“Đây là ảnh của bố mẹ ngày trước, nhớ kỹ đấy, ra ngoài kia là bọn ta cũng bị teo nhỏ lại hình dạng này nên đến lúc đó đừng có mà không nhận mặt đấy, còn vì sao mẹ lúc đấy tóc hồng hiện tại lại tóc đen thì đó là do cơ địa thôi, tốt nhất là đừng nên hỏi bọn ta, con có nghe đấy không hả David?”
“Được rồi bố, bố nhắc chuyện này từ lúc mới sinh ra Naga rồi đấy, con nghe cũng muốn thủng màng nhĩ luôn rồi, nói chung là cả 2 đều may mắn được các vị thần kéo vào không gian này nên được thực hiện nghĩa vụ cao cả là tạo ra thế hệ sau gì gì đó đúng không?
Bố có thân phận là tộc trưởng gia tộc Aura Guardians của lục địa Indigo, 1 trong 7 lục địa chính của hành tinh này còn mẹ là Tuyệt•Ngô, tộc trưởng hiện tại của Ngô thị, cả có quyền quyết định bất cứ thứ gì trong tầm của Ngô thị đúng không?”
“Căn bản là như vậy, mà không chỉ có vậy đâu, các con nhớ hết về những thứ mà chúng ta đã dạy dỗ trong khoảng thời gian qua không hả? David, con là anh cả trong cả bầy nên con phải làm gương đi đầu cho đám em, nhất là Sara, em nó cũng mới chỉ 1 tuổi mà thôi, ra dáng làm anh đi chứ?”
“Được rồi bố, anh David cũng có nổi khổ tâm của mình mà, anh ấy cũng đang rất háo hức khi được tiếp cận với thế giới ngoài kia và thức tỉnh được năng lượng Aura thần kỳ mà bố nhắc tới rất nhiều trước đó, hơn cả là bọn con cũng muốn chứng kiến thế giới rộng lớn ngoài kia nữa.
Không biết ngoài kia còn bao nhiêu quyển sách con chưa được đọc, bao nhiêu tấm bản đồ mà con chưa được chạm tới, bao nhiêu thiên tài con vẫn chưa được gặp qua, bao nhiêu điều bí ẩn vẫn đang chờ những cá thể đặc thù khám phá, thế giới ngoài kia tràn ngập những điều thú vị đang chào đón bọn con.”
“*Cười khúc khích* James đến cuối cùng vẫn là đứa giống anh nhất đấy, thái độ sôi nổi quá mức, sự tò mò đối với tất cả mọi thứ kể cả nó quá sức hiển nhiên đi nữa, nó sẽ là đứa kế thừa được phần mà anh đã bỏ lại vào cái ngày hôm đó đấy, mà may thay là nó không nhiễm quá nhiều gen của nhà Nora.”
“Đừng chạy lung tung nữa Artemisia, Mentha mau tụ tập lại đây, thời gian cũng sắp điểm rồi, mà ta đã dặn bao nhiêu lần rồi là con gái phải đoan trang lên 1 chút, cứ kiểu này thì ai mà dám rước về nhà đây hả? 2 con nhìn em Sara mà học tập này, rõ ràng nó đáng yêu như thế này cơ mà?”
“Thôi đi bố, Sara căn bản là đứa bất thường nhất trong tất cả mới đúng, bách phát bách trúng, không ai ngờ rằng là con bé mới chỉ có 1 tuổi thôi đâu? Chẳng lẽ nó luyện tập mấy trò này từ trong bụng của mẹ rồi? Thực sự thì có quá nhiều điều bí ẩn, nếu bố cho phép thì...”
“Dừng câu chuyện này ngang đây được rồi Darwin, ta đã nói bao nhiêu lần rồi là không bao giờ được mang gia đình của mình vào trong mấy chủ đề như thế này? Bất cứ sinh vật nào cũng nên có điểm dừng của nó và giới hạn mà con không được vượt quá đó chính là thường thức về 2 chữ gia đình.”
“Được rồi anh, Darwin chẳng qua là chỉ nói đùa thôi mà, nó không tới mức độ đó đâu, hơn cả là nó vẫn còn nhỏ, nó chưa thực sự hiểu về các lý niệm thông thường nên cũng đừng nên bắt ép nó làm gì cả, cứ để nó tiếp tục phát triển 1 khoảng thời gian rồi nếu có đi trệch đường thì ít ra chúng ta vẫn có thể dễ dàng sửa chữa lại được.”
“Giống Nora hơn cả Nora, có khi Tod thấy nó còn phải kinh hãi đấy, nhất là khi đứa trẻ này vẫn chưa tròn 3 tuổi, căn bản là 1 thiên tài theo nghĩa đen, đáng tiếc là nó lại có dòng máu của nhà Nora, hy vọng rằng trong quá trình trưởng thành thì các lý niệm thông thường sẽ hao mòn được phần nào sự điên rồ bên trong nó.”
Riley nói nhỏ với Avalon xong thì cũng chỉ biết thở dài, Darwin căn bản là đứa con ưng ý nhưng cũng đồng thời khiến cậu khó xử nhất, nó thừa kế được phần sáng tạo mà cậu vẫn luôn cố gắng kiềm chế nhưng đồng thời chính thứ đó cũng đang hủy hoại dần phần nhân hậu vốn có của nó và đẩy nó tới con đường cực đoan.
Trong lịch sử nhà Nora cũng có kha khá cá thể như thế này xuất hiện qua và không nghi ngờ gì, bọn họ đều là những nhà thông thái lỗi lạc bậc nhất từng thời đại mà họ sinh sống nhưng đồng thời bọn họ cũng chính là những tên máu lạnh hơn bất cứ ai thuộc nhà Nora.
Nếu có 1 thiên tài như vậy được sinh ra trong gia tộc mà không phải là con của Riley thì cậu sẽ hết sức vui mừng vì cậu đã nhặt được 1 viên kim cương cỡ lớn nhưng nếu nó là 1 thành viên trong gia đình thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, đây có thể là phần nghiệp mà cậu sợ phải gánh chịu lấy nhất trong tất cả.
Về Artemisia cùng Mentha thì đây là 1 cặp song sinh và cả 2 đều là nữ cả nhưng phần tính cách lại không hề nữ tính chút nào, không cần hỏi cũng biết do phần tích cách của ai mà ra, được cái là cả 2 đều rất xinh xắn y hệt như mẹ của nó nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu làm tiểu thư đài cát đâu.
Naga thì là đứa trầm tính nhất trong tất cả, đúng hơn thì nó là đứa xôn xao nhất nhưng vì 1 số lý do nên nó gần đây đã bắt đầu trầm lại rồi, Avalon biết rõ chuyện gì đó nhưng khi nhìn về phía thằng bé thì cô ấy lại tỏ ra sợ sệt phải đối mặt với nó.
Kinh dị hơn là ánh mắt tuyệt vọng của Naga kể từ ngày đó vẫn luôn ngước nhìn về hướng của Avalon, cũng như sự ghen tỵ đến quái dị dành cho Sara, có vẻ như nó là thành viên của nhà Liu rồi, để giải thích dễ hiểu hơn thì trong chủng tộc Aura Guardians, huyết thống không quyết định 1 cá thể sẽ thuộc về nhà nào mà là Aura ẩn chứa bên trong nó.
Cứ như việc gia chủ nhà Ryuki như Liang cùng nhà Zork như Jab lại có con là Rice, gia chủ nhà Pao vậy, đây là 1 sự thật rất hiển nhiên nhưng trong không gian này hoàn toàn không có Aura, tức những đứa con của Riley đáng lý vẫn chưa được thức tỉnh Aura mới đúng.
Có vẻ như Naga giống hệt như vị thánh nữ kia, nó đã tự tạo ra được cung Aura cho mình kể từ khi sinh ra, chính vì thế nên nó mới thức tỉnh được Aura và nhận được chúc phúc của nhà Liu ngay sau đó, 1 tài năng hiếm có nhưng Riley cũng đã biết lý do rồi.
Naga chung quy lại vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, nó không thể ẩn tàng lại phần cảm xúc của mình vì thế nên tất cả mọi thứ đều đang được nó biểu lộ ra 1 cách hết sức rõ rệt, ánh mắt tuyệt vọng đối với Avalon, sự ghen tỵ với Sara và cuối cùng là thương cảm với những thành viên khác.
Đúng vậy, sự thương cảm, nhờ đó mà Riley cũng đã hiểu được rằng dù là David hay Naga hay James hay Artemisia hay Mentha hay cuối cùng là Darwin đều chỉ là những sản phẩm thất bại trong quá trình sinh sản giữa 1 Aura Guardians thuần chủng như Riley và 1 cận thần tối cao như Avalon.
Bọn chúng có tiềm năng cực kỳ hạn chế và chính thứ đó cũng đang khiến chúng không thể nào vượt qua được mức thông thường được, thà tài năng như 7 thành viên khác thì không sao nhưng Naga lại không may quay trúng ô của Aura tức nó đã bị phế mất ngay từ khi sinh ra rồi.
Tầm nhìn xa trông rộng cùng sự điềm tĩnh của David căn bản là cực kỳ phù hợp với nhà Ryuki, nhà này là thiên hướng quân sư, không cần trực tiếp ra chiến trường chiến đấu nên cũng chẳng cần phải luyện tập Aura hay trở thành 1 cá thể mạnh mẽ làm gì cả.
James thì có ước mơ trở thành 1 nhà thám hiểm, ngay từ đầu đích đến của nó hay thứ mà nó hướng tới đã không phải là gia tộc, nó cũng chẳng quan tâm đến sức mạnh gì gì đó nên dù bị phế mất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết tâm đi ra ngoài kia của nó.
Artemisia cùng Mentha thì có hơi rơi vào trường hợp của Naga vì có tiềm lực phát triển Aura cực kỳ thấp sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển sau này của cả 2 nhưng cả 2 lại có tài năng về võ thuật, căn bản là không nhất thiết phải theo con đường Aura Guardians để leo tới đỉnh mà trực tiếp đi theo con đường võ thuật luôn.
Còn về Darwin thì bỏ đi, nó y hệt như trường hợp của David, cả 2 đều là phe phái dựa vào não để đi tới chặng cuối cùng nhưng điều khiến Naga tuyệt vọng hơn tất cả là khoảnh khắc khi mà Sara chào đời, nó không thể xem được tương lai cụ thể của con bé cũng như không nghi ngờ gì, nó chính là đứa thừa kế toàn bộ tài năng của cả bố lẫn mẹ.
Các vị thần lũ lượt kéo tới đây để chúc mừng là quá rõ rồi, thậm chí Naga còn thấy qua cả những thứ được Riley trước đó gọi là Ultra Beast xuất hiện, đây chính là thứ mà đáng lý nó nên nhận được, nó là kẻ tài năng hết tất cả, ngay từ lúc nó sinh ra thì đã có thể tự tạo ra 1 nguồn cung Aura.
Tiềm lực của Naga là sánh ngang với Rice hay vị thánh nữ của đám thiên sứ kia, nó là cá thể đặc biệt của chủng tộc nhưng tại sao nó lại bị đánh cho rơi vào nước đường cùng như thế này cơ chứ? Tại sao Sara lại là kẻ thành công chứ không phải là nó? Tại sao mọi chuyện lại bất công đến vậy?
Những suy nghĩ chứa đầy sự ghen tỵ cùng đố kỵ của Naga rất dễ dàng bị Riley và Avalon đọc được, đến tầm như David cũng đoán được ít nhiều nhưng vì không biết rõ thân phận thật sự của mẹ mình nên cũng không hiểu tại sao đứa em này của mình lại tràn đầy sự đố kỵ của Sara.
Nhưng bản thân David lại tự hiểu rằng đây không phải là chuyện do 1 đứa nhóc như nó nên quản lý, bậc phụ huynh như Riley cùng Avalon tự sẽ có dự tính của riêng mình, thứ mà nó nên quan tâm hiện tại là liệu ngoài kia sẽ có những gì và hơn cả là chân trời kia sẽ rộng tới bao xa.
“Mỗi cá thể có con đường phải đi của chính mình, hơn cả đây mới chỉ là phần đầu của cuộc đời thằng bé mà thôi, hạn chế của nó là lỗi lầm của chúng ta, chính chúng ta đã tự hủy hoại chính bản thân nó nhưng cũng đồng thời vì thế mà nó sẽ không phải gánh chịu những trách nhiệm mà những kẻ được chọn phải gánh chịu.”
“Nhưng đến cuối cùng thì chúng ta cũng không thể nào phủ nhận được phần lỗi lầm này, đúng hơn thì bản thân em không thể nào phủ nhận được nó mới đúng, kể từ ngày David chào đời em đã biết mọi chuyện rồi, đây chính là tội của em, thứ mà em sẽ phải gánh chịu cả đời.”
“Không, đó là tội của chúng ta, anh biết em sau đó có đôi phần né tránh việc chăn gối nhưng đến cuối cùng anh vẫn quyết tâm cho bằng được nên phần nhiều là do anh mà ra cả, có điều em cũng phải lạc quan hơn đi, không ai gọi con cái mà mình hết mức yêu thương là sai lầm cả.
Chúng được sinh ra đời và nghĩa vụ của chúng ta là hết mực yêu thương chúng, không có bất cứ đứa nào trong đó là đáng nhận sự chối bỏ của chúng ta cả, dù là Naga hay là Sara thì chung quy lại vẫn là con của chúng ta, thấy chúng sống 1 cuộc đời theo ý chí của chính mình đã là quá đủ với chúng ta rồi.”
120 năm sau, tại nơi nào đó nằm trong địa phận của Nowhere, nhưng con đường dẫn tới nơi đó đã bị khép kín lại sau vụ việc năm đó, có điều ở gần đó vẫn đang cất chứa 1 thứ gì đó hoàn toàn khác, đó chính là xác của 1 trong 3 kẻ đã tình nguyện hy sinh bọc lại Nowhere để chờ thời điểm đó tới.
3 kẻ đó bao gồm Deoxys, linh hồn của Gorau và cuối cùng là con rắn tự ăn đuôi của chính mình, Ouroboros, đương nhiên Deoxys không ngỏm củ tỏi, Gorau cũng đã sớm không còn xác để Arthur đào lên tiểu tiện vào đó cho nên đây chỉ có thể là xác của Ouroboros.
Không, nói đúng hơn thì nó là 1 lớp da rắn được lột ra trong quá trình lột xác của Ouroboros, nó đã và đang tiến hành cuộc lột xác thành 1 thứ gì đó hoàn toàn mới, phần “da” khổng lồ ở bên ngoài ra rơi ra hoàn toàn và thứ còn lại duy nhất đó chính là trái tim vẫn còn đập rất mãnh liệt cùng mật rắn.
Chúng đang thai nghén ra thứ gì đó hoàn toàn mới, thứ mà sẽ khiến Dialga phải tuân thủ theo lời hứa năm xưa, 1 thứ gì đó cực kỳ hoàn hảo và quan trọng hơn đây chính là thời điểm mà Ouroboros đang yếu nhất, may mắn cho nó là địa điểm này đã sớm thất lạc từ lâu cũng như Deoxys đã cố tình che đậy nơi này lại khỏi tầm mắt của những kẻ ngoài kia nhằm giúp bạn của nó hoàn thành giai đoạn cuối cùng này.
Có điều đến cuối cùng thì không có gì là chắc chắn và đã có kẻ tìm được con đường để đến được nơi này, hơn cả là kẻ đó khao khát sức mạnh hơn bất cứ ai, hắn ta muốn hấp thụ Ouroboros trong giai đoạn mà nó đang yếu nhất để có thể trở thành 1 cá thể siêu việt hơn cả.
Đến cuối cùng thì kẻ đó không ai khác ngoại trừ Naga•Liu, đứa con thứ 2 của Riley cùng Avalon và cũng là đứa duy nhất trừ Sara còn sống cho tới tận hiện tại, nhưng bản thân hắn ta biết rằng mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, đây chính là lần thử cuối cùng của hắn.
Bản thân Naga khao khát sức mạnh là bởi vì hắn ta muốn đánh nát cái gồng xích mang tên số phận này, hắn muốn mạnh mẽ hơn nữa và phát triển xa hơn nữa, bay cao hơn nữa giống y hệt như Riley•Nora, bố của hắn đã làm năm xưa khi trở thành vị thần đầu tiên của chủng tộc Aura Guardians vậy.
Đáng lý ra Naga cũng sẽ đạt tới được độ cao như vậy nhưng đáng tiếc là mã gen đã khiến hắn ta bị hạn chế rất rất nhiều, đến cuối cùng dù 2 vị phụ huynh kia của hắn ta đã làm đủ mọi cách đi nữa thì cũng chẳng thể nào làm gì được, hay nói đúng hơn là bọn họ không muốn làm thì đúng hơn.
Ngoại trừ Sara thì bản thân Naga có tổng cộng 6 anh em, anh cả David là 1 vị quân sư lỗi lạc đương thời và đã ra đi 1 cách mãn nguyện khi chết trong trận chiến cuối cùng kia, James là 1 nhà thám hiểm đại tài, kẻ chỉ dựa vào vài thông tin nhỏ lẻ để vẽ ra sơ đồ tinh hệ đại khái giúp hắn ta tới được nơi này.
Đương nhiên James cũng đã chết nhưng là chết già vì ám tật quá nhiều, đây chính là những “chiến công” mà nó nhận được sau mỗi cuộc đại thám hiểm, cặp song sinh Artemisia cùng Mentha cũng đã chiến tử cách đây rất lâu rồi, dù sao trên chiến trường thì võ thần cũng chỉ như 1 tên lính cầm súng mà thôi, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
Darwin cũng chẳng kém, thành tựu mà nó đạt được lớn lao hơn bất cứ anh chị em nào trước đó, so sánh với 1 tên phế vật sống tới hiện tại nhờ ẩn núp như Naga thì nó chính là 1 ngôi sao sáng rực trên bầu trời, nó cũng chính là kẻ tìm ra được con đường duy nhất phá vỡ gồng xích giới hạn này và cũng chết vì nó.
Naga cũng chính vì thấy qua những giả thuyết mà Darwin đưa ra cũng như thử nghiệm ban đầu nên đã quyết định thử 1 lần cuối, theo những bút ký cuối cùng của nó thì thứ duy nhất còn thiếu là gen của 1 thứ gì đó thực sự vượt trội và gần như chạm tới ranh giới của thần tức vượt qua hệ thống.
Nhưng vượt qua hệ thống đâu dễ giết đến vậy? Bae•Hakos, thư ký hỗn loạn trực tiếp bỏ qua, Sana•Tsukumo cùng những kẻ còn lại cũng tương tự, tất cả đều quá mạnh, vượt quá tầm so với khả năng mà Naga có thể chạm tay tới, thậm chí dù dùng mọi mưu kế thì tất cả đều không thể.
Chính vì thế nên khi Naga tìm ra được bức tinh đồ này do James bỏ lại thì hắn đã biết mình phải làm gì trong những năm tháng cuối đời này, hắn ta trực tiếp trộm đi cổ máy kia của Darwin, thứ đang được đặt trong viện bảo tàng vì nó chính là phát minh cuối cùng của nó.
Sau đó khởi hành phi thuyền để theo tinh đồ mà James bỏ lại để tới được tận đây, có điều Naga không đi 1 mình, có rất nhiều tay sai của hắn đi kèm với đó vì hắn biết rằng mọi chuyện không thể nào dễ dàng như vậy được, kẻ kia sẽ tới để ngăn cản lại hắn ta.
“Naga, anh vẫn còn đường lui trước khi bố trực tiếp can thiệp vào đấy, anh biết bố đã đau khổ như thế nào khi thấy anh Darwin chết mà? Không phải anh luôn ước rằng mình sẽ có thể ra đi an tường hay sao? Đây chính là lời mà anh đã nói trước bục phát biểu trong đám tang của chị Artemisia cùng chị Mentha.”
“Sara, mày lớn to cái đầu rồi mà vẫn tin vào những lời đó sao? Mày nghĩ tao sống tới bây giờ là dựa vào cái gì? Đương nhiên là núp bóng dưới ánh hào quang của bố chứ sao? Tất cả những kẻ ngu kia không phải đến cuối cùng vẫn chết 1 cách hết sức ngu xuẩn hay sao?
Có phải tự dưng Darwin lại muốn tìm mọi cách để đột phá xiềng xích này đâu? Tuy miệng lưỡi tao là nhiều nhưng phải cảm ơn vị cha già của chúng ta nữa, nhờ thành tựu của ông ta cũng như thái độ với đứa con thiên tài của mình nên nó đã làm mọi cách để chứng minh giá trị của bản thân.
Ai ai cũng biết lão ta đối xử gắt gao với nó là vì lão ta yêu nó nhất và muốn nó sống 1 cuộc đời theo ý của mình nhưng thằng ngu đó đâu có hiểu điều đó? Nó cứ tưởng rằng bản thân chưa từng xứng đáng hay lọt vào mắt xanh của lão ta, 1 kẻ đi lên từ dưới cả con số 0 để rồi thành thần.
Nó luôn muốn cố gắng chứng minh cho lão ta thấy giá trị của bản thân, rằng mình không vô dụng, để rồi những thành tựu không thể tin nổi cứ thế được sinh ra nhưng đối với nó thì chừng đó vẫn chẳng thể nào chạm được tới lão ta và nó đã dựa theo sáng kiến của tao để tìm ra cách chứng minh bản thân không phải là phế vật.
Nhưng mẫu vật lấy ở đâu ra trong khi chỉ có duy nhất gia đình của nó bị loại 'bệnh' này? Đương nhiên là thằng ngu đó đã tự lấy chính bản thân mình để làm thử nghiệm rồi, mày không biết là tao cảm thấy may mắn đến nhường nào khi nó thực sự tính toán ra được thuật toán để làm ra được cổ máy này đâu.
Mà mày nghĩ tại sao James lại vẽ ra bức tinh đồ này? Đương nhiên là tao đã cố tình gài nó và khiến nó có hứng thú với nơi tên Nowhere, vùng đất chứa đựng những sự không tưởng, mày nhớ tới cái lúc mà nó luôn miệng nói về việc đó chính là hồi kết cho cuộc đời thám hiểm của nó chứ?
Tao đã bắt đầu gài nó vào lúc đó rồi, cũng nhờ vào nó mà tấm bản đồ này mới được sinh ra, tổng hợp 2 yếu tố trên mà tao đã tới được bước cuối cùng này, mà mày cũng đừng hòng phá được tao, tao cũng đã để dành 1 ghế con cưng của con mụ kia cho mày ngồi rồi, giờ thì ngồi xem xem khoảnh khắc mà tao chứng minh cho cả thế giới này thấy rằng tao là kẻ xứng đáng nhất trong tất cả.
Không phải thằng anh cả chết sớm kia, cũng không phải thằng ba tự chơi tàn chính mình, lại càng không phải cặp chị em hy sinh vì những kẻ khác kia, đương nhiên cũng không phải thằng ngu luôn khao khát sự công nhận từ lão già thậm chí còn không biết nên bộc lộ cảm xúc như thế nào với những đứa con của mình.
Và quan trọng nhất là tao không phải là mày, mày là con của con mụ kia, mày kế thừa tất cả mọi thứ mà anh em bọn tao không có nhưng đến cuối cùng thì mày lại chối bỏ thứ sức mạnh kia chỉ vì để mang lại cho bọn tao sự bình đẳng, trông tao có vẻ cần tới cái bình đẳng bố thí của mày lắm hay sao?
Giờ thì ngồi yên đó, để tao chứng minh cho mày thấy kẻ cười đến cuối cùng là ai, tao nhẫn nhục không biết bao nhiêu năm nay cũng chính là vì khoảnh khắc sau cùng này, khoảnh khắc mà tao có thể tự hào nói với chính bản thân mình rằng tao đang sống.”
Naga vừa nói xong thì ngay lập tức có gì đó xuyên thủng người hắn ra và đục hàng ngàn lỗ nhỉ trên đó, cổ máy mà Darwin đã dành hết tâm huyết để chế tạo cũng bị phá hủy, không thể nào, rõ ràng con bé vẫn ở bên ngoài cơ mà? Nó vẫn chưa thành thần tại sao lại có thể phá hủy được màn bảo vệ do Deoxys dựng lên cơ chứ?
“Bố nói rất đúng, cung thủ tài ba nhất là cung thủ mang lại nhiều sự tuyệt vọng nhất, mũi tên không bao giờ hụt là thứ vũ khí kinh dị nhất đối với kẻ thù và chính cái khoảnh khắc đó, 1 tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp sẽ được sinh ra trước 'ngòi bút' của vị họa sĩ tài ba.
Haiz, em cũng chẳng muốn làm như thế này đâu, mẹ cũng đã cố tình ngăn cấm chuyện này rồi, vì mẹ biết khi mũi tên này được bắn ra thì sẽ còn có mũi tên thứ 2, may mà bố cũng tranh thủ cho em 1 cơ hội đấy, thực sự thì lần bắn đầu tiên này mang lại quá nhiều khoái cảm, nhất là khi biến gia đình của mình thành 1 tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời đến như vậy, đáng tiếc anh là thành viên cuối cùng rồi, còn bố và mẹ thì không nên giết, có phải không nào?”
Sara vừa nói vừa tận hưởng khoảnh khắc “tuyệt đẹp” do “bức tranh” nghệ thuật này thể hiện ra, đây chính là khoảnh khắc duy nhất mà tác phẩm này có thể trình diễn ra cái đẹp của nó rồi và với tư cách là 1 nghệ sĩ tài ba nhất trong tất cả thì nhiệm vụ của nó là tận hưởng để rồi nhớ kỹ về cái đẹp mà tác phẩm mang tên Naga•Liu này cung cấp.