Editor: Mỹ Phụng
Beta: Dâu Tây
____________
Phó Dao Xuyên ngồi xuống vị trí cuối cùng, cô mừng thầm vì khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, khi đi học có thể nhìn trộm anh vài lần, lúc tan học chỉ cần anh đi ra ngoài là có thể nhìn thấy cô.
Nhất định khi có cơ hội cô phải bắt chuyện mấy câu mới được.
Tống Chanh Chanh chợt nghĩ đến một điều, lấy nước từ cái bình trong suốt ra đặt ở góc bàn, trong lòng đang tính toán một cuộc chạm mặt hoàn mỹ với cậu.
“Ai đó” chẳng phải có tiền án chạm mặt hào hùng rồi sao.
Chuông vào học rất nhanh vang lên, sau khi tiếng chuông vang lên thì một giáo viên nữ bước vào lớp. Năm hai các giáo viên trong lớp đều thay đổi, hầu như trước đây chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cô giáo mới mặc một chiếc đầm có hoa văn, đi giày trắng, tóc búi chỉnh tề, hơi mập, gương mặt nghiêm nghị, rất giống một người già dặn kinh nghiệm.
Tính cách giáo viên mới này cũng giống như con người cô ấy, nói chuyện ngắn gọn rõ ràng: “Cô tên Lưu Kỳ, là giáo viên dạy môn tiếng Anh hai năm tới của các em, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp mình, các em có thể gọi cô là Judy.”
Giới thiệu xong, cô ấy lấy một viên phấn từ trong hộp ra, bẻ đôi thành hai đoạn, quay lưng viết lên bảng đen bốn chữ JUDY.
Sau đó cô ấy xoay người lại, nói: “Những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau, tất cả các em đều từ lớp mười lên đây, vậy nội quy chắc cũng nắm rõ rồi. Lớp mười một - một năm quan trọng, tiếng Anh là một môn đáng lưu ý trong kỳ thi đại học, rất nhiều trường chuyên lấy điểm tiếng Anh thấp hơn yêu cầu khá nhiều, hai năm này các em nghe lời cô thì điểm thi vào đại học của các em sẽ không dưới 125 điểm.”
Lớp học bắt đầu có những tiếng nói chuyện ồn ào.
Tống Chanh Chanh hít sâu một hơi, nhìn khí thế cô Judy, cô cũng đoán được hai năm tiếp theo mình phải trải qua thê thảm thế nào.
“Bây giờ lớp mình cần tuyển một đại diện tiếng Anh.”
Từ xưa đến nay các giáo viên mới chưa quen với học sinh thường nhìn thành tích để chọn ra đại diện cho lớp.
Judy cũng không ngoại lệ, Judy cúi đầu nhìn quyển sổ nhỏ trên tay, ngón tay lướt đến một chỗ thì ngừng lại.
Cô gọi: “Phó Dao Xuyên.”
Nghe tên cậu vang lên, trong lòng Tống Chanh Chanh khẽ run, không tự giác nhìn trộm về phía sau.
“Có”
Nam sinh giơ tay lên, giọng nói trong trẻo dịu dàng, cậu đã trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của cậu so với những thiếu niên khác trưởng thành hơn rất nhiều.
Giọng nói êm tai quá đi!!!
Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu sáng cả lớp học, những hạt bụi nhỏ bay lất phất trong không khí.
Trên đầu tiếng quạt điện kêu kèn kẹt, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu ồn ào, nhưng Tống Chanh Chanh vẫn cảm thấy lúc này thật yên tĩnh, nếu không sao cô có thể nghe được tiếng tim đang đập thình thịch của mình chứ.
Judy nhìn cậu: “Thật không ngờ lớp chúng ta nhiều nhân tài đến vậy, có một em kỳ thi tiếng Anh nào cũng đạt điểm tối đa. Phó Dao Xuyên, em đảm nhận vai trò đại diện tiếng Anh của lớp nhé.”
Mẹ ơi, thật lợi hại!
Hai mắt Tống Chanh Chanh sáng như sao, xưa nay đối với mấy học bá hay học thần đứng hạng nhất cô đều không sùng bái, nhưng giờ trong lòng đã rung lên liên hồi vì cậu thiếu niên ấy.
Tiếng Anh đạt điểm tối đa so với đạt điểm tối đa trong một môn học thì lợi hại hơn rất nhiều.
________
Không lâu sau đã chính thức nhập học.
Tiết học tiếng anh đầu tiên vẫn giống như năm trước, mọi người nghe bài mẫu rồi lần lượt đọc các từ mới, sau đó đoán nghĩa từ mới, đến khi gần hết tiết sẽ học bài mới.
Tống Chanh Chanh cố gắng hết sức ghi chép, tâm trí cô không còn đặt ở đây nữa rồi. Judy phát âm rất chuẩn, mỗi khi cô ấy lên tiếng, trong đầu cô liền nghĩ đến hình ảnh của Phó Dao Xuyên cùng với giọng nói dịu dàng của cậu.
Giọng nói của cậu rất êm tai, cậu học tiếng Anh tốt như vậy, nhất định nói tiếng Anh cũng vô cùng hay.
Nếu Judy kêu đại diện của lớp đọc bài mới một lần thì thật tốt.
Để cố gắng gần cậu hơn, về sau mỗi lần học môn tiếng Anh cô sẽ chăm chú lắng nghe, từ đơn cũng cố gắng học, biết đâu lại có thể kéo thêm chút cảm tình ở trước mặt cậu.
Bây giờ trong đầu Tống Chanh Chanh còn tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đạt thành tích cao được gọi tên tuyên dương, còn bạn học Phó Dao Xuyên thì ngồi phía dưới dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình.
Cô yêu lớp mười một! Lớp mười một thật tuyệt!
Suy nghĩ của cô vẫn còn hỗn loạn, bỗng dưng bàng quang nhận được tín hiệu, tín hiệu càng lúc càng mãnh liệt hơn, sắp không nhịn nổi nữa.
Tiêu rồi!
Lúc nãy không cẩn thận vào nhầm WC, chính sự chưa kịp giải quyết đã vội chạy về lớp, nhẫn nhịn hết nửa tiết học giờ lại tiếp tục bộc phát.
Đây là một trong ba cái gấp mà đời người không thể nhịn được, dù có chuyện gì cũng không thể nín đến hư thận đúng không?
Chỉ xin đi toilet mà thôi, chắc cô Judy sẽ không cấm cô đâu nhỉ? Tống Chanh Chanh không suy nghĩ nhiều nữa, giơ tay lên gọi:
“Cô ơi!”
Lớp học nhất thời im lặng như tờ, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía cô.
Judy bỏ sách xuống, hai tay chống lên bàn, chớp mắt nói:
“Đã có bạn học này tình nguyện, vậy em trả lời câu hỏi đi”
What?
Đợi một chút, cô... cô... cô... cô đang nói gì vậy?
Trả lời câu hỏi gì?
Em chỉ muốn xin đi toilet thôi mà cô ơi, sao cô nỡ đối xử với em như thế.
Tống Chanh Chanh thấp thỏm lo sợ đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầy khí thế của Judy. Đầu óc cô trống rỗng, vừa rồi ngồi suy nghĩ lung tung, không biết cô Judy nói đến đâu rồi.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét một vòng trên bảng.
Những từ tiếng Anh kia cô đều biết, nhưng mà nếu gộp chung thành một câu thì cô không hề biết. Nhìn còn không hiểu chứ nói gì đến trả lời câu hỏi của Judy.
Judy đã dạy qua rất nhiều học sinh, nhìn Tống Chanh Chanh là biết đi học không chăm chỉ nghe giảng, cô mất hết kiên nhẫn, hắng giọng nghiêm túc nói:
“Please answer my question.” ( Hãy trả lời câu hỏi của tôi.)
Tống Chanh Chanh sao biết trả lời thế nào chứ, trong đầu bây giờ chỉ toàn một đống lộn xộn: “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, cái gì đang xảy ra vậy?” “Cuối cùng là cô hỏi cái gì vậy?” “Xương gò má của cô cao thật.” “Mỡ hơi nhiều thì phải.”
“...”
Cô Judy nghiêng đầu nhìn cô: “What are you doing?” (Bạn đang làm gì vậy?)
Tống Chanh Chanh tưởng rằng cô giáo kêu cô dịch câu này, cô theo bản năng thốt ra:
“I know, nghĩa là Bạn đang làm gì vậy?”
Lớp học chìm trong im lặng vài giây, sau đó một tràng tiếng cười bùng nổ khắp lớp, vài học sinh phản ứng hơi quá thì ôm bụng cười, tay đập thùm thụp lên bàn.
Tống Chanh Chanh không hiểu gì hết, nhưng không dám cười theo mọi người.
Chúa ơi, tôi đang làm gì trên trái đất vậy?
Judy nhắm mắt lại, bình tĩnh 30 giây điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lên tiếng:
“Em ngồi xuống đi, hết giờ học đến phòng làm việc của tôi.”
Màn dạo đầu ngắn ngủi này trôi qua, lớp học lại tiếp tục, chỉ có Tống Chanh Chanh là đứng ngồi không yên.
Mục đích của cô là xin đi toilet mà, kết quả bị bắt được không tập trung, còn bị mời xuống văn phòng lộng lẫy để nghe dạy bảo nữa chứ.
Nhưng mà mọi chuyện dù có như thế nào, cô vẫn muốn đi toilet trước đã.
Lúc nãy mắc phải sai lầm, trong mắt Judy thì Tống Chanh Chanh là đối tượng cần chú ý, cô thấy cô bé kia ngồi trên ghế hết uốn éo sang trái lại uốn éo sang phải, không ngồi yên nổi một phút. Cô nhịn không được nữa, liền từ trên bục đi xuống chỗ Tống Chanh Chanh.
Bàn tay dính phấn của Judy gõ lên bàn.
“Em rốt cuộc muốn gì? Có phải muốn xuống văn phòng ngay bây giờ không?”
“Cô ơi, thật ra là em muốn đi toilet.”
Vừa dứt lời, cả lớp lại lần nữa được trận cười vật vã.
Tống Chanh Chanh nghẹn đến đỏ mặt, ngoan ngoãn nhìn Judy.
Lúc này dù Judy có lạnh nhạt đến mấy thì khóe miệng cũng hơi cong lên, nhưng rất nhanh liền thu lại nụ cười.
Cô xua xua tay:
“Đi đi, đi đi, đi nhanh về nhanh.”
“Cám ơn cô.”
Tống Chanh Chanh cắm đầu chạy như gà con, thẳng một đường chạy đến nhà vệ sinh nữ.
Giải quyết xong chuyện quan trọng của đời người, Tống Chanh Chanh như trút được gánh nặng mà thở phào. Trong mười phút tiếp theo của môn học, mặc kệ Judy nói cô nghe có hiểu hay không hiểu, cô đều ngoan ngoãn ngồi nghe, vô cùng nghiêm túc dùng các loại bút màu đánh dấu, ghi chép lại tỉ mỉ.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Judy đặt phấn xuống, gập sách lại, bước ra ngoài.
Đi đến cửa, cô bỗng dừng lại:
“Bạn học nữ vừa rồi cùng với bạn cùng bàn. Còn có Phó Dao Xuyên với bạn ngồi kế bên, bốn em xuống phòng làm việc của cô một chút.”
Tống Chanh Chanh nghe thấy lập tức đứng lên, chuẩn bị tinh thần bị dạy bảo.
Cô bạn ngồi cùng bàn vô tội nhìn cô:
“Vừa rồi cô kêu cả mình đi hả.”
Tống Chanh Chanh gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”
Bạn ngồi cùng bàn oán trách nói:
“Gì vậy, mình không làm gì trong giờ học, sao kêu cả mình xuống chứ?”
Tống Chanh Chanh cũng không biết tình huống gì đang xảy ra, cô nhịn không được nhìn trộm Phó Dao Xuyên, chỉ thấy cậu cùng với bạn kế bên đứng dậy đi ra khỏi chỗ.
Cậu theo bạn cùng bàn ra ngoài, không đi qua phía cô.
Không có cơ hội để bắt chuyện, Tống Chanh Chanh có vài phần thất vọng.
Nam sinh chân dài nên đi rất nhanh, khi hai nữ sinh chạy đến nơi bọn họ đã chờ ở đó từ lâu.
Tống Chanh Chanh đứng gần Phó Dao Xuyên, ngước mắt có thể thấy được nửa gương mặt của cậu. Gương mặt của cậu tròn, tinh tế và sạch sẽ, giữa lông mày toát ra hơi thở của tuổi trẻ.
Đây mới gọi là tuổi trẻ đây này!!
Judy cầm sách giáo khoa và giáo án của mình để trên bàn làm việc, ngồi xuống mở bảng thành tích trên tay ra, ngẩng đầu nhìn Tống Chanh Chanh:“Em tên gì?”
“Tống Chanh Chanh ạ, Tống trong gỗ quý thời nhà Tống, Chanh trong quả chanh.”
Judy nhìn bảng thành tích trên tay, thấy thành tích xếp cuối cùng của Tống Chanh Chanh.
Không đạt tiêu chuẩn chút nào, mấy kỳ thi cuối kỳ chỉ gần đạt yêu cầu, nhiều bài kiểm tra khác thì không đạt yêu cầu.
“Thành tích tiếng Anh của em như vậy còn không tập trung nghe giảng, em có muốn thi đại học không? Thành tích chỉ có 60 điểm, nếu đổi sang thang 150 thì cũng chỉ được 90 điểm, em muốn ghi danh vào trường đại học nào với 90 điểm?”
Tống Chanh Chanh cúi đầu nhận lỗi, miệng ngoan ngoãn nói:
“Cô ơi, em biết sai rồi. Về sau em không dám nữa.”
“Thôi được, không có lần sau đâu.”
Nhìn Tống Chanh Chanh thành khẩn nhận lỗi, vì cô bé trông rất dễ thương, nên Judy cũng không nỡ mắng.
Cô tiếp tục hỏi tên hai bạn còn lại:
“Thành tích tiếng Anh của bốn em chênh lệch rất nhiều, cho nên cô sẽ đổi lại vị trí của các em. Tất cả là bạn cùng lớp, các em hãy giúp đỡ lẫn nhau, vì tương lai các em đều có thể vào một trường đại học tốt.”
Ồ, đổi vị trí?
Nội tâm Tống Chanh Chanh hơi căng thẳng.
“Tống Chanh Chanh, em ngồi cùng Phó Dao Xuyên. La Quỳnh và Tôn Trí Viễn ngồi chung với nhau. Sau khi tan học nhanh chóng chuyển chỗ, tránh ảnh hưởng đến tiết sau.”
Cạnh đó một giáo viên khác đang dùng ấm đun nước, nước sôi không ngừng bay cuồn cuộn trong không khí.
Tựa như trái tim đang đảo điên lúc này của Tống Chanh Chanh.