu lầm theo một góc độ khác. Đây mới chỉ là bắt đầu.
Dung Chỉ qua cửa thuận lợi. Phía sau, người hầu bê vật dụng cũng nối đuôi
nhau tiến vào. Hắn đã sớm thông thuộc đường đi lối lại trong nhà, không
cần ai chỉ dẫn, cứ chậm rãi bước. Đằng sau, người hầu xếp trật tự thành
một hàng uốn lượn dài đến hai, ba mươi thước.
Sở Ngọc bước sóng
vai cùng Dung Chỉ. Ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy có người bê sách vở,
người khiêng rương hòm, có người còn bê cả đồ nội thất trang trí, đầy đủ mọi thứ. Xem ra Dung Chỉ có ý định cư lâu dài ở nhà nàng.
Ấu Lam từ đằng kia bước tới, nhìn hàng người phía xa xa cảm thấy hơi ngạc
nhiên. Đến gần, nàng ta nhìn thấy Sở Ngọc đang sóng bước cùng một người
trẻ tuổi y phục trắng. Ấu Lam giật mình buông tay, chiếc khay trên tay
rơi xuống, chiếc bát sứ trắng vỡ thành mấy mảnh, cháo cá đổ tung tóe
trên nền đất.
“Dung… Dung… công tử…” Sắc mặt trắng xanh, giọng nói Ấu Lam mỏng manh run rẩy như lá rụng trước gió thu.
Tính ra thì, từ Kiến Khang đến Lạc Dương, rồi đến Bình Thành, Ấu Lam là thị
nữ duy nhất còn lại bên cạnh Sở Ngọc. Tại phủ công chúa ở Kiến Khang,
nàng ấy là thị nữ của Sở Ngọc, tại Sở viên ở Lạc Dương, vẫn là thị nữ,
mà đi tới Bình Thành, nàng ấy vẫn làm đúng bổn phận chức trách đó.
Sở Ngọc mang Ấu Lam rời khỏi Kiến Khang, bởi vì thân là thị nữ tâm phúc,
mọi chuyện Sở Ngọc làm không thể qua mắt nàng ta. Hơn nữa, nàng ấy không còn người thân, rời khỏi phủ công chúa cũng không có chỗ nào để đi, vì
vậy mới theo mọi người suốt một chặng đường dài như thế.
Dung Chỉ đưa mắt quét qua Ấu Lam, rồi quay sang Sở Ngọc mỉm cười: “Nàng vẫn niệm tình cũ như thế!”
Khuôn mặt Sở Ngọc dửng dưng, nàng quay sang Ấu Lam: “Ấu Lam, ngươi lui xuống
trước đi! Sau này hắn sẽ ở đây cùng chúng ta, nhưng ngươi không cần để
ý! Người của hắn sẽ tự lo!”
Ấu Lam cúi đầu, khiếp đảm dạ một
tiếng. Nàng ta còn chưa lui ra, thì một bóng áo đỏ xuất hiện ở ngưỡng
cửa: “Có chuyện gì vậy?” Hoa Thác đang ở ngay gần đây, tiếng rơi vỡ vừa
rồi khiến hắn chú ý.
Trên tay Hoa Thác là trường kiếm đã tuốt
khỏi vỏ, gương mặt lấm tấm mồ hôi, chắc là đang luyện kiếm. Cũng giống
Ấu Lam, vừa liếc nhìn thấy Dung Chỉ, khuôn mặt lạnh lùng của hắn phút
chốc trở nên xanh mét.
Sở Ngọc trong lòng cả kinh, thầm kêu: hỏng rồi! Vừa nãy, nàng chỉ nghĩ đến việc mình sẽ đối phó thế nào khi Dung
Chỉ ở đây, lại quên mất trong trạch viện còn có một người khác hận hắn
thấu xương. Để Hoa Thác nhìn thấy Dung Chỉ, chắc chỉ một giây sau sẽ có
huyết án.
Sở Ngọc rất hối hận, định cất vài lời giải thích xoa
dịu, nhưng lại thấy Hoa Thác chỉ lặng yên nhìn Dung Chỉ, dường như không để ý đến sự tồn tại của nàng. Khuôn mặt Dung Chỉ ẩn hiện ý cười nhàn
nhạt, hắn cũng im lặng nhìn Hoa Thác, hoàn toàn không để ý đến không khí căng thẳng lúc này.
Hai người đối diện trong khoảnh khắc, nhưng
điều khiến Sở Ngọc bất ngờ là, Hoa Thác không hề vung kiếm xông lên.
Thậm chí rất nhanh chóng, vẻ mặt hắn khôi phục bình thường, miệng hỏi:
“Ngươi muốn ở lại đây?”
Dung Chỉ cười cười: “Đúng thế!”
“Tốt thôi!” Lời còn chưa dứt, Hoa Thác đã quay người bước đi.
Phong ba bão táp bị trừ khử một cách vô hình. Mặc dù biết, bây giờ Hoa Thác
không xuất thủ không có nghĩa là sau này cũng thế, nhưng trước mắt không đánh nhau là tốt rồi! Gương mặt Sở Ngọc giãn ra, thở nhẹ một hơi. Nàng
dẫn Dung Chỉ đến nơi cần đến, sau khi quẳng được gánh phiền toái này,
nhanh chóng rời đi như chạy trốn.
Dung Chỉ tìm một góc thanh tĩnh trong rừng trúc ngồi xuống, giống như trước hắn vẫn lẳng lặng ngồi
trong rừng trúc ở phủ công chúa, cả người như hòa một khối với rừng
trúc. Dưới tán cây xanh mát, y phục trắng như tuyết cũng tạo cảm giác
thanh u mát mẻ.
Tiện tay ngắt một mảnh lá trúc, Dung Chỉ cúi đầu
chăm chú nhìn, rồi bật cười. Tuy đã cố gắng dựa theo bố cục bài trí ở
Nam triều, nhưng dù sao vẫn có khác biệt. Cây trúc không phù hợp sinh
trưởng ở phương bắc. Loại trúc trồng ở biệt viện này cũng khác loại ở
Kiến Khang.
Nếu trồng loại trúc ở Kiến Khang, thì hoặc là sẽ chết, hoặc là không phát triển được.
Có những thứ, khi thay đổi nơi chốn thì không còn dáng vẻ ban đầu.
Nhưng dù sao…chỉ cần đến đây là tốt rồi!
Hắn ở đây, còn khống chế trong tay.
Dần dần từng bước một, không chần chừ, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Khi đã xác định rồi, không còn phải băn khoăn do dự nữa.
Nên là của hắn, thì nhất định sẽ thuộc về hắn.
Gương mặt tuấn mỹ thanh tao hiện lên vẻ kiên nghị vững vàng, nắm chắc mọi thứ.
***
Dung Chỉ chuyển đển, mọi người trong nhà đều biết nhưng không ai có phản
ứng. Từng người vẫn làm công việc hàng ngày như bình thường, không vì có thêm người trong nhà mà thay đổi.
Hoa Thác vẫn trước sau như
một, chỉ luyện kiếm, không bước chân ra khỏi cửa. A Man sau khi nhớ rõ
chỗ ở của Dung Chỉ liền đi đường vòng. Hoàn Viễn nghe nói lại, chỉ ừ một tiếng, rồi cũng chẳng hỏi gì thêm …
Còn Sở Ngọc, mấy ngày sau
lại đến chỗ Dung Chỉ. Mục đích của nàng tất nhiên không phải hắn, mà là
đứa nhỏ đã cắn nàng mấy hôm trước.
Đứa bé tên là Thác Bạt Hồng,
chỉ khác tên của phụ thân nó – đương kim hoàng đế Bắc Ngụy Thác Bạt
Hoằng đúng một chữ. Đứa bé này do thị nữ của Dung Chỉ chăm sóc. Ngày
thường, hắn cũng không mấy quan tâm đến nó, chỉ lúc Sở Ngọc đến mới mang ra để đùa bỡn nàng.
Đứng ở ngưỡng cửa ven rừng trúc, Sở Ngọc
nhìn thấy trước sân có một chiếc nôi gỗ nhỏ. Thị nữ đảm nhiệm việc chăm
sóc em bé ngước mắt lên thấy nàng, lập tức cúi người thi lễ, cung kính
nói: “Công tử hôm nay có việc ra ngoài, xin mời người cứ tự nhiên!” Nói
xong nàng ta liền rời đi.
Điệu bộ đó như muốn nói: em bé ở đây, xin mời cứ tự nhiên ngắm nghía!
Trong chớp mắt, biệt viện chỉ còn lại hai người, một lớn một nhỏ. Sẵn có
chiếc ghế bên nôi mà cô thị nữ vừa ngồi, Sở Ngọc liền ngồi xuống, chăm
chú nhìn em bé đang ngủ say.
Trẻ thơ hoàn toàn không hay biết
mình gặp người nào, ở trong tay ai, sau này sẽ lâm vào hoàn cảnh gì.
Khuôn mặt tròn xoe bầu bĩnh, làn da trắng hồng, cái miệng nhỏ hơi mở hé, khóe miệng chảy xuống vài giọt chất lỏng trong suốt.
Cúi xuống không biết đã bao lâu, bỗng Sở Ngọc cất tiếng: “Người trên tường, ngươi có thể xuống đây được không?”