Buổi trưa trôi qua chậm chạp với lo âu. Rowena vẽ trong đầu không biết bao nhiêu cảnh có thể sẽ xảy ra, nhưng hiện thực là nếu đội quân khác ở vùng kế bên, thì một trong những người của Gilbert đã phải trở lại trước giờ này để thông báo rằng những người Kirkburough đang đào ngũ… trừ phi không họ đã không làm thế.
Tất nhiên, có thể thế lắm. 2 tên đã rời khỏi đây có thể không màng giải cứu đồng đội của mình khỏi cái chết được báo trước mà quyết định tự cứu mình thôi. Hoặc giả nàng đã hiểu sai sự hăng hái lên đường của họ với mơ tưởng. Như thế thì khi anh ta nói chuyện với người của mình là không phải điều nàng đã nói. Cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa họ hoàn toàn là về điều gì khác, những lời của nàng không được nhắc đến vì nó bắt nguồn từ một phụ nữ đang hoảng sợ.
Nàng chắc không tỉnh táo khi nghĩ rằng chỉ một vài lời của mình có thể làm hoang mang một đạo quân… không, nàng không hi vọng làm họ hoang mang, chỉ muốn cho họ thấy họ không liên can gì đến cuộc chiến này và không đáng bị trả giá khi tham gia và tốt hơn là trở về phục vụ đúng lãnh chúa của mình. Không có ích gì cho nàng.
Vì trời vẫn đe dọa đổ mưa nên không thể nói đã tối hay chưa. Thình lình có tiếng động và đó là Gilbert đang gây lạo xạo giữa rừng cây trong niềm phấn kích làm con ngựa tội nghiệp của hắn hét đau đớn lúc dừng lại. Hắn dường như không để ý quân số ở lại đã bị giảm xuống, nhưng có lẽ hắn không định sử dụng chúng. Sau đó, có thêm nhiều người chạy đến cùng hắn, cơ hội hiếm hoi hắn muốn có để qua lọt cổng pháo đài không còn là mối bận tâm.
Hắn không xuống ngựa, chỉ xác định chỗ Rowena rồi giơ tay ra cho nàng. “Ta quyết định sẽ nói đã tìm thấy nàng trên đường đi, không người hộ tống và khi nàng không cho biết ra đi từ đâu, ta buộc phải mang nàng theo. Ta hi vọng chúng sẽ giữ lấy nàng, vì nhiệm vụ ta làm cho nhà vua là cấp bách, không thể bị trì trệ, thậm chí dù có là một tiểu thư thình lình xuất hiện.” Rồi hắn cười toe toét khi hỏi nàng. “Nàng nghĩ sao, chúng sẽ chịu làm ta nhẹ gánh về nàng chứ?”
“Vì chúng có thể bị đuổi hoặc bị phạt nặng cho lỗi để tôi trốn thoát nên tôi không nghi ngờ gì cầu kéo sẽ được thả xuống.”
Nàng nói với một giọng đoan chắc hết sức có thể, như là nàng rất khinh bỉ ý nghĩ đó. Nó có công hiệu vì hắn cười giòn.
‘Đừng khó chịu, Rowena. Nàng chỉ cần chịu đựng nhà giam chỉ vài giờ thôi, rồi sẽ không bao giờ vào đó nữa. Chẳng lẽ nó không đáng cho sự sụp đổ của Fulkhurst, sau những gì hắn đã làm với nàng sao?
Nàng không nên trả lời hắn. Những gì Warrick làm với nàng ngang với những gì Gilbert đã gây ra cho nàng. Một người nàng không thể trách quá nhiều. Người còn lại nàng sẽ trách trọn đời.
‘Nếu ngươi thành công với kế hoạch của mình, Gilbert, ngươi sẽ sớm thấy hình phạt tù của tôi đáng giá cỡ nào.’
Vì hắn nghĩ sẽ nhận câu đối đáp như thế từ nàng nên không thấy bực mình. Không điều gì làm hắn mất hứng lúc này khi gần được tận hưởng hương vị chiến thắng. Nhưng vẻ cáu kỉnh của Rowena không hẳn là giả vờ. Nàng mừng vì gieo mầm nghi ngờ có kết quả, nàng có thể làm hỏng kế hoạch của Gilberrt và làm hắn bị bắt bấp chấp nàng phải gánh chịu hậu quả gì. Nhưng nàng mong một kế hoạch khác của mình cũng có hiệu quả luôn, do đó nàng không phải kết thúc trong tay Warrick như viễn cảnh này. Kế hoạch đó sẽ để nàng lại với Gilbert, nhưng trước khi hắn có thể tìm thấy công dụng mới từ nàng thì nàng sẽ tìm ra cách thoát khỏi hắn cùng những lời đe dọa.
Nhưng phải chờ xem chuyện gì tới đã. Nàng cố nhìn sâu vào rừng trước khi lên đường, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy người của hắn đến báo bị mất quân, thêm 3 lần nàng nhìn lại. Vẫn còn 1 lần nữa. Nhưng tất cả im lặng sau lưng họ.
Rồi cũng đã đến trước cổng của Fulkhurst, và Gilbert nói to tên giả, chức vụ như người đưa tin của Vua Stephen cùng câu chuyện thêu dệt về việc tìm thấy Rowena trên đường đi. Nàng không thèm nghe lại chuyện đó lần thứ 2, cũng không nhìn lên từ nơi đang đứng sau lưng Gilbert, có lẽ vì thế mấy tên bảo vệ không nhận ra nàng. Nàng không cảm thấy giống như đang được giúp đỡ chút nào. Nàng đứng đó, phải làm chuyện bị ép buộc. Nhưng càng ngày nàng càng phẫn nộ với những điều bị bắt buộc.
Nàng nhìn lại phía sau lần cuối, và ở đó… phải chăng là người của Gilbert đang chạy về hướng họ? Và đang chậm dần khi anh ta nhìn thấy họ trước pháo đài chăng? Có phải những hiệp sĩ của Kirkburough đó chờ cho đến khi gần tối mới tiến hành? Họ rất thông minh. Trời tối, Gilbert sẽ không thể đuổi theo. Hắn sẽ ở bên trong pháo đài, chờ quân của mình không bao giờ xuất hiện và đó là nhờ lời thêm thắt của nàng trên danh tiếng hung bạo của Warrick. Nhưng chiến lược đó tốt cho họ lại quá trễ để giúp nàng.
Tên đó đã quay vòng lại cho thấy cùng kết luận. Đã quá trễ để báo hiệu cho Gilbert, nhưng có lẽ anh ta cảm thấy cũng chẳng liên quan gì và có lẽ Gilbert vẫn còn đủ người phục vụ cho mục đích của mình… nhưng không phải cho nàng.
Rowena định nói với Gilbert điều nàng nghi ngờ thì lính canh pháo đài nói vọng xuống.
“Chờ đó. Lãnh chúa của ta sẽ tự đi lấy cô gái đó cho ngươi”
Rowena cau mày tự hỏi họ đang diễn trò gì. Nhưng Gilbert nhìn về hướng bọn lính canh đang nhìn và nguyền rủa. Rồi nàng cũng nghe thấy, âm thanh không thể lầm lẫn của tiếng ngựa đang tiến đến, và nàng nhìn lại mình. Đích thực lão rồng đã trở về. Trong ánh sáng cuối cùng của ngày, đoàn quân không dễ dàng nhận thấy, nhưng nàng không nghi ngờ chính là gã. Gilbert cũng thế.
Hắn vẫn đang chửi rủa dù không đủ lớn cho những tên gác cửa nghe thấy.
‘Chết tiệt, hắn không thể đến Gilly Field và trở về nhanh vậy. Không thể nào!”
“Vậy hắn đã thay đổi ý định”
Giọng nàng làm hắn nhớ đến nàng cũng như lấy lại điềm tĩnh nhanh. “Đừng lo.” Hắn bảo nàng. “Chỉ phải thay đổi kế hoạch thành bao vây thôi. Quân của ta vẫn nhiều hơn hắn, và ta sẽ trở lại ngay trong đêm nay. May mắn là ta chưa kịp đề nghị ngủ lại, và giờ ta phải xin kiếu lên đường ngay.”
Hắn không thể làm những gì đã nói.
“Ngươi định ở lại và chào hỏi hắn ư?” nàng nghi ngờ hỏi.
“Tại sao không? Hắn chưa bao giờ thấy ta đủ gần hoặc khi không có nón giáp.” Gilbert cười khằn. ‘Sẽ có chuyện hài cho hắn vì chắc chắn ta sẽ trở lại cho hắn thấy.’
Đến đó thì Rowena không thể nhịn được. Hoàn toàn không có mục đích nào, ngoài cảm giác sảng khoái khi là người đập tan sự tự tin của hắn. “Tôi không muốn phải nói ra vào lúc này, Gilbert, nhưng hắn ta sẽ nhận ra ngươi. Hắn chỉ biết ngươi là anh kế của tôi chứ không biết d’Ambray. Nhưng dù vậy, ngươi vẫn là người mà hắn muốn giết, vì ngươi là người đã xích hắn vào giường ở Kirkburough. Chuyện hài ư, anh trai, dành cho cả 2.’
“Quái quỷ, nàng nói dối.” gã hét lên. “Ta không thể có hắn trong tay mà không biết gì sao. Và hắn không thể có quân nếu bị xích vào giường.”
Vì lợi ích của mình, Rowena chỉnh sửa sự thật. “Đúng là quân của hắn, nhưng không phải hắn chỉ huy. Chúng đến Kirkburough không phải tìm ngươi, Gilbert, mà là hắn. Và ngay lúc họ cứu hắn thoát, hắn liền tống tôi vào ngục ngay. Hắn định làm tôi phải đau khổ suốt quãng đời còn lại vì những gì đã làm với hắn. Hắn muốn ngươi chết. Ngươi có thể không tin, nhưng có thể tự mình nhận ra hắn nếu ở lại chào hỏi, sẽ không sai đâu.”
‘Đủ rồi.” Hắn gầm gừ khi nắm lấy tay nàng và đẩy nàng xuống ngựa.
“Ngươi làm gì vậy?” Nàng hỏi, rất giận dữ, vì nàng đã biết.
“Bọn trong pháo đài biết đó là nàng. Nếu ta mang nàng theo, chúng sẽ đuổi theo ta. Vậy hãy nói nhiệm vụ của ta rất gấp, không thể đợi được. Và đừng sợ. Yêu cầu đầu tiên của ta khi trở lại là giải thoát nàng.”
Hắn không cho nàng cơ hội trả lời mà phi ngựa đi mất, người của hắn vội theo sau, và vì trời đã tối nên bóng dáng chúng biến mất nhanh chóng. Đoàn quân đang tiến tới cũng chưa thấy dù âm thanh đã lớn dần.
Rowena chợt tự hỏi sao nàng chỉ đứng đó và chờ đợi, thay vào đó nàng có thể dễ dàng trượt xuống đường hào mà không ai nhìn thấy. Nàng có thể trốn dưới cầu kéo khi nó được hạ xuống rồi sau đó sẽ trốn thoát. Như thế, mọi người sẽ cho rằng nàng đã bị đoàn người của Gilbert mang theo, và điều đó dẫn đến một cuộc rượt đuổi với Warrick dẫn đầu. Còn Gilbert đang hướng về đoàn quân của hắn… hay chỗ quân còn lại. Tất nhiên, Warrick không để hắn yên, kể cả những người còn lại. Nhưng nàng đã ngu ngốc vẫn đứng đó khi con ngựa đầu tiên hiện ra từ trong bóng tối rồi dừng lại bên nàng.
Những ngọn đuốc đã được thắp lên bên tường ngoài, dù không cho nhiều ánh sáng nhưng đủ rọi xuống đường hào.Vì thế sau cùng nàng cũng có thể nhìn thấy mình từ trên mặt nước. Điều đó làm nàng muốn bật cười, nhưng nàng không làm thế vì chính là Warrick đang ngồi trên lưng ngựa ngó xuống nàng.