Khi Mạc Lăng Tiêu đoạt lại được tòa thành trì thứ hai thì A Mộc Đồ lại đồ sát thêm một thành.
Trong chiến tranh, tính mạng của dân chúng chẳng khác nào con sâu cái kiến cả.
Mạc Lăng Tiêu nghe thám tử hồi báo thì không nói một lời. Không khí
trong doanh trướng chủ soái cũng trở nên nặng nề, tất cả đều cúi đầu
xuống, sau đó lặng lẽ đưa mắt nhìn hoàng đế bệ hạ của họ.
Hắn không nói gì, trên mặt không lộ vui buồn, cứ như chưa từng nghe thấy gì vậy.
Lúc mọi người nghĩ rằng hắn sẽ không lên tiếng nữa thì lại nghe hắn
nói: “Tất cả truyền lệnh xuống, đêm nay đánh lén, đoạt lại tòa thành thứ ba.”
Mọi người cả kinh nhưng không ai dám nói gì. Mạc Lăng Tiêu đứng dậy,
ra khỏi doanh trướng, lúc này mới có người thấy tay của bệ hạ cầm kiếm
đã trắng bệch ra rồi.
Trên thực tế, tòa thành thứ ba này cũng không phải dễ lấy như thế.
Hai quân giằng co nhau ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn không bên nào hoàn
toàn chiến thắng được.
Cùng lúc đó, A Mộc Đồ ở thành Đô Linh nhận được cấp báo, đại quân
Bang Thập lấy số lượng áp đảo mà điên cuồng tấn công, chiếm được năm tòa thành trì ở phí đông Khế Sa. Lôi Nhược Nguyệt đổ hết một nửa binh lực
Bang Thập đánh vào Khế Sa, hơn nữa hắn còn tự mình dẫn quân.
Một văn nhân lãnh binh vốn chẳng có gì đáng sợ, nhưng ba chữ Lôi
Nhược Nguyệt lại làm cho người nghe run rẩy. Lôi Nhược Nguyệt khác xa
với sở liệu của quân Khế Sa, không phải một dạng thừa thắng xông lên.
Mười lăm ngày sau, Mạc Lăng Tiêu đoạt lại tòa thành thứ ba, sứ gia
Bang Thập đích thân tới thành Đô Linh, yêu cầu được gặp A Mộc Đồ.
Lúc sứ giả tới, A Mộc Đồ đang phê duyệt công văn ở thư phòng.
Sứ giả hành lễ với hắn, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhấp một
ngụm trà, mang bộ dạng lười biếng, lại không giận mà uy, lên tiếng:
“Nghe nói Xuân trà của quý quốc rất ngon, không biết Lôi thừa tướng có
bảo ngươi mang trà tới đây không?”
“Tại hạ chỉ mang theo một câu của thừa tướng mà tới. Bang Thập muốn
quý quốc giao ra một người, nếu được, thừa tướng nguyện ý trả lại năm
tòa thành trì phía đông, cũng rút quân hoàn toàn khỏi cảnh nội Khế Sa.”
Sứ giả không kiêu ngạo, không siểm nịnh, điềm tĩnh lên tiếng.
A Mộc Đồ hơi ngẩng đầu lên, nhìn vị sứ giả khoảng chừng 40 tuổi,
không cao không thấp, tướng mạo bình thường, thân thể hơi đậm, đôi mắt
sáng ngời lại có thần.
“Khế Sa có người nào mà thừa tướng quý quốc lại coi trọng đến vậy.” Hắn lại hỏi.
Sứ giả nhìn vào mắt A Mộc Đồ, chậm rãi nói: “Tiền công chúa Bang Thập – Hạ Trữ.”
“Công chúa Bang Thập?” A Mộc Đồ nhíu mày. “Ở đây chỉ có công chúa Tử
Vụ, là phi tử của trẫm, chẳng lẽ Lôi thừa tướng muốn lấy lại?”
Trữ Hạ đứng ở một bên giả trang làm thị nữ đã căng thẳng cả người, cố gắng khống chế mình không được run rẩy. A Mộc Đồ bèn đứng dậy, đi sang
một bên, vừa vặn che chắn tầm nhìn của sứ giả về phía nàng.
“Vương, tại hạ chỉ tới truyền lại lời của thừa tướng mà thôi.” Sứ giả khom người đáp. “Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, một nữ nhân so với
an nguy của một quốc gia quả thật không nên đánh đồng.”
“Có ý gì?” A Mộc Đồ nheo mắt, không khí xung quanh thoáng cái trở nên căng thẳng.
“Ý của tại hạ là, nếu Vương biết công chúa Hạ Trữ ở đâu thì xin cáo
tri, nếu như không biết thì làm phiền hỗ trợ chúng ta tìm kiếm. Lôi đại
nhân đã dặn dò ta nói lại với ngài, chỉ cần tìm được công chúa, Bang
Thập sẽ lập tức rút quân khỏi Khế Sa. Nặng nhẹ thế nào, ta tin tưởng
Vương đều biết.”
“Trẫm cũng chưa bao giờ nói hai lần.” A Mộc Đồ nhăn mày. “Người đâu, đưa sứ thần về nghỉ ngơi.”
Sứ giả sững sờ nhìn hắn: “Vương…”
A Mộc Đồ cười: “Làm mất một công chúa lại chạy tới chỗ trẫm tìm
người, hình như Lôi thừa tướng rất biết cách làm khó người khác đấy.”
“Thừa tướng tuyệt không có ý này.” Sứ giả ngây người, cả kinh, thấp giọng giải thích.
“Không sao.” A Mộc Đồ khoát tay, nụ cười như tắm gió xuân, nhưng
trong mắt lại tràn ngập lạnh lùng. “Khế Sa nghênh chiến là được.”
Người hầu mang sứ giả đi rồi, Trữ Hạ rốt cuộc không đứng thẳng nổi nữa, ngã ngồi trên sàn, khẽ lắc lắc đầu:
“Vì sao?” Nàng hỏi.
“Vì sao cái gì?” A Mộc Đồ trở về bàn, ngồi xuống, tiếp tục phê duyệt công văn.
“Vì sao ngài không đáp ứng lấy ta ra trao đổi.” Trữ Hạ ngẩng đầu,
biểu lộ có phần ngây ngốc nhìn hắn, thanh âm không nén được run rẩy.
Hắn cũng không ngẩng đầu, trả lời: “Vấn đề này ta đã trả lời qua rồi, sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Nhưng mà… nàng cần để ý chính là, ta tại sao không giao nàng ra, hoặc là tại sao hắn lại muốn có nàng?”
Trữ Hạ tức cười, trong lòng có nhiều thứ chính nàng cũng không rõ ràng, vậy mà hắn lại nhìn thấu.
Hắn tiếp tục tự giễu, nói: “Ta tại sao giữ lại nàng? Ta điên rồi! Còn hắn thì sao? Hắn cũng điên nốt.”
“Vương…” Trữ Hạ buồn bã nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười, trong giọng nói mang theo ý trào phúng:
“Chung Trữ Hạ, nàng thật không đơn giản đâu. Mạc Lăng Tiêu muốn nàng,
Lôi Nhược Nguyệt cũng muốn nàng, mà ngay cả ta…”
Trữ Hạ lắc đầu, ôm lấy đầu gối: “Hắn sao có thể cần ta chứ… Hắn…”
A Mộc Đồ hừ lạnh một tiếng: “Nàng muốn nghe câu trả lời của ta thế
nào? Nói Lôi Nhược Nguyệt cần nàng, hay là nói ta nên đồng ý đổi nàng
lấy thái bình ở đông tuyến?”
“Ý nghĩ của ta quan trọng thế sao?” Nàng liếc mắt nhìn hắn.
Hắn dừng lại nhìn nàng, sau một hồi, hỏi: “Nếu như nàng là ta… nàng sẽ làm như thế nào?”
Nàng ngẩn người, sau đó đáp: “Người bình thường đều muốn giang sơn thái bình.”
Hắn cười một cách thoải mái: “Vậy nên ta mới nói chắc là ta điên rồi.”
Nhưng không biết người thật sự bị điên là hắn hay là cái thế giới này?
Sau đó bọn họ không nói gì với nhau nữa, mãi cho đến lúc đèn dầu trong cung được thắp sáng lên.
Bởi vì bụng đói nên Trữ Hạ tỉnh táo trở lại. Nàng ôm bụng nhăn nhó, A Mộc Đồ gọi người chuẩn bị bữa ăn.
“Tối nay sao rất đẹp, cùng ta tới đình nghỉ mát ngoài hoa viên dùng
bữa đi.” Hắn đề nghị. Nàng đã quen với cách nói chuyện của hắn nên chỉ
hơi xoa xoa chân, sau đó theo bọn thị nữ đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, cái áo choàng còn vương hơi ấm của hắn được chuyển sang vai nàng.
Hắn không nói gì, sau khi khoác áo cho nàng thì lướt qua người nàng, vượt lên trước, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Trữ Hạ chua xót, vội kéo kín áo choàng rồi đi theo sau hắn.
Dưới ánh trăng, hai người cùng uống rượu, chẳng hề nói với nhau câu
nào. Trữ Hạ vùi đầu ăn, dốc sức mà nhét đồ ăn vào miệng, lại liên tục
rót rượu.
Dần dần, nàng cảm giác mình đã say mèm, bèn ôm bầu rượu dựa vào lan
can của đình nghỉ mát. Dưới chân nàng là ao sen, trong ao sen phản chiếu ánh trăng, vài con cá chép bơi vòng vòng khuấy động ánh trăng tan ra.
Quang cảnh này thật là quen thuộc
Hoặc cũng có thể nói, dù tràng cảnh nào cũng có thể làm nàng nhớ tới
hắn. Dù sao cũng đã có lúc, hắn chính là toàn bộ cuộc sống của nàng.
Cuối cùng là ai mới điên đây, có lẽ nàng mới chính là kẻ điên nhất.
Từ lúc biết Lôi Nhược Nguyệt vẫn nhớ tới nàng, tưởng niệm của nàng với
hắn cứ ùa về liên tục.
“Ha ha ha ha… Quả nhiên là “Đời người đắc ý cứ vui tràn…” Trữ
Hạ ngửa mặt lên trời cười dài, ánh trăng nhu hòa vuốt ve gương mặt nàng. Một hàng nước mắt thanh lệ như chân trâu rớt xuống rồi mất hút vào màn
đêm.
Trữ Hạ nhắm mắt lại, nghiêng về phía trước, thân thể mất đi điểm tựa bèn ngã về phía hồ…
Một đôi tay ôm lấy nàng, phá vỡ mộng cảnh của nàng.
Hắn đứng ở phía sau ôm lấy nàng, đôi môi ấm áp nói thì thầm bên tai nàng: “Lại muốn trốn ư? Ta đã nói là không cho nàng đi rồi.”
Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không mà nàng cảm giác
mình rất nóng, vừa quay đầu, đôi môi đỏ mọng đã sượt qua môi hắn, trong
lòng không khỏi sợ hãi.
“Thế thì ngài cần phải giữ ta thật chặt!” Nàng cười nói, bỗng nhiên
mũi chân hơi đẩy, thân thể lại tiếp tục ngã về đằng sau. A Mộc Đồ bị bất ngờ, cả người cũng mất đi trọng tâm, nếu hắn không buông tay thì nhất
định sẽ bị rơi xuống nước theo nàng.
Trước khi ngã, hắn nghe Trữ Hạ hỏi: “Nếu là vách núi, ngài có cùng ta nhảy xuống hay không?”
Vấn đề này hắn còn chưa trả lời thì cả hai đã rơi vào trong hồ.
…
“Nếu là vách núi, huynh có cùng ta nhảy xuống không?”
Câu hỏi này nàng đã từng hỏi Lôi Nhược Nguyệt. Khi nàng ngã từ trên
cây xuống, hắn giữ tay nàng không được nên cũng ngã theo… Lần đó, tay
của hắn bị gãy, cả đời sẽ mang theo thương tật đau đớn.
Giống như là đánh dấu của riêng nàng.
“Nếu là vách núi, huynh có cùng ta nhảy xuống không?”
Lôi Nhược Nguyệt không trả lời, chỉ mỉm cười.
Trữ Hạ không biết đáp án của hắn là gì. Nàng đã từng hỏi hắn nhiều
lần nhưng vẫn không có được câu trả lời. Cho nên tới hôm nay, nàng cũng
không biết lựa chọn của hắn là gì.
Thế nhưng, khi nàng và A Mộc Đồ rơi xuống nước, trong đầu nàng như lại nhớ ra cái gì…
Chỉ là chưa kịp bắt lấy ký ức đó, cả người đã bị dìm trong hồ nước lạnh như băng.
Nàng hỏi bốn nam nhân câu hỏi này, không có ai trả lời, tất cả đều dùng hành động để đáp lại nàng.
Là định mệnh hay là lựa chọn? Nhiều khi người ta chẳng một ai rõ ràng.
Dưới ánh trăng, ở cuối hành lang, một thân ảnh thấp thoáng. Tử Vụ yên lặng nhìn bọn họ rơi vào hồ nước, trong mắt xuất hiện vẻ căm phẫn.
…
Trữ Hạ hôm mê đến tận chạng vạng tối hôm sau mới tỉnh lại. Lúc tỉnh
lại, nàng không gặp A Mộc Đồ mà lại thấy Lạc Bình Xuyên đáng lẽ đang
phải ở ngoài tiền tuyến.
Nàng hỏi hắn tại sao lại ở thành Đô Linh, hắn chỉ đáp qua loa một
câu: “Chiến tuyến có biến.” rồi đi mất. Trữ Hạ cũng không giữ hắn lại mà hỏi thêm nữa.
Bát Hoàn tiến tới nói công chúa Tử Vụ biết nàng bị rơi xuống nước nên nấu canh gừng mời nàng sang dùng. Trữ Hạ bèn quăng Lạc Bình Xuyên sang
một bên, vội vàng đi tới điểm hẹn.
Tử Vụ thấy Trữ Hạ thì vội vàng múc canh gừng cho nàng uống, sau đó
lại như lơ đãng nói: “Gần đây muội nghe nói hình như Xuyên Trữ xuất hiện ở phía đông.”
Trữ Hạ sững sờ, sau đó nhảy dựng lên, túm lấy Tử Vụ hỏi: “Muội nói thật chứ?”
Tử Vụ kéo tay nàng xuống, thu hồi vẻ tươi cười, nói: “Phải, mẫu hậu
có nhắc qua ở trong thư. Mẫu hậu nói có một thương đội có gặp một đứa
trẻ giống như thế, rất giống Xuyên Trữ.”
“Ở đâu?” Trữ Hạ kích động tới phát run: “Gặp ở nơi nào?”
“Hình như là ở phía đông thành Ngọc Châu.” Tử Vụ giả vờ suy nghĩ một
chút rồi lại nói tiếp. “Nhưng chỗ đó hình như đang là chiến tuyến.”
Trữ Hạ ngồi áp chế lại tinh thần đang hoảng hốt của mình, sau đó cười khổ nói: “Cho dù ở đâu thì ta cũng không thể gặp được.”
“Vì sao? Tỷ có thể đi tìm hắn mà.” Tử Vụ nháy đôi mắt dễ thương nói.
“Không được.” Trữ Hạ lắc đầu. “Ta sợ ta đi rồi, A Mộc Đồ sẽ giết muội mất.”
Tử Vụ sửng sốt một chút, sau đó bày ra vẻ tươi cười miễn cưỡng, trấn an nàng: “Không đâu. Hắn sẽ không giết muội đâu.”
“Sẽ đấy. Hắn nhất định sẽ làm.” Trữ Hạ phiền não lắc lắc đầu, không để ý nụ cười của Tử Vụ đã tắt ngúm từ bao giờ.
“Hắn sẽ không giết muội đâu. Hắn lừa gạt tỷ đấy.” Tử Vụ quay đi,
thanh âm có chút lạnh, dường như đang cố gắng áp chế tâm tình của mình.
“Ta là quân bài của hắn, sao hắn có thể giết ta được chứ.”
“Cái gì?” Trữ Hạ ngẩng phắt đầu kinh ngạc.
Tử Vụ quay người lại, khôi phục dáng vẻ tươi cười: “Không có gì, ý
của muội là hắn giết muội sẽ chọc giận Bang Thập hơn thôi. Nên nếu không phải thời điểm quan trọng thì hắn sẽ không giết muội đâu.”
“Nhưng mà…” Trữ Hạ do dự một chút, cảm thấy Tử Vụ nói không sai, nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm.
“Muội sao có thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn được chứ.” Tử Vụ cười nói tiếp. “Tỷ biết rõ là muội sợ chết nhất đấy.”