Lại nói tới việc Trữ Hạ làm thế nào để bay lên trời.
Giữa mùa đông, người canh giữ trong sân cũng không nhiều, theo tuyết
rơi dày đặc, đêm đen như mực, những người canh giữ đều lùi dần vào hành
lang, vì vậy trên hành lang cứ ba thước có một vệ binh.
Đáng lẽ Trữ Hạ đã có sự yểm hộ rất lớn từ thời tiết, nhưng mặt khác
ba thước một vòng bảo vệ thì dù tuyết có trở thành mưa đá cũng không thể nào bảo hộ cho nàng được.
Bên ngoài tường vây quanh có một gốc cây già, rất cao, vượt lên trên
cả đỉnh khu nhà, trên cây là dây leo chằng chịt. Lưu Tịch đứng dưới tang cây đợi xem Trữ Hạ dùng cách nào ẩn thân chạy vào trong kia cứu người,
lại không ngờ rằng nàng định trèo cây.
Hắn nhìn Trữ Hạ một cách nghi ngờ. Cây này cao thế, nàng có thể trèo lên được hay không?
Trữ Hạ cởi áo choàng của mình đưa cho Lưu Tịch, xốc làn váy lên, dùng một tư thế phi thường khó coi như một con khỉ trèo lên khiến Lưu Tịch
phải trợn mắt há mồm, đã thế lên tới nơi rồi còn vẫy vẫy tay với hắn.
Khóe mắt Lưu Tịch run rẩy, để áo choàng xuống đất sau đó cũng bò lên.
Ngồi xổm ở đầu một cành cây to, thầm ước tính khoảng cách giữa chỗ
mình ngồi và hành lang trên lầu, sau đó Trữ Hạ túm lấy một cái dây leo,
lần theo nó đi với nhánh cây gần mái hiên nhất.
Lưu Tịch kinh hãi, giữ chặt lấy nàng, hạ giọng: “Nàng muốn làm gì? Sẽ ngã chết bây giờ?”
“Ta sợ chết thì đã không làm trò này rồi.” Trữ Hạ tặng hắn một nụ
cười trấn an, sau đó lại tuột người khỏi tay hắn. Nàng cũng không biết
có qua được thật hay không? Nhưng nàng muốn đánh cược, đánh cược vận khí của mình một lần, đánh cược rằng dù Mạc Lăng Tiêu có bắt lại được nàng
thì cũng sẽ không làm hại tới nàng.
Nàng kéo dây leo tới, thả người ra, một thân hình yểu điệu màu xanh
da trời tung bay, lúc đạt tới điểm cao nhất thì nàng buông tay, hạ người xuống mái ngói. Đột nhiên một tay nàng vung lên, thân thể nghiêng xuống dưới, thanh âm trơn trượt rất nhỏ vang lên, Trữ Hạ suýt nữa thì ngã
nhào trên mái ngói, may mà lấy lại được thăng bằng.
Ngay dưới chân nàng, một tốp binh lính tuần tra đi ngang, may mà
tuyết rơi lớn nên mới không để lộ ra tuyết từ trên mái ngói rơi xuống.
Trái tim Lưu Tịch thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, Trữ Hạ bám tay
vào mái ngói, cả người dán chặt xuống, làn váy màu xanh da trời trong
gió khẽ phất lên như là lông ngỗng bay.
Đợi đám lính tuần tra đi qua rồi, Trữ Hạ mới bám vào một miếng ngói
khác, bò dần lên. Xem ra nửa năm nay, Mạc Lăng Tiêu huấn luyện cho nàng
rất hiệu quả.
Sau khi bò lên nóc nhà, Trữ Hạ hướng Lưu Tịch ra một cái tư thế thành công, sau đó quỳ gối trên nóc nhà, nghiên cứu một hồi, sau đó dỡ một
viên ngói ra khỏi mái.
Màn đêm đen kịt, trên đỉnh lầu các đầy tuyết, mảnh thân ảnh kia không khỏi làm tâm Lưu Tịch khẽ động. Hắn học theo động tác của Trữ Hạ, dùng
dây leo bay sang mái nhà, sau đó cùng tới giúp nàng cạy viên ngói ra.
Lúc viên ngói được cạy ra, Trữ Hạ nhìn xuống dưới, vừa vặn gặp được
ánh mắt kinh ngạc của Liệt. Trong lòng nàng thầm vui vẻ, càng lật nhiều
mái ngói ra hơn, vừa đủ để một người chui vào.
Liệt bị giam lỏng trên lầu hai, cũng không bị trói gì. Mạc Lăng Tiêu
không hề bạc đãi hắn, còn cho ăn rất tốt, trong một tháng hắn thậm chí
còn mập ra thêm một vòng.
Hắn đã từng thử qua rất nhiều phương pháp muốn thoát đi, nhưng tất cả những cửa sổ ở đây đều bị bịt kín. Hắn cũng từng nghĩ cách trốn qua mái nhà, nhưng ngói trên mái lại chỉ có thể dỡ từ bên ngoài, bên trong
không có cách nào cả. Hơn nữa, hắn phát hiện Mạc Lăng Tiêu cho người
canh phòng nơi này rất sâm nghiêm, những người được phái tới đây đều
không phải là binh lính tầm thường chút nào.
Muốn chạy trốn khỏi đây ư? E là có mọc cánh cũng chưa chắc bay ra được.
Tưởng tượng qua rất nhiều tình huống rời khỏi nơi này, nhưng hắn có
nằm mơ cũng không ngờ tới lại thực sự có người bay lên nóc nhà cứu hắn.
Mà người cứu hắn lại là cái tên tiểu tử côn đồ trăm việc cũng không nhờ được một mà Vương để ý.
Lầu các không cao, Lưu Tịch và Trữ Hạ dễ dàng kéo hắn lên. Gió lạnh
thổi phần phật, Liệt run rẩy trong thoáng chốc. Hắn vừa hắt hơi đã bị
Trữ Hạ bịt chặt miệng lại.
“Tướng quân, người không biết dưới chân chúng ta có bao nhiêu thủ vệ
sao… Đừng làm phiền toái thêm chứ!” Nàng trắng trợn lườm hắn, như vẻ
đang tức giận lắm.
Trữ Hạ nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên lại nhận ra một vấn đề, làm cách nào để nhảy xuống đây?
Độ cao của ba tầng lầu cộng lại là khoảng bảy, tám mét, ngoại trừ
nhảy xuống, Trữ Hạ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hiệu quả hơn.
Nhưng mà nhảy từ đây xuống thì còn sống nổi sao?
Lưu Tịch dùng một bộ dáng ý như “ta cũng đã ngờ là ngươi không nghĩ
tới chuyện này rồi” nhìn nàng. Trữ Hạ tự biết mình đuối lý, gãi gãi đầu, nói: “Làm sao có thể nghĩ được nhiều như thế…”
Liệt nhìn nhìn xuống, lông mày cũng không nhăn lấy một cái, chỉ hít sâu một hơi sau đó thả người nhảy xuống.
Độ cao này với hắn mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng Trữ Hạ lại quýnh lên, tưởng hắn ngã, lại giữ chặt lấy áo Liệt, vì vậy mà thân
thể cũng bị hắn kéo ngã xuống. Lưu Tịch thấy thế cũng vội nhảy theo túm
lấy nàng. Ba người theo nhau rơi xuống cùng một chỗ.
Liệt thấp giọng mắng một câu, sau đó quay lại đỡ lấy thân thể Trữ Hạ. Lưu Tịch cũng xoay người giữ lấy phần eo của nàng. Những động tác này
rất nhanh, lập tức ngay sau đó có ba tiếng rơi “bịch” liên tiếp trên nền tuyết. Ba người rất chật vật, miễn cưỡng cũng có thể coi là tiếp đất an toàn.
Trữ Hạ xoa xoa mông, thầm nghĩ may là tuyết rất mềm. Nàng nhìn vẻ mặt cực tối tăm của hai người kia, lặng lẽ hỏi: “Vừa rồi chính là kinh công trong truyền thuyết sao?”
Hai người đều rất ăn ý không thèm nhìn tới nàng.
Dưới sự yểm hộ của thời tiết, ba người trèo tường thoát ra ngoài, sau khi luồn lách qua mấy ngõ nhỏ liền thấy một cỗ xe ngựa đang chờ trước
cửa một nhà. Người đánh ngựa vừa thấy Lưu Tịch thì kính cẩn kéo rèm che
mời bọn hắn lên. Rõ ràng là Lưu Tịch đã an bài hết thảy, người đánh xe
kia cũng không nói nhiều, lập tức thúc ngựa chạy đi.
Mặc dù là ban đêm, cửa thành đã sớm đóng lại, nhưng có lệnh bài của
Mạc Lăng Tiêu nên bọn hắn vẫn thuận lợi lọt qua cửa. Gió tuyết lớn nên
con ngựa không tài nào đi nhanh được.
Liệt rất ngạc nhiên về việc bọn Trữ Hạ tới cứu hắn, hỏi ra mới biết
Trữ Hạ và Lưu Tịch đã bàn bạc kế hoạch trốn đi từ trước. Trữ Hạ lại kiên quyết muốn cứu hắn nên mới trèo lên cây, từ trên cây dùng dây leo bay
sang nóc nhà.
Cái cây kia Liệt cũng biết, cách mái hiên phía tây một quãng khá xa,
Trữ Hạ không có công phu gì nhưng lại gan dạ sáng suốt như thế, hắn thật phải lau mắt nhìn lại nàng.
Nghe Trữ Hạ kể lại chuyện sau khi trúng tên, Liệt cũng đã hiểu đại
khái, đương nhiên cũng không hỏi nhiều chuyện quan hệ giữa nàng và Mạc
Lăng Tiêu. Nhưng hiển nhiên bọn hắn cũng thầm thắc mắc trong lòng, sao
Mạc Lăng Tiêu lại quan tâm tới vết thương của nàng như vậy? Sao hắn lại
để cho Trữ Hạ trộm lệnh bài đi dễ dàng như thế?
Liệt rất tin tưởng Trữ Hạ, nhưng Long Mạt Cửu có tin hay không? A Mộc Đồ có tin hay không? Khế Sa có tin nàng hay không? Hắn không khỏi lo
lắng cho nàng, nàng có lẽ không nghĩ qua, nếu trở lại Khế Sa thì sẽ bị
dồn vào khốn cảnh. Bằng vào quan hệ giữa nàng và Mạc Lăng Tiêu cũng đủ
để nàng chết một trăm lần rồi.
Liệt lại đưa mắt nhìn Lưu Tịch, thiếu niên xinh đẹp này trước giờ vẫn lạnh lùng như băng, thế nhưng trong mắt càng thêm phần kiên định. Hoặc
là, hắn đã nghĩ tới chuyện này nhưng lại không muốn ngăn cản Trữ Hạ?
Liệt thở dài, Trữ Hạ cứu được hắn, có lẽ lúc cần thiết hắn cũng sẽ
giúp lại nàng… Có lẽ… Chỉ cần không ảnh hưởng tới an nguy của Khế Sa.
“Chúng ta đi tiếp như thế nào?” Trữ Hạ hỏi. Nàng kéo rèm ra, chỉ thấy bên ngoài tuyết trắng mênh mông, chỉ cách vài mét đã không nhìn thấy
gì.
“Tới thành Vĩnh Châu.” Lưu Tịch nói.
Thành Vĩnh Châu ở phía đông Đồng thành, phía nam Thanh Hạp quan, nếu
không xuất hiện biến cố ở Đồng thành, có lẽ Long Mạt Cửu đã sớm chiếm
được Vĩnh Châu rồi.
Đến Vĩnh Châu sẽ tiếp tục hướng tới Thanh Hạp quan, đây là đường ngắn nhất. Nhưng sao Mạc Lăng Tiêu không nghĩ ra chuyện này được cơ chứ?
Liệt âm thầm thở dài, qua tối nay, chỉ sợ toàn bộ biên quan Hán Thống
đều được phong tỏa, canh phòng nghiêm ngặt.
Trên thực tế, đi tới ngày thứ năm cũng không có dấu vết gì của truy binh.
Sang ngày chạy trốn thứ hai, Trữ Hạ đã quay về bộ dáng nam trang,
ngồi trong xe ngựa xóc nảy suốt năm này, nàng thiếu chút nữa hộc máu
rồi… Mà theo dự tính, bọn hắn phải đi liền bảy ngày mới tới được Vĩnh
Châu.
Hôm ấy lúc chạng vạng tối, khi đi ngang qua một cái trấn nhỏ, ba
người bèn thuê khách sạn ngủ lại. Cũng may là Trữ Hạ lúc đi mang theo
khá nhiều bạc, đương nhiên chẳng ai hỏi lai lịch của đám bạc ấy, dù sao
Hán Thống mênh mông như thế, ai mà biết được nhiều như vậy.
Dưới tầng trệt khách sạn là tiệm cơm, gần sang năm mới nên người ăn
cũng không có nhiều. Sau khi uống vào một chút rượu, Trữ Hạ thấy người
ấm áp hơn hẳn.
Lúc này, Trữ Hạ nghe được câu chuyện giữa hai nhân ở cái bàn gần đó.
Câu chuyện của họ cũng nhàm chán, nghe hết cả buổi mới được mấy tin tức trọng yếu nhất.
Khái quát mà nói, có thể chốt lại ở ba điểm.
Một, Vương của Hán Thống bệnh nặng, sắp không qua khỏi, nhưng tới nay vẫn chưa lập ra Thái tử, vì vậy việc bảy vương tử tranh chấp làm cho
thế cục ở trung ương rơi vào rối loạn. Mà đồng thời ở bên ngoài, quân
Khế Sa nhìn chằm chằm vào lãnh thổ Hán Thống làm cho lòng người trong
nước bàng hoàng, lo lắng.
Hai, mẫu thân của Khế Sa Vương hiện tại là công chúa của Hán Thống, không rõ vì sao hắn lại đem quân sang đánh ông cậu mình.
Ba, A Mộc Đồ cưới một công chúa Bang Thập làm vợ.
Đến Hán Thống gần hai tháng, Liệt và Lưu Tịch cũng cơ hồ nghe hiểu
được tiếng của nước này. Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ,
chỉ sợ trong cung đúng là đã xảy ra chuyện, nếu không sao Mạc Lăng Tiêu
lại không truy bắt bọn hắn chứ?
Trữ Hạ uống một hơi hết chén rượu, nói không lo lắng là nói dối.
Tranh đoạt trong cung tàn khốc thế nào sao nàng lại không biết chứ? Với
tính cách của Mạc Lăng Tiêu, chỉ sợ hắn cũng sẽ không dễ dàng để bọn
nàng chạy trốn như thế.
Trừ phi trong cung Hán Thống thực sự xảy ra chuyện.
Nếu như Mạc Lăng Tiêu đã trở về thành Kính An, liệu có phải hắn cũng
tham dự vào tràng tranh giành vương vị này hay không? Với hiểu biết của
nàng, hắn cũng không phải người như thế. Nếu như hắn muốn quyền lực thì
sẽ không tự mình chạy đi ám sát A Mộc Đồ, tự vào trong quân doanh Khế Sa làm nội ứng.
Trong đầu nàng lại xuất hiện câu nói kia của Mạc Lăng Tiêu: “Ta chỉ muốn bảo hộ bọn họ. Ta muốn ngăn trận chiến này.”
Trữ Hạ lại rót tiếp một chén nữa, đang muốn uống thì bị Lưu Tịch túm lấy chén rượu.
Gò má nàng hồng thuận, hai mắt đầy sương, tuy ăn vận nam trang nhưng lại vẫn lộ ra phong thái nữ tử.
Liệt cả kinh, lại thấy ánh mắt Lưu Tịch, chợt phát hiện ra hình như
hắn chưa từng chú ý tới một vấn đề, chẳng lẽ Trữ Hạ thật sự là nữ nhân?
Nhưng hắn lập tức gạt đi ý nghĩ này, trên đời này làm gì có nữ nhân nào
hỗn trướng như thế chứ? Hơn nữa, một nữ nhân thì chạy vào trong quân
doanh làm gì?
Lại nói tới Tử Vụ, lúc bị gả đi cũng không tình nguyện, thậm chí còn
dùng cái chết đe dọa, nhưng cuối cùng lại nghĩ tới mẹ mình cũng là phận
gái Khế Sa đi lấy chồng xa. Nghĩ tới muội muội của mình phải gả sang Hán Thống, làm vợ một lão già sắp chết, nàng cảm thấy mình còn may mắn hơn
một chút. Nhưng nàng nghe nói người Khế Sa lớn lên giống như gấu vậy, A
Mộc Đồ trong truyền thuyết lại còn mang đôi mắt màu lục của Lang Vương.
Nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng lấy phải một kẻ
mặt sẹo đầy râu quai nón, há miệng là răng nanh vàng khè, trong kẽ răng
còn dính đầy thịt.
Nếu như A Mộc Đồ là kẻ như thế, nàng sẽ lập tức tự vẫn.
Ngày hôm ấy khi tiến vào thành Đô Linh, nàng gặp được A Mộc Đồ, hắn đã tự mình ra rước nàng.
Vừa thấy hắn, nàng đã bị làm cho giật mình rồi.
Hắn là một nam nhân ưu nhã, nhìn có vẻ lười nhác nhưng lại tỏa ra uy
thế rất nguy hiểm. Đôi mắt u lục như mắt sói làm nàng thấy lạnh lẽo khắp người dù hắn cười với nàng. Trên người hắn mang khí chất Vương giả trờ
sinh, nàng biết rõ loại khí chất này có học cũng không được. Phụ Vương
nàng là Vương của Bang Thập, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu cũng không
thể có được khí chất như thế.
Khắp thiên hạ đều biết rõ, Vương Bang Thập hiện nay chỉ là đồ trang
trí, chỉ là khôi lỗi trong tay Lôi Nhược Nguyệt. Lôi Nhược Nguyệt có thể tôn hắn lên làm vua thì cũng có thể phế hắn chỉ với một cái nhấc tay.
Mà nàng là công chúa, càng là phụ thuộc vào phụ thân, cuộc đời nàng
không thể nào tự mình lựa chọn được. Ấy thế mà, dưới tình huống không
một ai có quyền lựa chọn thì lại có một người ngoại lệ, chính là đường
tỷ trời không sợ, đất không sợ của nàng – Hạ Trữ công chúa.
Nghĩ đến Hạ Trữ, Tử Vụ thở dài. Nàng đã rời khỏi nội cung một năm rồi, không biết bây giờ sống thế nào?
Dù các nàng từ nhỏ đã không ưa nhau, ở gần nhau thì cãi nhau, đánh
nhau, nhưng Tử Vụ vẫn hiểu rất rõ, chuyện Lôi Nhược Nguyệt làm phản,
người thương tâm nhất chính là Hạ Trữ. Tình cảm của bọn họ đã từng làm
nàng hâm mộ không thôi, còn từng cho rằng bọn hắn nhất định sẽ kết hôn
với nhau.
Nhưng ai mà ngờ, Lôi gia diệt môn quá bất ngờ, đột nhiên tới mức hai
người họ một cơ hội từ biệt nhau cũng không có. Một đạo Hoàng lệnh trong chớp mắt tru di cửu tộc.
Lúc biết được tin tức này, nàng cảm giác sinh ra ở Hoàng thất là một
sự bi ai. Còn chưa kịp cảm thán xong, nàng lại nhận được một tin càng
kinh người hơn, quốc vương Bang Thập băng hà, phụ vương nàng là em ruột
kế vị lên ngôi. Nàng danh chính ngôn thuận từ quận chúa trở thành một
công chúa đương triều.
Nhưng bi ai của người Hoàng tộc vừa mới bắt đầu thì Lôi Nhược Nguyệt đã ra một chỉ lệnh, đưa nàng sang Khế Sa lấy chồng.
Đôi khi Tử Vụ nghĩ, Lôi Nhược Nguyệt đưa nàng sang Khế Sa, còn em gái nàng phải sang Hán Thống, có phải vì hắn niệm tình từ bé cùng nhau lớn
lên chăng? Nhưng rồi nàng lập tức gạt đi ý nghĩ này, đến Hạ Trữ còn bị
đuổi ra khỏi hoàng cung, sao Lôi Nhược Nguyệt có thể niệm tình nàng chứ.
Sau tràng cung biến, nàng gặp Lôi Nhược Nguyệt hai lần, hắn đã không
còn là thiếu niên dịu dàng khi trước mà là một ác ma giết người không
chớp mắt.
Tử Vụ vươn tay đặt lên tay A Mộc Đồ, hắn dẫn nàng vào vương cung Khế
Sa. Vì vậy, ở nơi hậu cung chưa từng có phi tử chính thức, nàng trở
thành chủ nhân duy nhất.
A Mộc Đồ phong nàng làm quý phi, dùng lễ đối đãi, cũng bố trí đồ đạc
như ở quê nhà, thế nhưng nàng lại chưa từng cảm nhận được tình cảm của
hắn. Hắn cũng không làm gì hơn, sau khi rời khỏi nơi bái đường cũng chưa từng bước vào hậu cung một bước. Thậm chí đêm tân hôn ấy, hắn cũng
không đến viên phòng với nàng.
Không hiểu là hắn không bình thường hay là nàng không có chút mị lực
nào với hắn? Nếu Hạ Trữ biết chuyện này, nhất định sẽ cười nàng tới
chết.
Tử Vụ vừa chải đầu vừa thầm nghĩ, có phải nàng cứ thế chết già ở đây
hay không? Sớm biết thế này, nàng nên cùng trốn đi với Hạ Trữ. Ít nhất
trong trời đất này nàng có thể tự do rong ruổi, ít nhất như thế, hoàng
cung, huyết thông sẽ không thể trở thành tù lao giam lỏng nàng cả đời
được.