Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai lại xông vào đánh nhau, Hạ Thi
Đình và Hàn Tử Nghi đều cố ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước, đột nhiên hai người đều rất ngưỡng mộ cái người không nhìn thấy gì kia - Vương
Lôi, cảm thấy anh chàng đó quả thực vận may hơn những người bình thường
rất nhiều, chỉ ít không phải chứng kiến cảnh tượng bê bết thế này.
Đúng lúc hai con ma nữ kia đang đánh nhau, bất ngờ cái đầu của Đường
Tiểu Uyển quay trở lại, nói với mọi người: "Chúng ta bị người ta bám
theo rồi!".
Hạ Thi Đình lập tức bảo Vương Lôi lái xe nhanh hơn, nói là có người lại muốn cướp.
Vương Lôi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy có ba chiếc xe màu đen đang
đuổi theo phía sau. Vương Lôi lập tức cười gằn rồi nói: "Tôi không tin
trong thành phố này còn có người có xe tốc độ nhanh hơn xe tôi đang lái, xe này của tôi còn chống được cả đạn!".
Quà nhiên Vương Lôi nhấn ga một cái, ba chiếc xe kia bị bỏ lại phía
sau. Hạ Thi Đình thở phào đang chuẩn bị tán dương người nhiều tiền dùng
xe cũng khác nguời, nhưng liền sau đó nghe thấy một tiếng nổ lớn, chiếc
xe bị mất lái, đầm vào lan can. Những lúc quan trọng Vương Lôi vô cùng
bình tĩnh, anh chỉ bằng một chiêu di chuyển điệu nghệ hình chữ D đã cố
định thân xe nói: "Bọn họ có súng, nổ súng rồi, lốp xe không phài loại
chống đạn".
Đường Tiểu Uyển và Ngài Giai thấy tình hình không hay, lập tức bay ra ngoài chuẩn bị xuất chiêu ma nữ hiện thân dọa cho những người kia sợ bỏ chạy, nhưng chỉ lát sau đã thấy quay trở lại. Ngải Giai vẫn đang cầm
nửa cái chân của mình, vừa chui vào cửa xe vừa nói: 'Trong xe nếu không
đã tan tành mất lồi".
Viên đạn kia bay sượt qua thân xe. Nêu không phải là Vương Lôi lần
trước thông minh cho rằng bắt ma cần phải có chiếc xe cao cấp như vậy,
thì lần này mọi người đều mất mạng rồi. Vương Lôi đã không còn nhận rõ
đường, anh nhìn thấy một tòa cao ốc quen quen liền lái xe về hướng đó,
chiếc xe xông thẳng vào bãi đỗ xe của tòa cao ốc kia. Nhìn thấy trong
tòa cao ốc đó vẫn còn sáng đèn, chiếc xe con màu đen không dám xông vào, chắc là sợ nếu quá hung hăng càn quấy sẽ kinh động đến cảnh sát, nên
chỉ dùng lại ở đầu đường chờ đợi.
Vương Lôi chưa từng bị thua thiệt như vậy, ữong tay đối thù có súng,
trong xe anh lại không có AK47, nếu không anh đã lái xe lao vào đánh
nhau rồi. Mọi người còn chưa hoàn hồn, Ngải Giai lại đột nhiên nói to:
"Tôi biết tòa cao ốc này, trước kia tôi từng làm việc ở đây".
Hạ Thi Đình liếc xéo cô ta một cái, đã là lúc nào rồi, bình thường
nghĩ nát óc bắt cô ta khôi phục lại trí nhớ, đánh chết cô ta cũng không
có động tĩnh, thế mà vào lúc sống còn này, cô ta dường như sắp nhớ lại
chuyện đã qua. Những lúc thế này nhớ lại chuyện cũ còn có ý nghĩa gì,
nếu chạy không thoát, lát nữa mình cũng trở thành ma, mấy con ma ngồi
với nhau nói chuyện xưa cũ như những nữ quan đầu bạc trong cung nhà
Đường ngày xưa, quá thảm.
Đang nói thì có mấy người đi ra từ trong tòa cao ốc kia, người đi đầu là một người đàn ông vô cùng nho nhã, dáng cao to, mặc dù đi trong bóng tối nhưng vẫn có thể cảm nhận khí chất khác người ở ông ta. ông ta vừa
đi vừa quay đầu lại nói với những người phía sau, làm động tác tay rất
quyết đoán, giống như đang đưa ra một quyết định gì đó.
Hạ Thi Đình ngần ra nhìn, người đàn ông kia tuy trông không còn ữẻ
nữa, nhưng trên người vẫn toát ra khí chất từng trải, có thể thu hút vô
số ánh mắt của các cô gái.
Đương nhiên cũng không chỉ thu hút ánh mắt của các cô gái, thậm chí
còn khiến ma nữ ngất ngây, Ngải Giai nhìn rất lâu, chỉ vào người đàn ông kia rồi từ từ bay tới. Đường Tiểu Uyển lôi cô lại, đã là lúc nào rồi,
còn định chơi trò tình yêu sét đánh.
Ngải Giai lại lấy hết sức vùng vẫy, gào to: 'Tôi quen anh ấy, tôi
thật sự quen anh ấy, không biết vi sao tôi vừa nhìn thấy anh ấy thì đã
thấy đau lòng, lúc còn sống nhất định rất rất yêu anh ấy".
Một tin động trời như vậy khiến người nào người nấy đều kinh ngạc.
Hàn Tử Nghi vừa nghe những lời này, lại nhìn người đàn ông kia, nhìn
ngược nhìn xuôi vẫn thấy giống loại ngụy quân từ trâu già thích gặm cỏ
non, trong giây lát mọi cảm tình đều tan thành mây khói, đứng bên cạnh
Vương Lôi nói: "Anh có biết không, lão già kia, cái lão đi trước nhất ấy lại là tình nhân của một ma nữ trong nhà chúng ta. ôi chao, người tình
sinh thời của Ngải Giai, tôi thấy lão ta đúng là kẻ hạ lưu vô liêm sỉ,
đúng là dâm đãng quá độ, nhất định là tự cho rằng có tiền thì có thể
chơi gái ở bên ngoài, loại đàn ông này, hừm, đời cha ăn mặn đời con khát nước".
Hàn Tử Nghi còn chưa nói xong, đã thấy Vương Lôi từ từ quay đầu lại,
ánh mắt dù có thể giết chết mười Hàn Tử Nghi. Anh chưa bao giờ có biểu
hiện cường điệu hóa như vậy, nhấn mạnh từng từ với Hàn Tử Nghi: "Cao ốc
này là của nhà tôi, còn lão già đời cha ăn mặn đời con khát nước kia
chính là... bố... tôi".
Hàn Tử Nghi trong chốc lát không kịp thu lại lời nói, không biết đối
mặt với tình huống này thế nào, đành giả vờ không nghe thấy những lời
của Vương Lôi: "Có điều, đôi khi chuyện hai bên cùng tình nguyện cũng
rất khó nói, tuổi tác không phải là trở ngại của tình yêu".
Hạ Thi Đình vừa nghe thấy những lời này, đầu óc cũng trở nên mông
lung. Ngải Giai lại trở thành mẹ hai của Vương Lôi, cô chỉ còn biết nhắc nhở Ngải Giai:
"Cô nghĩ lại đi, nhất định là cô đã mất trí nhớ quá trầm trọng rồi,
mà tuổi thơ của cô còn thiếu cả tình yêu của cha, vừa nhìn thấy người
đàn ông trung niên kiểu như Trần Đạo Minh1-5-' liền nảy sinh tình yêu.
Cô đau lòng khi nhìn thấy người đàn ông kia, không chừng không phải là
vi yêu ông ấy, mà là vi ông ấy nợ cô rất nhiều tiền".
Có điều Hạ Thi Đình nói những lời này nhưng trong lòng cũng không có
cơ sở, nhà Vương Lôi có biết bao nhiêu tiền, sao có thể nợ Ngải Giai
được. Nhưng thế nào cũng không thể để Vương Lôi và Ngải Giai đánh nhau,
trong thời khắc sống còn này sao có thể lôi ân oán tình thù ra như vậy.
Mấy sát thù không biết đã uống nhầm thuốc gì vẫn đang ở bên kia theo
dõi họ, trong xe này sắp đánh lộn lẫn nhau rồi. Cô vỗ vỗ vào trán, nhận
thấy mình chưa bao giờ xui xẻo như bây giờ, bát tự xấu thì sao nào, ông
trời ơi, lẽ nào tôi thực sự nợ ông rất nhiều tiền, cho nên ông mới giày
vò tôi như vậy phải không? Hạ Thi Đình ngẳng đầu hỏi trời.
Vương Lôi sống chết đòi nhìn thấy Ngải Giai - con ma nữ từng có tình
sử với bố mình kia một lát. Hạ Thi Đình bị mè nheo không còn cách nào
đành bảo anh đội mũ lên, che cái trán lại, sau đó dùng bùa hiện thân vỗ
vào mắt anh, như vậy anh có thể nhìn thấy hồn ma trong chốc lát.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Vương Lôi gặp ma, nhưng anh lại có thái độ nghiên cứu vô cùng chăm chú, quan sát rất kĩ Ngải Giai đang bay lên bay xuống trước cửa xe, rất lâu sau mới thở phào một cái rồi nói: "Còn chưa đẹp bằng một nửa Đình Đình nhà tôi, xấu xí như vậy, bố tôi không thể có tình sử gì với cô ta, nhất định là cô ta nhớ nhầm rồi".
Ngải Giai vốn còn vì Vương Lôi là con trai của tình nhân mình mà
nhường anh đôi chút, vừa nghe thấy có đàn ông bình phẩm mình không xinh
đẹp gì ngay trước mặt, tức điên người, ánh mắt lạnh lùng, gần như hóa
thành ác quỷ trong nháy mắt.
Hạ Thi Đình ra sức nháy mắt, nói Ngải Giai thế nào cũng được, nhưng
bảo cô ấy xấu thì đó là hành động không cần mạng sống nữa. Quả nhiên
Ngải Giai cười gằn một tiếng, bất ngờ bật ngược lại lấy đà, bay thẳng
đến mấy chiếc xe con màu đen đang theo dõi kia với tốc độ nhanh như tia
chớp. Đường Tiểu Uyển nhận thấy Ngải Giai giống như bị ma nhập lần
trước, xem ra chi những lúc cô tức giận cực độ mới có thể phát huy tiềm
lực không để người khác biết của mình.
Một lát đã thấy Ngải Giai quay về, người nào người nấy trong xe đều
đang run lên, cả cánh tay của cô nhuốm máu. Mặc dù không có ai nhìn thấy nhóm sát thủ xui xẻo trong những chiếc xe con màu đen kia đã thành ra
thế nào, nhưng nhìn biểu hiện của cô, nhóm sát thủ kia cơ bản đã bị giải quyết như những con rệp con.
Cao thủ, cao thủ gì ở trước mặt Ngải Giai trong lúc nổi cơn tam bành
đều chỉ là rơm rác, rất lâu sau Ngải Giai mới khàn khàn nói: "Lái xe".
Sau đó ngả đầu ra sau ngủ luôn, Vương Lôi cũng không dám nói nhiều,
chiếc xe thùng lốp kia cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đi ngang qua chiếc xe theo dõi. Hàn Tử Nghi vừa ngó nhìn cảnh tượng trong xe liền ngất xỉu luôn.
Sau khi tỉnh dậy anh nhớ lại, đó là một xe salad cà chua vừa được làm xong, từ đó anh cũng không dám nhắc đến bất cứ vấn đề gì về chuyện xấu
đẹp trước mặt Ngải Giai nữa, dù cho Ngải Giai nói Ngô Mạnh Đạt rất đẹp
trai, anh cũng chi có thể gật đầu, bóng đen trong tâm hồn đã được in dấu như vậy đó. về đến ngôi nhà nhỏ kiểu Trung Quốc tọa trên chỗ đất đại
hung kia, mặt Vương Lôi còn dài hơn cả mặt ngựa.
Bất cứ ai nghe thấy bố mình là lão già dâm đãng đều không hài lòng,
nhưng nếu mẹ hai của mình là một ma nữ cao thủ, vậy thì ngoài việc tức
giận ra cũng không còn cách nào khác để có thể xả giận.
Nhưng Ngải Giai liền sau đó lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ chuyện mình giết sạch mấy sát thủ đặc biệt kia, cũng không
nhớ mình đã phát huy tiềm năng hung dữ như thế nào, chỉ ở đó thở ngắn
than dài làm ra vẻ đau buồn. Đối với Vương Lôi cô cũng không biết thế
nào mới phải, chẳng lẽ lại đến trước mặt gọi: "Con trai". Không chừng
Vương Lôi sẽ nổi điên đến mức dùng cái trán như mặt trời nhò kia thiêu
cháy cổ mất.
..
Hạ Thi Đình đành giảng hòa: "Chi bằng anh đi hòi bố anh, rốt cuộc là
chuyện như thế nào, nói không chừng, bố anh thực sự có thể biết nguyên
nhân cái chết của Ngải Giai". Lúc này đây cô thực sự không nỡ lòng nào
bức Vương Lôi.
"Hòi thế nào, chẳng lẽ nói với bố anh, con nhìn thấy người tình trước đây của bố rồi, rất trẻ, có điều là một hồn ma. Năm đó có phải bố thực
sự có quan hệ với cô ta không? Bố anh sẽ tống thẳng anh vào bệnh viện
tâm thần mất".
Hạ Thi Đình cũng cảm thấy đi hỏi chuyện này không biết chừng kết cục
của Vương Lôi sẽ rất thảm. Hàn Tử Nghi vì không chịu nổi sự kích động
Ngải Giai là người tình của một lão già nên một mình ở đó buồn rười
rượi, hình như anh đã đem lòng yêu Ngải Giai. Ngải Giai nghĩ đến đây
cũng có vẻ hơi đắc ý.
Chi có Đường Tiểu Uyển ở đó cầm điều khiển ti vì liên tục đổi kênh,
từ sau khi bổ hỏng một cái ti vì, cô đã trở nên gắn kết với tivi, hễ có
chuyện nghĩ không thông là cô liền vùi đầu vào xem tivi để trốn tránh
hiện thực. Cô đã trở thành một kẻ lười biếng nghiện xem tivi danh bất hư truyền.
Chương trình trên tivi nhàm chán biết bao, có điều sau một bản tin thì cả đám đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Vào ngày mười sáu tháng này ở trung tâm thành phố sẽ trang bày các
báu vật trong ngôi mộ của một xác chết nữ đời nhà Tống vừa khai quật.
Những báu vật sau lần trang bày này sẽ được cất giữ trong viện bảo tàng
quốc gia". Cùng với lời bản tin, ống kính cũng di chuyển theo, chuyện
đáng sợ nhất đã xảy ra.
"Đây là khuôn mặt của thi thể nữ mà máy tính đã khôi phục lại, căn cứ theo tình trạng ngôi mộ, đây là mộ của một thành viên nữ thuộc vương
thất".
Cái đầu kia hiện ra trước ống kính, chính là khuôn mặt của Đường Tiểu Uyển. Hạ Thi Đình quay đầu lại, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt
nhìn Đường Tiểu Uyển, kể cả Ngải Giai cũng không thể không thừa nhận,
thi thể nữ kia nếu không phải là Đường Tiểu Uyển thì chẳng thể là ai
khác được.
Cũng có nghĩa là, Đường Tiểu Uyển cơ bản không phải là đạo cô gì, mà
là một thành viên của vương thất, vậy thì, rốt cục cô quấn lấy Hạ Thi
Đình làm gì?
Đường Tiểu Uyển nhìn màn hình tivi, kinh ngạc hơn bất cứ người nào,
vẻ mặt cô như thể có đánh chết cũng không tin. Bản tin kết thúc, cô tắt
tivi, dè dặt đứng dậy, nói với Hạ Thi Đình: 'Tôi từng nói với cô rồi,
trí nhớ của ma rất kì lạ, họ chỉ có thể nhớ đến một vài chuyện mình muốn nhớ, có một số chuyện lúc sinh thời thực sự có thể quên sạch sành
sanh".
Hạ Thi Đình tức điên lên: "Này, là chị nói chị là đạo cô cuối cùng gì đó của Đường môn, một người thay trời hành đạo, vì dân trừ hại. Nói là
muốn tôi bảo vệ hòa bình thế giới, vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc
đời tiểu tri thức bình lặng lại đơn giản của tôi, dẫn theo một ma nữ em
họ trăm người muốn vạn người mê, ép tôi học đạo thuật, thập từ nhất
sinh, không, trên thực tế là chi có chết mà không có đường sống, đáng
thương cho một cô gái xinh đẹp như tôi mà phải đèo bòng hai gã đàn ông
to xác thế này, không thể hẹn hò, không thể xem tivi, ngoài việc bắt ma
ra còn bị người ta truy sát. Tôi đã đủ tốt với chị rồi, tôi không lấy
tiền thuê phòng, không cần tiền điện nước, không thu phí địa bàn của
chị, còn dạy chị xem tivi, dạy chị dùng mĩ phẩm, nhưng bây giờ chị nói
gì với tôi, chị không nhớ á".
Vương Lôi lao đến ôm lấy Hạ Thi Đình đang kêu gào nhảy xổ vào Đường Tiểu Uyển. Cô đã trở thành một cô gái hoàn toàn sụp đổ.
"Xin lỗi nhé, tôi thực sự không lừa cô, lúc tôi tỉnh dậy thì nhìn
thấy cô, đương nhiên cho rằng cô là kiếp sau của tôi". Đường Tiểu Uyển
nói một cách đáng thương.
Giọng nói của Hạ Thi Đình tưởng như có thể giết người: "Chị tỉnh dậy, trời ơi, ý của chị là trước đó chị cơ bản chưa từng tỉnh dậy".
'Tôi cũng không biết vì sao nữa, dường như là ngủ suốt vậy, đến lúc
mở mắt ra thì tôi đã trở thành ma rồi, mà còn gặp một người giống y hệt
tôi, hơn nữa tôi còn có cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập, còn biết mấy
chiêu đạo thuật, vì thế, tôi liền cho là...".
"Vì thế, chị đã cho là đương nhiên chị là đạo cô cuối cùng của Đường
môn, kiếp sau của chị chính là tôi, chị muốn dạy tôi đạo thuật bảo vệ
hòa bình thế giới, có phải chị đã đọc tiểu thuyết quá nhiều, sao trí
tưởng tượng của chị phong phú vậy? ôi chao, chị không viết tiểu thuyết
thật lãng phí tài năng trời cho, có phải đầu chị đã bị nước ngấm vào
không vậy, đầu của ma nữ cũng có thể bị chập mạch sao? Chị đã hại tôi
thật thảm chị có biết không, chị đền tiền cho tôi, đền công việc cho
tôi, đền nhà cho tôi". Đầu Hạ Thi Đình đã bốc hỏa.
"Dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, cô cũng biết, làm ma
rất vô vị. Nhưng, tôi bảo đảm, em gái Ngải Giai của tôi là thật, trong
trí nhớ của tôi có cô ấy, có vết nhuộm đỏ tự tạo trên trán cô ấy".
Hàn Tử Nghi cũng đứng ra khuyên can: "Được rồi, Hạ Thi Đình, cô ấy ở
cùng với cô bao lâu nay cũng chưa từng hạ độc thù với cô, chi là bổ nát
một cái tivi của cô, dùng mấy lọ nước hoa, coi như không có chuyện gì
nghiêm trọng".
Sát khí của Hạ Thi Đình lại chuyển sang Hàn Tử Nghi. Hàn Tử Nghi vội câm miệng, lúc này mà nói thêm thì thật ngu ngốc.
Vương Lôi bất ngờ lên tiếng: "Đường Tiểu Uyển đã là người đời Tống,
cái mộ kia cũng vừa mới bị khai quật không lâu. Cô ấy đã ngủ mê man
suốt, cũng có nghĩa là có khả năng cô ấy bị người ta phong ấn liên tục,
bây giờ nhất định là phong ấn không còn nên đã được giải thoát, nhung cô ấy vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, đương nhiên thần kinh có chút rối
loạn cũng là chuyện có thể. Đình Đình à, chúng ta hãy bình tĩnh, suy
nghĩ xem làm thế nào nhé!".
Hạ Thi Đình biết mình đã lên thuyền hải tặc, không còn đường quay
đầu, vừa đi lên vừa nói: "Cách gì, anh đi chuẩn bị mấy cái vé, ngày mười sáu đi xem triển lãm, xem xem ma nữ nhà Tống kia rốt cuộc có bao nhiêu
của cải để đền cho tôi". Nói rồi đùng đùng tức giận đi lên trên.
Đường Tiểu Uyển oan ức nhào vào lòng Ngải Giai.
Ngải Giai vừa vỗ về cô vừa nói: "Không phải tôi nói chị, chị lừa Hạ
Thi Đình như vậy cũng thật quá đáng, không hợp với đạo lí làm ma, cô ấy
còn thực sự xem chuyện Đường môn là thật. Chị đừng tùy tiện phá tan lí
tưởng của người khác như vậy!".
'Tôi cũng không cố ý lừa cô ấy, chi là có lúc không giữ được miệng
mình, tôi thích khoác lác vài câu thôi". Đường Tiểu Uyển vẫn ở đó khóc
lóc.
"Khóc, khóc, khóc, làm chuyện sai trái thì chi biết khóc, bây giờ làm thế nào, cô đi dỗ dành bà chằn kia đi!". Hàn Tử Nghi thấy tình hình thế này liền lùi mất.
"Nhưng lúc chị nói về tình hình Đường môn, hình như rất thật mà!". Ngải Giai vẫn không nén được tò mò hòi lại.
"Đó là vì, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm tôi đã đọc mấy cuốn tiểu thuyết, mấy môn phái khí thế kia trong tiểu thuyết đều như vậy".
'Trời ơi, rốt cuộc là chị đã đọc sách của ai mà trúng độc nặng thế".
"Kim Dung! Sao hả? Sao cô trợn tròn mắt vậy?".
Đối với Vương Lôi, chuyện kiếm mấy tấm vé vào cổng xem buổi triển lãm đương nhiên chi là chuyện vặt, rất nhanh anh đã có được vé, tiếp đó chở Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển vẫn đang chiến tranh lạnh chạy thẳng đến trung tâm triển lãm kia. Nghe nói người đến tham quan triển lãm lần này toàn là những người giàu có, cuộc trang bày lần này không dành cho quần chúng, vì bảo vật bên trong là vô giá.
Hạ Thi Đình sau khi nghe được tin vật chôn theo Đường Tiểu Uyển là vô giá, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn một chút. Tuy nói bây giờ đã là tài
sản của quốc gia, nhưng trên danh nghĩa vẫn là đồ vật của Đường
Tiểu
Uyển, tim một ma nữ có tiền như vậy làm bạn, chi cần khi nào đầu óc cô
ấy trở lại bình thường. Cái thoa hình đầu phượng, hay ngọc bội lúc còn
sống của Đường Tiểu Uyển chôn ở xó xinh nào đều là bảo bối cả.
Nhưng chuyện duy nhất khiến Hạ Thi Đình tức giận chính là Đường Tiểu
Uyển cũng giống Ngải Giai, nhìn bề ngoài không biết ngày nào năm nào mới có thể phục hồi trí nhớ.
Đường Tiểu Uyển biết mình đã làm sai, những ngày này đặc biệt đối tốt với Hạ Thi Đình, lúc nào cũng lặng lẽ ép chặt sau lưng Hạ Thi Đình. Hạ
Thi Đình không hề biết cách xin lỗi của ma nữ kì dị như vậy, lúc tắm
luôn có một làn khí lạnh áp sau lưng, cô nghĩ là bàn tay ma kia
của Đường Tiểu Uyển đang để trên da mình, cảm giác này bất kể là ai cũng thấy khó chịu.
Xem ra đi xem triển lãm lần này là cơ hội hòa giải