Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 12: Chương 12: Chương 3.2




Bà Thị chất vấn hết câu này đến câu khác, ngay cả cơ hội để Y Thần mở miệng cũng không cho. Cô day bóp huyệt thái dương đang giật lên đau nhức, chỉ còn cách xen ngang, “Mẹ, nếu mẹ không muốn nghe con giải thích thì con tắt máy đây”.

Bà Thị lập tức dừng càm ràm, “Bắt đầu giải thích đi”.

“Con gái mẹ tối qua bị cả nhà người ta ra sức ‘ca tụng’.”

“Ra sức ca tụng cái gì cơ?”

“Ba mươi tuổi vẫn còn trong trắng.”

“… Con nói thật đấy chứ?” Bì Thị im lặng hồi lâu mới bật ra được mấy chữ đó.

Sau đó, Y Thần đem toàn bộ diễn biến buổi xem mặt với cái ý định như kiểu “tuyển dụng ô sin cao cấp” của gia đình đối phương tường thuật nguyên vẹn cho bà Thị nghe, “Nếu không phải do con phù hợp với tiêu chuẩn đó của nhà bọn họ, thì ngay cả gặp mặt, họ cũng không buồn đếm xỉa đến con gái mẹ đâu”.

Đầu kia điện thoại im ắng rất lâu không lên tiếng, mãi đến khi cô gọi một tiếng, mới nghe bà Thị hỏi, “Thế cuối cùng con đã ‘an ủi’ cả nhà người ta như thế nào?”.

“Thợ may thì đã sao? Nếu không có thợ may thì các người đã phải khỏa thân ra đường hết rồi!” Cô lặp lại câu hôm qua đã nói.

Bà Thị bỗng chốc nổi cơn tam bành, mắng, “Con chỉ nói được đến thế thôi sao? Quả nhiên vẫn còn một gia đình cực phẩm đến như vậy, nếu tối qua có bà ở đấy, nhất định sẽ cho cả nhà nó biết thế nào là mặt đỏ như gấc.” Sau đó, trong điện thoại chỉ vọng lại tiếng bà Thị không ngừng chửi mắng, thỉnh thoảng lại thốt ra mấy câu trong Tam Tự Kinh, cuối cùng vẫn không quên an ủi con gái bảo bối, “Buổi tối về nhà sớm một chút, mẹ nấu canh gà cho con hạ hỏa”.

Một dòng ấm áp chầm chậm chảy vào tận đáy lòng Thị Y Thần, con cái mãi mãi là bảo bối của bố mẹ.

Tắt máy, Y Thần vặn vẹo cái eo đau nhức, quyết định đến K.O lấy lại túi xác rồi tính tiếp.

Ăn xong món canh gà đầy yêu thương của mẹ, về mặt tâm lí Y Thần cảm giác như đã được an ủi rất nhiều. Nhưng thế thì sao chứ, cô không những không hề cảm thấy máu của mình ít đi, thậm chí nó càng ngày càng ra nhiều.

Ngày hôm sau đi làm, cô ngồi thừ người trước bàn làm việc gần nửa tiếng, không động chân động tay vào bất cứ việc gì, từng cơn đau dưới bụng không ngừng âm ỉ làm loạn, đến mức trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Y Thần thậm chí còn không dám rời khỏi bàn làm việc, bởi từng cơn đau truyền đến khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Lưu Sa Sa bước vào báo cáo tình hình, thấy sắc mặt cô xám xanh không chút huyết sắc, liền kêu lên một tiếng, “Jessie, chị không sao chứ? Sắc mặt chị rất tệ, chị đi bệnh viện khám xem sao”.

Nhắc đến bệnh viện và bác sỹ, Chu Kiều Na cũng đã nói với cô, nếu máu càng ngày càng ra nhiều, thì nên đi khám. Hết chuyện này đến chuyện khác, thực sự khiến cô muốn chết quách đi cho xong, Y Thần khẽ gật đầu rồi cầm lấy túi xách, ra ngoài bắt một chiếc taxi đến bệnh viện Phụ sản – Nhi khoa của thành phố.

Một người vốn dĩ hiếm khi bệnh tật, gần như chưa từng vào bệnh viện như cô, hôm nay lại phải xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ mới vào được phòng khám. Trong cái phòng khám chật chội này tụ tập mấy cô gái trông vẫn còn trẻ tuổi.

Bác sỹ khám cho cô là một người phụ nữ cũng trạc tuổi mẹ cô, hỏi mấy vấn đề riêng tư với vẻ mặt không chút biểu cảm, hoặc yêu cầu bệnh nhân nằm lên chiếc ghế được chế tạo đặc biệt để tiến hành kiểm tra. Nghe tiếng kêu la đau đớn của những cô gái xa lạ, Y Thần vô thức cảm thấy sợ hãi.

Mấy cô gái ngồi quanh đó cũng không ngoại lệ, đều mang thai ngoài ý muốn. Bà bác sỹ già không ngừng lặp lại những câu hỏi máy móc và rồi cùng đưa ra một kết quả, “Về nhà uống thuốc, một tuần sau đến kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì có thể làm phẫu thuật”.

Cuối cùng cũng đến lượt Thị Y Thần, cô ngồi xuống trước bàn khám, bà bác sỹ già đẩy gọng kính rồi liếc nhìn tên tuổi được ghi trên phiếu khám, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, cất giọng hỏi, “Khó chịu ở đâu?”.

Trong lòng Thị Y Thần trào dâng cảm giác chua xót, cổ họng hơi nghẹn lại.

Thấy cô như vậy, nét mặt bà bác sỹ già liền dịu đi một chút, “Đừng căng thẳng, một lần lạ, tá lần quen”.

Y Thần thở dài, nhưng vẫn không bớt lo lắng, “Đêm ngày hôm trước… tôi có quan hệ… Sau đó bắt đầu từ ngày hôm qua bên dưới liền chảy máu không ngừng, không biết liệu có vấn đề gì không?” Cô ngượng chín mặt, không thể ngờ được đến bệnh viện rồi, đối diện với bác sỹ thì loại chuyện này thật khiến người ta khó mở miệng.

Bà bác sỹ già nghe vậy, lại đẩy gọng kính, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt cũng có chút nghiêm nghị, hỏi, “Kỳ kinh nguyệt lần trước là lúc nào?”.

“Hình như là đầu tháng Tư, ngày cụ thể thì tôi không nhớ.”

Bà bác sỹ già vừa ghi chép bệnh án, vừa hỏi, “Cũng gần một tháng rồi. Ở nhà đã kiểm tra bằng que thử thai chưa?”.

“Có thai?” Đầu óc Thị Y Thần đều mù mờ cả rồi.

“Nếu trước đó thử que xác định đã có thai, mà sau khi sinh hoạt xong lại ra máu thì có khả năng bị sảy thai”, bác sỹ lên tiếng giải thích.

Không thể nào… mới một lần đã trúng số độc đắc, sau đó lại bị sảy nhanh đến vậy, không bi thảm đến mức đó chứ…

Khuôn mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt của Thị Y Thần lúc này lại càng tái mét, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn, thành thức trả lời bác sỹ, “Tôi chưa thử qua, bởi vì tôi mới làm chuyện ấy vào đêm hôm kia…”. Xấu hổ chết đi được!

Bà bác sỹ nhìn cô, rồi lại đẩy gọng kính hỏi, “Ngoài đêm hôm kia ra, trước đó có sinh hoạt không?”.

“Không có. Đêm hôm kia là lần đầu tiên, tôi những tưởng ra máu là bình thường, nhưng không ngờ máu càng ra càng nhiều…” Giọng cô càng nói càng nhỏ, thậm chí cô còn xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Trong phòng khám chật chội vang lên tiếng bàn tán xì xào.

Giọng bà bác sỹ già có chút kì lạ, chỉ “ờ” một tiếng sau đó lại hỏi tiếp, “Có đau bụng không?”.

“Đau ạ.”

“Đau như thế nào?”

“Hơi giống như đến tháng.”

“Máu trông thế nào? Có kèm dịch màu trắng không?”

“Cái đấy thì không có, không khác mấy so với đến tháng, đều màu đỏ tươi.”

Bà bác sỹ già ghi chép xong liền lạnh lùng nói, “Không sao đâu, cô chẳng qua là đến chu kì thôi. Để tôi kê cho cô một ít thuốc giảm đau”.

“Đến kì sinh lý?” Y Thần có chút khó tin.

“Đúng, đến tháng.”

“Không phải là máu của lần đầu tiên… rách rồi sẽ chảy máu sao?”

“Nói như thế này nhé, đó là một lớp màng rất mỏng, cấu tạo bao gồm các mô liên kết, mạch máu và dây thần kinh. Phần lớn sẽ bị rách vào lần đầu tiên, xấu hiện tình trạng ra máu gây đau đớn… Nhưng cơ địa mỗi người mỗi khác, có người sẽ ra máu, có người không. Thông thường sẽ ra một lượng máu ít hơn kỳ sinh lý. Nếu ra quá nhiều máu trong một thời gian dài, thì phải xem xét đến tình trạng chảy máu tử cung bất thường. Tính toán thời gian, thì hiện tại vừa hay nằm trong tuần có khả năng đến chu kì.”

“Tôi thực sự chỉ đang đến tháng thôi sao?”

“Đúng vậy. Điều này hết sức bình thường, những người nhầm lẫn giữa việc ra máu của lần đầu tiên với chu kì sinh lý như cô rất nhiều. Có điều phần lớn đều là những cô gái trẻ, chưa nhiều kinh nghiệm, đến tuổi của cô mà còn xuất hiện vấn đề như vậy thì sẽ bị hiểu lầm thành sảy thai”, vẻ mặt bà bác sỹ già vẫn vô cảm như cũ, nhưng trong chớp mắt lại xuất hiện nụ cười có chút trêu đùa. Bà ấy thả từng nét chữ rồng bay phượng múa kê xong đơn thuốc rồi mỉm cười đẩy bệnh án tới trước mặt Y Thần, “Không sao rồi, về nhà rảnh rỗi thì lên mạng tìm hiểu, bổ sung thêm chút kiến thức về vấn đề này”.

Những cô gái trẻ ngồi xung quanh đang xếp hàng đợi khám, khuôn mặt vốn dĩ không chán nản thì cũng sợ hãi, vừa nghe thấy bà bác sỹ nói vậy, người nào người nấy tâm tư như được thả lỏng, có người thậm chí còn không nhịn dược mà bật cười.

Tình huống trước mắt thật khiến Thị Y Thần xấu hổ, để cho nhiều người lạ như thế này biết được cô từng này tuổi rồi mới trải qua lần đầu tiên, thật là mất mặt quá đi.

“Cảm ơn bác sỹ”, Y Thần cầm bệnh án, vừa che mặt vừa nhanh chóng chuồn khỏi phòng khám.

Khoảnh khắc đi ra đến cổng bệnh viện, cả người cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Tự cô cũng nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bật cười. Thì ra chỉ là đến tháng, thật khiến người ta hết hồn. Cô đúng là một kẻ ngốc nghếch, kém hiểu biết. Sắp ba mươi đến nơi rồi mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu rõ, làm ra cái chuyện đáng nực cười, đáng xấu hổ đến thế. Nhưng, điều quan trọng nhất là cô không sao. Ít nhất cô có thể yên tâm, không cần lo lắng mới lần đầu đã mang thai ngoài ý muốn.

“Bà dì” ghé thăm như lũ quét qua rừng, kết quả này không những không khiến Thị Y Thần mặt cau mày có như mọi lần, ngược lại còn quét sạch mọi mây mù u ám trước đó.

Sau khi gặp phải gia đình cực phẩm, bà Thị tạm thời dừng chiến dịch tìm đối tượng xem mặt điên cuồng trước đó lại. Tâm trạng cô rạng rỡ như nắng xuân tháng ba, tươi tắn xán lạn.

Thành phố N gần như không có mùa xuân, xuân đến nhanh, đi cũng vội vàng. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, mới chớ mắt đã đến tháng bảy nóng nực của mùa hè, chuỗi ngày oi ả kéo dài liên tiếp, khiến con người ta không sao chịu nổi.

Để phục vụ cho tháng mười – tháng vàng mùa cưới, Thị Y Thần vô cùng bận rộn, gần như ngày nào cũng phải làm thêm giờ.

Nhìn đống giấy lộn xộn quăng đầy khắp mặt đất, tâm tư cô loạn như cào cào. Cô day hai bên thái dương, nghĩ đến ngày kia là lịch hẹn cho khách xem bản thiết kế nháp, đầu lại bắt đàu đau nhức không ngừng.

“Jessie…” Sa Sa lại gõ cửa văn phòng cô lần nữa.

“Không phải chị đã dặn rồi sao? Lúc chị đang lên ý tưởng thì đừng bao giờ làm phiền chị”, giọng cô vô cùng bực bội.

“Dạ…” Sa Sa sợ hãi, không nói lên lời.

“Xin lỗi, chị đang chạy gấp bản thiết kế, đầu óc rối như mớ bòng bong. Có chuyện gì vậy, nói đi”, Y Thần cảm thấy rất có lỗi, cố thả lỏng tâm tư một chút, đem bản vẽ nháp trong tay vo tròn một lần nữa rồi ném vào thùng rác.

“Váy cưới của cô Đường được đưa tới sáng hôm qua, em đã thông báo cho cô ấy đến thử để xem có cần sửa chỗ nào không. Nhưng cô ấy nói không cần, tiệc đính hôn đã bị hủy rồi, sau đó cô ấy đã cho em một địa chỉ cùng số điện thoại, bảo cửa hàng chúng ta chuyển váy đến đó”, Lưu Sa Sa đẩy đến trước mặt cô một tờ giấy.

“Tiệc đính hôn hủy rồi?” Cô khẽ nhíu mày. Chuyện này cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải, đúng là phí biết bao nhiêu công sức và thời gian của cô. Đối với những khách hàng như thế, bình thường cô sẽ rất tức giận, tuyệt đối không bao giờ nhận lại đơn đặt hàng thứ hai. Nhưng vừa nghĩ đến anh bạn trai có khả năng là “bóng” của cô Đường đó, cô phần nào có chút thông cảm.

“Em và Manh Manh vốn định tranh thủ hôm nay rảnh rỗi thì chuyển qua cho họ, nhưng không ngờ bận rộn liên tục đến giờ này, hơn nữa nhìn địa chỉ hình như cách trung tâm thành phố hơi xa… Bác tài sáng nay đau bụng nên đã về sớm rồi”, vẻ lo lắng hiện rõ khuôn mặt Lưu Sa Sa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.