Lại đi thêm một đoạn đường nữa, qua một chỗ rẽ, Vương Lôi
vui mừng kêu lên: "Nhìn xem, có thây ma". Anh vẫn luôn phiền não chuyện
mình không nhìn thấy ma, nhìn thấy thây ma thân thiết như nhân dân vùng
bị nạn nhìn thấy người thân và quân giải phóng, nhìn dáng vẻ vui mừng
của anh, mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đường Tiểu Uyển nói: "Đừng để ý những thây ma này, ở đây nhiều như
vậy nhất định có người nhà họ Mã thu phục, chúng ta cúi thẩp đầu mà đi,
cẩn thận lại gặp phải hai anh em sinh đôi Long Phụng lần trước".
Đang chuẩn bị chuồn đi, thì Hạ Thi Đình đã nhìn thấy hai đứa trẻ -
người không hi vọng nhìn thấy nhất - đang cầm một thứ hình lưới bắt thây ma. Cái vật hình lưới kia vừa đánh lên người thây ma, thây ma liền cuộn tròn thành một khối, biến thành một quả cầu lửa xanh nho nhỏ, thục mạng chạy tứ tung, còn bọn trẻ thì nhảy lên bám đuổi phía sau. Nêu nhìn thấy cảnh này trong công viên ban ngày, nhất định mọi người sẽ nghĩ rằng hai cục cưng nhỏ đáng yêu kia đang chơi trò đuổi bắt bướm.
Hàn Tử Nghi than thở: "Cũng là trẻ thơ, tại sao người với người lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?".
Trẻ con nhà khác đang bắt bướm, còn trẻ con nhà họ Mã thì phải bắt thây ma, nhưng đều vui vẻ, ngây thơ như nhau.
Long Long đã nhìn thấy Hạ Thi Đình, nó dừng bước, hướng vào trong
bóng tối gọi to: "Mẹ, mẹ, đây chính là cô kém cỏi lần trước nói chuyện
với con".
Cái gi? Cô kém cỏi? Hạ Thi Đình cũng dừng bước, không thể tiếp
tục giả vờ như không nhìn thấy hai tiểu ma vương này. Cô quay đầu lại,
bắt gặp một khuôn mặt trắng xanh gần như trong suốt đang kề sát mình,
quan sát mình từ đầu đến chân. Hạ Thi Đình lùi lại phía sau một bước mới nhìn rõ đó là một người phụ nữ trên dưới ba mươi, ăn mặc rất đẹp, giống như sắp tham dự dạ hội, dáng người thon thả, nụ cười ấm áp.
Một lúc sau Hạ Thi Đình mới hiểu ra, đây chính là mẹ của Long Long và Phụng Phụng, không ngờ cô ta chăm sóc giữ gìn nhan sắc tốt như vậy, xem ra bắt thây ma cũng là một cách làm đẹp hữu hiệu. Hạ Thi Đình mỉm cười
rạng rỡ, chìa tay ra: "Xin chào, tôi là Hạ Thi Đình, là hậu nhân của
Đường môn".
"Đường môn, Đường môn chẳng phải đã diệt môn từ lâu rồi sao? Bây giờ
vẫn có môn đồ sao?". Mẹ Long Long gần như không biết nói chuyện.
"Có chứ, chính là tôi". Những lúc quan trọng Hạ Thi Đình luôn muốn tạo ra chút sĩ diện cho môn phái của mình.
Mẹ Long Long vui mừng kêu lên: 'Tốt quá, tôi là Chu Bảo Bảo, cô gọi
tôi là Bảo Bảo được rồi. Tôi vừa đưa bọn trẻ đến công viên chơi, ngày
thường cứ ép bọn trẻ làm bài tập cũng quá mệt rồi, hôm nay đổi chút khẩu vị đến bắt thây ma, bọn trẻ cũng vui mừng. Đường môn các cô cũng đã cử
người đến, xem ra mấy môn phái lớn đều đã đến **, cô vào trước đi, bên
đó đang họp, lát nữa tôi sẽ tới".
Nói rồi cô ta kéo hãi anh em sinh đôi đang làm mặt xấu bên cạnh đi
chơi thây ma, Hạ Thi Đình chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, họp cái
gì, lẽ nào là tham gia đại hội võ lâm bầu chọn minh chủ hay sao.
Đi vào bên trong càng lúc càng khó, càng lúc càng ồn
Đã là thời đại nào rồi mà đạo sĩ núi Mao vẫn mặc áo dài, vẫn để tóc
dài và không thích gội đầu, chẳng trách ban ngày không dám xuất hiện,
bao nhiêu năm nay cũng không có sự phát triển dài hơi gì, không theo kịp thời đại là phải". Đường Tiểu Uyển đã nghiện bình phẩm.
Quả nhiên nhũng đạo sĩ kia đều ăn mặc khá cổ lỗ, mà tướng mạo cũng
khá trung hậu, mưu sinh không dễ dàng gì! Dáng vẻ như thế đi đóng phim
truyền hình sẽ dễ kiếm tiền hơn.
Đường Tiểu Uyển chi vào một chàng trai thô kệch như cao bồi miền Tây: "Nhận ra rồi, đây là hậu duệ của Trung Húc, người nào người nấy đều để
râu quai nón".
Ngải Giai cản thận quan sát một lát, rồi nói: "Quả thật rất dũng mãnh, trông rất giống Tengger".
Hạ Thi Đình liếc Ngải Giai một cái nói: "Cô còn nói mình có sức hút mê hồn gi, thẳm mĩ quan quái gi,
bây giờ đang thịnh hành kiểu đàn ông thô kệch như Alex, kiểu bạch diện thư sinh đã lỗi thời rồi".
Vương Lôi nghe nói thế liền chăm chú nhìn đại thổ phỉ kia. Trời ơi,
thì ra người đàn ông đẹp trong mắt Đình Đình là dáng vẻ lôi thôi lếch
thếch kia, anh lại bắt đầu vỗ mạnh vào đùi nói: "Không giống mọi người,
có cá tính, tôi thích".
Đang nói thì thấy một làn khói bay lên giữa hồ nước trong công viên,
đám người bắt ma này dồn dập đưa ra mấy chiêu cuối cùng, sau đó cùng
nhau liên thủ phong tỏa ranh giới lại, đuổi ác ma ra ngoài ranh giới,
rồi từ trên cầu đi thẳng đến trung tâm hồ.
Hạ Thi Đình bám sát tiểu đội bắt ma Kha gia đang chạy nhanh nhất,
Ngải Giai lại hòa vào hậu duệ Trung Húc, chi có Hàn Tử Nghi và Vương Lôi không biết chạy theo ai, đành đi theo dòng người.
Một ông lão già sắp chết ngồi trong cái đình ở giữa hồ đang gắng gượng dặn dò một vài lời cuối.
"Hôm nay mọi người đều đã tề tựu đông **?", ông lão lên tiếng.
Một anh chàng giống như thư kí đứng dậy đếm đếm đầu người, sau đó nói: "Còn thừa ra một nhóm, nói là người của Đường gia".
"Được được, Đường gia vẫn còn hậu duệ, vậy thật tốt. Hôm nay ta tìm
mọi người đến là cùng mọi người bàn bạc một chuyện. Mấy ngày nay, những
con ác quỷ kiã đã lật tung thành phố này lên, chính là muốn tìm một thứ
gọi là quả cam, đồ vật này nếu có ai biết là cái gì, thì giao ra đi!
Tiếp tục như vậy, căn cứ vào lực lượng của bất kì phái nào cũng đều
không thể bảo vệ được đồ vật này".
..
"Quả cam?". Hạ Thi Đình nhíu mày, thành phố này đã bị biến ra như vậy thì ra là vì tìm quả cam kia.
Chỉ thấy nhũng người xung quanh đều bắt đầu thảo luận sôi nổi, xem ra trong nhà những nhân sĩ chính nghĩa này đều bị bọn cướp kia càn quét
với các mức độ khác nhau. Bây gìờ tất cả mọi người đều vô cùng hận cái
người có quả cam, ai có thì gìao ra, đùng gìấu mãi nữa, tuy không biết
là cái gì, nhưng mọi người đều phải chịu liên lụy theo.
Có người thắc mắc: "Lão quái Âu Dương, quả cam rốt cuộc là cái gì?".
"Ta cũng không biết, mấy ngày trước nhà ta cũng bị người ta lật tung, chúng còn gí súng vào đầu ta bắt giao quả cam, nếu không phải công phu
bao nhiêu năm nay của ta vẫn tốt thì đã sớm mất mạng rồi, cũng không thể ở đây tham gìa cuộc họp nữa". Thì ra ông gìà kia tên là lão quái Âu
Dương.
Hạ Thi Đình nghe những người đàn ông kia thao thao bất tuyệt, cô cũng không xen vào được, chi khẽ nói với Đường Tiểu Uyển: "Đây đúng là Hoa
Sơn luận kiếm trong tiểu thuyết Kim Dung, bao nhiêu môn phái tập trung
lại thế này, thật phấn khích!".
Đường Tiểu Uyển rất xem thường vẻ phấn khích của cô, nói: "Năm đó môn phái của tôi mà tụ họp phải gọi là biển người, rầm rộ chưa từng thấy,
chứ đâu chỉ quạnh quẽ một nhúm người như thế này".
Ngải Giai đứng bên cạnh tiếp lời: "Được rồi, được rồi, phái đã bị
diệt rồi, môn cũng bị tiệt rồi, bây gìờ người khác đều xem thường chúng
ta, chúng ta vẫn còn ở đây làm gì?".
Hạ Thi Đình cũng hơi xấu hổ, quả thực không có bất cứ người nào coi
họ ra gì, dường như Đường môn của cô chỉ là người ngoài đi dạo, thấy
cảnh náo nhiệt nên đã bị biến ra như vậy thì ra là vì tìm quả cam kia.
Đường Tiểu Uyển nổi giận đùng đùng xông lên, bay đến giữa đám đàn ông gào toáng lên: "Nghe tôi nói, nghe tôi nói! Đường môn chúng tôi mặc dù
cũng không biết tăm tích của quả cam, nhưng tôi tin Đường môn có thể tìm được quả cam trong thời gìan ngắn nhất và còn có thể tiêu diệt đám ác
quỷ kia, duy trì bảo vệ nền hòa bình thế gìới".
Bên cạnh vang lên những tiếng suỵt suỵt, một số người nói: "Lại có
một nữ siêu nhân nữa đến!". "Hậu duệ của hiệp sĩ nhện à!", "ôi, chẳng
trách năm đó Đường môn bị diệt phái!". Hạ Thi Đình, Hàn Tử Nghi sau khi
nghe thấy nhũng lời đó liền cúi thẩp đầu, làm ra vẻ không quen Đường
Tiểu Uyển.
Lão quái Âu Dương giọng sang sảng: "Vị lão tiền bối Đường môn này nói rất đúng, mọi người đều phải có tinh thần như vậy, phải học tập lão
tiền bối của Đường môn, tích cực, có chí tiến thù, có lòng nhiệt tình.
Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, mọi người giải tán nhé! Lúc đi ra đừng quên dọn dẹp công vìên này một chút, những ngày này đã có
không ít đôi tình nhân chết rồi, nếu tiếp tục chết thêm nữa, công viên
sẽ bị san phẳng mất thôi".
Trong nháy mắt Đường Tiểu Uyển đã bị bỏ lại trơ trọi ở gìữa, mọi
người đều tản ra thành từng đoàn, không ai coi những lời của cô ra gì,
chỉ có Long Long và Phụng Phụng tiến lên kéo kéo cô, rồi nói: "Cô à, mẹ
bảo cháu đến hỏi, loại lụa cô may quần áo được mua ở đâu?".
Hạ Thi Đình cảm thấy thật mất mặt, càng xấu hổ với cái nhìn tàn khốc
của mấy anh chàng thuộc tiểu đội bắt ma Kha gia. Ngải Giai đã trốn sang
một bên từ lúc nào.
Lòng tự tôn và tín ngưỡng của Đường Tiểu Uyển đã phải chịu sự tổn
thương nặng nề, lên xe rồi cô vẫn đờ đẫn, mặc dù đám Hạ Thi Đình không
chế gìễu cô, nhung cô lại vô cùng đau khổ vì sự sỉ nhục đối với môn phái của mình. Nỗi đau khổ của một ma nữ là nỗi đau khổ tột cùng, không thể
nói ra, lại cũng không thể đi uống rượu gìải sầu, không thể húc đầu khóc gào, tiếp đó làm ầm lên cuối cùng treo cổ tự vẫn. Cô đành lấy đầu mình
xuống, đặt lên chân, lấy tay vỗ về, giống như vuốt ve mặt người tình.
Hạ Thi Đình và Ngải Giai kiên quyết coi như không nhìn thấy, nhưng
một ma nữ không đầu lại tha thiết ngắm nhìn dáng vẻ của chính mình thực
sự khiến người khác bực mình. Ngải Giai cuối cùng chịu không nổi cái
cách tự than thân trách phận này của Đường Tiểu Uyển, cầm cái đầu đau
buồn kia của Đường Tiểu Uyển ném ra ngoài.