Bỗng nhiên, có người
vỗ vỗ lên vai hắn. Cả người hắn cứng ngắc không động đậy, người kia như
không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn vịn người hắn xoay lại.
Một gương mặt quỷ có răng sơn đỏ tươi, làn da xanh lá, trên trán lại
có màu xanh… Mà người mang mặt nạ là mặc quần áo màu xanh da trời, vòng
eo mảnh khảnh, nhìn thướt tha dịu dàng vô cùng.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Trữ Hạ nhàm chán gỡ mặt nạ ra, vừa
ngẩng dầu đã thấy trong đôi mắt hắn vừa có sự kinh ngạc, lại có thứ gì
lấp loáng.
Hắn mạnh mẽ kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy nàng như muốn dính
chặt nàng vào cơ thể hắn. Đến khi sắc mặt nàng trở nên tím tái, hô hấp
khó khăn. Nếu cứ thế này mà bị ôm chết thì Chung Trữ Hạ nàng lỗ vốn lớn
rồi.
Nhưng hắn chẳng thể nào buông tay, cứ như người hắn đang ôm chính là một phần của linh hồn hắn vậy.
Hắn không nói được lời nào, nhịp tim của nàng, nhiệt độ của cơ thể
nàng hắn đều cảm nhận được, hắn tham lam muốn đem nhét nàng vào trong cơ thể mình, có như vậy nàng mới không thể rời đi.
Trữ Hạ vùng vẫy cả buổi cũng không thoát ra được, trong mắt nàng hiện lên một chút do dự, sau đó là quyết tuyệt.
Hắn cho là nàng đã đi rồi sao? Đương nhiên nàng sẽ đi, nhưng không phải hiện tại.
“Hỗn đản! Đau quá!” Trữ Hạ không nhịn được ghé vào lỗ tai hắn hét lên, lúc ấy hắn mới chịu buông lỏng cánh tay.
Cái túi rơi trên mặt đất hắn cũng không thèm nhặt lên nữa, cứ thế cầm chặt lấy tay Trữ hạ, thế nào cũng không chịu buông.
Trước quán mì hoành thánh, Trữ Hạ trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới buông tay để nàng ăn mì.
Ở trong Lạc Bách thành, bọn hắn cũng từng ăn qua mì hoành thánh, nhưng lúc đó dụng ý của hắn khác hẳn bây giờ.
Nửa năm sau, bọn hắn lại cùng ngồi trong quán mì ở Đồng thành, cũng
có người đi đường, cũng ở vị trí thế này, nhưng nàng đã không phải nàng
của ngày ấy, hắn cũng không còn là hắn khi xưa.
Mạc Lăng Tiêu chỉ vào đám người trên đường, nói: “Một khi trận chiến
nổ ra, có lẽ bọn họ đều chết, hoặc không có nhà để trở về, hoặc trở
thành tù binh của Khế Sa, sẽ bị giết hoặc thành nô lệ.”
Nếu như Đồng thành thất thủ, những dân chúng này đều không thể qua
được năm nay, tiếng cười của bọn họ cũng sẽ không thể vang lên lần nữa.
Trong miệng Trữ Hạ trở nên khô khốc. Đây là chiến tranh, trong chiến tranh không có gì gọi là chính nghĩa cả.
“Cho nên huynh mới muốn ám sát A Mộc Đồ, mới ở trong quân của Khế Sa
lấy tin tức?” Trữ Hạ hỏi. “Một vương tử mà lại đi làm những chuyện nguy
hiểm như thế?”
Đứa con nhỏ của chủ tiệm mì bưng bát mì nóng hổi lên cho Trữ Hạ,
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngắm nhìn nàng không chớp mắt. Trữ Hạ nhìn
nó, nó nở một nụ cười, để lộ ra hàm răng trước cửa thiếu đi mấy cái. Như nhớ ra, thằng bé lại vội vàng ngậm miệng lại.
Hắn còn đang thay răng nên không muốn Trữ Hạ nhìn thấy mình bị thiếu mất mấy cái như thế.
Thằng bé nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp.”
Trữ Hạ sững sờ, cười to, nàng vỗ nhẹ lên vai nó, nói: “Cảm ơn tiểu đệ đệ, ngươi cũng thật đáng yêu!”
“Thật không?” Thằng bé rất vi vẻ, thiếu chút nữa hoa chân múa tay loạn lên.
Bỗng nhiên chủ tiệm mì nhéo tai thằng bé, lại cười nói với Trữ Hạ và
Mạc Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi khách quan, thằng bé này cứ thấy cô nương
xinh đẹp là sán đến gần, nói nó bao nhiêu lần cũng không được.”
“Mẹ, buông tay ra… con chỉ nói chuyện với đại tỷ tỷ thôi mà… Mẹ…”
Thằng nhóc bị mẹ nó kéo ra xa rồi, Mạc Lăng Tiêu liếc nhìn Trữ Hạ nói:
“Miệng đừng cười lớn như thế, ta thấy hết cả hàm răng của nàng rồi.”
“Hả? Thật hả?” Trữ Hạ liền ngậm miệng, trong mắt vẫn đầy sự vui vẻ. Mẹ con hai người kia thật sự là rất vui vẻ đi.
“Ta đã nghĩ muốn bảo vệ bọn họ…” Đột nhiên hắn nói, thanh âm rất nhẹ, Trữ Hạ lại nghe rất rõ ràng: “Ta muốn ngăn cản trận chiến này, nhưng
hình như đã thất bại.”
Trữ Hạ đi dạo cả một ngày, đến tận khi trời tối mới trở về. Mạc Lăng
Tiêu theo nàng về phòng, gọi người chuẩn bị cả bàn rượu và thức ăn. Trữ
Hạ vừa đẩy cửa sổ ra đã bị gió rét ập vào, cây đào đứng lặng lẽ nơi góc
sân, những cánh hoa trắng hồng nhìn hết sức đáng yêu.
Lúc này, tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ như lông ngỗng.
Đào tuyết giành xuân với nhau không chịu hàng đã trở thành cảm hứng của vô số văn nhân mặc khách.
Đào phai kém tuyết ba phần trắng. Tuyết lại thua hoa một đoạn hương.
Không có đào thì tuyết thêm quạnh quẽ, không có tuyết đào lại chẳng có hương.
Mạc Lăng Tiêu cầm áo choàng khoác lên vai cho nàng, ôm nàng từ phía sau.
Hắn biết nàng sợ lạnh, ở trong quân doanh, nếu đêm nào lành, nàng sẽ lách vào gần hắn, sau đó hắn lại lặng lẽ ôm nàng.
Chỉ sợ những điều này nàng đều không biết, chỉ sợ về sau cũng sẽ không bao giờ biết.
Trữ Hạ quay người cười với hắn, đóng lại cửa sổ và nói: “Đi uống với ta một chén!”
Uống đên sắc mặt đỏ ửng, thân thể Trữ Hạ cũng ấm dần lên, nàng cười
hỏi Mạc Lăng Tiêu: “Mạng của ta và mạng của A Mộc Đồ, nếu chỉ chọn một
thì huynh sẽ chọn cái nào?”
Hắn vuốt ve gương mặt nàng, nàng hỏi hắn cái này khác nào hỏi hắn
rằng giữa thiên hạ và nàng hắn chọn cá nào. Hắn cười: “Đương nhiên là
mạng của A Mộc Đồ.”
Nhưng nếu nàng chết đi, sau khi giết A Mộc Đồ xong, hắn cũng sẽ đi cùng nàng, dù là lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Trữ Hạ cười: “Điện hạ thật anh minh.”
Nàng cúi đầu uống vào một hớp rượu, bỗng nhiên chồm lên người hắn, ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn. Rượu trong miệng nàng đã chuyển hết sang
miệng hắn.
Hắn giật mình, uống hết, chỉ cảm thấy hương thơm từ miệng của nàng và vị ngọt ngào.
Nàng rất nhiệt tình, còn chủ động ngồi lên đùi hắn, ngón tay quấn
quấn sợi tóc của hắn vào tay. Dường như là do rượu kích thích, hắn cũng
bắt đầu chóng mặt, hơi thở của nàng, ngay cả nhịp tim hắn cũng đều nghe
rất rõ.
Hắn ôm lấy nàng đặt lên giường, dây dưa cuốn lấy nàng không chịu
buông tha. Giác quan cua hắn bỗng trở nên yếu ớt và mẫn cảm vô cùng,
hoàn toàn để mình trôi theo cảm xúc của nàng, chỉ là một cái chau mày
nhỏ cũng có thể bóp nát tim hắn.
Tay hắn bắt đầu mò vào lớp áo trong, hương thơm ôn hòa làm hắn nóng
rực lên, thiêu đốt suy nghĩ của hắn. Trong đầu hắn lúc này chỉ muốn có
nàng.
Thế nhưng hết thảy đều dần trở nên mơ hồ, hắn dần muốn chìm vào giấc ngủ, muốn vươn tay bắt lấy nàng nhưng lại không bắt trúng.
Hắn dần mê muội.
Mê muội?
Mạc Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy không ổn, thân thể vừa động đã thấy
nàng vẫn đang nằm ở dưới hắn, ánh mắt dịu dàng mà đau thương ngắm nhìn
hắn.
“Trữ Hạ?” Ánh mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, trời đất cũng dần quay cuồng.
Trữ Hạ ôn nhu ghé vào tau hắn, nói nhỏ: “Chúng ta nên từ biệt rồi.”
“Trữ Hạ!” Hắn cuống cuồng vội kêu tên nàng, muốn bắt lấy tay nàng
nhưng nàng lại nhanh chóng né tránh. Chiêu này là hắn dạy nàng, nàng đã
học rất tốt.
Trữ Hạ rút lệnh bài bên hông hắn ra, đứng thẳng lên, sửa sang lại váy áo, đi tới bên cửa sổ và mở ra. Một hồi gió lạnh tràn vào, không biết
tự khi nào tuyết đã phủ trắng mặt đất.
Trận gió lạnh làm cho Mạc Lăng Tiêu thanh tỉnh hơn một chút. Hắn xoay người từ trên giường xuống, lại ngã nhào xuống đất. Hắn cố gắng chống
mình ngồi dậy nhưng dần không cưỡng được muốn ngủ đi.
“Trữ Hạ, đừng đi…” Thanh âm của hắn khàn khàn vô lực. Hắn muốn đứng
lên nhưng vừa khởi động người lại ngã xuống. Hắn và nàng chỉ cách nhau
có vài bước, vậy mà không thể nào lại gần được.
Trữ Hạ quay người, nụ cười của nàng hòa vào khung cảnh đầy tuyết sau lưng như hoa đào trong trẻo mà lạnh lùng.
“Mệnh của ta và A Mộc Đồ, huynh đã chọn hắn. Kỳ thực ta cũng vậy.”
Trữ Hạ dịu dàng nói với hắn. “Thứ ta muốn không phải vinh hoa phú quý,
thứ ta muốn chính là Bang Thập, là Lôi Nhược Nguyệt, là muốn làm cho
quốc gia kia bị lật đổ.”
Mạc Lăng Tiêu dùng hết khí lực ném bình hoa bằng ngọc về phía cái
bàn, chỉ nghe một tiếng vỡ choang, bình rượu ở trên bàn đã rơi xuống đất vỡ tan.
Mùi rượu ngây ngất lòng người lan tỏa khắp không gian.
Hắn tự tay cầm chặt lấy một mảnh vỡ của bình rượu, tàn nhẫn cắt xuống cổ tay mình.
Trữ Hạ sững sờ, mày chau lại, cố tình dùng ngôn ngữ lạnh lùng nhưng không giấu được lo lắng, nói: “Đừng làm như vậy!”
“Đừng đi… Đừng đi…” Hắn lặp đi lặp lại mấy tiếng, ngay cả suy nghĩ
lúc này cũng không thể, chỉ biết ý niệm duy nhất của hắn bây giờ là nàng không thể đi, không thể đánh mất nàng. Nàng không thể đem linh hồn của
hắn đi được.
Trữ Hạ than nhẹ, cũng không tới gần, nói: “Huynh phản bội ta một lần, ta cũng lừa huynh một lần. Huynh tặng ta một mũi tên, ta cho huynh uống thuốc mê. Từ nay về sau chúng ta hòa nhau, huynh hãy coi như chưa từng
quen ta, được chứ?”
“Không… Trữ Hạ…” Mạc Lăng Tiêu càng dùng sức cứa vào tay mình, đau
đớn làm cho hắn không thể hôn mê ngay được, nhưng cũng không biết có thể duy trì bao lâu. “Đã muộn… Ta không thể nào… quên nàng.”
Một tích tắc này, nàng đã do dự.
Nếu nàng ở lại, có thể nàng sẽ đạt được hạnh phúc của một nữ tử bình
thường. Cũng có thể một ngày nàng sẽ hối hận. Nhưng đáy lòng nàng vẫn có một cái gai lưu lại.
Nếu nàng ở lại, cái gai này nhất định sẽ dày vò nàng cả đời, đâm sâu vào da thịt nàng, trở thành một bộ phận của nàng.
Lôi Nhược Nguyệt chính là cái gai ấy, chỉ cần mỗi lần tim đập nàng đều sẽ thấy rất đau.
Trữ Hạ đi tới, lấy mảnh sành trong tay hắn ra, cùng khăn lụa băng bó tay của hắn lại.
Rốt cuộc, hắn không thể kiên trì thêm được nữa, hắn muốn giữ lấy tay nàng nhưng chẳng còn sức lực nào.
Nàng phải đi rồi.
Hắn bị bỏ rơi rồi.
Ha ha, chết đi thôi, cứ để hắn thế này mà chết đi thôi.
Trữ Hạ kéo khăn mềm ở trên giường xuống đắp cho hắn, xoa xoa lông mày của hắn một hồi.
“Chúng ta không ai còn nợ ai rồi. Thật tốt quá!” Nàng nở nụ cười,
vuốt chiếc nhẫn trên tay. “Chiếc nhẫn này ta sẽ mang theo, có lẽ cả đời
này sẽ không có cơ hội trả cho huynh nữa.”
“Huynh nhất định không được trách ta đấy.” Nàng cúi đầu hôn lên trán hắn, sau đó kiên quyết quay người đi.
Dưới cửa, Lưu Tịch trong bộ đồ màu đen đứng trong tuyết lạnh, mở hai tay ra đón nàng.
Nàng cười với hắn làm cho hoa đào cũng phải ảm đạm thất sắc, phai
hương, sau đó nàng thả người nhảy xuống, rơi vào trong ngực hắn.
Váy xanh như màu trời, từng lớp sa nhung bay tán loạn trong cơn mưa
tuyết làm cho nàng như một tiên tử giáng trần. Lưu Tịch dùng áo choàng
màu đen bao lấy nàng, hắn cũng biết nàng rất sợ lạnh.
“Đi thôi.” Trữ Hạ nhẹ nói.
Trước khi nàng hối hận, hãy mang nàng đi mau.
Đã có lệnh bài của Tứ điện hạ, ra vào Đồng thành như ở chỗ không
người, nhưng lại không có cách nào gặp được Liệt. Mấy ngày nay Lưu Tịch
âm thầm do thám, biết Liệt bị Mạc Lăng Tiêu giam giữ một mình một chỗ,
Mãn Đại Ngưu thì ở chung chỗ với đám tù binh khác.
“Tướng quân bị nhốt ở chỗ nào, có biết không?” Trữ Hạ nhẹ giọng hỏi Lưu Tịch.
“Ngay ở Tây Sương Các. Nhưng ở trong ngoài đều có một đội canh gác, tổng cộng phải tới hơn trăm người.” Lưu Tịch trả lời.
Tây Sương các cách chỗ Trữ Hạ cũng không xa nhưng nàng chưa từng tới đó nên cũng không biết tưởng tượng như thế nào.
Ở đây chỗ nào cũng có trọng binh canh gác, dù đêm đến cũng tuần tra
không ngừng, muốn từ trong một trăm người này cứu ra một người, khó khăn như thế nào ai cũng rõ.
Trữ Hạ chau mày, cuối cùng vẫn kiên trì bảo Lưu Tịch đưa nàng qua xem tình hình một chút.
Đang là ban đêm, tuyết lại rơi dày đặc nên bọn hắn tránh được ba đợt
tuần tra, cuối cùng đi tới bên ngoài Tây Sương Các. Từ cửa sân tới hành
lang, lên trên lầu, ở nơi nào cũng có vệ binh.
Trữ Hạ hừ nhẹ: “Tướng quân đúng là tướng quân, vệ binh canh gác ta
chỉ có hai tên, thêm bốn tên ngoài sân là sáu tên thôi.” Nàng quay lại
nhìn Lưu Tịch. “Sao không có ai canh giữ ngươi? Đúng rồi, sao ngươi
không trốn đi? Rời khỏi chỗ này với ngươi có khó gì đâu?”
Lưu Tịch lườm nàng, bề ngoài như mặc kệ không thèm trả lời câu hỏi của nàng.
“Đi thôi, trừ phi là mọc cánh bay vào, nếu không không thể cứu ngài ấy ra đâu.”
Trữ Hạ giữ chặt tay Lưu Tịch, ngăn hắn rời đi. Nàng cười với hắn, nói: “Nếu như… nếu như ta có biện pháp đi vào thì sao?”
“Cái gì?” Lưu Tịch sững sờ.
“Ta nói, ngươi có muốn đánh cược một lần không? Ta có thể mọc cánh
bay vào đấy.” Đôi con ngươi của nàng trong trời tuyết rơi trắng xóa nhìn càng thêm long lanh, giảo hoạt.
Người sao có thể mọc cánh? Nhưng lời mà nàng nói, không hiểu sao Lưu Tịch lại thấy tin tưởng.
“Đánh cược gì?” Hắn hỏi.
Trữ Hạ đứng lên, vỗ vai hắn: “Nếu ta thắng, ngươi phải là cho ta một việc, còn nếu ngươi thắng thì ngươi muốn gì cũng được.”
Đôi mắt hắn sáng lên, cười đáp: “Được.”
Ở bên kia, tại Thanh Hạp quan đã xảy ra một việc trọng đại.
Nhị Vương tử Hán Thống Mạc Lăng Nhan bị giam giữ trong quân doanh đột nhiên biến mất.
Khóa cửa phòng vẫn y nguyên, binh sĩ trông coi bên ngoài vẫn y
nguyên, nhưng khi người đưa cơm trưa tới thì phát hiện cơm sáng chưa
từng được đụng vào, cảm thấy không ổn mới gọi vệ binh mở cửa kiểm tra.
Nhị Vương tử kia cứ thế không cánh mà bay.
Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất, Long Mạt Cửu giận dữ kiểm tra
phòng một lượt, sau đó phát hiện sau màn che sau giường có một cái hố.
Cửa hố không lớn, vừa đủ để một người chui qua. Cái hố này thông tới kho củi, mà từ kho củi lại phát hiện một cái hố khác. Tất nhiên nhìn bùn
đất xung quanh cũng có thể biết là hố mới được đào không lâu.
Nói cách khác, người Hán Thống đã đào hầm để cứu Nhị vương tử của bọn chúng đi rồi.
Tại tình thế khẩn cấp trước mắt, lại thiếu đi Nhị vương tử chẳng khác nào mất đi điều kiện đàm phán với Hán Thống, Liệt liền có thêm phần
nguy hiểm. Long Mạt Cửu phong tỏa tất cả thành trấn xung quanh, phái
quân đội tìm kiếm trong phạm vi một trăm dặm, cho dù có đào từng tấc đất cũng phải tìm được người.
Nhưng cuộc truy đuổi sau ba ngày vẫn hoàn toàn thất bại, Mạc Lăng Nhan đã hòa toàn biến mất như chưa từng bị bắt vậy.
Lông mày của Long Mạt Cửu chau lại, hắn bắt đầu thấy sợ. Có thể đem
một người sống cướp đi trước mắt hắn, thật không biết Hán Thống sắp phải đối mặt là như thế nào, và hắn sẽ gặp phải những hạng đối thủ như thế
nào nữa?
Long Mạt Cửu trình thư thỉnh tội đúng vào ngày Khế Sa có thêm một đại sự khác, A Mộc Đồ cưới Thập Công chúa Tử Vụ của Bang Thập.
Đây là một hôn lễ long trọng, A Mộc Đồ thể hiện như một vị quân chủ
đầy đủ lễ nghi, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra hắn chẳng coi tân
nương mới cưới về là gì cả.
Công chúa Tử Vụ của Bang Thập xinh đẹp không gì sánh được. Mẹ của
nàng là quý tộc Khế Sa, nàng có di truyền từ mẹ nên cũng đẹp động lòng
người.
Nàng như tiên nữ đến từ trời cao, ít nhất lúc đón dâu người ta đều
cho là vậy. Bản thân nàng chính là biểu tượng hữu hảo của Khế Sa và Bang Thập, hôm nay lại về Khế Sa hòa thân, càng thể hiện quyết tâm kết minh
của Bang Thập với Khế Sa.
Lạc Bình Xuyên tướng quân còn cho rằng, Vương rất may mắn vì Tử Vụ là mỹ nhân khó gặp, phàm là nam nhân vừa thấy đã động lòng. Đã có rất
nhiều công chúa hòa thân, nhưng không phải là công chúa thực thụ nên hầu hết đều không được dễ coi cho lắm.
Mà Lạc Bình Xuyên cũng cho rằng Tử Vụ thật sự may mắn. Lần này có hai vị công chúa xuất giá, nàng được đưa tới Khế Sa, gả cho một vị anh quân trẻ tuổi anh tuấn, làm nữ nhân duy nhất trong hậu cung Khế Sa, mà người gả đi Hán Thống lại gả cho một lão đầu sắp chết, có tới bảy đứa con
trai còn lớn hơn cả tuổi mình.
Dù là phương diện nào, Tử Vụ cũng nên cảm động tới phát khóc đi.