Pokemon Dị Điểm

Chương 381: Chương 381: Ám kỹ




“Hừm, tên Heinz này đến cuối cùng thì vẫn trông giống 1 kẻ làm cha hơn ngươi đấy, ông ta có cuộc sống khốn khổ hơn, thiếu thốn hơn, thậm chí gia đình còn bị chia cắ nhưng rõ ràng là ông ta biết cách để khiến nó vẫn tồn tại dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”

“Ngài Riley đây đã đưa cho Darwin 2 vị thầy giáo mà nó cần nhất, bỏ qua chuyện cả 2 đều có 2 cái đầu toàn sạn cùng trí thông minh bậc nhất ra thì Tod là 1 Aura Guardians không có con, rõ ràng ông ta sẽ coi nó như con của mình, còn Heinz lại là 1 kẻ đã có kinh nghiệm làm cha, thứ còn thiếu duy nhất là cha ruột của nó.”

“Ngươi tới rồi à Wolf? Không ngờ là 1 tên như ngươi lại đến muộn vào 1 ngày trọng đại như thế này cơ đấy? Hay là sắp trở thành chú rể nên đang tận hưởng những năm tháng tự do cuối đời? Mà đừng lo, ở ngang cấp bậc chúng ta rồi thì tuổi tác cũng chỉ là con số mà thôi.”

Cthulhu vừa nói xong thì không những nhận lại được ánh mắt hình viên đạn của Wolf mà cánh tay phải cũng bị Nis “nhẹ nhàng nắn bóp”, có thể nói dù trải qua bao nhiêu chuyện thì ông ta vẫn có vài điểm của sự tấu hài bên trong mình mà thôi, nhất là trong nhân hình như thế này.

Thấy được cảnh này thì Wolf cũng nở trên môi 1 nụ cười chiến thắng rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Riley rồi từ từ bốc 1 số loại hạt lên nhai xồm xộp, sự xuất hiện của Cthulhu cũng chẳng khó hiểu lắm, ông ta cũng biết về chuyện 30 tấm thiệp mời kia và tương đối bất ngờ khi có tới tận 27 trong số đó đang tụ tập tại đây.

“Mà nói gì thì nói chứ câu chuyện về ngài Wolf đây cũng rất ấn tượng đấy, tuy sinh sau đẻ muộn nhưng lại sở hữu tiềm lực không thể đong đếm được, nếu không phải bị những vướng bận trong quá khứ cuốn lấy thì chắc đã sớm hoàn thành con đường này rồi, dù sao nó cũng đi thẳng đến thần vị đúng không?”

“Chắc đây là Nis, nàng vợ trong truyền thuyết của Cthulhu nhỉ? Rất hân hạnh được gặp mặt nhưng nói thẳng luôn là tôi chấp nhận 1 cuộc sống như vậy kể từ ngày đó rồi, đây là lựa chọn của tôi và bản thân tôi chưa bao giờ hối hận về nó, mà nói về con đường thành thần thì quý cô đây tại sao vẫn chưa thành thần?”

“Hừm, ngươi nhìn ra rồi nhỉ? Thực sự thì con đường này không phù hợp với 1 kẻ như ta, cái gì cũng có cái duyên của nó, chủ đề trọng lực rất có duyên nhưng đến cuối cùng vẫn không phải thứ mà ta muốn bản thân mình trở thành, đó cũng là quyết tâm của ta.”

Cthulhu cùng Riley nghe xong thì trên mặt đầy sự ngỡ ngàng và khó hiểu, nếu dựa theo lời nói lúc nãy của Wolf thì Nis đã đủ tư cách để trở thành thần rồi sao? Tại sao bọn họ không cảm nhận được điều đó và quan trọng hơn là tại sao cô ấy lại quyết định nhường ra con đường này khi bản thân đã chạm đích rồi?

“Tại sao? Tại vì ân tình này sao? Ina hiện tại đã sớm không còn phải phụ thuộc vào chúng ta nữa rồi? Món nợ này anh có thể tự mình lo được? Tại sao phải đến mức độ này cơ chứ? Chẳng lẽ em định tham gia vào 1 trò chơi may rủi đến mức không xác định được rằng bản thân có bao nhiêu tỷ lệ thành công hay sao ư?”

“Nào nào, đừng khóc, đây là quyết định của em, như em đã nói rồi đấy, con đường này chưa bao giờ phù hợp với em cả, hơn cả là đừng quá lo lắng, em chỉ cho bọn họ thấy con đường cụ thể mà thôi chứ không phải là trải nghiệm mà em đã đạt được khi tới được độ cao này.

Hơn cả em ngay từ đầu vẫn chưa thực sự xứng đáng để làm mẹ, em không có mặt trong những thời khắc mà con bé cần em nhất, chỗ thần lực này chơi như là tặng nó để đền bù cho những năm tháng vừa qua, dù sao như anh đã nói đấy, con bé là 1 đứa rất tham ăn đúng không?”

Ngay lúc này thì cũng có 1 kẻ bắt đầu di chuyển vào khu vực cách âm tuyệt đối do Wolf dựng ra, đối với kẻ đó thì mọi sự ngăn trở cũng chỉ như là không khí thoảng qua mà thôi và kẻ đó không ai khác ngoại trừ Arthur, tộc trưởng của tộc thỏ song đồng nhãn.

Arthur thấy được tình cảnh trước mắt cũng chẳng nói năng gì mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Wolf rồi trực tiếp tu hết 1 bình rượu, đối với ông ta thì mấy vụ như tranh dành gì đó cũng chẳng quan trọng lắm, chính vì thế nên không khí ở đầu bên này phù hợp hơn với ông ta.

“Thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ? Cứ như bình rượu này vậy, chỉ mới đó mà đã ủ được khoảng 100 ngàn năm rồi, quả đúng là thời gian chẳng tha cho ai cả, ta vẫn nhớ như in những năm tháng kia tại kỷ nguyên đầu tiên kia nhưng thời gian cứ tiếp tục trôi.

Vô số sự kiện đã xảy ra và quan trọng nhất là cuối cùng thì chúng ta cũng đã ngồi lại tại đây, các ngươi đều rất mạnh, quý cô Nis đây đã hoàn thành xong con đường kia, Wolf cũng gần chạm tới được 'chân lý' sau cùng, Cthulhu tuy vẫn chưa bắt đầu con đường của mình nhưng lại chẳng mấy quan trọng nữa.”

Nói rồi Arthur tiếp tục lấy ra thêm 1 bình rượu khác tiếp tục uống 1 cách hăng say, đối với ông ta thì ngày hôm nay là 1 ngày vui vì như đã hứa, ngày hôm nay cũng chính là ngày mà ông ta được chính thức gặp lại đứa con gái mà bản thân đã tưởng nó đã chết suốt bấy lâu nay cũng như chính thức được gặp mặt những đứa cháu chưa hề được gặp mặt qua.

“*Ợ* Thực sự thì con đường thành thần này quá khó khăn, đám bên kia dù cố gắng đến bao nhiêu cũng chẳng thể nào tìm ra được con đường mà bản thân nên đi, giống ngươi vậy Cthulhu, bọn gắn đều đang quá mức lạc lõng khi quên mất bản thân mình đã từng là ai.

Chính vì thế nên bọn chúng mới theo đuổi ngoại lực, bọn chúng muốn thông qua viên thiên thạch kia để tìm ra được 1 đầu đường hướng thẳng đến thần vị, 1 đầu đường mà bọn chúng có thể đạp lên để hướng thẳng đến thần chức, 1 con đường giúp chúng trở thành thần.

Lời đề nghị của Nis là 1 lối thoát cho chúng, chúng biết rằng bản thân có thể chờ đến thần chiến, dù sao từ đó đến giờ cũng đã quá lâu rồi, chờ thêm chục năm nữa cũng chẳng sao nhưng đến cuối cùng thì khi hy vọng xuất hiện thì tất cả đều muốn nắm bắt lấy hơn ai cả.

Đó chính là thứ mà ta đã nhìn thấy được thông qua đôi mắt này nhưng các ngươi thì khác, dù là Nis, Wolf hay Riley thì đều đã xác định được con đường mà bản thân phải đi, kẻ đầu tiên vẫn đang chờ thời cơ, kẻ thứ 2 đã chấp nhận nhưng đồng thời vẫn còn vướng bận, kẻ cuối cùng thì lại quá non trẻ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi yếu Cthulhu, ngược lại, ngươi rất mạnh nhưng lại chưa đủ để đi ra 1 bước kia, nếu ngươi là dị điểm thì chắc hẳn sẽ ổn nhưng đến cuối cùng thì ngươi vẫn không phải, chỉ có duy nhất 1 kẻ có thể đi trên con đường đó và kẻ đó đang tồn tại xung quanh đây.”

“Những lời rất thâm thúy đấy ngài Arthur, có vẻ như ngài thực sự hiểu rõ được mọi chuyện thông qua đôi mắt của mình như lời đồn, có điều chắc ngài tới đây cũng không chỉ để nói mấy chuyện như thế này đâu nhỉ? Nếu ngài muốn thì bọn tôi có thể rời đi.”

“Không cần đâu, dù sao đây cũng không phải là bí mật gì đó quá to tát mặc dù ta cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây mà thôi, đứa con gái còn sống mà bấy lâu nay ta vẫn luôn coi nó đã chết, quả đúng là 1 kẻ làm cha vô tâm đúng không? *Làm 1 hớp rượu*.

Vậy Wolf, Morgan, con bé hiện tại như thế nào rồi? Mà chắc nó cũng sẽ ổn thôi, dù sao ngay từ nhỏ nó đã giống mẹ nó rồi, đáng tiếc là nó không thể nào gặp lại được cô ấy thêm 1 lần nữa mà thôi, vậy còn những đứa con của nó thì sao? Chúng ra sao rồi?”

“Ông y hệt như trong lời mô tả của Morgan đấy, mặc dù đây là lần đầu tiên 2 chúng ta chính thức gặp được nhau nhưng có vẻ như 2 cha con cũng chẳng khác nhau là mấy đâu và đừng quá lo lắng, con bé vẫn ổn, nó được thừa kế lượng những thứ nổi trội nhất của ông nên không cần phải quá lo lắng đâu.

Nếu để phàn nàn thì chắc chỉ có 2 thằng nhóc kia mà thôi, chúng vẫn luôn ồn ào vây quanh lấy tôi, có thể với chúng thì tôi là cá thể duy nhất có thể kể cho chúng những câu chuyện hoành tráng về thế giới ngoài này, nơi mà ngay cả bản thân Morgan cũng chẳng thể nào nhìn thấy quá nhiều.”

“Đúng vậy *Khóc*, là do ta đã quá kiềm nén con bé lại, nó vẫn chưa kịp thấy được những khung cảnh hoành tráng ngoài này, là do ta đã cho nó 1 quá khứ bị giảm lỏng, có thể nói có quá nhiều chuyện khiến bản thân ta cảm thấy hối hận trong quá khứ với cương vị của 1 kẻ làm cha.”

“Ai cũng như ai mà thôi, để ta kính ngươi 1 chén, ta và ngươi đều làm cha, con gái đều vì sai lầm của bản thân mà bị đẩy vào thế khó, đó là sai lầm của chúng ta trong quá khứ, nhưng ít ra thì nó vẫn còn sống, tuy không thể sửa sai những thứ đã trôi qua nhưng bồi thường trong tương lai thì vẫn có thể làm được.”

“Ngươi nói hay lắm đấy Cthulhu, ta cảm nhận được rằng ngươi giống như ta, đôi mắt của ta hiển thị rõ bản chất của ngươi và ta lại tin vào đôi mắt của mình, rằng ngươi cũng là 1 kẻ từng mắc rất nhiều sai lầm trong quá khứ, đúng vậy, thời gian vẫn còn nhiều, tương lai sẽ là lúc mà ta phải bồi thường cho những sai lầm trong quá khứ.”

“1...2...3 Alo, cái mic này bật chưa vậy? Cái gì? Con lợn kia vẫn tiếp tục ăn à? Nói Tisk làm đi, tới tiết mục của ta rồi, không được thì kéo mấy tên khác vào mà phụ, dù sao đám đó cũng rảnh không mà, ta đang nghe đây? Rồi, ta hiểu rồi, giờ thì phắn xuống dưới và tự mình tìm cách đi.

Ngươi nghĩ ta đào tạo ngươi làm cái của nợ gì? Là để ngươi thay ta làm việc chứ không phải cái gì cũng phải do ta làm, mà nói với Tisk là không cần phải quan tâm đến ngon dở đây, cho thuốc sổ vào cũng được cho con lợn kia đỡ ăn đi chứ mình hắn ta với 1 giờ đã ăn hết phần lương thực cả tuần trời của gia tộc rồi.

Hửm, mic lên nãy giờ rồi à? Mà kệ mợ nó đi, dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, làm gì phải xoắn? Mà 1 lúc nữa kiểu gì bọn chúng cũng phải cầu xin ta mà thôi, tự tin quá mức? Chà, nếu ngươi ở độ cao như ta thì tự tin cũng chẳng có gì là sai đâu, cứ cố gắng đi.”

Pha lộ mic với nội dung tràn đầy sự khiêu khích của Gorgon đã khiến tất cả phải chú tâm tới, dù là bên phía bàn chuyện gia đình như Riley hay là bên phía đang tranh dành lấy cái vị trí kế thừa con đường của Nis thì đều phải ngướng mắt lên khán đài để tập trung sự chú ý về phía 1 kẻ ở trên bục cao đó.

“Đây là gia chủ nhà Avi sao? 1 Aura Guardians rất 'thú vị', những lời khiêu khích của hắn ta đã chạm tới sự hiếu kỳ của những vị khách khác, chưa kể bọn họ đều là tai to mặt lớn cả, có thể nói hắn ta đã tạo được ấn tượng đủ mạnh với cương vị là 1 đầu bếp, vậy ngươi biết gì về nội dung của tiết mục này không Riley?”

“Đương nhiên là biết rồi nhưng không phải mọi chuyện sẽ thú vị hơn nếu như chúng ta cùng nhau tận mắt chứng kiến hay sao? Mà thứ mà Gorgon sắp trình diễn căn bản là y hệt như lời khẳng định mà ông ta vừa thốt ra, nó thực sự sẽ khiến tất cả phải cầu xin ông ta dạy về nó.”

Nghe được lời khẳng định của Riley xong thì tất cả cũng hứng thú ngước nhìn về phía Gorgon, có thể nói đây là Aura Guardians nhìn khó ưa nhất mà bọn họ từng thấy nhưng cũng đồng thời ông ta đã rất thành công khi biến bản thân thành trung tâm của tiết mục lần này.

“Ehem, giới thiệu sơ qua thì tôi là Gorgon•Avi, gia chủ hiện tại của nhà Avi, đúng vậy, tôi là kẻ đã nấu cái bàn ăn kia đấy, vậy nên trong khi tôi lên bục để biểu diễn thì làm ơn đừng tiếp tục càn quét cái bàn ăn như vậy nữa, phía nhà bếp thực sự không thể theo kịp cái dạ dày kia đâu.

Ngoài ra thì tiết mục của tôi cũng tương đối đặc thù vì như tộc trưởng của chúng tôi, ngài Riley•Nora đã giới thiệu ngay từ đầu, nó là 1 kỹ thuật mà chúng tôi muốn chia sẻ, đương nhiên chỉ làm đúng 1 lần, còn muốn học bài bàn thì phải đóng 'học phí'.

Bản thân tôi cũng khẳng định luôn là mình không hề nói suông cho qua, kỹ thuật này thực sự có thể thay đổi cách cục toàn thế giới, đây là dạng kỹ thuật mà bất cứ chủng tộc hay cá thể đơn lẻ nào đều phải thèm khác, đương nhiên là trừ khi các ngài có khả năng tự hồi phục siêu tốc cùng bất tử của ngài Cthulhu ở dưới kia.

Nhưng trước khi được bắt đầu thì tôi muốn chọn 1 trong các vị lên làm bạn diễn của tôi, ngài Skoll thì sao nhỉ? Thực sự thì ngài là đối tượng lý tưởng nhất đấy vì tộc Fenrir thực sự không có khả năng tự hồi phục mà chỉ sở hữu khả năng cứng cáp cùng độ bền đáng kinh ngạc mà thôi.

Đương nhiên nếu ngài sợ thì tôi có thể làm thử cho các ngài xem trên con cá trong chiếc bể này, mà chắc quý ngài độc nhãn vương của đồi Không Sỏi dưới kia cũng không sợ chết đến mức độ phải trốn tránh lời mời của 1 tên Aura Guardians như tôi đâu nhỉ?”

“Ai thèm sợ cơ chứ? Có điều ngươi cũng nên biết kết cục của mình nếu ngươi dám đùa giỡn với ta tên Aura Guardians kia, vậy giờ thì hãy cho chúng ta thấy được thứ mà ngươi tự hào đến mức chắc chắn rằng những sinh vật mạnh nhất dưới thần như bọn ta phải chú ý vào đi.”

“Được thôi, nhưng trước khi bắt đầu thì tôi cần phải chuẩn bị 1 số thứ và trong lúc đó thì tôi sẽ giải thích đại khái sơ qua về kỹ thuật thần kỳ này, tộc trưởng, để 'xử lý nguyên liệu' cấp cỡ này thì đành phải mượn tạm Sparda cùng cây dao làm bếp kia của ngài thôi.”

“Cái gì? Ngươi coi ta là nguyên liệu nấu ăn cho con heo kia à?”

“Ngài Skoll đừng quá lo lắng, kỹ thuật mà tôi sắp dùng có thể được liệt vào hàng ám kỹ, tác dụng của nó về căn bản là giúp phục hồi lại các vết thương của ngươi liệu mà tôi vừa làm tổn thương, đương nhiên để đảm bảo nguyên lý bảo toàn năng lượng thì tôi phải hy sinh 1 lượng tương tự để bù vào quá trình hồi phục.”

“? Cái gì cơ? Ngươi đang đùa à? Có 1 kỹ thuật như vậy tồn tại trên đời hay sao? Thế khác quái gì ngươi có thể sản xuất hàng loạt các nguyên liệu từ Skoll miễn là đủ năng lượng để bù trừ lại? Nếu nó thực sự đúng như ngươi miêu tả thì 2 chữ 'ám kỹ' này thực sự không nói quá đâu.”

“Đã nói đừng mang ta ra làm nguyên liệu mà!!!.”

Trong khi Skoll đang đấu võ mồm với đám dưới kia thì Gorgon cùng Riley đang trải qua 1 cuộc trao đổi khá ngắn, sau đó thì ông ta trực tiếp kết nối với Sparda nó nhanh chóng giúp ông ta trở về hình dạng gốc nhưng đáng tiếc rằng nó vẫn chưa đạt tới 100% quỷ chứ đừng nói là mọc cánh.

“Tuy hơi thất vọng nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù sao không phải ai cũng có thể đạt tới được 100%, việc mọc thêm cả cánh căn bản là hiếm của hiếm, không cần phải quá thất vọng vào bản thân đâu, mà chắc ông sẽ ổn với cây dao làm bếp thôi, dù sao ông cũng là 1 đầu bếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.