Lời vừa dứt, trên đỉnh đầu Sở Ngọc truyền xuống tiếng hét kinh dị: “Sao ngươi lại biết ta ở trên này?”
Sở Ngọc bĩu môi, ngẩng mặt lên.
Trên bờ tường, là một người mặc y phục đen, ngồi vắt vẻo chân trong chân
ngoài. Cả người hắn lộ rõ dưới ánh sáng, nhưng gương mặt lại khuất trong bóng tối. Nghe giọng nói, ước chừng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.
Sở Ngọc liếc hắn một cái, lẳng lặng chỉ vào cái bóng in trên nền đất, rõ ràng là thuộc về người trên bờ tường.
“Ha” Thiếu niên lúng túng cười một tiếng, ấn tay xuống mặt tường làm trụ,
nhảy ào vào trong biệt viện, động tác rất dứt khoát oai hùng. Khi hắn
chạm đất, hai khối ngọc bội đeo bên thắt lưng va chạm tạo nên những
tiếng “lanh canh” mượt mà trong trẻo.
Thiếu niên vừa đứng thẳng,
lập tức bước hai bước tới chỗ này. Bây giờ Sở Ngọc mới nhìn rõ ràng, hắn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, xấp xỉ tuổi Lưu Tang, nhưng tướng
mạo khí khái anh hùng lẫm liệt, trong đó lại ẩn chứa sự uy nghiêm. Bất
chấp màn ra mắt vừa rồi, người này vẫn tỏa ra cảm giác đầy uy thế.
Phải ở địa vị tôn quý cao vời vợi rất lâu mới có được khí chất này.
Thiếu niên oai hùng bước tới chỗ Sở Ngọc, nhưng không để ý đến nàng, ánh mắt
chỉ lặng lẽ tập trung vào đứa bé con. Trong ánh mắt kia vừa có yêu
thương, nhớ nhung, lại xen một chút hiếu kỳ. Ngắm một hồi, người thiếu
niên không an phận, đưa tay sờ khuôn mặt đứa trẻ. Động tác của hắn không biết khống chế lực, chưa đến cái thứ hai thì làm em bé đau giật mình
tỉnh giấc, há miệng khóc oa oa.
Tiếng khóc non nớt vang lên giữa
không gian tĩnh lặng, có vẻ đặc biệt đáng thương thê thảm. Dường như
đồng thời, Sở Ngọc và người thiếu niên đang đứng hai bên nôi không hẹn
mà gặp, đều nhảy dựng lên, cứ như không phải nghe thấy tiếng khóc trẻ
con mà là tiếng bom vậy. Rồi hai người cùng nhìn nhau, thiếu niên cất
tiếng chỉ trích không khách khí: “Không phải ngươi chăm em bé sao? Sao
không dỗ đi?”
Sở Ngọc cười lạnh một tiếng: “Ai bảo ngươi ta là
bảo mẫu? Chính ngươi làm em bé khóc. Là phụ thân, ngươi không dỗ lại đi
bảo người ngoài?”
Khi nhìn rõ người thiếu niên, Sở Ngọc lập tức
nhận ra thân phận của hắn. Trên ngọc bội khắc một chữ “Hoằng”, mà đương
kim hoàng đế Bắc Ngụy tên là Thác Bạt Hoằng.
Thác Bạt Hoằng, Thác Bạt Hồng, Thác Bạt lớn, Thác Bạt nhỏ, đọc giống nhau nhưng chữ viết
khác nhau, mặt mày lại giống nhau tới mấy phần. Cả hai ở cùng một chỗ,
nếu nói bọn họ không có quan hệ huyết thống thì đến quỷ cũng không tin.
Nếu không nhận ra đó là Thác Bạt Hoằng, thì Sở Ngọc sẽ không để hắn tự ý chạm vào đứa bé.
Có điều hoàng đế Bắc Ngụy này cũng khổ, chỉ muốn nhìn thấy con mình mà phải lén lút trèo tường đến.
Thân phận bị bại lộ, Thác Bạt Hoằng quay lại nhìn Sở Ngọc, trước là sửng
sốt, sau đó cẩn thận đánh giá. Hắn chớp chớp mắt, dường như nghĩ đến
điều gì: “Chẳng lẽ ngươi là…”
Chưa nói xong, lời hắn bị tiếng
khóc của tiểu Thác Bạt cắt ngang. Có lẽ giận dữ vì hai người bên nôi
thấy mình khóc mà không hề đoái hoài gì, tiểu Thác Bạt khóc ngày càng
to, ngày càng thảm thiết, nghe vật vã đau khổ muốn chết. Thác Bạt Hoằng
tảo hôn có con sớm, không thể lo liệu nên phải giao cho thái hậu làm con tin, nhưng dù sao cũng là phụ tử tình thâm, nghe thấy tiếng khóc thì cả người luống cuống. Hắn liên tục giục giã Sở Ngọc: “Sao ngươi không bế
nó lên?” Giọng nói còn run nhè nhẹ, có lẽ là chưa từng thấy trẻ con khóc như vậy bao giờ.
Sở Ngọc có vẻ bình tĩnh hơn Thác Bạt Hoằng,
nhưng trên thực tế bây giờ cũng không biết phải làm sao: “Ta đã nói ta
không phải bảo mẫu…Hay là gọi người tới đi…”
Gọi người?
Nghe mấy từ này, Thác Bạt Hoằng đột nhiên nhớ ra, đây là địa bàn của Dung
Chỉ. Lần này hắn trèo tường vào như trộm đạo, nếu bị Dung Chỉ bắt gặp
thì cũng không sao, nhưng tóm lại là mất mặt…
Nghĩ đến đó, hắn
chẳng còn quan tâm đến chuyện con khóc, lập tức chạy thẳng về phía bờ
tường. Nhảy hai ba bước qua, rất nhanh chóng liền biến mất không còn dấu vết, động tác nhanh nhẹn thông thạo cho thấy hắn làm việc này không
phải lần đầu.
Thị nữ bảo mẫu cũng không đi xa, nghe thấy tiểu
Thác Bạt khóc liền nhanh chóng chạy đến, bế bé lên dỗ dành nựng nịu. Sở
Ngọc cảm thấy hơi có tật giật mình, cứ như là chính mình làm em bé khóc. Thừa dịp thị nữ mải chăm sóc em bé không để ý, nàng liền lặng lẽ rời
đi.
Có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Sau buổi chạm
mặt đầu tiên, Sở Ngọc thường xuyên bắt gặp Thác Bạt Hoằng trèo tường vào nơi ở của Dung Chỉ. Sau mấy lần, nàng không khỏi động lòng thông cảm,
thấy vị hoàng đế phụ thân này cũng đáng thương. Vậy là nàng mở cửa sau,
dặn dò người canh gác cho hắn vào, để giúp hoàng đế gặp con mình không
phải lén lút như “hồng hạnh vượt tường”.
Lần đầu tiên trong ngoài phối hợp, Thác Bạt Hoằng rất đúng giờ. Nhưng khi nhìn thấy người phía
sau hắn, Sở Ngọc chỉ ước gì hắn sai hẹn không tới.
Nàng hốt hoảng nhìn thấy, phía sau Thác Bạt Hoằng mặc đồ đen tuyền là một người y phục tím. Gương mặt, phong thái quen thuộc khiến nàng có ảo giác như trở lại Nam triều.
Thiên Như Kính.
Hắn mặc y phục tím, bên ngoài là một lớp áo lụa trắng mỏng, cả người như chìm trong sương mù, mờ ảo lạnh lùng.
Trong nháy mắt, Sở Ngọc thậm chí tưởng như người đứng cùng Thiên Như Kính
không phải tân hoàng đế Bắc Ngụy, mà là Nam triều phế đế đã chết, Lưu Tử Nghiệp.
Là Lưu Tử Nghiệp, đệ đệ ruột thịt của cơ thể này, cũng là … người mà nàng phụ bạc nhất trên thế gian.
Cho tới bây giờ, Sở Ngọc cũng không biết mình làm đúng hay là sai. Hoặc là, trên đời này vốn không có sự phân định rõ ràng giữa đúng và sai. Nhưng
từ khi rời khỏi Kiến Khang, nhất là khi chính thức nghe tin Lưu Tử
Nghiệp chết, nỗi hổ thẹn cứ lặng lẽ gặm nhấm tận đáy lòng nàng, cho tới
bây giờ cũng chưa từng tiêu tan. Mà giờ khắc này, nỗi ám ảnh lại lần thứ hai xuất hiện.
Trên thế gian này, người mà nàng cần xin lỗi nhất, không phải bất cứ ai khác ngoài vị hoàng đế tàn bạo độc ác đó.
Tự an ủi mình, Sở Ngọc nhủ thầm: đây không phải Lưu Tử Nghiệp, thậm chí
hoàn toàn khác Lưu Tử Nghiệp. Đó là một hoàng đế có lý tưởng, có tham
vọng dã tâm, muốn nghiêm túc trị quốc. Bọn họ cùng xuất hiện chỉ để gặp
đứa bé con. Chính Hoàn Viễn đã xác nhận, đây không phải Lưu Tử Nghiệp,
mà là Thác Bạt Hoằng.
Thầm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu
lần, Sở Ngọc mới dần dần hồi phục tâm tình. Nàng hít sâu một hơi, tiến
về phía trước. Lúc này Thác Bạt Hoằng chơi đùa với tiểu Thác Bạt đã thấm mệt, nên hơi tránh sang bên cho nàng tới gần.
Bây giờ tiểu Thác
Bạt được một tuổi rồi, đã đến lúc học nói. Thấy Sở Ngọc đến gần, cái
miệng nhỏ của cu cậu chu lên, lặp lại mấy từ mà hôm trước nàng dạy: “Đến Lạc Dương, đến Lạc Dương”.
Chuyện này vốn chỉ là một trò đùa của Sở Ngọc. Nàng học theo phương pháp dạy dỗ trẻ em, khi nói chuyện với
tiểu Thác Bạt, nhẫn nại lặp lại một câu nhiều lần. Vốn là nàng muốn cậu
bé nhớ kỹ: “Sau này dời đô đến Lạc Dương”. Cứ nghe lặp đi lặp lại như
vậy, tiểu Thác Bạt dù thông minh hay không cũng sẽ có ấn tượng, và cuối
cùng thốt ra được ba chữ “đến Lạc Dương”.
Thậm chí nàng đã từng
nghĩ, nếu thực sự dạy dỗ tiểu Thác Bạt để sau này cậu bé tiến hành dời
đô, thì có phải là đạt được thành tựu cải biến lịch sử hay không?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lời tiểu Thác Bạt vừa dứt, Thác Bạt Hoằng lập tức mở to mắt, khuôn mặt lâm vào trầm tư. Còn ánh mắt Thiên Như
Kính, trong phút chốc trở nên cổ quái.
Sở Ngọc không khách khí trừng mắt nhìn lại hắn, làn môi khép mở mà không phát ra âm thanh: ta đối đầu với ngươi đó, thì sao nào?
Thiên Như Kính liếc nhìn Thác Bạt Hoằng, xác định hắn không để ý mới đến bên
Sở Ngọc nói khẽ: “Quả thật Lạc Dương làm nơi đóng đô rất tốt!” Hắn ghé
sát tai nàng, giọng đè thấp hơn nữa: “Chắc nàng không biết, hơn hai mươi năm sau, Thác Bạt Hồng sẽ dời đô đến Lạc Dương!”
Nàng làm như vậy, có thể tính là sai sót ngẫu nhiên không?
Sở Ngọc ngây người đến hơn mười giây mới phục hồi lại tinh thần. Nàng vội
cúi xuống chỗ tiểu Thác Bạt, cắn răng nói: “Quên mất, lúc trước ta bảo
cháu là, không đến Lạc Dương, không đến Lạc Dương…”
Nhưng tiểu Thác Bạt chỉ biết lặp lại ba chữ cuối: “Đến Lạc Dương, đến Lạc Dương…”
“Không đến Lạc Dương, không đến Lạc Dương…”
“Đến Lạc Dương, đến Lạc Dương…”