Quá Khách

Chương 10: Chương 10




Chương 17

Đây là cái hôn đúng nghĩa đầu tiên giữa hai người.

Tề Hạo không nóng lòng khơi mào lửa tình của cả hai, mà nhẹ nhàng cọ xát trên đôi môi mềm mại của cậu, đụng chạm, rồi sau đó ngậm hai cánh hoa mỏng manh kia, liếm từng chút từng chút một.

Lâm Lạc Ninh run run nhắm mắt lại, cảm thụ đầu lưỡi ấm áp tiến vào khoang miệng, tùy ý đùa bỡn. Mơ màng trầm trầm như đang trong mộng, nhưng cảm giác miệng lưỡi quấn lấy nhau chưa bao giờ chân thật đến thế này.

Nụ hôn dần khiến người ta không thể khống chế được, bàn tay ấm áp xốc vạt áo lên xoa xoa phần eo.

“Chờ, chờ một chút…” Thật không ngờ ban ngày ban mặt người này cũng có thể động dục, Lâm Lạc Ninh lấy lại tinh thần, cuống quít giữ chặt bàn tay không an phận đang di chuyển trên lưng mình.

“Sao?”

“Em bị cảm, anh cũng vừa mới vừa khỏe lại, đừng…” Những lời còn lại bị ép nuốt trở về, Tề Hạo cười cọ cọ chóp mũi cậu. “Anh không sợ, hơn nữa em chưa nghe nhà khoa học Thụy Sĩ nói hay sao, làm tình có thể giúp chữa khỏi cảm cúm…”

“…”

Còn bận nghĩ lý do cự tuyệt, ngón tay anh đã di chuyển đến ngực. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vật nổi lên kia, từng đợt run rẩy như xẹt điện, khuôn mặt nóng bừng lên.

Nụ hôn cực nóng bỏng dừng ở bờ môi cậu, cằm, cổ, cùng với hơi thở quen thuộc của anh. Vành tai đột nhiên bị cắn thật mạnh, để lại dấu răng, thân thể vốn cứng đờ cũng trở nên mềm nhũn.

Ôm nhau nằm ở trên giường, quần áo cởi hết một nửa.

Đã làm được đến bước này, Tề Hạo ngược lại không còn vội vàng như lúc trước, chỉ tinh tế vuốt ve thân thể cậu, thỉnh thoảng để lại trên da thịt một nụ hôn ấm nóng.

Lâm Lạc Ninh gắt gao nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia đang chăm chú nhìn mình, như là nhìn thấu cậu, làm thân thể cậu hơi hơi rung động không thể kiềm chế.

Ngón tay âu yếm chuyển qua giữa hai chân cậu, thứ yếu ớt hơi đứng thẳng rơi vào lòng bàn tay ấm áp. Lâm Lạc Ninh cả người run lên, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng vì mất thể diện.

“Thật đáng yêu…” Người đàn ông thì thầm bên tai cậu.

Ngón tay chậm rãi di chuyển, hơi thở của Lâm Lạc Ninh cũng dần dần dồn dập. Thời khắc lên đỉnh, bàn tay che trên mặt bỗng nhiên bị gạt ra.

“A….” Cậu vừa sợ lại vừa quẫn bách phóng thích trong tay Tề Hạo, thân thể nháy mắt xụi lơ. Nghĩ đến những biểu tình vừa rồi đều thu vào mắt anh, Lâm Lạc Ninh hận không thể vùi cả người vào gối, không đi ra nữa.

“Bộ dáng vừa rồi của em… rất được…” Tề Hạo cười đảo lưỡi miêu tả hình dáng cậu. “Như thế này cũng không nên keo kiệt nữa…”

Nơi bí ẩn nhất bị giữ chặt, như dự báo đã sắp đến lúc xâm nhập. Lâm Lạc Ninh tận lực thả lỏng thân thể, chịu đựng cảm giác bị ngón tay khuếch trương.

Môi ghé vào cùng nhau triền miên không biết bao lâu, hai chân bị tách ra thật lớn. Phân thân cứng rắn nóng như lửa để ở lối vào, cọ cọ hai cái.

“Lạc Ninh…”

Mở mắt ra chống lại đôi mắt gợn sóng tình của Tề Hạo, giây tiếp theo đã bị đâm thủng.

Cơn đau bất thình lình khiến hô hấp bị kìm hãm, cắn môi dưới nắm chặt cánh tay anh. Tề Hạo săn sóc không động nữa, vừa hôn vừa chà xát phân thân mềm nhũn của cậu, chờ cậu chậm rãi thích ứng, thân thể cũng trầm tĩnh lại, mới bắt đầu chậm rãi tách ra.

Đau đớn vẫn tồn tại, không biết có phải bởi vì đã chết lặng hay không, dần dần trở nên không rõ ràng nữa. Nơi bị người đàn ông chạm vào trở nên nóng bỏng, cảm giác bị tiến vào cũng càng ngày càng sâu.

Thân thể đột nhiên tê dại, cảm giác chưa từng có bao giờ khiến cậu run lên. Khóe miệng Tề Hạo cong lên ý cười, tăng thêm ma sát ở nơi đó.

“Tề, Tề Hạo… ” Va chạm không ngừng khiến giọng nói cậu vụn vỡ, khoái cảm ào ào kéo đến, tập trung nơi bụng dưới, trên mặt cũng ửng đỏ vì động tình.

Hai thân thể đẫm mồ hôi kề sát, nụ hôn sâu tựa hồ đoạt đi hơi thở. Thân cận như thế nào cũng đều cảm thấy không đủ, thầm nghĩ muốn cùng đối phương hòa nhập để ngọn lửa hoan ái này bừng lên đến cực điểm.

Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể phát ra, đồng thời dịch thể mình cũng phun trên bụng nam nhân.

Hai người ôm nhau cùng một chỗ, ngay cả tiếng tim đập của ai cũng không rõ, chỉ có thể từ ánh mắt của đối phương mà nhìn thấy sự tồn tại của bản thân. Đôi môi tự nhiên dán lại với nhau, so với những chuyện vừa rồi, dịu dàng thắm thiết như vậy ngược lại càng làm cho Lâm Lạc Ninh xao động. Nếu cuộc sống cứ kéo dài như thế, biết đâu cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ của hạnh phúc?

An tâm chôn mặt trong lòng Tề Hạo, cậu mang theo một nụ cười thản nhiên, mệt mỏi ngủ vùi.

Chương 18

Khi Lâm Lạc Ninh tỉnh lại, đã là buổi chiều, ánh mặt trời chói mắt như sáng sớm, mà nhu hòa hơn.

Trên người sạch sẽ khô mát, hiển nhiên đã được tẩy rửa.

Liên tục vài ngày quá mệt mỏi lại bị cảm, đến ngay cả bị bế đi tắm rửa cũng không cảm thấy gì… Bất quá ra nhiều mồ hôi lại ngủ lâu như thế, cảm giác không khoẻ quả nhiên giảm bớt rất nhiều. Xem ra cái gọi là lời khuyên của chuyên gia, cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ.

Nhẹ nhàng trở mình, mặt đối mặt nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình. Đôi môi thật đẹp, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút. Từng nghe người khác nói, đây là tướng bạc tình, những người như thế muốn lấy được nhiều, lại cho đi rất ít. Không biết anh có như thế hay không?

Tề Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, Lâm Lạc Ninh hoảng sợ chưa kịp phản ứng, lại bị ôm chặt hôn đến nỗi hít thở không thông.

“Dọn đến đây ở đi.” Vừa hôn xong, người đàn ông khẽ vuốt ve đôi môi trơn bóng của cậu, nói như thế.

Cậu sửng sốt một chút, rồi mỉm cười lắc đầu.

Tề Hạo nhíu mày. “Tại sao không? Nơi này rất tiện, đi làm cũng gần… Hơn nữa mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em.”

“Em thích ở căn nhà hiện tại, hơn nữa mỗi ngày anh đều đến ăn cơm, cũng có thể gặp mặt mà…”

“Nhưng không giống…” Tề Hạo nắm chặt tay cậu, đầu ngón tay chạm nhau. “Chỉ ăn cơm, anh sẽ không thỏa mãn…”

Hiểu được ý tứ của anh, mặt Lâm Lạc Ninh mặt bỗng dưng ửng đỏ. “Thỉnh thoảng ngủ lại cũng được…”

“Thật chứ?” Đôi mắt anh lập tức tản mát ánh sáng như thú dữ tìm thấy con mồi, khiến cậu không khỏi rùng mình. “Một tuần bảy ngày được không?”

…Quả nhiên.

Cuộc sống nửa ở chung liên tục hai tuần, cảm thấy không có gì thay đổi. Đều khác biệt duy nhất, là nửa đêm hoặc mỗi buổi sáng khi cậu tỉnh lại, phía sau luôn có người ôm lấy mình, đó là sự ấm áp trước giờ cậu chưa từng có.

Có đôi khi Lâm Lạc Ninh không biết vì sao mà cứ như trong mộng. Thì ra, lơ đãng rồi cũng đi tới bước này.

Buổi sáng lái xe đưa cậu tới nơi làm việc, Tề Hạo luôn để lại một nụ hôn bá đạo rồi mới bằng lòng rời đi, mà thời gian ở nhà buổi tối, cũng rất ngọt ngào.

Có đôi khi không biết vì sao cậu lại cảm thấy hoang mang lo sợ, bởi nghe thấy anh gọi cái tên không phải của mình trong giấc mộng.

Nhưng cậu vẫn chìm đắm trong cuộc sống, sầu lo cũng dần dần tan biến không dấu vết.

Ở phía bắc thành phố này, cái lạnh luôn tới sớm. Lá cây chỉ trong một đêm mà rơi đầy mặt đất, chỉ khẽ nói cũng có thể nhìn thấy khói trắng.

Mặc chiếc áo măng tô mới tinh anh đưa cho, không biết có phải do tâm lý hay không, mà lại cảm thấy ấm áp hơn bình thường rất nhiều. Bất quá kiểu dáng rất đẹp, chất liệu hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.

Món quà đặt trước mặt mà làm thế nào cũng không chịu nhận, hiện tại… Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy, có một số việc không cần phân quá rõ ràng .

Quà tặng không quan trọng giá trị, quan trọng là có đúng tâm ý đối phương hay không.

Vốn nói phải làm một đại tiệc báo đáp anh, nhưng mấy ngày liền tăng ca bận rộn chỉ có thể mua cơm tối bên ngoài. Đến cuối năm, công ty luôn bận rộn hơn so với bình thường, nhưng vấn đề chủ yếu cũng không phải do vậy.

Đồng nghiệp liên tục gặp chuyện phải trì hoãn, khiến tiến độ công việc chậm lại. Mà sếp quản lý không tốt, cũng trở thành tai hoạ ngầm.

“Em không vui thì đừng làm, làm ở cái chỗ mà nhân tài chẳng được trọng dụng gì cả…” Nhìn cậu vất vả như vậy, Tề Hạo tức giận bất bình. “Công ty này căn bản không có tiền đồ, trước kia em tới đó làm chẳng qua cũng vì không tìm được việc ở chỗ khác, phí sức lao động vì họ ba năm, vậy là đủ rồi…”

Cậu biết Tề Hạo nói không phải không có lý, kỳ thật công việc này vốn không phải là kế lâu dài, nhưng tìm công việc mới cũng không dễ dàng như tưởng tượng.

“Làm trợ lý của anh đi, anh mời em.”

“Đừng đùa…” Lâm Lạc Ninh mặt nhăn mày nhíu.

“Anh nói thật đấy…” Biểu tình của anh thật sự nghiêm túc. “Mấy hôm trước anh vừa sa thải trợ lý, chưa tìm được người thích hợp, sao em không đến thử xem?”

Tới Tề thị? Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Có thể vào làm ở công ty lớn như vậy là mơ ước của rất nhiều người, thế nhưng cậu luôn có chút lảng tránh.

Cho dù có đồng ý, cũng vẫn có chút bận tâm, huống chi, bọn họ hiện tại có quan hệ này…

“Đừng lo lắng, chẳng qua là cho chính mình một cơ hội tốt mà thôi.” Tề Hạo như nhìn thấu suy nghĩ cậu, bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Anh sẽ không dùng quyền lực giúp em qua được buổi phỏng vấn, hết thảy đều dựa vào bản thân em, như thế được chưa?”

Lâm Lạc Ninh do dự trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu.

“Nếu em thật sự phỏng vấn thành công, thời gian làm việc chúng ta sẽ là câp trên và cấp dưới…” Nghĩ đến thói quen động dục bừa bãi của người đàn ông trước mặt, Lâm Lạc Ninh nhanh chóng bổ sung một câu.

“Biết rồi… Tổng giám đốc Tề này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cầu xin người khác về làm việc như thế này đâu…” Tề Hạo đẩy cậu ngã lên giường, chớp mắt cười tà. “Nói như vậy… Thừa dịp em còn chưa tới chỗ anh làm, nhất định phải làm đủ mới được…”

Trong sự chăm sóc ngọt ngào, trong lòng cậu vẫn có chút bất an nho nhỏ. Tựa như vứt bỏ hết thảy, cuộc sống của cậu cũng chỉ còn lại người đàn ông này.

Như vậy, khi đánh mất anh, có phải cũng có nghĩa là… cậu sẽ mất đi tất cả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.