Pokemon Dị Điểm

Chương 382: Chương 382: Ngoại truyện 21: BÁC SĨ




“Chào mừng đến với dịch vụ sau khi chết, linh hồn mã hiệu số 51790-D5190, giờ thì ngồi xuống đây, chúng ta hãy cùng nhau xem lại cuộc đời của ngươi và đánh giá xem xem liệu nó dành được bao nhiêu điểm thiện ích hay ác suy nào, gợi ý luôn là 2 điểm này sẽ ảnh hưởng đến ngươi ở kiếp sau đó.”

“Đây là ở đâu? Tôi là ai? Đúng rồi, mình là Tas, không, phải là Elic hay là Migit, Pasktan, Yiu, v.v nhỉ? Tại sao lại có nhiều cái tên xuất hiện trong đầu mình đến vậy? Phải rồi mình là 1 bác sĩ, mình đã chết vì tuổi già, bị hãm hại, tai nạn giao thông, ăn đạn lạc, v.v???”

“Đừng quá lo lắng 51790-D5190, vừa mới chết nên phần linh hồn của cậu đã được giải phóng, nó bắt đầu khơi gợi dậy không chỉ ký ức của 1 kiếp mà là toàn bộ ký ức của những kiếp mà cậu từng sống, nhưng bất ngờ thật đấy, tất cả mọi kiếp của cậu đều gắn liền với 2 chữ bác sĩ.

Dù trải qua cách sống như thế nào, chủng tộc là gì thì cậu vẫn luôn là 1 tên bác sĩ không thẹn với lòng mình, không phải ai cũng sẽ sẵn sàng hiến tủy của mình trong khi vẫn còn trẻ như cậu để cứu sống 1 bệnh nhân đâu, cộng thêm những công đức trước đó nữa thì cậu sẽ có 1 kiếp sau thật tốt đấy.”

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, bệnh nhân đó vì không được quyên tặng tủy để chữa bệnh bạch tạng do nhóm máu quá hiếm nên đến cuối cùng thì tôi đã ký vào tờ đơn hiến tủy đó, mà vậy cũng là ổn rồi, dù sao gia đình đó không thể thiếu vắng mất trụ cột được, tôi thực sự không muốn thằng nhóc khó ưa đó có 1 quá khứ như tôi đã từng có.”

“Đẹp đấy, 1 cú đấm rất đẹp, quả đúng là dưới kia ngày càng biến chất hơn, trưởng 1 khoa trong bệnh viện giờ đây lại là 1 kẻ dùng quyền uy của mình để ép buộc những kẻ mới vào nghề, bản chất của con người đúng là ngày càng đi xuống, thối nát đến tận cùng.

Cả cô gái này nữa, cậu coi cô ta là 1 nửa của mình, sẵn sàng hy sinh sự nghiệp vì cô ta nhưng đến cuối cùng cô ta lại là kẻ khôn, chạy theo đuôi tên trưởng khoa kia, cho hắn những thứ mà hắn mong muốn để đổi lấy sự nghiệp và cũng đồng thời cho cậu thấy rõ cách mà xã hội thực sự được vận hành.

Mà thật ra thì chắc lúc đó cậu cũng đã tuyệt vọng lắm rồi nên mới đi ra 1 nước tự kết liễu mạng sống của mình như thế này, dù sao ngày mai cũng sẽ phải rời đi, thà chết 1 cách oanh liệt, để lại điểm nhấn về cuộc đời của mình còn hơn là sống chui rủi như 1 con chó ở dưới hang.

Có điều cậu cũng rất may mắn đấy, tên trưởng khoa kia đã sớm thuê 1 số dân anh chị đi hỏi thăm cậu vào tối nay rồi, nếu không kịp hiến tủy trong ngày hôm nay thì chắc sáng mai xác của cậu cũng nằm sâu dưới 3m đất rồi, nhờ vậy nên công đức này cũng khá lớn đấy.”

“Vậy giờ tôi sẽ phải làm gì? Các ngươi có phải làm giống như trong truyền thuyết kiểu phê duyệt công đức nếu ai không đủ công đức thì sẽ bị xử phạt dưới địa ngục tới khi nào nghiệp lực hoàn toàn biến mất còn kẻ đã có đủ công đức, thậm chí dựa theo tỷ lệ thuận mà cho ra các kiểu đầu thai khác nhau sao?”

“Đương nhiên là không rồi, linh hồn ngay từ đầu không sai, cái sai ở đây là ý thức, nếu phần ý thức có tội thì nó sẽ bị trừng phạt, nếu ổn áp thì có thể lên nơi mà các ngươi gọi là thiên đàng, còn phần linh hồn sau đó sẽ được đổ đầy bởi 1 ý thức mới rồi gia nhập vào luân hồi.

Vế sau thì như ngươi nói, công đức dư sẽ đổi qua thành dạng điểm để ngươi có thể mua 1 số thứ cần thiết cho kiếp sau như gói con ông cháu cha, gói thiên tài cái gì đó, v.v nói chung là có rất nhiều gói khác nhau và cũng có rất nhiều vật phẩm như dây kết duyên các kiểu nếu như ngươi muốn nối duyên với 1 linh hồn nào đó vào kiếp sau, đương nhiên là cả 2 bên đều phải đồng ý thì mới dùng được.”

“Tại sao dây nối duyên lại đắt đến như vậy? Chẳng lẽ duyên phận không thể cưỡng cầu hay sao? Kiểu chuyện kiếp trước chỉ nên dừng lại ở kiếp trước, kiếp sau có gặp lại nhau và thành lại hay không thì phải dựa vào duyên phận của cả 2 nên nó mới đắt đến như vậy?”

“Làm ơn ngươi đừng nói nhảm nữa được không? Trong này có ghi chú là ngươi bị nghiện tiểu thuyết mạng nhưng ta không ngờ là lại nặng đến cấp độ này đấy, đừng bao giờ đem mấy cái bao gồm yếu tố tưởng tượng trong đó ra so với thực tế.

Cái gì bần đạo với chẳng đạo hữu, nghe mà gợn cả ngươi, đám các ngươi bị ảo tưởng cả đám với nhau à? Lý do dây nối duyên đắt là vì bản thân thần tối cao của chúng ta, ngài ấy là thần đại diện cho tình yêu nên việc các ngươi yêu nhau hay ngươi bị cô gái kia chơi đùa ra tình huống máu chó như thế này cũng là do ngài ấy biên cả.

Nói đến đây thì ngươi hiểu tại sao nó đắt chưa? Cuộc đời của ngươi căn bản là do ngài ấy viết mà thành, lý do mà tất cả mọi kiếp ngươi đều theo con đường bác sĩ là do ngài ấy muốn vậy, mà cũng đừng ảo tưởng là mình sẽ làm gì đó được, ngươi căn bản là không biết đến làm sao để mạnh lên cũng chẳng biết thứ mà mình đang phải đối mặt là gì.”

“Thế lý do mà chỉ còn lại 1 mình tôi là do ngài ấy sắp đặt hay sao?”

“Đúng vậy.”

“Quen được cô ấy để rồi bị phản bội cũng là vì ngài ấy muốn hay sao?”

“Không thể khác được.”

“Cuộc đời tôi nát bát đến cỡ này là do ngài ấy hay sao?”

“Không, do bản tính của ngươi mà thôi, dù sao duyên cũng chỉ là 1 yếu tố, bản tính hay nói đúng hơn là ngươi muốn như vậy nên mới đấm tên trưởng khoa kia, trên đời này chẳng thiếu gì kẻ sẵn sàng nhịn nhục và biết mình phải làm gì để tiếp tục lăn lộn trong cái xã hội thối nát này, chẳng qua là chính ngươi đã chọn con đường này mà thôi.”

“Thế không phải ngài nói mọi chuyện diễn ra trong cuộc đời của tôi đều là do vị kia sắp đặt sao? Từ việc quen cô ấy đến việc thấy được bản chất thật, từ đầu cuối đều do ngài ấy sắp đặt, hơn cả tuổi thơ của tôi cũng là do ngài ấy làm ra, THẾ THÌ CÓ GÌ KHÓ HIỂU KHI NÓI RẰNG NHỜ ƠN NGÀI ẤY NÊN TÔI MỚI THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY?”

“Ngươi hiểu sao ngay từ đầu rồi, ví dụ căn bản thôi, trước mặt ngươi có 2 tiệm cafe, 1 tiệm theo phong cách cách tân còn tiệm còn lại thiên hướng cổ xưa trang trọng, vậy câu hỏi được đặt ra ở đây là ngươi có bao nhiêu sự lựa chọn? Trả lời được thì ngươi sẽ hiểu thứ ngươi vừa nói vừa đúng mà vừa sai.”

“Chọn 1 trong 2 đúng không?”

“Thiếu, ngươi có vô hạn sự lựa chọn, có thể lúc đó ngươi không muốn uống cafe thì sao? Lúc đó ngươi đang có việc đột xuất thì sao? Lúc đó ngươi thèm cafe ở 1 quán cafe ruột thì sao? Cũng có thể lúc đó ngươi chỉ muốn về nhà ngủ 1 giấc thì sao? v.v ngươi có vô hạn sự lựa chọn ngay từ đầu.

Ngài ấy chính là kẻ đã thiết lập ra cái hệ thống chứa đựng vô hạn sự lựa chọn đó và khi ngươi chọn 1 trong số đó thì ngươi sẽ tới được 1 vấn đề khác với vô số sự lựa chọn, đây chính là thứ mà ngài ấy thiết lập, về bản chất thì nói ngài ấy định hướng cuộc đời ngươi cũng không sai.

Nhưng ngươi phải tự nhận thức được rằng bản thân ngươi là kẻ đã chọn ra con đường cụ thể này, ngài ấy cho ngươi vô hạn sự lựa chọn, chính ngươi là kẻ đã quyết định, chính vì thế nên chúng ta mới phải ngồi ở đây để xét công đức cùng nghiệp lực của ngươi.”

Sau đó thì cả 2 bên chợt chìm xuống, đối với 1 nhân viên phục vụ linh hồn sau khi chết như Fauri thì đây là chuyện xảy ra thường xuyên mà thôi, dù sao không ai muốn chết cả, đến cả sinh vật sở hữu trí thông minh gần như bằng 0 như gấu nước cũng tương tự như vậy mà thôi.

Gấu nước vì sợ chết nên đã liên tục tiến hóa và thích nghi với hầu hết mọi trạng thái môi trường cụ thể, tiến vào trạng thái ngủ đông để có thể kéo dài mạng sống, đây chính là 1 trong những chủng tộc có ham muốn hướng tới sự sống kinh khủng nhất từng thấy.

Với những trường hợp kích động sau khi chết bản thân Fauri cũng đã trải qua nhiều rồi nhưng biết làm sao bây giờ? Dù sao cũng là công việc mà, nếu không làm thì cũng phải làm thôi, nhất là khi vị kia cũng không phải dạng dễ tính cho lắm dù ngài ấy rất ít khi về đây.

“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”

“Đây là bảng cửa hàng, đối với những linh hồn dư công đức như cậu thì có thể thông qua đó để tìm kiếm các vật phẩm làm yếu tố thiên bẩm cho kiếp sau như tôi đã nói vừa nãy, đương nhiên công đức của cậu khá nhiều nên chắc kiếp sau sẽ rất khá đấy, dù sao gacha kia cũng chỉ có 1000 điểm 1 lần mà thôi.”

“Gacha? Chết rồi còn có dạng này hay sao? Chẳng lẽ vị kia cũng ưa thích mấy trò này nhưng tại sao lại phải Gacha trong khi nếu có thể dùng điểm để mua các vật phẩm từ bên trong cửa hàng? Thậm chí trong chú thích hot còn ghi hẳn đây là may mắn cả đời, thông minh kiệt xuất, sinh ra đi lùi mới tới đích, v.v và chúng chỉ có từ 500-900 điểm mà thôi.”

“Vì đó là danh mục dành cho kẻ bình thường? Cậu đã chết và lên đây để gặp tôi mà cậu còn nghĩ thế giới này tầm thường hệt như trong nhận thức của cậu à? Đến cả sự tồn tại của thằng nhân viên quèn như tôi cũng là thật thì cậu nghĩ những thứ cao hơn như thần thì như thế nào?

Thế giới này đương nhiên có hệ thống siêu nhiên của chính nó, chẳng qua là rất ít ai có thể đủ điểm để đổi 1 kiếp trở thành kẻ đặc biệt mà thôi, dù sao 1000 điểm công đức cũng không dễ kiếm đến như vậy, hơn cả do yếu tố Gacha nên đừng mơ sẽ chọn được năng lực mạnh, tù trưởng hay âu hoàng là do 1 lần quay thôi.

Trường hợp của cậu thì khá đặc biệt, theo ta nhớ thì đám như Doss cũng chỉ ngang tầm điểm như ngươi mà thôi, tên phục vụ đón tiếp đó đã khoe khoang với ta khi được đón tiếp tên kia đấy, dù sao đối với những kẻ tích được nhiều công đức như vậy thì cũng đã sớm được chúng ta chú ý tới trước khi hắn chết.”

“Doss? Demosd•Doss, anh hùng của trận Hacksaw Ridge? Tôi có tài cán gì mà so với được 1 quân y huyền thoại không bắn lấy 1 viên đạn như ông ta? Tại sao điểm công đức của tôi lại có thể sánh vai với 1 người đàn ông thậm chí có thể được xem là biểu tượng của quân y?”

“Ai biết được? Có thể là do ngươi đã cứu kẻ nào đó có tương lai sẽ trở thành 1 nhân vật to lớn có tầm ảnh hưởng đến thế giới như Lenin, Hitler các thứ chẳng hạn, nhờ ngươi mà thế giới tiếp tục được phát triển nên chẳng có gì lạ nếu như ngươi lại có nhiều công đức đến vậy, hoặc là do hệ thống bị lỗi nhưng ai quan tâm cơ chứ?”

“Lenin thì tôi hiểu, ông ta là 1 vĩ nhân đã vực dậy cả 1 đại đế quốc nhưng lại sao lại có 1 tên độc tài máu lạnh như Hitler ở đây? Chẳng lẽ những kẻ ác như hắn ta cũng có thể lên thiên đàng hay sao?”

“Góc nhìn.”

“Hả?”

“Thứ khiến ngươi (phàm) khác với bọn ta (thần/gia luyến của thần) khác nhau đó là góc nhìn, ngươi chỉ nhìn thấy những thứ hệ quả mà Hitler đã để lại cho thế giới cũng như những việc tàn bạo mà hắn đã làm khiến cho cả 1 dân tộc như người Do Thái bước tới hồi chuông cảnh báo.

Còn bọn ta thấy gì? Bọn ta thấy được sự phát triển, Hitler mở ra chiến tranh là 1 chiến tranh 'hiệu quả', nó khiến cả thế giới đi tới được thời bình kéo dài hơn trăm năm tính tới hiện tại, ngươi có làm được như hắn không? Mà chiến tranh thì sao cơ chứ?

Nhìn lại thành tựu mà các ngươi có trước khi có chiến tranh và sau khi có chiến tranh đi, Hitler đã làm rất tốt với tư cách là 1 nhà lãnh đạo khi hắn đưa dân tộc của mình lên hàng đầu và dựa vào hắn mà cả thế giới đã bước sang 1 trang hoàn toàn mới với hòa bình tuy giả tạo nhưng lại đủ vững để tồn tại cả trăm năm nay.

Bọn ta không gọi Chân•Thiết Mộc là kẻ xấu, cũng chẳng thể nào nói Attila, Iskandar là những kẻ đã mở ra cuộc tắm máu khắp thế giới được vì sau những cuộc chinh phạt của bọn họ đều để lại rất nhiều ý nghĩa có tính trọng đại lên lịch sử của bản thân thế giới này.

Đối với bên dưới thì bọn họ là kẻ phản diện nhưng đối với bọn trên bọn ta thì bọn họ là những kẻ nổi bật, những kẻ đã có những đóng góp to lớn đối với thế giới, hơn bất cứ nhà khoa học lỗi lạc nào và cũng tương tự như vậy với những ngành nghề khác.

Nhưng cậu cũng phải nên tự nhận thức được rằng không phải ai cũng có thể trở thành kẻ vĩ đại, 1 tên trộm vì bản thân không thể nào sánh ngang với bọn họ, tương tự với 1 tên mập có 1 núi tên lửa đạn đạo mà lúc nào cũng mang ra bắn thử vậy, bọn chúng chung quy lại vẫn chỉ là sâu mọt mà thôi.”

“Vậy giờ tôi phải làm gì đây?”

“Lướt qua màn hình bên phải, ở góc dưới cùng kia có 1 hình biểu tượng vòng quay nhỏ, thông qua đó thì cậu có thể bắt đầu hành trình Gacha của mình, nên nhớ rằng mỗi lần quay sẽ tốn 1000 điểm, đương nhiên nếu ra năng lực không ưng ý thì có thể đổi nếu cậu có đủ điểm để quay tiếp.

Lượt quay cũng như trong mấy game Gacha dưới kia thôi, chia thành mốc 1 với 10, đương nhiên là không có khuyến mãi nên với kẻ có khoảng 11000 điểm như cậu thì nên biết bản thân nên dừng ở đâu, dù sao có năng lực cũng chỉ vậy mà thôi, mấy vật phẩm khác ở mục bình thường đương nhiên vẫn ảnh hưởng nhiều.”

“Vậy cái bàn quay màu đen góc trái này là gì? Nó tiêu tốn tận 10000 điểm 1 lần quay!!! Hơn cả là tại sao các vật phẩm đều hiển thị??? Chẳng lẽ trong đó có ẩn chứa thứ gì đó cực kỳ đặc biệt như hệ thống các thứ hay 1 vé isekai các kiểu như trong tiểu thuyết mạng sao?”

“Về nó à? 99% là toàn rác, trong mớ rác đó chỉ có duy nhất 1 vật phẩm thực sự dùng được đó là thành 'nhân vật chính' như ngươi nói, có điều tỷ lệ nó là 0.00000000001%, ngươi cũng nên tự nhận thức đi là vừa, dù sao cái bể năng lực bên này thôi đã đủ khiến ngươi tuyệt vọng rồi.”

“Vậy cụ thể là có bao nhiêu năng lực bên trong đó?”

“Hừm, vô hạn.”

“Vô hạn! Tức là có vô hạn năng lực tốt đồng thời cũng có vô hạn năng lực xấu?”

“Kiểu kiểu vậy nhưng cụ thể hơn thì theo ta nhớ thì lần cuối cùng mà ngài ấy nói rõ về con số cụ thể là vào lúc mà chồng ngài ấy tới rước về nhà, vụ đó cũng khoảng vài 'năm' trước đây rồi, 7.932.135.441.523.225 Abnormalalities cùng 4.925.916.526.110.642 Minus nếu ta nhớ không nhầm.

Thế nào? Rất nhiều đúng không? Nhưng vẫn chưa hết đâu, mỗi giây đều sẽ có rất nhiều Abnormalalities cùng Minus tự giao thoa lẫn nhau để tạo ra hàng trăm năng lực mới khác, đó cũng chính là lý do mà tôi nói nó là vô hạn, nên tốt nhất là đừng nên quá thất vọng nếu như bản thân quá đen đủi.”

.....

“Vậy cụ thể thì đó là câu chuyện của ngươi? Ngươi đã quyết định quay 1 lượt 10000 kia cùng 1 lượt 1000 và thành công đi vào ô gần như bằng 0 kia đồng thời sở hữu luôn 1 Minus cực kỳ xịn xò? Nghe qua thì rất vô lý nhưng lại cực kỳ thuyết phục nên liên minh này được đấy.”

“Haha, vậy bên phía bọn tôi cũng đã giới thiệu bản thân rồi thì bên kia cũng nên đáp lại nhỉ?”

“Hừm, chúng ta vẫn chưa đạt tới được sự tín nhiệm ở mức độ đó nhưng nói chung thì các ngươi chỉ cần biết rằng bọn ta là đội giáo phái hỗn mang là được, vị đứng đằng sau lưng bọn ta hiện tại là sinh vật mạnh nhất trong hệ thống này, đương nhiên các ngươi có thể không tin, mà chẳng ai bắt buộc các ngươi phải tin cả, dù sao các ngươi tới đây cũng là vì bọn ta đủ giá trị cho tầng 10 sắp tới chứ không phải vị sau lưng bọn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.