Quá Khách

Chương 9: Chương 9




Chương 15

Bên trong truyền ra âm thanh ầm ầm khiến người ta kinh hãi, cửa mở ra, một người đàn ông tóc tai hỗn độn khoác chăn đứng ở nơi đó, miệng còn ngậm một cái nhiệt kế thủy ngân.

Nhìn thấy cậu, đôi mắt mở to lộ vẻ mừng rỡ, rồi nhanh chóng nheo lại, lộ ra vẻ mặt ốm yếu.

“Lạc Ninh…”

Nhìn anh như thế này, Lâm Lạc Ninh không khỏi hoài nghi, chuyện giả bệnh không đi làm này, nhìn thế nào cũng không giống việc mà một người lớn có thể làm ra.

“…Tôi nghe đồng nghiệp của cậu nói cậu bị bệnh, thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ bị cảm thôi, hơi choáng đầu…”

“Ờ…” Lâm Lạc Ninh do dự một chút, đưa hoa quả cho anh,” Tôi về đây, nghỉ ngơi đi.”

“Chờ đã chờ đã!” Tề Hạo kéo ống tay áo cậu, nhìn cậu quay đầu kinh ngạc mới chậm rãi thả lỏng khí lực, cúi đầu. “Tôi, tôi đói bụng…”

“Không phải có người giúp việc đến nấu cơm cho cậu sao?”

“Tôi không cho họ vào.”

Lâm Lạc Ninh dở khóc dở cười nhìn người đàn ông bốc đồng trước mặt, thở dài rồi đi vào.

Chỉ là đã dọn đi mấy tháng, mà lúc này lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Mọi thứ trong nhà đều không thay đổi, chẳng qua dọc đường từ phòng ngủ đến phòng khách rơi vãi vài thứ linh tinh.

Nhìn ánh mắt cậu, Tề Hạo quẫn bách vò cho đầu tóc rối tung, quay mặt sang một bên không lên tiếng.

“Cậu cứ đi nghỉ một chút trước đi, làm xong cơm tôi sẽ gọi cậu.”

Người đàn ông nghe lời gật đầu, tha chăn lết về phòng.

Cháo nấu xong, khi mang vào, Tề Hạo đã tựa vào giường ngủ. Chăn bị anh cuốn thành một đống ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn lãng với những góc cạnh rõ ràng, khi ngủ lại hệt như một đứa trẻ.

Lâm Lạc Ninh bất giác ngây người, đến tận khi môi anh giât giật, nhẹ nhàng lầu bầu. “Lạc Ninh…”

Cậu bỗng nhiên sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

“Lạc Ninh…” Cái tên thốt ra khỏi miệng lúc này, rõ ràng mà trong sáng.

Thân thể cậu cứng đơ, trái tim lại nhảy nhót kịch liệt. Cháo nguội dần, nhưng cậu không nỡ đánh thức anh.

Khóe miệng anh mang theo nụ cười thỏa mãn, làn mi dày bỗng run nhè nhẹ.

Lâm Lạc Ninh giật mình, bỏ cháo xuống, xoay người đi ra ngoài cửa.

Tề Hạo cuống quít đứng lên, nhảy lên giữ chặt cậu. “Sao không nói gì đã bỏ đi?” Nói xong mới phát giác mình diễn hỏng, đành nhếch miệng cười xấu hổ.

“Tề Hạo…” Lâm Lạc Ninh nhắm mắt lại, khuôn mặt mỏi mệt. “Kết thúc rồi.”

“Không, cậu hãy nghe tôi nói…” đối phương vội vàng giải thích.

“Cậu thích giả bộ ngủ cũng được, thích giả bệnh cũng thế, tôi sẽ không đến nữa…” Lâm Lạc Ninh lui lại vài bước, nén cảm giác cay cay nơi xoang mũi. “Vài ngày nữa, tôi sẽ gửi bộ âu phục đến công ty, sau này…”

Những lời còn lại chưa nói ra khỏi miệng, cậu cười khổ lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý gạt cậu…” Tề Hạo nhảy xuống giường, chạy tới chặn trước mặt cậu. “Tôi thật sự đang ngủ, khi cậu mang cháo vào mới tỉnh, làm như vậy chỉ để cậu ở lại…”

“Hơn nữa tôi cũng không giả bệnh, là bị cảm thật mà, chỉ vì cậu ở lại mới làm ra vẻ rất nghiêm trọng…”

“Đừng nói dối nữa…”

Kỳ thật cậu đã sớm hoài nghi. Tề Hạo rất khỏe mạnh, ở cùng lâu năm như vậy mới thấy vài lần, hiện tại thời tiết vừa mới lạnh một chút, sao anh có thể bị cảm ngay được?

“Thật mà…” Anh chậm rãi đến gần, đột nhiên kéo cậu vào trong lòng. Lâm Lạc Ninh vừa định giãy dụa, nhiệt độ tựa trên trán khiến cậu sửng sốt.

“Sao lại nóng thế này…”

“Hôm đó tôi đưa cậu về, lại lái xe về tới dưới lầu nhà cậu. Đứng ở bên ngoài nhìn cửa sổ phòng cậu, đến tận khi tắt đèn mới đi.”

Ngày đó… Anh khoác áo cho mình, lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng trong gió lạnh lâu như vậy.

“Cậu ngốc hay sao!” Trong lòng khó thở, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.

“Tôi cố ý đấy, bởi vì nếu bị bệnh, cậu sẽ không nhẫn tâm phớt lờ tôi…” Trong giọng nói Tề Hạo mang theo chút đắc ý. “Tôi biết cậu không muốn trực tiếp đối mặt tôi, nhưng nhất định sẽ gọi điện thoại đến công ty tôi hỏi thăm, chẳng qua tôi không nghĩ sẽ phải đợi lâu như thế…”

Người đàn ông cọ cọ mặt vào cổ cậu, làn da nóng bỏng dán trên cơ thể cậu.

“Khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, tôi kích động phủ thêm chăn chạy tới, như vậy sẽ có vẻ thật hơn… Nhưng chăn to như vậy, dọc đường đi kéo rơi không ít thứ, kết quả cậu vừa vào đã thấy có gì khác lạ. Vẫn là hành động của tôi không tốt.”

“Tề Hạo… Rốt cuộc cậu có biết bản thân muốn gì không?” Ôm chặt nhau, Lâm Lạc Ninh biết anh không nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của cậu.

“…Anh biết mình đã đi quá xa, đối với bạn thân lâu năm lại nổi lên… dục vọng, không khống chế được. Anh cũng biết em không muốn, cho nên chỉ cần em đừng phớt lờ anh là tốt rồi…”

Trong phòng im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi hai thân thể ôm nhau đều chết lặng.

Cuối cùng, cuối cùng có một thanh âm đánh vỡ không gian yên tĩnh. “Em đồng ý .”

………

Lúc làm đoạn này, mình rất phân vân không biết có nên đổi cách xưng hô hay không (QT thì từ đầu đến cuối đều ta – ngươi”), vì nếu đã ở bên nhau rồi mà vẫn tôi tôi cậu cậu thì hơi bôi bác.

Quyết định đổi cách xưng hô xong thì lại vật vã xem nên để “tôi-em” hay là “anh-em”. Bởi vì “tôi-em” trong đam mỹ nghe lãng mạn hơn, nhưng lại hơi “kịch”. Sau khi hóng hớt kỹ mấy đôi gei mình chơi cùng, mình quyết định để là “anh-em” cho nó thực tế :v

Chương 16

Ôm cậu sửng sốt một chút, rồi mới mạnh bạo bắt lấy vai cậu, gắt gao nhìn bờ môi của cậu, giống như muốn xác nhận lời nói vừa rồi có phải phát ra từ đây hay không.

Bị ánh mắt nóng rực của Tề Hạo nhìn thật lâu, Lâm Lạc Ninh cảm thấy mặt mình đã dần dần biến hồng.

Cảnh sắc trước mặt đột nhiên cấp tốc biến hóa, đến khi cậu lấy lại tinh thần từ trong mê muội, mới phát hiện bản thân bị đẩy đến trên giường, mà anh đang đè lên người cậu, tà ác liếm môi.

“Giờ không được đâu…” Cậu cuống quít quay mặt sang một bên, vươn tay che nụ hôn của anh. Lòng bàn tay bỗng nhiên bị liếm, cậu như bị điện giật mà rút tay lại.

Khuôn mặt tuấn lãng của anh dần dần phóng đại, Lâm Lạc Ninh khẩn trương nhắm hai mắt, nụ hôn trong dự kiến lại chậm chạp không rơi xuống. Vừa định mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy ra, trên gương mặt đã đón một cái hôn nhẹ nhàng, lực đè trên cơ thể cũng dần mất đi.

“Quên đi, anh cũng không muốn hại em bị lây cảm.”

Tề Hạo xoay người vào chăn, ngoan ngoãn nằm, cuối cùng lại không cam lòng nói thêm một câu. “Em phải ở trong này chăm sóc anh.”

Trong lòng ấm áp, Lâm Lạc Ninh mỉm cười chỉnh góc chăn lại cho anh. “Em đi hâm nóng cháo cho anh.”

“Không cần, vừa rồi nóng như vậy, hiện tại ăn là vừa.” Tề Hạo nhận cái bát, khò khè khò khè một hơi uống cạn, thỏa mãn thở dài. “Anh muốn nữa…”

“Anh rốt cuộc bao lâu rồi chưa ăn cơm?”

“Ban đầu còn gọi cơm bên ngoài, sau phát hiện không có em sẽ ăn không ngon, nên ăn lung tung cho đỡ đói…” Tề Hạo chớp chớp mắt, đắc ý cười cười. “Cơ mà khổ nhục kế này dùng được, không phải sao?”

Người đàn ông bụng đói kêu vang ăn hết hai bát cháo, uống thuốc rồi trầm trầm ngủ, không chịu thả tay cậu. Không biết nằm mơ thấy cái gì, lông mày hơi nhăn lại.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên giữa hai lông mày anh, dịu dàng trấn an khiến hơi thở anh dần vững vàng. Lâm Lạc Ninh nhìn anh an tâm ngủ, hai bàn tay nắm chặt nhau nóng rực.

Ngay vừa rồi, cậu cùng người đàn ông này vừa kí kết một hiệp nghị. Không có điều khoản cùng nội dung cụ thể, có chăng chỉ là một cái kết quả.

Bọn họ trở thành bạn giường.

Từ bạn cùng phòng đến bạn bè, lại từ bạn bè đến bạn giường, kế tiếp, cậu cũng không biết nữa.

Vì hiệp nghị này mà hao hết tâm tư thực hiện khổ nhục kế, tính toán những âm mưu vụng về, người kia không tiếc thương tổn thân thể mình, chỉ vì muốn giữ cậu lại, vì muốn cậu ở bên anh.

Tâm tình vội vã lại bất an… cuối cùng là cái gì đây?

Một khắc kia, Lâm Lạc Ninh muốn nói với Tề Hạo, rằng cậu chấp nhận, là vì cậu yêu anh. Nhưng, cậu không thể.

Cậu không muốn dùng lời nói áp đặt nội tâm anh, mê hoặc anh đi trên con đường mình hy vọng. Tình yêu như vậy, là hèn mọn, là giả dối .

Yêu chính là yêu, không cần người khác dẫn lối, chỉ cần nghe theo trái tim mình.

Có lẽ Tề Hạo bây giờ còn chưa hiểu, nhưng chỉ cần ở bên nhau, là sẽ thấy được tương lai.

Cậu sẽ đợi, đợi ngày nào đó anh hiểu ra hết thảy, đợi đến một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra. Đợi ngày nào đó anh thực lòng cười và nói “yêu” cậu.

Cậu mong đợi hạnh phúc ấy, cho dù hết thảy chẳng qua là ảo giác, nhưng cậu vẫn vì một chút cơ hội vô cùng nhỏ nhoi mà cố gắng.

Bọn họ cần nhau, chỉ cần sự ấm áp từ đối phương cũng đã đủ rồi. Bất luận kết cục như thế nào, chỉ cần thời gian “ở bên nhau” này, sẽ chứng minh tất cả.

Nhờ được cậu chăm sóc, không quá vài ngày anh đã hạ sốt, khôi phục thần thái sáng láng. Cuối cùng khi Lâm Lạc Ninh chuẩn bị thu dọn một chút để quay về nhà, cổ họng lại bắt đầu có chút đau đớn, thỉnh thoảng còn ho khan.

“Chắc chắn là bị anh lây bệnh.” Tề Hạo nhìn cậu uống mấy cốc nước vẫn không đỡ, nói ra phán đoán chém đinh chặt sắt.

Lâm Lạc Ninh nhịn cười. “Giờ anh mới biết hay sao? Mỗi ngày ở gần nhau như thế, không lây mới là lạ.”

Ở trong này chăm sóc anh mấy ngày nay, ban đêm đều bị ép ngủ chung giường. Tề Hạo tuy rằng không thực sự hành động, nhưng động chân động tay có thể ăn không ít đậu hũ, mỗi ngày đều phải ôm cậu mới chịu ngủ.

“Cho nên bây giờ đổi lại, để anh chăm sóc em.” Không đợi Lâm Lạc Ninh đáp lại, anh đã cầm lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.

“Anh đang làm gì thế?”

“Xin phép giúp em.”

“Không được…” Cậu bật dậy định đoạt lại điện thoại, lại bị anh giơ lên thật cao. Cậu thấp hơn anh mấy cm, khó lại càng thêm khó.

“Xin chào, tôi là bạn của Lâm Lạc Ninh… Phải, hôm nay cậu ấy không được khỏe, cho nên không thể đi làm… Vâng, cám ơn anh.”

Chấm dứt cuộc trò chuyện, Tề Hạo khoa trương lắc lắc di động trước mặt cậu, chớp chớp mắt. “Xong.”

Lâm Lạc Ninh vừa tức giận vừa buồn cười. “Em không sao mà, chẳng qua vừa có dấu hiệu bị cảm thôi, uống thuốc là được rồi…”

“Chúng ta đều bệnh nặng như vậy, không nghỉ ngơi nhiều lỡ bệnh trầm trọng hơn thì lo liệu ra sao?” Tề Hạo trả lời đúng lý hợp tình.

“Đó là bởi vì anh cố ý, không uống thuốc không ăn cơm, đương nhiên sẽ không khỏe lên.” Lâm Lạc Ninh nói rồi nhăn mặt, lo lắng lo lắng. “Trước đây vì chăm sóc anh, em đã xin nghỉ lâu như vậy, hiện tại lại xin nghỉ nữa, sếp nhất định sẽ nổi giận…”

“Không cần lo cho lão, khó có dịp được thêm ngày nghỉ, không bằng nghĩ xem chúng ta nên làm gì thì hơn…” Tề Hạo cười ôm lấy cậu từ phía sau, vẻ mặt nhìn thế nào cũng không thấy có ý tốt.

“Sao anh cũng không đi làm đi?” Lâm Lạc Ninh giật mình quay đầu, chống lại ý cười ái muội của anh.

“Không phải hôm nay… ”

Âm tiết cuối cùng, biến mất trong sự quần giao môi lưỡi của cả hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.