Thời gian tịnh tiến, mặc cho tất cả hi vọng dần đi về số không, chỉ sau giờ cầu kinh trưa 1 chút, Rowena kết hôn với lãnh chúa Godwine Lyons của xứ Kirkburough. Không điều gì xảy ra để giải cứu nàng. Trước khi tuyên thệ, với sự ban phước của cha xứ, nàng muốn nghĩ Chúa đã từ chối nàng khi nàng đã bị chuyển từ sự khống chế của người đàn ông này sang người đàn ông khác. Tân lang của nàng, một lão già nhu nhược đã ngủ suốt buổi lễ.
Một bữa tiệc được dọn sẵn kéo dài suốt phần còn lại của ngày. Rowena ngồi bên cạnh chồng, nhìn lão dính chặt với mớ nước soup mà lão bị buộc phải húp vì không còn răng. Nhưng không biết một cách tử tế hay ngoan cố, kể từ khi lão nhận thấy nàng không ăn gì, lão chất thức ăn cao ngất trên đĩa vàng của nàng. Nếu nàng cố nuốt một thứ gì đó thì chắc canh nàng sẽ nôn mửa ngay.
Gilbert đang lên tinh thần rất cao. Anh đã hoàn thành tất cả những gì đã đề ra vì thế không điều gì gây ảnh hưởng cho anh, thậm chí cả sự im lặng của nàng mỗi khi anh nói chuyện với nàng.
Anh ngồi cạnh nàng, ăn với sự thích thú, đổ rượu vào họng với sự khoái trá và khoác lác vô tận về cách anh sẽ đuổi Fulkhurst khỏi lãnh thổ của họ, anh không thể giết lãnh chúa Fulkhurst bây giờ, nhưng đó là điều anh thích làm. Mildred đã nói đúng. Gilbert đã không để người của Lyons tham gia đầy đủ trong buổi lễ, thay vào đó là nhiều lời yêu cầu bọn họ rời khỏi pháo đài theo từng tốp 100 người suốt ngày. Đám lính này được đưa đến đồn của Gilbert gia nhập quân đội của anh, và chúng đã nhận lệnh hành quân đến Tures khi ngày mới bắt đầu. Anh đã không chờ cho đến khi anh có nhiều lính hơn. anh muốn Fulkhurst bị bao vây tại Tures trước khi vị lãnh chúa có thể trốn thoát.
Rowena không có chút gì để tâm đến câu chuyện chiến tranh của anh. Nàng căm ghét Gilbert đủ để ước anh không thể giành lại Tures từ tay Fulkhurst, dù cho điều đó có nghĩa nó không bao giờ là của nàng một lần nữa. Nàng không quan tâm nữa. Gilbert cũng hiếu chiến nhiều như Fulkhurst, nàng mong chúng giết chết lẫn nhau.
Khi đến lúc những người phụ nữ dẫn nàng đến phòng tân hôn, Rowena bị bao trùm trong sự khiếp sợ, nàng biết chắc mình đang đổ bệnh. Da nàng trắng nhợt như da lão chồng, và mắt nàng nhức nhối do cố kìm nước mắt suốt ngày.
Theo phong tục cưới hỏi, nàng nghe thấy những lời giễu cợt dâm ô hoặc những lời khuyên tục tĩu, nhưng những ánh mắt thương hại là tất cả những gì nàng nhận lấy. Những người phụ nữ làm nhanh công việc chuẩn bị cho nàng rồi rời khỏi phòng. Trên người nàng chỉ còn lại áo lót mỏng. Không ai nhắc nàng phải cởi nó ra cũng như nàng không muốn vậy. Godwine giống như mù, có thể lão không chú ý và vì thế nàng cũng có thứ gì đó còn lại giữa da nàng và lão.
Ngay khi được một mình, nàng mặc vội áo ngủ và cũng vội vàng dập tắt hết đèn cầy chỉ trừ những cây cạnh giường, vì nàng có thể thổi tắt nó mà không phải rời khỏi giường. Sau đó nàng tiến đến chiếc bàn nơi nàng đã thấy đặt sẵn bình rượu cùng 2 chiếc ly, chỉ một ly được đổ đầy. Tuy nhiên, nàng ngần ngừ chạm ly rượu độc. Chất độc chỉ có tác dụng trong vài giờ. Nếu như lão chồng nàng không đến trong vài giờ tới thì sao? Liệu nàng có nên chờ thêm một chút. Lẽ ra nàng nên hỏi Mildred thêm rằng nàng phải chờ bao lâu trước khi chất độc có công hiệu.
Cánh cửa bất thình lình mở toang và Gilbert bước vào ngay lập tức, đôi mắt nham hiểm của anh tập trung vào bàn tay đang cầm li rượu.
"Không, bỏ nó ra", anh ra lệnh cộc lốc, sẵn sàng ngăn cản nàng nếu nàng không để ý anh. Anh mang theo rượu của mình và đặt trên bàn.
"Thật là may mắn, ta đã nghĩ nên nghi ngờ sự ngoan ngoãn của nàng"
"Ta có thể làm gì khác khi ngươi đang giam giữ mẹ ta?"
Quắc mắc nhìn ly rượu, anhg phớt lờ lời nàng nói.
“Nàng tính đầu độc anh ư?"
"Không"
Sự giận dữ của anh càng tăng khi chuyển sang nàng
"Vậy là chính nàng?"
Nàng bật một tiếng cười gần như là cuồng loạn, ước gì nàng có dũng khí. Anh chộp lấy vai nàng và lắc mạnh.
"Trả lời !"
Nàng giũ người khỏi tay anh.
"Nếu ta muốn đầu độc ai thì người đó phải là ngươi", nàng rít lên, thể hiện đủ sự giận dữ cho anh thấy tất cả cảm nhận của nàng vào cái nhìn nàng trao cho anh.
Anh trông bối rối một lúc. Và điều đó cho nàng thấy anh đã thực sự sợ rằng nàng có thể làm huỷ hại bản thân mình. Anh không nhìn nàng khi nói: "Nàng thết đãi quá nhiều cho điều này"
Nàng hiểu anh muốn ám chỉ việc hôn nhân của nàng.
"Ngay khi nàng có con, ta sẽ giải thoát nàng khỏi lão."
“Ý ngươi là sẽ giết lão?"
Anh không trả lời nàng, vì anh để cửa mở, nên họ có thể nghe tiếng ồn ào của đám người đang dẫn chú rể đến.
"Hãy vào giường đợi lão" Anh đẩy nhẹ nàng khi ra mệnh lệnh." Và hãy cư xử thích hợp như một cô dâu"
Rowena quay cuồng xung quanh.
"Ngươi nên đợi lão ở đó, khi hôn nhân này do người sắp đặt" Nàng thì thầm giận dữ. "Lão bị mù, có lẽ sẽ không nhận thấy sự khác biệt đâu"
Gilbert cười nhăn nhở.
"Ta hài lòng khi thấy nàng vẫn còn đó ính cách như ta luôn nhớ. Thật vậy, ta đã khôn ngoan khi không tin nàng, nên ta sẽ mang những cái này đi"
"Những cái này" chính là chai rượu và cái ly đầy rượu đã được dọn sẵn trên bàn. Rowena phải cắn chặt môi để giữ nàng không van xin anh ít nhất cũng để lại cho nàng li rượu. Tuy nhiên, anh sẽ càng kiên quyết mang nó đi nếu anh biết nàng muốn nó nhiều đến thế nào. Đó cũng là sự mất mát đối với nàng.
Với một tiếng nấc khan, Rowena chạy lại chiếc giường và chỉ kịp kéo chăn che người thì tân lang đến, lão được mang đến phòng bởi mấy hiệp sĩ cận vệ, những người vẫn chưa lên đường. Những tiếng cười và lời chọc ghẹo tục tằn của chúng kết thúc khi nhận thấy Rowena trên giường. Và chính Gilbert đã cộc cằn đẩy chúng ra khỏi phòng khi trông thấy những ánh mắt hau háu hướng về nàng. Chưa đầy nửa phút sau, nàng chỉ còn lại một mình với lão chồng.
Lão đã được sửa soạn cho nàng. Lão mặc chiếc áo khoác ngủ màu đen làm da lão càng thêm trắng nhách. Chiếc dây lưng đã bị lỏng trên đường đến phòng ngủ nhưng lão không buồn cột lại, làm chiếc áo tách đôi hoàn toàn khi lão tiến bước đầu tiên. Rowena vột nhắm chặt mắt lại nhưng hình ảnh thân hình lão sẽ không rời khỏi tâm trí nàng. Hai chân thóp lại chỉ còn phần cốt, xương sườn lồi ra, bụng thóp lại và cái vật nhỏ xíu đó ở giữa chân lão. Nàng đã nghe thấy nó được gọi bằng nhiều thứ, tất cả biểu thị nhiều loại vũ khí khủng khiếp, nhưng đó không là vũ khí để tấn công sự sợ hãi vào nàng.
Nàng suýt bật cười, nhưng nàng cũng gần như rơi lệ. Nàng bắt đầu cầu nguyện trong im lặng rằng nàng sẽ chịu đựng được nó, rằng nó sẽ qua nhanh, rằng nàng sẽ không hoá điên khi lão làm xong với nàng.
"Nàng đâu rồi, người đẹp của ta?" Lão hỏi một cách cáu kỉnh. " ta quá già để chơi trò đi săn"
“Ở đây, thưa ngài.”
Vì lão vẫn cứ liếc mắt sang bên trái nên nàng biết lão không nghe tiếng nàng nói, nàng phải gần như hét to để lập lại. Khi đó lão mới bắt đầu hướng về phía nàng, loạng choạng bước lên những bậc thang để tới giường.
"Đâu rồi? Đâu rồi? Nàng đợi điều gì?" Lão hỏi với cùng tông giọng cáu gắt sau khi đứng được trên bậc thang trên cùng, nhưng lão không cố đi vào giường.
“Well? Well? What do you wait for?” he demanded in that same peevish tone, standing there on the top step, but making no effort to get into the bed.
“Nàng không thấy chiến binh của ta đòi hỏi phụ tá trước khi nó dựng đứng được trước sự quan tâm dành cho nàng sao? Đến đây và chơi với nó nào, phu nhân"
Vật chút xíu đó được xem như là chiến binh sao? Rowena tạo một âm thanh từ chối trong cổ họng đủ để lão không nghe thấy. Lão đang cười khoái trá với chính mình, mắt lão không hướng vào nàng, mà nhìn chòng chọc vào phía bên kia giường với sự mê mẩn.
"Ta sẽ không coi đó là điều hư hỏng khi nàng hôn nó đâu, người đẹp của ta", lão vẫn cười khùng khục khi gợi ý.
Tay nàng vội bay đến miệng khi suy nghĩ của lão làm nàng muốn ói, ống mật đã dâng đến cổ họng nàng. Nàng phải công khai nuốt nó xuống. Nếu lão có thể trông thấy biểu hiện của nàng, lão sẽ không thể cười. Nhưng lão thực sự đã gần như bị mù cũng như bị điếc. Và nàng sẽ thực sự giết Gilbert vì điều này.
Her hand flew to her mouth as the mere thought made her gag, the bile rising to her throat. Just barely she swallowed it back down. If he could have seen her expression, he would not be laughing. But he really was near blind as well as deaf. And she really was going to kill Gilbert for this.
“Đâu rồi? Đâu rồil?” Lão lại hỏi. Mắt lão bắt đầu điều tiết khắp giường, trong khi vẫn đứng yên tại chỗ, lão không thể tìm thấy nàng trên đó."
"Nàng đâu rồi, cô bé ngốc nghếch? Muốn ta phải gọi người của ta John để tìm nàng à? Nàng sẽ sớm được gặp anh thôi. Nếu ta không làm nàng có thai trong 1 tháng, ta sẽ mang nàng đến với John để thực hiện nó. Ta đã quá già để hoàn thành nó lần nữa, nên nàng là người cuối cùng, và ta sẽ có một đứa con trai từ nàng bằng mọi giá. Nàng muốn nói gì không?
Liệu lão có đang cố tình làm nàng sốc? Hay nàng có nghe đúng hết những lời lão nói?
“Thưa ngài, những gì ta nói là ngài giống như một gã tuyệt vọng. Tôi có hiểu đúng ý ngài không? Ngài sẽ trao ta cho John để ta có thai nếu như ngài không thể ư?
"Đúng vậy, ta sẽ làm hế. Ta rất yêu mến John. Ta không ngại nhận con trai nó là con trai ta. Điều đó còn tốt hơn là để em trai ta có những gì thuộc về ta, anh là người đàn ông mà ta khinh ghét hơn bất cứ ai"
"Tại sao ngài không nhận John là con ngài?"
"Đừng có ngu ngốc thế, cô gái. Không ai tin anh là con ta. Nhưng họ sẽ không nghi ngờ con nàng là của ta."
Liệu sẽ không sao? Người đàn ông này còn tệ hơn nàng nghĩ. Nàng là vợ lão, nhưng lão có ý làm mọi cách cho nàng có thai giống như bò và heo nhà lão. Nếu lão không thấy cách này hiệu quả, lão sẽ tìm cách khác, ép người khác phải làm nó. Gilbert sẽ không phản đối, nàng nhận ra, vì anh cũng muốn có cùng mục đích, một đứa bé.
Lạy chúa, nàng phải hoàn tất điều này sao? Lão quá yếu và còi cọc, nàng biết nàng có thể chống lại lão chỉ với một nửa sức, nhưng điều gì sẽ xảy đến với mẹ nàng đây? Lão đã là chồng nàng, một người chồng rất quyền lực. Cuộc đời nàng bây giờ là của chính nàng bởi sự quyết định của một mình lão, vì nếu lão đã chọn nó, không ai chỉ trích lão.
"Ta đã tạo một cuộc thương lượng tồi tệ à?" Giọng lão lên cao với khả năng đó. "Đến đây và sẵn sàng cho ta, phu nhân, và thực hiện nó ngay"
"Đó là một yêu cầu trực tiếp không được từ chối, nhưng Rowena tin chắc mình sẽ ngất xỉu nếu chạm vào lão.
“Tôi không thể", nàng nói đủ to đển kh6ong phải lập lại. "Nếu ngài muốn lấy ta, hãy làm. Ta sẽ không giúp ngài."
Gương mặt lão chuyển sang màu đỏ giận dữ, nàng chắc không ai trong số 10 người vợ trước dám từ chối lão. Liệu lão sẽ đánh nàng vì đã làm điều đó? Nhưng cũng rõ ràng lão không đủ mạnh để tự mình đánh nàng.
“Nàng, nàng"
Lão không thể nói nhiều hơn. Đôi mắt lão như vọt khỏi đầu, màu sắc trên người lão thẫm lại. Lão lắc lư trên bậc thang, một tay đè chặt trên ngực, nàng nghĩ xương sườn lão có thể bị bẹp dúm. Nàng tính nói điều gì đó để hoà giải, để làm lão bình tĩnh lại, nhưng trước khi nàng kịp làm, lão đã ngã về phía sau ngay sát bậc thang với không 1 tiếng động.
Nàng toài người về phía góc giường để quan sát rõ phía dưới. Lão không động đậy. Lão nằm đó trong sự bất động bàn tay lão nắm chặt ngực, hai mắt vẫn còn phồng lên. Không hơi thở làm ngực lão chuyển động. Rowena tiếp tục nhìn chăm chăm lão. Đã chết? nàng có thể may mắn thế sao? một tiếng cười nổ bụp trong cổ họng nàng nhưng tiếp theo là một tiếng khóc nhẹ. Gilbert sẽ làm gì ? Đây đâu phải lỗi của nàng? Phải vậy không? Nếu nàng đã không từ chối... Nếu đó là lỗi nàng, nàng sẽ bào chữa vì không cảm thấy mình có tội. Làm sao nàng biết được sự bất tuân nhỏ đó có thể giết chết một người đàn ông?
Nhưng liệu lão đã thực sự chết? Nàng không muốn chạm vào lão để kiểm tra. Thậm chí cho đến giờ ý nghĩ chạm vào lão cũng làm ghê tởm. Nhưng phải có ai để làm điều đó. Nàng nhảy khỏi giường và chạy ra khỏi cửa rồi sau đó đâm sầm vào tay của Gilbert.
"Đúng như ta đã nghĩ", anh nói với bằng giọng không hài lòng. "Nàng sẽ tìm cách chạy khỏi mà. Nhưng sẽ không có điều gì làm được cả. Nàng hãy trở lại nơi đó và"
"Lão chết rồi, Gilbert" nàng thốt ra. 2 bàn tay anh siết chặt cánh tay nàng một cách đau đớn trước khi thả một bên tay và kéo nàng trở lại phòng ngủ. anh đi thẳng đến lão già và ngả đầu trên ngực lão. Khi anh nhìn lên nàng, gương mặt anh tối lại vì giận dữ.
"Nàng đã làm thế nào?"
Nàng lùi lại khỏi luồng hơi của sự buộc tội.
"Không, ta không chạm vào lão, chỉ còn rượu của ngươi trong phòng, nhưng lão cũng không uống. Lão thậm chí chưa lên giường. Lão ôm chặt ngực và ngã khỏi bậc thang của giường"
Gilbert nhìn lại chồng nàng và buộc phải tin nàng. Anh kéo cái áo choàng đen che phủ thân thể lãnh chúa Godwine trước khi đứng dậy đối mặt với nàng.
"Sau một lúc suy nghĩ, anh nói "Đừng rời khỏi phòng này, cũng đừng cho ai vào phòng."
"Ngươi sẽ làm gì?
"Tìm cho nàng một người thay thế phù hợp. Tình thế cấp bách vì nàng phải có thai từ đêm nay. Đáng chết cho mái tóc đen của ta, nếu không ta sẽ làm thế"
Mắt nàng mở rộng trước ý nghĩa của những lời cuối của anh, cũng nhiều như những lời đầu tiên.
"Không ta sẽ không chịu"
"Nàng phải," Anh gằn giọng, "nếu nàng muốn gặp lại mẹ nàng vẫn còn sống"
Bây giờ những gì nàng chỉ suy tính trước đây đã được xác định rõ ràng, nàng tái người, không còn nghi ngờ về tất cả những gì anh muốn. Nhưng vẫn có sự kinh hoàng trong dự định của anh... 1 người thay thế!
Nàng hỏi một cách liều lĩnh " Làm cách nào ngươi có thể che dấu mãi sự dối trá này? Lão đã chết."
"Không ai biết được điều đó cho đến một khoảng thời gian vừa đủ để nàng mang thai. Khi nàng chưa có thai thì vẫn phải ở trong căn phòng này."
"Với xác chết của lão ư?" nàng thở hổn hển và lùi thêm 1 bước.
"Không, ta sẽ giải quyết cái xác này." Anh nói một cách nôn nóng. "Khi thời gian thích hợp đến để chôn anh, ta sẽ tìm một cái xác khác thế vào. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ được chôn cất chính thức trước khi em trai anh biết tin anh chết. Còn nàng phải chắc canh có thai trước khi anh ta đến để đòi thừa kế. Nhưng anh sẽ không có gì cả. Godwine cũng muốn như thế."
Đúng là như thế, nhưng phải chăng điều đó biện hộ cho những gì Gilbert dự định làm? Anh rất tự tin với kế hoạch mới. Mà tại sao không? một lần nữa, anh không làm gì cả, chỉ ngồi đợi trong khi thân thể nàng bị hiến tế trên bệ thờ của sự lừa dối. Và lần này, cuộc sống của mẹ nàng phụ thuộc hoàn toàn vào sự phục tùng của nàng.