Chương 26
Tuy rằng lúc ấy để Lâm Lạc Ninh đến Tề thị làm việc là xuất phát từ tâm tư riêng, nhưng hiện tại Tề Hạo không thể không thừa nhận, có cậu ở bên, công việc thuận lợi rất nhiều.
Mọi việc lớn nhỏ đều được chuẩn bị chu đáo, thậm chí ngay cả một sai lầm nhỏ cũng không có. Tất cả đều xử lý vừa đúng, để Tề Hạo có thể dùng cách thoải mái nhất mà giải quyết. Những trợ lý trước kia chưa ai làm được như vậy.
Một thời gian sau, người trong công ty ai cũng nhìn ra anh và Lâm Lạc Ninh có quan hệ tốt. Mà Tề Hạo cũng không muốn che giấu, trong thương trường cạnh tranh kịch liệt này, đây là một cách bảo hộ vô hình.
Quả nhiên, Lâm Lạc Ninh đến đây mấy tháng, đã rất được hoan nghênh. Ban đầu Tề Hạo còn tưởng rằng là do anh, nhưng dần dần mới phát giác không phải như thế.
Cậu tao nhã lại cẩn thận thiện lương, luôn khiến cho người bên cạnh thoải mái thả lỏng. Đôi khi Tề Hạo thậm chí cảm thấy so với mình, cấp dưới lại càng thích cậu nhiều hơn.
Đúng lúc này người nọ lại gõ cửa tiến vào, trình lên lịch hoạt động tháng này. Thần thái tĩnh lặng, đôi mắt dịu dàng, tất cả đều rất đáng để thưởng thức.
“Tối nay về nhà anh hay nhà em?” Bắt lấy ngón tay dài nhỏ kia khiêu khích vuốt ve, Tề Hạo chớp chớp lông mi nhìn hai má cậu đang ửng hồng.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, bàn tay nhẵn nhụi kia lập tức rút ra, Tề Hạo vốn vẫn muốn có thêm chút thời gian ngọt ngào không khỏi căm giận.
Trầm mặt nói” Vào đi “, nhìn trưởng bộ phận nhân sự Lý Tân có vẻ hoảng sợ muốn nói gì lại thôi.
Đã xông vào làm phiền mình ăn đậu hũ lại còn chẳng nói được câu nào, sắc mặt Tề Hạo không có chỗ nào có thể gọi là hòa nhã.
Đúng lúc sắp phát hỏa, lại nhìn thấy Lâm Lạc Ninh mỉm cười lặng lẽ liếc nhìn về phía này, ý bảo anh đừng quá khắc nghiệt. Tề Hạo mềm giọng,”Có chuyện gì?”
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là gần đây công ty có thông báo tuyển dụng, định hôm nay phỏng vấn……”
Chuyện thông báo tuyển dụng Tề Hạo cũng biết, nhưng việc nhỏ như thế thường sẽ toàn quyền giao cho bộ phận nhân sự xử lý.”Có cái gì không ổn sao?”
“Khi bắt đầu, hết thảy đều dựa theo trình tự tiến hành, chẳng qua một lúc sau……”
“Một lúc sau làm sao?” Tề Hạo giục người kia nói tiếp.
“Có một cậu thanh niên, sau khi trả lời phỏng vấn xong, chúng tôi bảo y trở về chờ tin tức……” Lý Tân ngượng ngùng,”Nhưng y lại không chịu về, hơn nữa nói nhất định phải gặp ngài……”
“Ồ?” Tề Hạo mỉm cười,”Lý do là……”
“Chúng tôi cũng không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ của y, hình như đã có định liệu trước.”
Xuất hiện một người thú vị như thế, Tề Hạo đột nhiên nổi hứng.”Vậy cho y vào đi.”
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, trên mặt tràn ngập tự tin. Sau khi đứng trước mặt họ, liền mỉm cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt như ẩn như hiện.
Đầu óc Tề Hạo trống rỗng, thời gian tựa như ngừng lại. Anh ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, bỗng nhiên quên mất nên nói cái gì.
Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng chợt dâng lên, khuôn mặt tươi cười tựa ánh mặt trời lúc tuổi trẻ vô lo vô nghĩ, cùng với…… vẻ nham hiểm cùng sa đọa sau này.
Anh thường xuyên suy nghĩ, nếu khi đó anh mở miệng níu kéo, có phải hay không sẽ không đánh mất người kia? Người con trai duy nhất anh từng yêu, từng hạnh phúc bên nhau.
Không thể đối mặt, chỉ có thể đem tiếc nuối cùng thương tổn che giấu thật sâu. Cho tới nay, anh luôn tự nhận bản thân rất giỏi che giấu, đến tận khi nhìn thấy người trước mắt, khóe miệng kia khẽ nhếch lên.
Bọn họ, giống nhau đến thế.
“Tề tiên sinh, xin chào, tôi tên là Lăng Nam, tới phỏng vấn ngày hôm nay.” Rõ ràng là tới xin việc, nhưng chàng trai này lại không hề có một chút khiêm tốn hay cẩn thận nào, đuôi lông mày xếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngay cả điểm này…… cũng rất giống.
Tề Hạo thu hồi tầm mắt, mở bản lý lịch Lý Tân mới đưa đến. Lăng Nam, tốt nghiệp đại học, chuyên ngành tài chính.
Thu lại tâm trạng lung lay, khôi phục thần thái thường ngày,Tề Hạo thú vị nhìn người kia.”Xin hỏi, nguyên nhân cậu kiên trì muốn gặp tôi là……?”
“Hy vọng ngài có thể trực tiếp tuyển dụng tôi, bởi vì không ai hợp với vị trí này hơn tôi.” Dứt lời lại nhẹ nhàng liếc trưởng bộ phận nhân sự Lý Tân một cái,”Tôi biết chuyện này anh ta không làm chủ được.”
“Ồ? Nếu cậu giỏi như lời cậu nói, thì anh ta cũng có quyền trực tiếp tuyển dụng cậu.”
“Theo quan sát của tôi, anh ta đủ cẩn thận, nhưng lại không đủ can đảm. Người có thói quen làm theo khuôn phép, tất nhiên sẽ không đánh vỡ lề thói cũ, không lập tức quyết định chọn người ngay sau khi phỏng vấn.”
Lý Tân bị một người tuổi còn trẻ nói trúng tim đen rồi uy hiếp, khuôn mặt đỏ bừng. Tề Hạo nhịn cười, khen ngợi Lăng Nam,”Quan sát tỉ mỉ đấy.”
“Hơn nữa Tề thị rất nhiều cao thủ, những người tới phỏng vấn tất nhiên cũng tài trí hơn người. Nếu muốn những người ở đây để ý đến tài năng của mình, nhất định phải gây chú ý.” Lăng Nam cười rồi trừng mắt nhìn,”Tôi nghĩ, tôi đã làm được.”
“Đúng vậy.” Tề Hạo gấp lại bản lý lịch, đứng lên,”Hoan nghênh cậu gia nhập Tề thị.”
Chương 27
Trong ánh mắt Lăng Nam lóe lên một tia vui sướng, kìm lòng không được mà nhào vào bàn,”Vậy khi nào tôi có thể đi làm?”
“Còn tùy.”
Nhìn y tươi cười, tâm tình của anh cũng bị sự khoái hoạt kia cuốn hút. Đến tận khi bóng dáng nhẹ nhàng kia biến mất khỏi tầm mắt, Tề Hạo vẫn bất giác mỉm cười.
Năm đó ở bên cạnh Hứa Hi, anh đã từng khoái hoạt như thế sao?
“Tề tiên sinh, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước……” Dường như nhìn ra anh đang thất thần, Lý Tân xấu hổ rời khỏi cửa.
Tề Hạo bị chặn ngang giấc mộng, lấy lại tinh thần, mới ý thức được trong văn phòng không chỉ có một mình mình.
Lâm Lạc Ninh luôn im lặng, thu dọn lại tài liệu, xoay người bước ra phía ngoài.
“Lạc Ninh……”
Bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, Tề Hạo cuống quít gọi cậu lại.
Ấp úng hồi lâu, lại không biết phải nói cái gì.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lâm Lạc Ninh cong khóe miệng,”Tan tầm cùng nhau về nhà nhé.”
“Ừ.” Tề Hạo trong lòng hơi thả lỏng, nhưng vẫn ẩn chứa một cảm xúc khó nói thành lời.
Lăng Nam rất giống Hứa Hi.
Tuy rằng Hứa Hi không xinh đẹp xuất chúng như vậy, nhưng có đến bảy phần tương tự, đặc biệt là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khi cười rộ lên sẽ khiến người ta không thể rời mắt.
Hai người không chỉ có ngoại hình tương tự, thậm chí tính cách cũng giống nhau. Tựa như ánh mặt trời nhưng lại mang theo kiêu ngạo, tự tin tràn đầy nhưng lại có điểm bốc đồng.
Nếu không phải biết Hứa Hi là con một, anh nhất định sẽ hoài nghi liệu hai người có phải anh em ruột hay không.
Bản thân có thể phát giác ra điểm này, nói vậy Lâm Lạc Ninh cũng không là ngoại lệ. Dù sao cũng học chung đại học bốn năm, mà cậu lại quen biết Hứa Hi.
Hơn nữa…… không ai có thể hiểu rõ vị trí của Hứa Hi trong lòng anh bằng cậu.
Phá quy tắc mà tuyển dụng Lăng Nam, có thật là bởi vì cậu ta có phong cách riêng tự tiến cử không? Ngay cả bản thân cũng không thể khẳng định, như vậy trong mắt Lâm Lạc Ninh, sẽ là tình cảnh như thế nào.
Tề Hạo tâm trạng rối bời đỡ trán.
Lúc trước ở bên Lâm Lạc Ninh, chẳng qua là vì mình tùy hứng. Nhưng khi đó, chính anh lại chẳng nghĩ đến tương lai.
Không nói đến chuyện tình yêu, chỉ là vì sưởi ấm cho nhau, xóa đi tịch mịch mà thôi.
Trong lòng mình chỉ có Hứa Hi, trước kia, hiện tại, hoặc có thể là vĩnh viễn. Cho dù không đề cập tới, nhưng đây là sự thật mà hai người đều ngầm hiểu rõ.
Hiện tại, cho dù bỏ qua mặc cảm phản bội, nhưng cứ nhìn cậu mỉm cười không nói lời nào, đáy lòng lại dâng lên sự áy náy.
Rõ ràng không có hứa hẹn, nhưng không tránh được sự bất an.
Có lẽ Lâm Lạc Ninh cũng không để ý, rằng chính anh đang lo sợ không đâu. Còn đối với Lăng Nam, hẳn là sẽ không bởi vì giống mà yêu chứ.
……
Miên man suy nghĩ hết buổi chiều, Tề Hạo đưa ra kết luận duy nhất ── không nghĩ nữa.
Tan tầm, giao thông ùn tắc. Những hàng xe máy thật dài thong thả nhích lên, Tề Hạo tâm trạng không yên dùng sức bấm còi inh ỏi cũng không hết giận.
Người ngồi bên cạnh lại hoàn toàn không phát hiện ra anh đang đang cảm thấy phiền toái, toàn tâm toàn ý nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối hai bên đã đâm chồi nảy lộc, thừa dịp đầu xuân mà sinh trưởng bừng bừng. Nhìn theo ánh mắt cậu về phía tán cây xanh mướt, ngẩn ngơ trong chốc lát, đường cũng dần thông.
“Quyết định của anh hôm nay…… có phải quá vội vã hay không?” Hai tay nắm chặt tay lái, Tề Hạo nhịn không được mà hỏi. Tuy rằng vấn đề có chút không rõ ràng, nhưng anh biết đối phương nhất định hiểu ý mình.
“Không, dù sao Lăng Nam cũng có năng lực.” Lâm Lạc Ninh quay đầu lại, cười cười.”Hơn nữa, chuyện đã qua rồi, cho dù có biết sai cũng không thể quay đầu nữa, không phải sao?”
Vừa mới cảm thấy yên tâm, lại bị câu nói kia ngầm đả kích, Tề Hạo nhăn mặt, không được tự nhiên.” Nếu anh nói, anh nhận y là xuất phát từ nguyên nhân khác……”
Tề Hạo thoáng nhìn Lâm Lạc Ninh, nhưng đối phương lại không biết từ lúc nào đã quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, cửa kính hắt lại hình ảnh, nhưng loáng thoáng không rõ lắm.
“Y rất giống Hứa Hi.” Hồi lâu, anh nghe Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng nói,”Thứ anh đang đợi, chính là câu này của em phải không.”
Tề Hạo bị nói trúng tim đen, có chút quẫn bách, lúng ta lúng túng há miệng thở dốc, nhưng mãi không thể nói thành lời.
“Hôm nay em hơi mệt, muốn về nhà sớm nghỉ ngơi.”
“…… Được.”
Xe chạy đến dưới lầu, anh muốn đưa cậu lên nhà nhưng bị từ chối.
“…… Thật có lỗi.” Tề Hạo cũng không biết bản thân vì sao phải nói xin lỗi, lại không tự giác nói ra mấy chữ kia.
Lâm Lạc Ninh mỉm cười, đứng ở ven đường nhìn anh lái xe rời đi.
Đến tận khi bóng dáng đơn bạc ấy xa dần, trong gió lạnh cũng chỉ còn trơ lại một mình anh.
Trong lòng Tề Hạo bỗng nhiên thắt lại.