Sau khi tạm biệt Tử Vụ, Trữ Hạ theo Bát Hoàn quay về cung của A Mộc Đồ, lúc này trời đã dần tối, nàng đuổi Bát
Hoàn, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc.
Nhét lộ phí vào trong người xong, nàng nhìn bốn phía, nhìn tới ngọc bội của A Mộc Đồ thì chần chừ một hồi lâu.
Nàng không thể lại tiếp tục trộm đồ của hắn được.
Nàng đặt miếng ngọc xuống bàn, nhìn thoáng qua một chút rồi quay người rời đi.
Đây là lần thứ hai nàng trốn ra khỏi hoàng cung Khế Sa nên đã nhớ rõ
đường đi, tránh qua mấy tốp thị vệ, lúc vượt qua tường thành cuối cùng
của hoàng cung, trong lòng nàng lại nảy sinh chút tình cảm không rõ.
Có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ thấy được đôi con ngươi màu lục của A
Mộc Đồ nữa. Vị đế vương lạnh lùng, vô tình, thường xuyên cười nhếch
miệng trước mặt nàng, rõ ràng luôn tức giận nhưng lại chẳng bao giờ nói
gì…
Rủ mi xuống, nàng cười khẽ, không tự chủ được mà thở dài một hơi. Gần đây ánh mắt hắn luôn rất bi thương, không phải là nàng không hiểu mà là không dám nghĩ nhiều.
Trữ Hạ quay đầu lại nhìn tòa cung điện lần cuối.
“Nàng không nên quay đầu, Trữ Hạ.” Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Trữ Hạ cả kinh khi nhìn thấy hắn ở ngay đằng sau mình, một mình đứng
trên mái hiên. Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt hắn sáng long lanh.
Nàng vừa quay đầu lại, ý chí cuối cùng của hắn cũng tan rã. Hắn vốn
đã có thể kìm nén dục vọng của chính mình, lặng lẽ để nàng rời đi.
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, tiến lại gần: “Ta phải đánh gãy chân nàng, để nàng không thể chạy đi nữa, hay là ta nên móc mắt nàng để nàng không
thể thấy đường mà đi…”
Thân thể Trữ Hạ khẽ run lên, hắn cười đến sáng lạn, đôi con người như bảo thạch càng thêm xinh đẹp dưới ánh trăng, ánh mắt bám chặt lấy nàng, sâu thật sâu…
“Nàng mau chọn đi, cho ta một cách để giữ nàng lại.” Hắn đưa tay về
phía nàng, tay dừng trên cổ nàng, nhẹ nhàng xoa xoa. “Ta thật muốn bóp
nát nàng… Làm sao bây giờ, ta đang nghĩ…”
“Vương…” Trữ Hạ bị ánh mắt của hắn dọa cho phát sợ, nàng ngửi thấy
mùi rượu trên người hắn. Đôi con ngươi điên cuồng làm nàng run lên,
dường như ánh mắt hắn có thể nhìn thấu nàng, lại chứa chất dục vọng muốn xé nát nàng ra.
Nàng lui về sau một bước, hắn cũng tiến lên một bước.
“Chung Trữ Hạ, ta muốn giết nàng…” Hắn lại vươn tay về phía nàng.
Hắn mạnh mẽ kéo nàng cùng nhảy xuống tường thành. Khi nhảy xuống, hắn bảo hộ nàng ở trong ngực, cả nửa trái thân mình hắn mạnh mẽ đập xuống
nền đất.
Nếu như là vách núi, ngài có nhảy xuống cùng ta không?
…
Ta đang nghĩ, hay là tìm một vách núi, rồi ta và nàng cùng nhảy xuống đi thôi…
Nếu như chúng ta cùng chết đi, kiếp sau có phải sẽ cùng đầu thai một
chỗ hay không? Có phải ta sẽ là người đầu tiên trông thấy nàng, khiến
cho nàng không có cơ hội yêu thương người khác nữa?
Trời đất như đảo lộn, sau đó cũng dừng lại.
Tay của hắn giữ chặt cổ nàng, cùng nàng từ trên tường thành hoàng
cung ngã xuống, trước khi tiếp đất lại ôm chặt lấy nàng với vẻ cô đơn và không cam lòng, mang theo dục vọng điên cuồng mà ngã xuống mặt đất.
Bao nhiêu kiên trì, bao nhiêu ương ngạnh luôn tự cho mình là đúng, giờ khắc này ầm ầm sụp đổ trong nàng.
Nàng cho rằng mình sẽ chết, thời khắc ngã xuống rất nhanh mà nàng cảm giác như cả thế kỷ trôi qua. Cái ôm của hắn ôn hòa, mang theo vị rượu
say mê, cuối cùng nhận lấy nỗi thống khổ vốn dĩ thuộc về nàng.
Cả đời tưởng dài, cuối cùng lại rất ngắn.
“A Mộc Đồ?” Trữ Hạ từ trong lòng hắn đứng lên, chỉ thấy gương mặt hắn từ tái nhợt chuyển dần sang đỏ ửng một cách bất thường.
“Này! Mau tỉnh lại!” Nàng kinh hãi kêu lên.
Thị vệ nghe thấy tiếng kêu bèn chạy lên, Lạc Bình Xuyên vẫn một mực
đi theo sau A Mộc Đồ lúc này cũng vọt tới, kéo Trữ Hạ ra và xem xét tình hình của hắn.
A Mộc Đồ khẽ rên một tiếng rồi mở mắt, đôi mắt màu xanh tràn đầy vẻ mơ hồ, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của nàng.
“Trữ Hạ…” Hắn thấp giọng nỉ non, tay phải của nàng rủ trên mặt đất,
hắn dùng tay trái muốn cầm lấy nhưng dùng hết sức cũng không thể nắm
chặt được.
Cánh tay trái hắn lạnh như băng, có máu chảy ra sền sệt.
Đám ngự y nơm nớp sợ hãi, vội vàng chẩn bệnh cho hắn. Trong suốt quá
trình này, A Mộc Đồ vẫn dùng tay phải không bị thương nắm chặt lấy tay
Trữ Hạ, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi nàng.
Trữ Hạ ngồi bên phải A Mộc Đồ, cúi đầu ủ rũ, hàng lông mi dài đã che khuất đôi mắt đen nhánh.
Ngự y đứng ở bên trái A Mộc Đồ, dùng thuốc bột tán lên vết thương,
sau đó dùng vải mềm băng bó, cố định cánh tay trái của hắn lại, sợ hãi
bẩm báo: “Vương, tay của người đã bị thương vào gân cốt, trong thời gian ngắn mong ngài đừng hoạt động nặng, nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt,
nếu không…”
“Nếu không thế nào?” Lạc Bình Xuyên ở bên cạnh lo lắng hỏi. A Mộc Đồ
ngược lại chẳng chút bận tâm, chỉ si ngốc nhìn chằm chằm vào Trữ Hạ.
“Nếu không…” Ngự y ngập ngừng một chút rồi quay mặt qua chỗ khác, nói khẽ: “Nếu không có thể sẽ bị phế bỏ…”
Lời lão ngự y còn chưa dứt, Trữ Hạ đã ngẩng phắt đầu lướt qua người A Mộc Đồ, túm lấy cổ áo ngự y quát lên: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm nàng khàn khàn, run rẩy đến nỗi chính nàng cũng phải giật mình chứ đừng nói là đám địa phu.
“Ta… ta… ta…” Ngự y bị nàng bày ra bộ dáng muốn ăn thịt người thì
không ngừng run rẩy. Người già là không được dùng vũ lực, cô gái nhỏ này không hiểu hay sao?
“Trữ Hạ…” Thanh âm của A Mộc Đồ suy yếu, hắn tự tay kéo nàng lại.
Nàng cúi xuống, cánh tay không bị thương của hắn vẫn ôm chặt lấy hông nàng không chịu bỏ xuống. Lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng lập tức nhìn lại nàng.
Đôi con ngươi hắn như bảo thạch óng ánh mà đẹp đẽ đầy vẻ quyến luyến, ưu thương mà tuyệt vọng.
Chỉ có bờ môi vẫn mím chặt, quật cường, ngoan cố.
Lúc này, Trữ Hạ không trốn tránh, cũng nhìn vào mắt hắn.
Lạc Bình Xuyên khẽ thở dài rồi kéo đám ngự y rời đi, trước khi đóng cửa còn quay đầu nhìn hai người bên trong một chút.
Gió đêm mang theo hương hoa tiến vào phòng. Ánh trăng như nước chảy
xuống mái tóc đen nhánh của hắn. Mái tóc tán loạn càng tôn lên vẻ mặt
ửng đỏ, bờ môi tái nhợt, khô nứt của hắn.
“Chàng không nên uống nhiều rượu như thế.” Nàng nhẹ nhàng nói. “Say sẽ làm ra chuyện không hay.”
A Mộc Đồ nhìn nàng không nói gì.
Trữ Hạ vươn tay gạt đi đám tóc lòa xòa trên trán hắn, nhẹ nói: “Chàng lấy ta đi.”
A Mộc Đồ sững sờ, thu hồi ánh mắt si mê, lại cười lạnh.
“Lấy nàng… Điều kiện là gì?” Hắn cố tình trưng ra giọng lạnh như
băng, nhưng đôi mắt lại nóng rực như sắp bốc cháy. Hắn cầm chặt bàn tay
nàng đang vươn lên trán mình gạt xuống, dù rất nhanh nhưng trên tay nàng vẫn bầm tím lên.
“Để ta đi tìm đệ đệ của ta.” Trữ Hạ nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói.
“Xuyên Trữ có thể ở Ngọc Châu, ta muốn tìm hắn. Chỉ cần tìm được hắn, ta sẽ gả cho chàng… Không bao giờ rời đi nữa, không bao giờ rời khỏi hoàng cung này, không bao giờ rời khỏi chàng.”
“Không rời nửa bước ư?” Hắn nheo mắt lại, cười mà không phải cười.
Trữ Hạ rũ mắt: “Không rời nửa bước.”
“Lấy gì làm chứng?” Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên.
“Không có gì… Ta hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên.
“Ta biết rõ nàng muốn đi… Lúc trước là nàng chủ động ở lại đây, nhưng từ khi cái tên Lôi Nhược Nguyệt xuất hiện, nàng luôn muốn rời khỏi
đây.” Hắn gầm lên với nàng, nhưng sao ánh mắt lại tràn ngập vẻ đau khổ.
“Nàng cho rằng đây là nơi nào. Là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Nàng run rẩy, ra sức lắc đầu, muốn rời khỏi lồng ngực hắn: “Đừng nói! Đừng nói nữa! Ta xin chàng đừng nhắc tên hắn nữa…”
Lời của nàng đã bị môi hắn chặn lại, khí tức của hắn bao trùm lấy nàng, không chừa ra một chút khe hở nào.
Hắn có thể có thiên hạ nhưng lại không thể có được nàng; hắn có thể
dùng nàng đổi lấy thiên hạ nhưng lại thà vì nàng mà đối địch lại cả
thiên hạ.
Lúc nàng muốn ở lại thì hắn lại không muốn nàng; lúc nàng phải đi thì hắn lại không chịu buông tay…
Không thể buông, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm muốn nuốt chửng lấy nàng.
Hắn xoay người đặt nàng xuống dưới thân, dùng sức mà cắn cổ nàng, để
lại từng dấu hôn đỏ sẫm. Trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt như có
như không khiến hắn điên cuồng muốn nắm bắt, dù chỉ là một chút…
“Trữ Hạ, Trữ Hạ…” Hắn nỉ non gọi tên nàng, mà nàng thì khóc đến rối tinh rối mù.
Tại sao nàng lại phải khóc?
Nàng dựa vào cái gì mà đem thế giới của hắn biến thành thế này rồi
lại muốn rời đi? Nàng dựa vào cái gì mà để hắn yêu nàng rồi, còn nàng
lại đi nhớ về một người đàn ông khác? Nàng dựa vào cái gì mà để hắn phải đau lòng đến thế? Nàng không xinh đẹp nhất, không dịu dàng nhất, rốt
cuộc tại sao hắn lại không thể xóa đi được hình bóng của nàng trong
lòng?
Sao hắn có thể quên bóng hình người đã kéo cung dưới bóng hoàng hôn,
quên bóng dáng tinh nghịch ngồi bên hồ sen, người thề sống thề chết bảo
vệ thành Kinh Cúc. Là người nào cường hãn đốt trụi thành Kinh Cúc, rồi
yếu đuối ngã gục giữa cơn mưa? Là nàng, chính là nàng!
Người đã sớm được hắn khắc ghi ở trong lòng.
Từng nét như đao khắc, mỗi đao đều thấm máu huyết mà thành.
Thế thì làm sao mà xóa đi được?
Làm sao có thể quên đi được?
Hắn cắn mạnh xuống vai nàng, hàm răng ấn sâu vào da thịt nàng, mùi máu tanh lan dần trong miệng, đậm đặc tới mức nghẹt thở…
Ngón tay nàng bấm sâu vào lưng hắn, rên rỉ một cách thống khổ, thanh âm lại pha chút thút thít nỉ non.
“Nhược Nguyệt… Nhược Nguyệt…” Trên bờ vai đau đớn kịch liệt, ngay cả ý thức của nàng cũng bắt đầu mơ hồ. Nàng không tự chủ được gọi tên hắn,
kẻ đã từng đêm, từng đêm được nàng khắc sâu vào tâm trí.
Thân thể của hắn cứng ngắc, hắn thò tay bịt miệng nàng, nghẹn ngào vùi đầu vào hõm vai nàng, run rẩy ôm chặt lấy…
“Gọi tên ta… Trữ Hạ! Đừng gọi Lôi Nhược Nguyệt. Gọi ta. Hãy gọi ta!”
Hắn nói nhỏ bên tai nàng, thanh âm gấp gáp như ra lệnh, lại như khẩn
cầu.
“Không… Ngươi thả ta ra… Thả ta ra…” Nàng kéo tay hắn xuống, móng tay găm sâu vào lưng hắn, nước mắt trào ra.
Hắn động thân, nhìn thân thể nàng ở dưới mình, sắc mặt như tro tàn.
Hắn ôm chặt lấy nàng, tâm lạnh đến run rẩy. Hắn hôn nhẹ lên mắt nàng, nuốt vào nước mắt lạnh như băng của nàng. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ
biết được tình cảm của hắn dành cho nàng, cũng sẽ vĩnh viễn không cần
hắn, nhưng giờ khắc này, hắn muốn yêu thương nàng, muốn nàng nhìn vào
mắt mình. Không chiếm được cũng không sao, dù sao có nhiều thứ trên đời
này hắn cũng chưa từng đạt được…
Cảnh ban đêm thật lạnh, gió đêm lùa qua màn tơ, thổi tắt ngọn đèn
dầu. Ánh trăng mơ màng vỗ về bọn hắn. Một đêm thật đẹp. Hắn lại như
người đã chết, cứ mở mắt nhìn nàng, suốt một đêm không ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, ngự y và Lạc Bình Xuyên tới cầu kiến, sau khi được cho phép vào cửa, cả hai không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Vương, tay của người…” Ngự y hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt chuyển thành xanh lét.
A Mộc Đồ liếc nhìn bọn hắn rồi lại cúi đầu nhìn Trữ Hạ, đôi mắt xanh
vừa có hận lại vừa có yêu thương, mà cánh tay trái bị thương của hắn
đang bị Trữ Hạ dùng làm gối đầu.
Trữ Hạ ngủ rất ngon, quần áo xộc xệch lộ ra đầy dấu hôn trên cổ.
A Mộc Đồ không để ý tới ngự y đang xấu hổ đứng một bên, nói với Lạc
Bình Xuyên: “Tìm người báo cho Lan tướng quân, mang 50 vạn quân Tây
doanh tới trợ giúp cho nam tuyến, nhất định phải đề phòng Mạc Lăng
Tiêu.”
“Vâng” Lạc Bình Xuyên lập tức lĩnh mệnh.
Hắn lại nói tiếp: “Ta sẽ đi đông tuyến, ngươi đi cùng ta, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vương?” Lạc Bình Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ta muốn thân chinh.” A Mộc Đồ cười nhẹ. “Truyền lệnh xuống, lập tức lên đường.”
“Khai chiến với Bang Thập sao? Vương…” Lạc Bình Xuyên định nói cái gì nhưng được một nửa thì dừng lại.
Theo A Mộc Đồ lâu như thế, sao hắn có thể không rõ chứ. Ánh mắt của
Vương như thế chính là biểu lộ sự quyết tâm, cho tới bây giờ chưa từng
có ai thay đổi được.
A Mộc Đồ có thể vì Trữ Hạ tới thành Kinh Cúc thì cũng có thể vì nàng
mà tới chỗ Lôi Nhược Nguyệt. Thì ra tất cả bọn hắn cộng lại cũng không
bằng một Chung Trữ Hạ kia.
“Đã biết, thần sẽ đi chuẩn bị.”
Trữ Hạ mở to mắt, ngẩng đầu nhìn A Mộc Đồ không nói.
“Thì ra nàng giả vờ ngủ.” Hắn khẽ cười, miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Trữ Hạ ôm lấy chăn cuộn lại không nói, lại nhìn thấy cánh tay bầm tím của hắn vẫn đặt trên giường bất động.
Cái này là nàng cố ý.
Nàng cố ý gối đầu lên cánh tay này của hắn, để trừng phạt sự cố chấp của hắn.
Vốn tưởng rằng có thể cảm nhận được khoái cảm trả thù, không hiểu tại sao lúc này lại càng thấy buồn bực hơn.
“Ta muốn đi cùng.” Nàng khẽ nói.
Hắn cười: “Cầu xin ta đi.”
Nàng yên lặng cắn chặt môi dưới.
Hắn xoa nhẹ cánh tay trái của mình, thật sự đau tới chết lặng. Hắn
nhìn ngự y vẫn đứng đực ở một bên, ngự y hiểu ý liền tiến lên trị liệu
cho hắn.
“Hãy dẫn ta đi cùng, cầu xin chàng.” Môi dưới của Trữ Hạ đã bị cắn
tới rách ra, một vết máu đỏ càng làm nổi bật gương mặt trắng nhợt của
nàng.
Hắn cười như gió xuân ấm áp, nhưng trong mắt lại đầy vẻ cô đơn.
“Được thôi.” Hắn duỗi cánh tay phải lành lặn ra xoa nhẹ lên môi nàng, âm thanh như nói với chính mình. “Nàng cũng biết, ngoại trừ thả nàng
đi, cái gì ta cũng có thể đồng ý mà…”
Trữ Hạ cụp mắt xuống, nàng muốn khác mà cũng không khóc nổi.