Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 13: Chương 13: Chương 3.3




“Khu Hà Kê?” Cô nhìn địa chỉ được ghi trên tờ giấy, không phải cách trung tâm thành phố hơi xa, mà là quá xa. Lưu Sa Sa dùng từ “hơi xa” để hình dung quả thực quá nhẹ nhàng, chỉ cần lái xe về phía Nam thêm hai mươi phút nữa là đã tới thành phố M rồi. Bây giờ đã sáu rưỡi, nếu để Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đi đến chỗ xa như vậy giao hàng, chỉ e đến nửa đêm hai người họ mới về đến nhà. Đối với hai cô gái mong manh như cánh hoa thế kia mà nói, quả thực quá nguy hiểm. Cho nên, thân là bà chủ, cô không xuống địa ngục thì còn ai xuống đây?

“Váy cưới đâu? Đưa chị, để chị đem qua đó. Hôm nay bận bịu cả ngày rồi, nếu chút nữa không còn việc gì thì về nhà sớm chút đi”, cô đem tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại nhét vào túi xách.

Lưu Sa Sa vừa nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng vậy, cô ấy hoan hỉ nói, “Em đã gói lại cẩn thận rồi, em sẽ lập tức mang ra xe cho chị”.

Cô khẽ gật đầu, thu dọn một chút đồ đạc trên bàn rồi cầm túi rời đi.

Lúc chuẩn bị đi, Lưu Sa Sa còn vẫy tay với cô, “Thất tịch vui vẻ”.

Thất tịch, thì ra hôm nay là lễ Tình nhân. Ngày này năm ngoái, cô đang chìm đắm trong ngọt ngào ở nơi nào chứ. Năm nay lại một mình lẻ bóng. Cô lắc đầu, quyết định không nhớ lại bất kì chuyện gì có liên quan đến Cao Minh Dương nữa.

Dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, cô cài đặt lại camera hành trình, rồi men theo đường quốc lộ mà đi, qua đê sông Hòa đến khu biệt thự tương đối cao cấp. Đêm khuya tĩnh lặng, Y Thần nhìn từng quần thể biệt thự cao cấp với phong cách thiết kế châu Âu thượng lưu, trong lòng thầm thán phục. Đúng là những người có tiền, giỏi chịu đựng cuộc sống cô đơn tịch mịch. Nếu đổi lại là cô, cô thà chọn một căn hộ tồi tàn mấy chục mét giữa trung tâm náo nhiệt, còn hơn ở cái nơi xung quanh cô quạnh, đêm xuống tối mò đến độ giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón như thế này. Chính vì tâm lí tự ti như vậy, nên Chu Kiều Na mới nói cô ấy vĩnh viễn không có khả năng sống trong biệt thự cao cấp.

Nói ra lí do đến đây, bảo vệ của tiểu khu mới liên hệ với chủ hộ, sau khi xác nhận liền để cô vào.

Men theo con đường uốn lượn với hàng cây xinh đẹp, nhìn từng ngôi biệt thự với thiết kế giống hệt nhau. Thị Y Thần lái xe rất chậm, chỉ sợ không để ý sẽ đi quá mất. Cuối cùng cô cũng tìm được số nhà ghi trên tờ giấy, cô dừng xe, tắt máy.

Y Thần ôm lấy chiếc váy, đi xuyên qua giàn hoa tử đằng trước biệt thự, đứng bấm chuông trước cửa, đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Thật kì lạ, vừa rồi rõ ràng bảo vệ đã liên lạc, sao bây giờ lại không có người ở nhà?

Cô móc điện thoại ra, bấm dãy số ghi trên tờ giấy gọi, điện thoại kêu một hồi lâu, vẫn không liên lạc được như cũ. Cô nhẫn nại bấm thêm lần nữa, cuối cùng cũng có người nghe.

Y Thần kích động nói, “Chào chị Đường, váy cưới chị đặt tôi đã mang đến, giờ tôi đang đứng trước cửa nhà chị”.

Nhưng đối phương ở đầu bên kia không lên tiếng.

Cô nghi hoặc đợi thêm mấy giây nữa rồi lại nói, “Chị Đường, váy cưới chị đặt…”.

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đầu kia đã vang liên tiếp những tiếng tút tút. Cô nhìn chằm chằm vào di động không thốt lên lời, sao cô Đường này kì lạ quá vậy? Lần trước đến cửa hàng còn rất ổn mà. Cô chuẩn bị bấm điện thoại gọi thêm lần nữa thì cánh cửa trước mặt liền bật mở.

Nhìn bóng người đột ngột xuất hiện bên trong, cô sợ chết khiếp, hai tay ôm chặt lấy chiếc váy cưới, đôi mắt cũng mở lớn hết cỡ, nhịp tim đập mạnh liên hồi. Người mở cửa không phải cô Đường, mà là một người đàn ông hơi gầy, sắc mặt vàng vọt, râu ria lởm chởm, trông vô cùng tiều tụy, hốc hác.

Người đàn ông đó liếc mắt nhìn cô, rồi lẳng lặng xoay người quay vào phòng, dáng đi loạng choạng, hình như đã uống rất say thì phải.

Thị Y Thần mang theo một bụng nghi vấn, ôm chiếc váy cưới bước vào. Cô đứng ngay lối ra, không đi hẳn vào trong. Cô quan sát sơ qua cách bài trí nội thất của căn biệt thự, đúng là phong cách Baroque Vintage kiểu Âu mà cô thích.

Đột nhiên, người đàn ông kì lạ đó xoay người, cô vội vàng thu lại tầm mắt đang quan sát tứ phía của mình nói, “Xin hỏi cô Đường có nhà không ạ?”.

“Cô ấy không sống ở đây”, giọng nói của người đàn ông này vừa khàn khàn vừa có chút yếu ớt.

Cái gì? Không sống ở đây? Vậy tại sao còn yêu cầu họ mang váy cưới đến đây chứ?

“Vậy cô Đường là…”

“Vợ chưa cưới của tôi.”

Trước khi bước vào cửa, Thị Y Thần còn đang nghĩ xem liệu người đàn ông này có phải là người nhà của cô Đường đó không, nhưng thật tình không thể ngờ lại nói mình chính là chồng chưa cưới. Sao cô có nhìn thế nào vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt không giống anh chàng đẹp trai đứng đợi bên ngoài tiệm váy cưới cho lắm.

Mặc dù đang ôm một bụng nghi vấn, nhưng đứng trước mặt khách hàng cô cũng không được tùy tiện bộc lộ, chỉ gật đầu nói, “Số điện thoại tôi vừa gọi và cả địa chỉ này đều do cô Đường để lại, tôi đoán chắc cô ấy nhờ anh kí nhận giúp. Đây là chiếc váy cưới cô ấy đặt ở cửa hàng chúng tôi hai tháng trước. Phiền anh kí nhận ở đây giúp tôi”.

Cô đẩy chiếc váy cưới đến trước mặt người đàn ông gầy rộc râu ria lởm chởm này, quan sát người đó ở khoảng cách gần, đột nhiên cảm thấy người này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Đối phương thoạt tiên nhìn cô rất lâu, sau đó lại nhìn chiếc váy cưới trong tay cô, đứng sững người một lúc lâu không hề nói gì, không nhận lấy chiếc váy, cũng không kí nhận.

Thị Y Thần nhìn đôi vào đôi mắt mông lung, không có tiêu cự của anh ta, trong lòng nổi lên tia nghi hoặc. Lẽ nào cô đã nói điều gì không nên sao? Không phải chứ.

Đang mãi nghĩ, người đàn ông đó đột ngột bước về phía cô, cầm lấy chiếc váy, vẻ mặt không chút biểu cảm. Bàn tay anh ta không cẩn thận chạm phải tay cô, Y Thần vô thức rụt tay lại.

Bàn tay của người đàn ông này thật nóng, vẻ mặt thì gần như sắp gục đến nơi.

Anh cầm lấy chiếc bút trên bàn bên cạnh, vung tay kí lên trên phiếu đặt hàng ba chữ nhìn như rồng bay phượng múa, miễn cưỡng lắm mới đọc được tên: Lục Thần Hòa.

Thấy anh kí tên, Thị Y Thần nhận lấy phiếu đặt hàng rồi nói, “Anh Lục, chiếc váy cưới này là do cô Đường đặt may ở tiệm chúng tôi từ hai tháng trước, cô ấy đã thanh toáng 70%, trên phiếu đặt hàng có ghi chú rõ ràng, vẫn còn thiếu 30% tiền hàng, phiền anh Lục thanh toán nốt giùm chúng tôi”.

Người đàn ông đó trả lại phiếu đặt hàng cho cô, rồi nhìn chằm chằm cô rất lâu mới đột ngột lên tiếng, “Cô đòi nợ thuê chuyên nghiệp sao?”. Mặc dù giọng nói của anh ta không chút sức lực, nhưng thái độ châm biếm trong đó vẫn không hề ít ỏi chút nào.

Thị Y Thần vừa nghe vậy, liền lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông râu ria lởm chởm và có chút bệnh tật trước mặt, giọng nói quen thuộc này cùng với những kí ức như cơn ác mộng chồng chéo lên nhau. Cô đột ngột nhớ ra, kinh hãi kêu lên một tiếng, “Quả nhiên là tên gay nhà anh!”.

“Xin cô chú ý cách dùng từ của mình. Cô nói ai là gay?”

“Anh nổi khùng cái gì hả? Tôi dùng chữ đó là để ca tụng, tán dương anh đấy.”

“Vậy tôi phải dùng từ gì để ca tụng ngược lại cô đây? Nếu tôi là gay thì cô là gì? Một người phụ nữ ở trong quán bar uống say đến mức không biết trời đất gì, còn lột sạch sẽ quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ, sau đó nằm lên giường không chút xấu hổ. Nếu là phụ nữ đàng hoàng, nhất định họ sẽ không làm như vậy.”

Chuyện sai lầm đêm hôm đó từ miệng Lục Thần Hòa tuôn ra ào ào, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào giữa ngực Thị Y Thần, khiến cô máu chảy thành sông. Cô nhìn người trước mặt, không thể tin nổi anh lại có thể nói ra những lời ác độc đến thế.

“Chẳng trách mà cô Đường nói đã hủy tiệc đính hôn, e là đã nhìn rõ bộ mặt xấu xí này của anh, không muốn bị anh tiếp tục lừa gạt nữa. Quả thực là cực phẩm giữa đống đàn ông cặn bã!” Vốn dĩ cô không thể lí giải được tại sao cô Đường lại đột ngột nói hủy tiệc đính hôn. Đến hôm nay tận mắt chứng kiến thái độ của người đàn ông đáng ghét này, cô cơ hồ cũng hiểu được phần nào.

Lục Thần Hòa vừa nghe vậy, cơn tức giận liền đùng đùng kéo đến, anh nói, “Cô thì biết cái gì? Chỉ dựa vào mấy suy đoán vớ vẩn trong đầu cô ư? Sao không đi làm biên kịch cho rồi? Cô đúng là thứ đàn bà chanh chua cho nên ngay cả Thất tịch cũng không có ai ở cùng, lại còn phải đi giao váy cưới”.

Nói được hai câu, anh lại ho dữ dội, ho đến mức lưng không đứng thẳng lên nổi. Tay phải vịn vào thành ghế sô pha, cổ họng đau như bị xé rách, toàn thân nóng rực như lửa, đầu óc bắt đầu có cảm giác quay cuồng.

“Tôi chanh chua? Anh so với tôi tốt hơn được gì nào? Chẳng khác nào một con quỷ bệnh lao nằm thu lu ở nhà.” Thị Y Thần gần như phát điên. Cô sống đến nay đã hai mươi chín năm, lần đầu tiên bị một người đàn ông chửi mắng là chanh chua, hơn nữa còn nguyền rủa cô phải đón Thất tịch một mình nữa. Cô tức giận đến mức gần nổ tung. Y Thần phải ra sức kìm nén lại cảm xúc, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà lao bổ về phía trước, xé xác người đàn ông này, “Tôi không muốn phí lời với anh nữa, nhanh thanh toán nốt ba nghìn ba trăm tệ cho tôi đi!”.

“Tôi không có nhiều tiền mặt đến thế.”

“Vậy thì ngại quá, tôi phải lấy lại váy cưới thôi”, nói rồi cô tiện tay cướp lại chiếc váy từ tay anh.

Anh ngăn cô lại, nhíu chặt đôi mày, “Cô dựa vào đâu mà đòi lấy lại”.

“Anh Lục, anh đến từ sao Hỏa sao? Đến trung tâm thương mại với siêu thị mua đồ thì không cần phải trả tiền sao? Không có tiền, anh còn đòi lấy đồ cái gì? Còn nữa, giày của tôi đâu, trả lại giày cho tôi!”

“Giày nào? Không thấy. Tôi sẽ ghi lại rõ ràng trên phiếu số tiền còn thiếu, tối mai cô quay lại lấy tiền”, Lục Thần Hòa day day cái trán đau nhức, giọng nói yếu ớt, cơ thể cũng có chút lảo đảo. Anh rất khó chịu, cần phải nằm nghỉ ngơi một chút, anh không còn chút sức lực thừa thãi nào để đôi co với người phụ nữ này nữa rồi.

“Tối mai? Anh coi tôi là kẻ ngốc sao? Anh cố ý phải không, nhà anh ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này, đi một lượt anh biết khó khăn đến mức nào không? Chỉ cần vòng lên cao tốc, đi về hướng Nam thêm một tiếng nữa là đến thành phố M rồi.” Sao không ở xa thêm chút nữa đi? Ở biệt thự thì có gì ghê gớm chứ? Cô cũng có thể về quê bố xây mấy cái biệt thự vài tầng.

Lục Thần Hòa cố nhẫn nại, ngẩng cái đầu đang vô cùng nặng nề lên, chỉ vào câu slogan in trên phiếu đặt hàng, “Lấy phục vụ làm đầu, khiến quý khách hài lòng đến tận cửa? Đây chính là tiêu chuẩn phục vụ của cửa hàng các cô sao? Dựa vào thái độ phục vụ của cô, thực sự không hiểu nổi ông chủ của cô sao lại thuê cô làm việc nữa?”.

“Thật ngại quá, cô đây chính là bà chủ”, Thị Y Thần cười mà như không cười.

“À, thảo nào, e là cửa hàng của cô cũng không trụ nổi bao lâu nữa…” Lục Thần Hòa khép hờ mắt, miệng lẩm bẩm nguyền rủa, giọng nói rất khẽ khàng, nhưng vẫn bị Thị Y Thần nghe thấy.

Kẻ sĩ thà chịu chết chứ quyết không chịu nhục.

Đối mặt với sự khinh thường của Lục Thần Hòa, cơn giận của Thị Y Thần không có chỗ xả, cô quyết định hủy bỏ vụ làm ăn này, “Xin lỗi, loại người như anh, cho dù có trả nhiều hơn nữa, thì cô đây cũng không vui vẻ gì mà phục vụ. Đưa váy cưới đến đây, tôi không bán nữa, ngày mai mời anh đến cửa hàng nhận lại tiền cọc”.

Chuyện gây khó dễ cho người khác ai mà không làm được!

Cửa hàng của cô làm ăn phát đạt như vậy mà anh ta dám nguyền rủa “bảo bối” của cô sập tiệm!

Cô rút một chiếc danh thiếp ra rồi ném mạnh xuống bàn, sau đó giơ tay giằng lấy chiếc váy cưới trên tay anh. Nhưng không biết do cô dùng sức quá hay lý do nào khác, đúng lúc cô ra sức giằng lại chiếc váy cưới, thì cũng đồng thời kéo luôn cả người Lục Thần Hòa về phía mình.

Cứ như vậy không chút dự báo trước, cả cơ thể anh thẳng đơ đổ về phía cô.

Lực va chạm khiến trọng tâm của cô không được ổn định, ngã lùi về phía sau.

Khoảnh khắc sống lưng chạm đất, cô hét lên một tiếng đầy thê thảm.

Cú va chạm tựa như núi cao sụt lở! Mông của cô đau quá, dạ dày cũng cuộn trào theo…

Nếu không phải do phía trước vẫn còn đang ôm chiếc váy cưới tạo ra lực cản, thì cô nghĩ hôm nay lục phủ ngũ tạng của mình hẳn đã bị đè bẹp rồi.

Cô đau đớn rên lên, “Cái tên thâm hiểm này… anh mau đứng lên cho tôi…”.

Cô dùng tay đập vào người đàn ông đang đè lên người mình, nhưng anh vẫn không có một chút phản ứng nào. Cô bị đè đến mức sắp không thở nổi, đành dùng tay đẩy anh ra. Bàn tay vừa chạm vào da thịt nơi cánh tay anh, nhiệt độ nóng bỏng đó như thiêu rụi cô, cô nhanh chóng rụt tay lại.

Y Thần hít sâu một hơi, dồn hết sức lực mới có thể đẩy được anh ra.

Cô lật người dậy, vỗ vỗ lên mặt anh, nhưng anh vẫn nằm im. Lúc này Y Thần mới phát hiện ra anh đã sớm mất đi tri giác rồi. Y Thần giật mình hoảng hốt, mới cãi nhau với anh mấy câu thôi mà, không lẽ không chịu nổi sự công kích của cô, tức giận quá ngất xỉu? Y Thần sợ hãi đưa tay ra khươ khươ trước mũi anh. Vẫn còn hơi thở, cô chợt thở phào nhẹ nhõm, rồi ra sức vỗ ngực trấn an mình, thực sự hoảng hốt tột độ.

Khuôn mặt Lục Thần Hòa đỏ ửng khác thường. Lúc nãy khi không cẩn thận chạm vào anh, Y Thần cảm nhận được người anh đang nóng rực như lửa. Cô lại đưa tay sờ lên trán anh lần nữa, sốt thật rồi.

“Ôi, cuộc đời mình đúng là đen đủi tám kiếp mà…” Chỉ có mỗi việc giao hàng nhận tiền thôi mà còn gặp phải người trả tiền rồi mắc bệnh lăn đùng ra ngất thế này.

Cô cầm bộ váy cưới trên sàn nhà lên, định bỏ đi, vừa bước được một bước, lại lập tức thu chân về. Vừa rồi tên này có nói, cô Đường không sống ở đây, cả lúc bước vào căn biệt thự này, cô vừa hay cũng nhìn lướt qua tủ giày bên ngoài cửa ra vào, chỉ có một đôi giày nam. Như vậy có nghĩa là trong cả căn biệt thự lớn này chỉ có một mình anh sống. Nếu cô cứ thế mà đi, để mặc anh phát sốt phát rét như thế ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nhất thời không ai phát hiện ra, ngộ nhỡ anh sốt đến mức đi thẳng sang thế giới bên kia, đến lúc việc này bị điều tra ra, nói không chừng cô lại bị quy chụp tôi giết người cũng nên. Trời ạ! Thất tịch cô đơn một mình đã thảm lắm rồi, cô chỉ đến thu tiền váy cưới thôi mà, có nhất thiết phải thảm hại đến thế này không? Ông trời cố tình muốn trêu ngươi cô phảy không?

Có cần phải đưa gã đàn ông chết tiệt này đến bệnh viện không? Nội tâm cô đang vô cùng giằng co.

Do dự một lúc, cô hung hăng đập đầu vào chiếc váy cưới trên tay mất nhát, rồi mới lôi điện thoại di động ra, gọi 120.

Nửa giờ sau, còi xe cấp cứu cuối cùng cũng vang lên ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.