Dịch: mafia777
***
“Nói ra thì hơi dài dòng, đó là vì...”
Qua sự miêu tả của Lưu Nhạc, Phương Duyên đã hiểu được.
Hắn dở khóc dở cười, bởi vì nữ sinh xin clb tâm lý giúp đỡ lần này, có kinh lịch rất giống Phương Duyên.
Nữ sinh tên là Đinh Tuyết, Pokémon khởi đầu là Sentret.
Mà vấn đề cô ấy gặp phải cũng rất phổ biến, đó chính là Sentret không dám đối chiến, bài xích việc huấn luyện, thậm chí sinh ra tâm lý e ngại đối với chuyện này.
Mắt thấy cuối tuần đã phải bắt đầu khóa huấn luyện chân chính, Đinh Tuyết cũng gấp lắm rồi.
Lấy trạng thái hiện tại của Sentret, đến lúc đó căn bản không tham gia được chương trình học.
“Cậu ấy cũng không có ý định trực tiếp tới tìm giáo viên, mà vì nhân duyên trong lớp của ta cũng không tệ lắm, nên Đinh Tuyết đã tới tìm ta...”
“Không có vấn đề chứ? Ta nhớ là trên poster tuyên truyền của chúng ta có ghi là có thể trợ giúp khuyên giải Pokémon vấn đề về tâm lý...”
“Đương nhiên không thành vấn đề, chuyện này chúng ta có thể giúp.”
Phương Duyên mỉm cười, ủy thác đầu tiên sao có thể không tiếp.
Với lại quá trình trợ giúp bạn học cũng có thể giúp mình gia tăng hiểu biết đối với những loài Pokémon khác, một Huấn Luyện Gia hợp cách, cũng không thể chỉ hiểu mỗi Pokémon của mình.
Eevee trước đó cũng có loại tâm tính giống con Sentret này.
Bởi vì ảnh hướng trái chiều do đặc tính 'Dự đoán nguy hiểm' mang tới, Eevee lúc đó cực kỳ không thích huấn luyện.
Chẳng qua dưới sự thành tâm của Phương Duyên, Eevee đã thành công khắc phục được.
Có điều nguyên nhân Sentret sinh ra loại tâm tính này, chắc chắn không giống Eevee.
Phương Duyên có chút ấn tượng, loại Pokémon Sentret này trời sinh tính rất cảnh giác, thậm chí đạt đến mức độ “Thần kinh nhạy cảm“.
Đối với Sentret hoang dại, việc dựng đứng cái đuôi của mình để quan sát động tĩnh bốn phía đã trở thành thói quen của bọn chúng.
Mà một khi phát hiện dị thường, bọn chúng sẽ lập tức kêu to thông báo cho đồng bạn rút lui.
Từ thói quen này là có thể nhìn ra, Sentret cũng không phải là loại Pokémon hiếu chiến.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Phương Duyên, Lưu Nhạc hài lòng trở về. Mà lúc nghỉ giữa giờ, Phương Duyên cũng nói với Lâm Tĩnh về việc này.
Ngay sau đó, ba người bọn họ bàn tính xong xuôi, hẹn buổi trưa sau khi tan học cùng nhau trợ giúp Đinh Tuyết và Sentret của cô ấy.
...
Giờ học buổi sáng qua đi rất nhanh, đến giữa trưa, Lưu Nhạc dẫn đầu dắt một nữ sinh trông có vẻ nhu nhược đưa tới phòng hoạt động của câu lạc bộ tâm lý.
Phương Duyên, Lâm Tĩnh đầy nhiệt tình ra tiếp đãi Đinh Tuyết, làm cô bé có chút thụ sủng nhược kinh.
“Không cần lo lắng, gặp phải khó khăn thì cứ tới tìm chúng ta là được, cho dù chúng ta không giải quyết được, thì còn có thể xin trợ giúp của thầy quản lý clb tâm lý.” Phương Duyên cười nói.
Trước khi lên lớp 12, Phương Duyên đã ở trong clb tâm lý, công việc chủ yếu là chân chạy, đi theo giúp đỡ chút chút.
Cho nên, đây là lần đầu tiên hắn tự mình giúp đỡ những bạn học khác giải quyết khó khăn, chính là lúc đang nóng lòng muốn thử.
“Cám ơn mọi người.”
Đinh Tuyết nhìn thấy đều là bạn đồng trang lứa, nên mặc dù ban đầu có chút ngượng ngùng, thế nhưng đã rất nhanh thích ứng.
Điểm tốt của bạn đồng trang lứa chính là chỗ này, sau khi làm quen với nhau một chút, là đã không còn cảm giác câu nệ. Chứ nếu để cho Đinh Tuyết trực tiếp đối mặt giáo viên, cô bé chắc chắn sẽ vô cùng khẩn trương.
“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?”
Bởi vì có bạn học khác ở chỗ này, Lưu Nhạc cũng không dám gọi thẳng là lão đại, như vậy nghe quá ngu, cũng quá trẩu, vì vậy lựa chọn xưng hô Phương Duyên là đội trưởng.
“Đúng vậy, đội trưởng, nên làm gì bây giờ?”
Lâm Tĩnh cũng chờ mong, loại chuyện giúp người làm niềm vui này, sao có thể thiếu nàng được.
Phương Duyên đã lường trước, nhìn về phía Đinh Tuyết, nói: “Trước tiên mình hỏi cậu hai vấn đề.”
Đinh Tuyết nhẹ gật đầu.
“Sentret sau khi ấp ra, có trải qua huấn luyện và đối chiến không?”
“Ừm... Không có, bởi vì lúc đó tớ thấy nó tuổi còn nhỏ, vẫn không để cho nó huấn luyện và đối chiến.”
“Cậu ở chung với nó thế nào lúc nghỉ hè?”
“Chăm sóc rất tốt... Sau đó...” Đinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào.
Bởi vì Sentret vừa ra đời quá đáng yêu, cô bé vẫn cứ nuôi Sentret như sủng vật, ăn uống vô lo, không đành lòng nhìn thấy Sentret bị tổn thương, bình thường đều là ôm vào trong ngực vuốt ve như mèo, đừng nói là đối chiến, va chạm mạnh một tí cũng chưa từng có.
Đinh Tuyết vốn dĩ là muốn chờ sau khi khai giảng mới để Sentret và Pokémon của các bạn học khác cùng nhau tiến hành huấn luyện, nhưng có ai biết, lại thành ra thế này... Sai lầm lớn nha.
“Mình nghĩ mình hiểu đại khái rồi.” Phương Duyên nói.
Đây là điển hình của việc quá yêu chiều Pokémon. Nếu như là một loại Pokémon khác thì cũng đỡ, mấu chốt là Sentret cũng giống Eevee, trời sinh tính tình không thích đối chiến.
Lúc vừa ra đời là thời điểm tốt nhất để thay đổi tình tình Pokémon, nhưng Đinh Tuyết vừa vặn bỏ lỡ, điều này cũng dẫn đến tính cách Sentret càng thêm nhát gan sợ người lạ.
“Với lại, mình cũng đã có biện pháp.”
Phương Duyên giảng giải một chút tình huống của Sentret, cũng nói ra lý giải của mình.
“Đối với loại Pokémon e ngại đối chiến thế này, phương pháp tốt nhất chính là tạo dựng lòng tin cho nó, để nó hiểu nó cũng không có yếu như nó tưởng tượng.”
“Tạo dựng lòng tin cho nó?”
“Để nó hiểu rằng nó cũng không yếu?”
“Là sao?”
Ba người Đinh Tuyết, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc cùng nhau đưa ra nghi vấn.
“Chính là như trên mặt chữ đấy, tận hết khả năng để Sentret đối chiến, chẳng qua điểm mấu chốt là nhất định phải để Sentret chiến thắng, chỉ có như vậy, nó mới có thể thích thú việc đối chiến, muốn thay đổi nó, trước tiên phải để tâm tình nó bành trướng đã, hiểu không?”
Nhìn ba người đang nghi hoặc, Phương Duyên nghiêm túc nói.
...
Sân đối chiến công cộng ở Bình thành.
Bốn người đến nơi này.
Sau khi tìm một góc sân, Phương Duyên và Đinh Tuyết đứng đối mặt nhau.
“Ra đi, Sentret.”
Đinh Tuyết hít một hơi thật sâu, thả ra Sentret của mình.
Sentret là một loại Pokémon cỡ nhỏ có thân thể hình bầu dục màu nâu, nhìn qua rất đáng yêu, căn bản không có sức chiến đấu gì.
Đồng dạng, Eevee trên bờ vai Phương Duyên cũng không có tính uy hiếp gì.
“Giao cho em đấy.” Phương Duyên nhẹ gật đầu với Eevee.
Ngay sau đó, Eevee bình thản ung dung nhảy xuống từ bả vai hắn, lộ ra vẻ mặt trào phúng khiêu khích về phía Sentret.
Eevee:? (?ε??)
Eevee:???
Sentret nhướng mày, tức giận nhìn Eevee, con Eevee này, quá đáng ghét.
Thế nhưng bởi vì tính cách, Sentret vẫn không có làm ra cử động gì đặc biệt.
Ngược lại, thân thể có hơi lui lại một chút, có xu thế muốn trốn ra sau lưng Đinh Tuyết.
Lưu Nhạc và Lâm Tĩnh thấy vậy, thầm nhủ, con Sentret này quả thật không được nha!
Eevee đáng yêu đột nhiên lộ ra bộ dáng này, khiến ngay cả bọn họ còn muốn đi đánh Eevee, thế mà con Sentret này vẫn còn có thể nhịn được.
Có điều... Cái thái độ này của Eevee là sao vậy?
Đối mặt ánh mắt khó hiểu của hai người, Phương Duyên không có trả lời, hắn cũng không thể nói, cái mặt này chắc là học từ mấy vai phản diện trong TV đi?
Cứ như vậy...
Eevee vừa trào phúng, vừa tiến tới, không ngừng chọc giận Sentret. Mà dưới sự cổ vũ của Đinh Tuyết, Sentret vẫn không có dự định tới đánh Eevee, trông có vẻ vẫn khiếp nhược.
Phương Duyên nhìn thấy không được rồi, con Sentret này nếu cứ tiếp tục nuôi như vậy, thì sẽ càng ngày càng bài xích đối chiến.
Hắn hạ một mệnh lệnh 'Chớp nhoáng' cho Eevee.
Bỗng nhiên, Eevee phát động công kích về phía Sentret. Cái biến hóa đột ngột này, khiến Sentret giật mình kêu to.
Nó lập tức duỗi ra móng vuốt ngắn ngủn, ngăn cản trước mặt mình, đồng thời sợ hãi nhắm mắt lại.
Tốt một chiêu 'Cào' (Scratch), đây hẳn là chiêu 'Cào' đó nhỉ?
Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc đều nhận ra uy lực của cái chiêu 'Cào' này đúng là...
Lực chiến như vậy, muốn thắng một trận chiến, tỷ lệ là cực kì nhỏ nha.
Cho dù là một con Caterpie cùi mía, đoán chừng cũng có thể dùng 'Phun tơ' (String Shot) nhẹ nhõm đánh bại con Sentret này.
Còn lấy sức chiến đấu của Eevee, thì lại càng dễ dàng.
Thế nhưng một màn không ai ngờ tới lại xuất hiện.
Eevee sau khi đụng vào, Sentret lại không có cảm giác đau đớn gì, mà ngay khi nó cẩn thận mở mắt ra, thì nó lại phát hiện Eevee đã đụng vào móng vuốt nó giơ trước người.
Móng vuốt đâm vào bộ lông màu nâu của Eevee, khiến Eevee lộ ra vẻ mặt thống khổ.
“I vy...”
Eevee thống khổ rên lên một tiếng, sau đó lại gạt ra hai giọt nước mắt, thân thể bỗng nhiên mất thăng bằng, không tự chủ được lảo đảo, sau khi dùng bốn chân giẫm giẫm xuống đất vài cái, thì ngã lăn ra đất, té xỉu.
Sentret mờ mịt.
Sau đó hoài nghi nhìn về móng vuốt của mình.
Mình... Có mạnh như vậy sao?
Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của Eevee quá chân thật, nên Sentret không nghi ngờ gì. Đây nếu mà là Game, thì trên đầu Sentret có khi đã xuất hiện ánh sáng điểm kinh nghiệm +99 rồi.