Pokemon Dị Điểm

Chương 376: Chương 376: Nói chuyện




Tiếng hít sâu, đó chính là tiếng động duy nhất đang tồn tại trong căn phòng u tối này sau khi Riley giải 4 trên tổng cộng 11 ổ khóa, đây là 1 điều hết mức hiển nhiên mà thôi, dù sao gần như sinh vật “sống” nào cũng cần phải hít thở, đây là 1 sự thật không thể chối cãi.

Điểm khác biệt và lạ đời ở đây chỉ có thể là chuyện thế quái nào mà tên này vẫn có thể còn sống kể cả khi bị phong ấn lại 1 cách triệt để như vậy mà thôi, thật ra thì đến kẻ đã đích thân mổ xẻ tên này ra như Tod cũng không biết nên đừng nói 1 tên lâu rồi chưa thấy mặt tên này như Riley.

Bản thân Riley cũng không có ý định quấy rối việc hít thở của tên này, dù sao đi giữa làn ranh của sự sống và cái chết lâu đến vậy thì chắc hẳn hắn ta cũng đã biết trân trọng mạng sống, Mew đại nhân ban cho tất cả sự sống mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ cần sống sao đừng để khi chết hối hận là được.

Nhưng có vẻ như tên này hít 1 hơi quá sâu nên giờ bắt đầu ho sặc lên, quả đúng là 1 tên cực kỳ biết trân trọng mạng sống của mình, mà cũng phải thôi, đến cái không khí cực nặng dưới này mà hắn ta vẫn có thể hô hấp ở cấp độ đó thì rõ ràng là tên này cũng không đơn giản.

Sau 1 hồi sặc sụa thì hắn ta bắt đầu ổn định lại và bắt đầu mở mắt ra, tuy ở đây không hề có ánh sáng nào lọt vào được nhưng không hiểu tại sao hắn ta vẫn bị chói mắt 1 cách khó hiểu, nhưng chỉ mất khoảng 1 giây sau thì hắn bắt đầu thích ứng lại được và nhìn về phía Riley.

“Không hề thay đổi, ngươi không hề thay đổi kể từ lần cuối cùng mà cả 2 chúng ta gặp mặt, quá trẻ là thứ duy nhất mà ta nhớ được về ngươi, có thể nói bên trong ta giờ đây đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia, thứ duy nhất còn ở lại đây chắc là thứ khiến Aura Guardians là 1 Aura Guardians.”

“Ta đã tưởng lâu rồi không nói chuyện với ai khiến ngươi mất luôn khả năng giao tiếp rồi chứ, về căn bản thì ngươi sống được đến tận đây chắc hẳn cũng là do ngài ấy muốn vậy, ngài ấy muốn ta đích thân xuống đây để gặp ngươi và kết cục sau cùng đương nhiên vẫn là do ta quyết định.

Mà về hình dạng của ngươi thì nó thay đổi rất nhiều đấy Ocs•Chso, không những giảm được cân 1 cách thần kỳ mà còn cao lên rất nhiều, cơ thể cũng đã có rất nhiều chỗ được cường hóa bởi Aura, Nora thực sự là 1 cái họ rất phù hợp với ngươi, chỉ có tên điên như vậy mới dám thử nghĩ làm những chuyện như này.”

“Hừm, nếu tên kia tiếp tục thì chắc ta đã đi thêm được 1 bước nữa rồi, nhưng như vậy cũng tốt, vậy có nghĩa là hắn ta đủ khả năng để gánh vác lên danh xưng gia chủ này, ta cũng yên tâm phần nào, chỉ là bản thân ta cũng cảm thấy khá đáng tiếc mà thôi.”

“Không phải bây giờ đã là quá ổn áp rồi hay sao? Ngươi vẫn tiếp tục mạnh lên 1 cách khó hiểu, chắc hẳn ngươi hiện tại ít nhất phải ngang cỡ Jab rồi, bản thân ta cũng chẳng thể nào tin nổi rằng độ tương thích của ngươi lại cao đến vậy đấy, thực sự thì khi nhìn thấy được khả năng của ngươi thì lại làm ta nhớ về Nara•Nora, cha của ta.

Khi ở trạng thái mất đi hoàn toàn Aura thì ông ấy đã mạnh 1 cách hết sức vô lý mà không hề thông qua bất cứ loại võ thuật nào để làm nền tảng rồi, căn bản thì đó là 1 con quái vật thật sự theo nghĩa đen nhưng nếu thì làm được gì cơ chứ? Dù sao thì ông ấy cùng vợ của mình đã nằm lại trên mảnh đất này mãi mãi rồi.

Nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi đúng không? Dù sao thù cũng đã trả hết vào cái đêm hôm đó, ta đã vượt qua thứ mà mình cần phải vượt qua, tội của ngươi cũng xem như là đã trả hết, hiện tại ta chủ yếu là quan tâm đến việc thực sự rất đáng tiếc khi 1 kẻ như ngươi lại chìm vào quên lãng trong cái ngục tối này.”

“Thật ra thì dưới này rất thú vị đấy, đương nhiên là ta cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào mình thích nhưng cho đến cuối cùng thì phần tội mà ta phải gánh chịu sẽ không vì sự tha thứ của kẻ duy nhất còn sống sót vào cái ngày hôm đó như ngươi mà vơi dần đi.

Mà ngược lại mới đúng, tuy ta không biết tình hình trên kia ra làm sao rồi nhưng nhìn ngươi thì ta cũng đã đủ hiểu rằng bên trên đang trôi qua rất ổn định, không phải ta tin vào năng lực của ngươi mà là do ta tin vào khả năng của Mew đại nhân, rằng ngài ấy sẽ giúp vực lại tất cả từ dưới đáy vực sâu.

Có điều cũng chính vì điều đó nên ta bắt đầu tự hỏi mình rằng liệu nếu sự kiện vào cái ngày hôm đó không xảy ra, nếu ta của trước kia không ngu xuẩn đến vậy thì bên trên còn sẽ đi xa đến mức nào nữa, đó căn bản là 1 tương lai không thể nào lý tưởng hơn.

Như ngươi đã nói, cha của ngươi rất đặc biệt, đến 1 kẻ được ngài ấy chọn như ngươi còn phải thừa nhận sự đặc biệt đó và cũng chính vì điều đó nên lại càng củng cố thêm sự ăn năn hối lỗi bên trong ta, nó nói với ta rằng kẻ phải chết vào cái đêm đó như ta thì tốt nhất là nên mãi mãi chết dính dưới cái địa ngục này.

Nó nói với ta rằng đây là cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm, có thể nói rằng phần bên trong ta tương đối là yếu đuối, nó đang muốn ta trốn tránh phần trách nhiệm này, đáng tiếc là do bản thân chấp nhận nên nó mới tồn tại được, cũng chính vì điều này nên ta vẫn còn ngồi tại đây.”

“Vậy thì ngươi quyết định ở lại đây sao?”

“Không.”

Lời khẳng định vừa thốt ra thì cái ghế của hắn ta cũng trực tiếp nổ tung, các xiềng xích trước đó cũng tỏa sáng dữ dội nhằm khóa hắn ta lại thêm 1 lần nữa nhưng đến cuối cùng thì chúng cũng chỉ là hàng kém chất lượng được Rice tạo ra lúc mới tập tành trận pháp nên hoàn toàn vô dụng.

“Bản thân ta còn sống tới hiện tại là do Mew đại nhân cho phép, tài năng hơn những kẻ tầm thường khác cũng là vì ngài ấy ban cho, bản thân ta có thể mặc kệ lời cầu khẩn của bất cứ ai nhưng của ngài ấy thì không thể vì ta đến cuối cùng cũng là 1 Aura Guardians chân chính.

Còn ngươi, kẻ được ngài ấy lựa chọn đương nhiên sẽ là kẻ dẫn dắt chúng ta trên con đường xây dựng lại vinh quang năm xưa thêm 1 lần nữa, đây là sự lựa chọn sau cùng của ta, không phải vì ngươi hay vì ta mà là vì tất cả chúng ta và cũng vì ngài ấy.”

“Nhưng đến cuối cùng thì phải xem xem liệu ngươi có phải là kẻ 'tầm thường' không cái đã.”

Nói rồi hắn ta lấy ra 1 cái ná cao su, Riley không biết tên này định làm gì nhưng 1 cái ná cao su ư? Thật sao? Nói thật thì ở cấp độ này, dù có dùng đạn làm bằng cấm thạch dạng nguyên chất đi nữa cũng khó mà làm xước được người của cậu chứ đừng nói là làm ra 1 vết thương nghiêm trọng.

Nhưng “viên đạn” đó đến cuối cùng vẫn được bắn ra, rõ ràng là nó được phủ bởi 1 lượng Aura khá dày nhưng chung quy lại thì vẫn chỉ ngang đó mà thôi, nó quá yếu để Riley né tránh, thậm chí ngay cả lớp khiên được dựng bởi Aura của cậu còn không bị tổn hại quá nhiều nữa là đằng khác.

Có điều “viên đạn” tiếp tục chuyến “hành trình” nhỏ của mình kể cả khi đã trực tiếp va chạm vào khiên Aura của Riley cũng như bị hóa giải hầu hết lực, nó tiếp tục “nhảy nhót” thêm tổng cộng 3 lần nữa khiến cho lớp khiên trực tiếp vỡ vụn hoàn toàn trước sự ngỡ ngàng của cậu.

Tuy đây không phải là 1 kỹ thuật khó làm, nhất là đối với kẻ có bản chất cực kỳ đặc thù như Riley nhưng đến cuối cùng thì 1 kẻ mới thoát khỏi xiềng xích sau 1 khoảng thời gian rất dài như hắn ta lại có thể đi xa được đến cấp độ này thì quả đúng là có chút thú vị thật, có điều nó vẫn là chưa đủ.

Chính vì thế nên đi kèm với đó là 2 phát đạn khác hoàn toàn, Riley có thể dễ dàng đón đỡ lấy chúng thông qua Aura và cậu cũng ngay lập tức nhận ra rằng 2 viên đạn sau này không được đặc thù như “viên” đầu tiên kia, rõ ràng là chúng nhìn giống với thứ gọi là đạn hơn.

Thứ lúc đầu căn bản thì nó tương đối giống với lựu đạn, được cái là vì nó được đổ đầy Aura nên khả năng của nó đương nhiên cũng tương đối khác so với những viên lựu đạn thông thường khác, tổng cộng 4 lần “nhảy” và mỗi lần đầu có lực mạnh hơn hẳn những lần trước.

Tiếc rằng đến cuối cùng thì nó cũng chỉ là 1 ứng dụng Aura vào thực tế tương đối đơn giản mà thôi, chẳng có quá đặc sắc cả, thực sự thì Riley nghĩ nếu cho Darwin đánh có khi nó còn tạo ra những thứ đặc thù hơn, trí tưởng tượng đến cuối cùng vẫn là vũ khí mạnh nhất.

Ngay sau đó thì Riley trực tiếp xuất hiện tới ngay trước mặt đối phương và tung ra 1 cú đấm ngay giữa bụng, cú đấm dễ dàng đấm vỡ khiên Aura cũng như mọi sự bảo hộ mà hắn ta cố gắng trông chờ vào để có thể đảm bảo rằng mạng của mình sẽ toàn vẹn sau cú đấm đó.

Có điều đến cuối cùng thì Riley cũng không có ý định giết hắn ta, nhất là khi Mew đại nhân đã kéo dài cái mạng của hắn ta đến ngang đây nên cậu cũng chẳng có bất cứ lý do gì để giết hắn ta cả, mà thay vì đoán già đoán non ý của ngài ấy thì cậu nên nghĩ cách áp dụng tên này vào thực tế thì hơn.

“Quá yếu, tuy sở hữu lượng Aura tương đối ấn tượng cùng 1 cơ thể tầm khá thông qua cải tạo có chủ ý nhưng đến cuối cùng thì cũng chỉ dừng ở mức độ đó mà thôi, muốn bắt kịp những kẻ chạy đầu đã khó rồi chứ đừng nói đến 10 gia chủ, được cái là khả năng thích ứng khá nhanh đấy.

Tiếc rằng đến cuối cùng thì cũng chỉ có vậy, có vẻ như Tod đã đánh giá sai về ngươi, hoặc ít nhất là ngươi đã để lại 1 chút ấn tượng tương đối sâu cho ông ấy, nhưng suy đi nghĩ lại thì giá trị của ngươi đối với gia tộc hiện tại cũng chẳng nhiều cho lắm.

Hơn cả nhiều 1 thằng điên cũng chỉ tổ làm ta thêm đau đầu thôi nên cứ tiếp tục ngủ tiếp đi, hy vọng rằng lần tiếp theo cả 2 ta gặp nhau thì ngươi có thể cho thấy giá trị của mình, đương nhiên là cho đến khi ngươi phá được phong ấn sơ sài này của ta rồi.”

Gõ kết hợp với ức chế Aura lên toàn bộ mạch đã trực tiếp biến 1 Aura Guardians ở mức tiềm lực cao trở thành 1 kẻ mất đi tất cả mọi thứ kể cả khả năng di chuyển nhưng hắn ta lại không hề nói gì cả, tuy đồng ý là do bị Riley khóa mồm lại nhưng đến cuối cùng thì vẫn là do hắn ta quá yếu.

Dù chưa tung hết toàn bộ khả năng của mình nhưng chừng đó cũng đã đủ để Riley biết đối thủ của mình yếu đến nhường nào, việc tiếp tục chiến đấu là không cần thiết, thay vào đó thì cậu muốn thử thách hắn 1 chút sau rồi mới dùng cũng chưa quá muộn.

Trong 10 ngày, nếu trong 10 ngày mà hắn thành công thoát ra khỏi thế như thế này thì về bản chất, hắn ta đủ khả năng để đi gặp cậu, còn nếu tới tận lúc đó mà vẫn chưa thoát ra được thì nằm ngủ ở dưới này cho tới khi kết thúc cuộc đời này cũng được.

Riley khi rời đi cũng không quên đóng cửa rồi cùng Tod bắt đầu đi lên lại mặt đất, có thể nói ông ta cũng ngay lập tức nhận ra tình hình như chỉ có 1 mình cậu đi ra ngoài, dù sao đây cũng là quyết định của cậu nên ông ta không can thiệp được nhưng hỏi thì đương nhiên vẫn muốn hỏi rồi.

“Hắn ta như thế nào? Đúng hơn là theo cảm quan của ngài thì hắn ta ở cấp độ nào mới đúng.”

“Quá nửa nạc nửa mỡ, mạnh hơn tầm trung 1 chút nhưng muốn tới được xếp hạng cao thì vẫn còn quá thiếu sót kinh nghiệm thực chiến cùng khả năng khống chế Aura, mang ra cũng vậy mà không mang ra cũng vậy, thà để hắn tiếp tục ở trong đó còn hơn là mang ra ngoài.”

“Tức là hắn quá yếu so với chỉ tiêu 'có thể sử dụng' của ngài trong giai đoạn hiện tại đúng không? Mà chắc hẳn ngài cũng không có ý định giam hắn cả đời đâu nhỉ? Dù sao mục đích tới đây lần này của ngài cũng quá rõ ràng rồi, không có gì phải che đậy cả.”

“1 thử thách đến cuối cùng vẫn là 1 chuyện tương đối cần thiết, nếu trong 10 ngày hắn ta đủ khả năng để leo lên ra khỏi đây được thì cũng có nghĩa là hắn ta có giá trị để sử dụng, dù sao đối với những kẻ nửa nạc nửa mỡ như thế này hiện tại cũng tương đối khó dùng.

Còn nữa, ngươi hãy tổ chức 1 cuộc chơi nhỏ liên quan đến khối lập phương này vào ngày mai, ta tin răng sẽ có rất nhiều kẻ muốn kéo chát 1 chút gì đó từ thiên tài như Heinz, đương nhiên ngươi cũng hiểu ý của ta rồi đấy, nhưng không cần phải tới mức giúp đỡ nó 1 cách quá lộ lẫy.”

“1 yêu cầu tương đối khó nhằm đấy nhưng chắc hẳn thằng bé cũng sẽ thông qua mà thôi, dù sao nó cũng rất thông minh, tiếc rằng sự hoạt bát lại bị ngài cướp lấy rồi, nếu ngài cho nó 1 tuổi thơ dễ dàng hơn thì có thể nó đã đi nhanh và xa hơn hiện tại rồi.”

“Còn hơn là để nó bị nhấn chìm bởi những sự kỳ vọng, ta và cô ấy sẽ làm tất cả để giúp tất cả tìm ra con đường phù hợp với chính bản thân cũng như hướng dẫn chúng đi ra những bước đi đúng đắn đầu tiên nhưng đến cuối cùng thì việc đi tới ngang đâu hay trở thành cái gì vẫn phải phụ thuộc vào lòng quyết tâm, sự nỗ lực của chính bản thân chúng nữa.”

“Lão già này không có con nên không hiểu nhưng ngài cũng nên biết rằng trong tất cả đến cuối cùng vẫn có 1 kẻ có dã tâm quá lớn, đừng để nó phát triển quá lớn, không thì đến 1 mức độ nào đó, ngài không bao giờ có thể ra tay với nó được nữa đâu.”

“Không, không, không, ngược lại mới đúng, ta đang nuôi dã tâm của nó, ta muốn xem xem liệu nó sẽ đi được bao xa trên con đường mà bản thân đã lựa chọn, nó chính là thứ ta để lại để kiểm tra xem xem rằng liệu thế hệ sau này có thể ngăn cản 1 thứ như nó hay không?”

“Chà, quả đúng là 1 con quái vật đáng kinh tởm đấy, đến hổ còn không ăn thịt con nhưng kẻ mang tên Riley•Nora này ngay hiện tại đã sẵn sàng nuôi thằng con của mình để nó trở thành kẻ 'phản diện' trong tương lai rồi, nếu vợ ngài biết thì cô ấy sẽ làm như thế nào đây.”

“Hahaha, cô ấy đã sớm biết rồi, chẳng qua là cô ấy chấp nhận con đường này như là 1 sự tất yếu nhưng đương nhiên cái gì cũng có biến số của nó, biết đâu được lỡ như sau này chúng ta tìm ra được cách nào đó thì sao? Biến số chung quy lại vẫn là thứ quá khó để nắm bắt được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.