Quả Cam Nhỏ

Chương 1: Chương 1




Editor: Huyền Trang

Beta: Dâu Tây

___________

Ngày 30 tháng 8,

Quả đúng là Tây thành vào giữa hè, mặt trời chói chang, mọi người chờ đợi cơn bão số 7 nhanh chóng lướt qua thành phố. Cơn bão không đem đến thiệt hại cũng như không gây ra ảnh hưởng gì cho thành phố, bởi vậy tất nhiên sẽ không có chuyện nghỉ học.

Bên ngoài nắng gắt như lửa, Tống Chanh Chanh vừa bước ra từ xe taxi, đột nhiên bị hơi nóng ập vào khiến cô cảm thấy khó chịu, một kì nghỉ hè đã qua, thế nhưng chưa kịp điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi đã phải chuẩn bị khai giảng năm học mới, điều này quả thực không khác gì chịu đại hình mà.

Tống Chanh Chanh đi về phía cổng trường, che miệng ngáp một cái, xem như là nghênh đón cuộc sống lớp 11 của cô.

Mới đi được vài bước liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tống Chanh Chanh ngay lập tức chạy đến bổ nhào lên người nọ: “Hoàng Quỳnh Quỳnh, nhớ mình không?”

Không ngờ Tống Chanh Chanh lại bị Hoàng Quỳnh nhẫn tâm đẩy ra, đã thế còn tặng thêm một ánh mắt khinh bỉ: “Trời nóng như thế, đừng có mà dán lên người mình. Còn có... từ hôm nay trở đi, không được gọi mình là Quỳnh Quỳnh, trách không được mấy ngày gần đây mình đều ăn không vô, thì ra là có người gọi như vậy.”

“Chẳng lẽ không phải tại cậu trầm mê nuôi dưỡng ông xã sao?”

“Xí!”

Hoàng Quỳnh xoay người kéo lấy cánh tay của Tống Chanh Chanh, nói:

“Ngày hôm qua mình tham gia rút ngẫu nhiên, rút đến ê ẩm cả ngực, tuy rằng là Lạc Lạc, nhưng thắng ở chỗ quyền trọng cao. Cậu đừng hâm mộ mình, suy cho cùng mình vẫn tương đối thích tổng tài hơn.”

“Ha hả.”

Nói đến chuyện này, Tống Chanh Chanh càng cảm thấy tức, rõ ràng mình đã phải cố gắng ngồi cả buổi trời cũng không mở được Lạc Lạc SSR, vậy mà lại toàn mở ra cái tên dỗi trời dỗi đất dỗi luôn cả không khí - Lý tổng tài.

Ai muốn cái tên mặt than kia chứ!

Nói thật, đối với loại người lạnh lùng như thế, cô không cảm thấy có một chút xíu xìu xiu nào hấp dẫn cả, vẫn là bạn học nam như Lưu Hạo Nhiên khiến cô yêu thích hơn.

Hai đứa bạn thân vừa đùa giỡn vừa đi về phía tòa nhà khối 11, lên lớp 11 lại bị phân lớp một lần nữa.

Ở trước bảng thông báo đã có không ít người vây quanh, Tống Chanh Chanh muốn chen vào trong nhưng không biết phải làm sao, may mắn ở kế bên có một bạn nam tốt bụng thấy vậy bèn nhường đường cho cô đi, lúc này cô mới có thể chen lên phía trước.

Sau khi ngó tới ngó lui danh sách phân ban, Tống Chanh Chanh liền ủ rũ nói: “Ô! Quỳnh Quỳnh yêu dấu ơi! Vậy là tụi mình không được phân vào cùng lớp. Cậu ở ban 9, còn mình lại ở ban 8.”

Các trường học ở phía Nam đều có 12 lớp, thông thường có 7 lớp ban khoa học tự nhiên và 5 lớp ban khoa học xã hội.

Trường cấp 3 trọng điểm của thành phố so với các trường học khác có một vài bất đồng, trường không chia lớp theo ban thực nghiệm và ban phổ thông, mà là sắp xếp dựa trên máy tính. Tuy nhiên trường học vẫn có lớp tăng cường dành cho 50 học sinh thứ hạng thấp nhất sau mỗi lần khảo sát.

Hoàng Quỳnh ngẩng cổ tìm người quen trong lớp của mình: “Đúng là có chút đáng tiếc, nhưng may mà lớp của tụi mình ở cạnh nhau, tan học vẫn có thể tìm nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đi chơi!!”

Xem xong danh sách lớp mình, Hoàng Quỳnh lại tiếp tục nhìn sang danh sách của ban 8 kế bên, mà khi cô vừa nhìn đến cái tên đầu tiên thì đột nhiên kích động túm lấy cánh tay của Tống Chanh Chanh

“Mình nói nè Chanh Chanh! CMN! Cậu được xếp cùng lớp với hotboy của chúng ta, mình ghen tị với cậu quá đi!!”

Tống Chanh Chanh bị phản ứng của Hoàng Quỳnh dọa sợ: “Ý cậu là Phó Dao Xuyên?”

Cái tên này cô đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, trong trường có một tên nổi tiếng là “đóa hoa cao lãnh”, không chỉ có ngoại hình đẹp trai, mà mỗi lần thi cử đều đạt hạng nhất. Chỉ là đối với học bá, học tra [*] Tống Chanh Chanh không tiếp xúc nhiều, hơn nữa người này rất ít khi giao du với bên ngoài, cho nên dù học cùng trường được một năm nhưng cô chưa gặp qua hotboy phiên bản người thật lần nào.

“Đúng vậy! Lúc trước mình có gặp cậu ấy vài lần, thật sự là siêu đẹp trai luôn, hơn nữa mình vẫn luôn thích kiểu người cao lãnh [*] như vậy mà.”

[*] học tra: chỉ người học cho có lệ, điểm thấp.

[*] cao lãnh: cao ngạo + lãnh đạm

Tống Chanh Chanh lười biếng ngáp một cái, tỏ vẻ không quan tâm:

“Điều đó cũng không quan trọng, cậu thích, nhưng đối với loại nam sinh cao lãnh này mình không có hứng thú.”

Hoàng Quỳnh tỏ vẻ khinh thường:

“Được rồi được rồi, tôi biết cô thích loại tiểu thịt tươi hoạt bát tươi sáng như ánh mắt trời, thật là không hiểu nổi, rõ ràng là thiếu nữ ở độ tuổi 17 như hoa như ngọc vậy mà phẩm vị lại như mấy bà cô trung niên.”

“.......”

Tìm được lớp của mình rồi, hai người đùa giỡn từ trong đám đông đi ra ngoài, trong lúc bị xô đẩy thì cánh tay Tống Chanh Chanh không cẩn thận đụng phải một bạn học, bởi vì vội vã muốn ra ngoài, nên cô chỉ nói “Xin lỗi”, đầu cũng không quay lại nhìn người nọ liền bỏ đi mất.

Người nọ đứng ở đó, nhìn danh sách phân lớp của “Ban 8”, vẻ mặt lạnh nhạt, không cảm xúc, mãi đến khi ánh mắt dừng ở hàng cuối cùng trên danh sách.

Đôi mày nhíu chặt, đoạn đối thoại của hai bạn nữ vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.

Vừa rồi hình như người bên cạnh đã kêu cô gái đó là “Cheng Cheng”

(橙橙: dèng dèng: Chanh Chanh)

_______

Đi đến chỗ rẽ ở cửa, Tống Chanh Chanh lưu luyến không rời từ biệt Hoàng Quỳnh, sau đó bước vào lớp của mình.

Bạn học trong lớp đã tới khá đông đủ, cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, nhưng vẫn không thể tìm thấy một gương mặt quen thuộc nào cả.

Thật hoài niệm một thời đùa giỡn điên cuồng cùng nhóm bạn năm lớp 10.

Bởi vì lớp mới vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi, tất cả mọi người đều tùy ý ngồi đâu đó. Tống Chanh Chanh cũng chọn đại một chỗ, bàn thứ tư từ trên xuống cũng là bàn thứ ba từ dưới đếm ngược lên.

Ngồi cùng bàn là một bạn học nữ, nhìn thấy cô bạn cũng đang ngồi lẻ loi, Tống Chanh Chanh sinh ra loại cảm xúc gọi là đồng bệnh tương liên. Người bạn này đeo cặp đít chai dày cộm, khi Tống Chanh Chanh bước tới chỉ gật đầu chào hỏi một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu học từ đơn.

Này bạn ơi, mới ngày đầu tiên khai giảng mà sao lại dốc sức liều mạng như vậy hả?

____________

Tiết đầu tiên là Tiếng Anh, Tống Chanh Chanh cũng lấy quyển sách Tiếng Anh ra, cô chỉ muốn giao lưu tình cảm với nó trước, không ngờ chốc lát sau, bàng quang của cô nhận được lời kêu gọi của thiên nhiên.

Bây giờ cách giờ vào lớp năm phút đồng hồ, đi WC vẫn còn kịp.

Vì thế cô khép sách vở lại, chạy về phía WC.

Khối 11 và khối 12 ở cùng một tòa nhà hình chữ H, ở giữa là hành lang ngăn cách giữa khối 11 và khối 12, đồng thời nó cũng như chuông cảnh báo nhắc nhở học sinh khối 11 mình cách lớp 12 không còn xa nữa.

Chỉ có tòa nhà của khối 10 là độc lập, vì vậy kết cấu tòa nhà của khối 11 và khối 10 khác nhau rất nhiều, vị trí WC nam nữ cũng có điểm khác, nếu lần đầu tiên tới mà không nhìn kỹ thì rất dễ dàng vào nhầm.

Chẳng hạn như Tống Chanh Chanh, vừa đến đã phạm ngay vào sai lầm ngu ngốc này, vì quá gấp nên cô theo thói quen chạy thẳng vào phía bên trái, kết quả sau khi đi vào phát hiện kiểu dáng, bố cục của WC hoàn toàn khác, đã thế còn có rất nhiều bồn cầu dựng đứng.

???

Bất tri bất giác cô mới phát hiện mình chạy sai WC rồi!!! CMN

Hình như mấy nữ chính ngốc bạch trong phim thần tượng, tiểu thuyết ngọt văn thường làm việc ngu ngốc này đúng không?

Cũng may hiện tại trong WC không có ai, cô mới có thể vội vàng vắt chân lên cổ chạy ra, nhưng ai ngờ được chân trước chân sau vừa mới bước ra cửa liền chạm phải một người.

Dưới tác dụng của lực đẩy và phản lực, Tống Chanh Chanh bị va đầu vào khung cửa. Cô nàng đau đớn, xoa xoa cái đầu của mình, giương mắt lên thì nhìn thấy màu trắng toát của chiếc áo thun đồng phục, ánh mắt tiếp tục hướng lên trên, bỗng chốc đã đối diện với ánh mắt của người nọ.

Một giây đó bầu không khí xung quanh dường như ngưng đọng, lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xôn xao, hòa cùng với tiếng ve kêu râm ran. Xung quanh dường như trở nên khô nóng hơn, Tống Chanh Chanh cảm thấy việc hô hấp bỗng dưng gặp khó khăn, giống như có một mũi tên bắn trúng trái tim của mình vậy.

Cơn gió mùa hè dịu dàng thổi tới, mơn man trên làn tóc của cậu. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt màu nâu nhạt, cánh mũi cao thẳng. Mỗi chỗ trên gương mặt dường như được tạo nên từ một người thợ lành nghề, khéo léo.

Mà giờ phút này, cặp mắt thanh lãnh kia, đang nhìn mình với ý vị thâm trường.

CMN! Thật đẹp trai!!!

Tống Chanh Chanh tự cho rằng ánh mắt của mình rất cao, trong nhà có một người anh trai nhan sắc cực phẩm như mấy đại ca đại tỷ trong giới giải trí, hiển nhiên mắt thẩm mĩ của cô sẽ cao hơn.

Nhưng dù vậy, nhan sắc của người nọ vẫn in thật sâu vào trong mắt cô.

Đột nhiên, cô phát hiện bây giờ không phải là lúc để mê trai, bản thân đang đứng trước cửa WC nam, đã thế còn vừa mới từ bên trong chạy ra.

“Thật xin lỗi.”

Nói lời xin lỗi xong, thừa dịp thể diện của mình ở trước mặt soái ca còn chưa có đánh mất, Tống Chanh Chanh cúi đầu nhanh chân chuồn đi, nghiễm nhiên quên mất nhiệm vụ hàng đầu là đi WC.

Bạn học nam bị đâm kia đứng tại chỗ, hơi chau mày lại.

Nữ sinh kia đã chạy xa, bỗng dưng cậu nhớ tới khuôn mặt mà mười mấy phút trước mình vừa mới gặp ở trước bảng thông báo của khối 11.

Lời nói cũng giống như đúc.

Đúng là một con người lỗ mãng.

________

Tống Chanh Chanh quay trở về phòng học, đem cả khuôn mặt chôn ở trong khuỷu tay. Đang chuẩn bị mở WeChat kể cho Hoàng Quỳnh biết chuyện kinh hồn vừa rồi cô gặp ở trong WC nam, thì bên tai bỗng truyền đến âm thanh xôn xao.

Bàn phía trước có hai bạn nữ đang nói chuyện.

“Oa, là Phó Dao Xuyên. Cậu ấy thật sự học cùng lớp với chúng ta kìa!”

“Lúc trước khi xem danh sách phân lớp, mình còn tưởng mình nhìn lầm, vậy mà cậu ấy lại tới lớp khoa văn của chúng ta! Đúng là không thể tưởng tượng được!”

Nghe thấy cái tên đó, đôi tay đang gõ chữ lạch cạch trên bàn phím đột nhiên ngừng lại, cô thật sự rất tò mò về vị được gọi là soái ca ở trong miệng Hoàng Quỳnh rốt cuộc trông như thế nào, vì thế cô cũng giống đám bạn nữ bát quái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Không ngờ rằng, vừa mới nhìn thấy, cô đã cảm thấy hối hận.

Đại não của cô “Phanh” một tiếng, giống như một cái nồi bị nổ tung rồi.

Quả tim bắt đầu nổi trống.

Cô đưa tay ôm ngực, ánh mắt giống như keo dính ruồi, dính lên trên người Phó Dao Xuyên.

Cậu ấy mặc bộ đồng phục màu trắng, vạt áo phiêu phiêu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng.

Thân cao chân dài, eo thon mông hẹp, dáng người như vậy mà lại xuất hiện ở nam sinh 16, 17 có thể nói là hạc trong bầy gà.

Nhìn cậu ấy bước ngang qua người mình, Tống Chanh Chanh cảm thấy hô hấp của mình thật khó khăn, đầu óc trở nên hỗn độn, giống như bị một đống hồ nhão dính lấy. Cô có thể nghe rất rõ nhịp tim dồn dập của mình, cùng với tiếng hít thở thật mạnh.

Nhất kiến chung tình.

Đây là những từ ngữ duy nhất mà cô có thể hình dung cảm giác của bản thân ngay lúc này.

Không đúng, đây đâu phải là “nhất kiến“.

Mặc kệ, dù sao thì cô cũng đã thích cậu nam sinh này.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng vọng lời nói lúc sáng Hoàng Quỳnh nói với mình, thật sự là hào ngôn chí khí.

“Nghe nói cậu ấy ở trường chúng ta nổi tiếng là “đóa hoa cao lãnh”, vô cùng cao lãnh.”

“Xì, nhưng đối với loại nam sinh cao lãnh này mình không có hứng thú, vẫn là thiếu niên ấm áp như mặt trời khiến mình yêu thích hơn.”

Bốp bốp bốp!

Đây là âm thanh tự vả mặt, thanh thúy mà vang dội!

Còn đặc biệt đau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.