Quá Khách

Chương 18: Chương 18




Chương 28

“Chờ một chút!”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vội vàng. Tề Hạo giữ nút mở cửa, người bên ngoài như chỉ mảnh treo chuông cố sức lách vào.

“A, cám ơn……” Người nọ miệng cắn bánh mì mơ hồ nói cám ơn, sau khi nhìn thấy anh thì mắt sáng ngời,”Chào buổi sáng, Tề tiên sinh!”

Kể từ khi bắt đầu, ánh mắt Tề Hạo cũng không rời khỏi y, lúc này liền cười gật đầu,”Sao chưa ăn sáng vậy?”

“Dậy muộn, không kịp ăn……” Lăng Nam ngượng ngùng cất cái bánh mì, cong khóe mắt cười cười. Hai lúm đồng tiền nhàn nhạt lại hiện ra trên má.

Tề Hạo giật mình, nhịn không được mà chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia, đến tận khi Lăng Nam tò mò quay đầu nhìn lại mới thu hồi tầm mắt.

“Mấy ngày nay, công việc thế nào?” Hắng giọng, rồi bày ra tư thế của cấp trên.

Kỳ thật anh đã sớm điều tra biểu hiện của Lăng Nam từ Phòng kế hoạch, đại khái là chuyện Lăng Nam tự tiến cử đã truyền khắp công ty, ai cũng biết sếp coi trọng người này, khen ngợi thao thao bất tuyệt.

Nhưng hiện tại anh muốn nghe Lăng Nam tự nói với mình.

“Rất tốt, rất thích hợp với tôi.” Hai câu nói đơn giản đủ để biểu hiện sự thoải mái của y, tính cách không hề sợ hãi này, mới càng khiến người ta cảm thấy độc đáo đáng yêu.

“Bất quá, tôi phát hiện Phòng kế hoạch còn có mấy chỗ chưa ổn……”

“Ồ?”

Điểm này Tề Hạo không dự đoán được. Mỗi ngành tất nhiên đều có mặt tiêu cực, nhưng y vừa tới vài ngày, lại có thể phát hiện sao?

Vừa định hỏi lại vài câu, thang máy ” đinh ” một tiếng, đã đến chỗ tầng trệt của Lăng Nam.

“Tôi đi trước, khi nào rảnh rồi nói sau!”

Nhìn y đeo ba lô lao ra khỏi thang máy, Tề Hạo không khỏi có chút mất mát.

Cửa thang máy sắp đóng đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại, khuôn mặt sáng lạn tươi cười nở rộ trước mắt.”Đêm nay thì sao?”

Mang theo ý cười đi vào tầng cao nhất, trong đầu bồi hồi nhớ lại bóng dáng trẻ trung kia. Đẩy cửa ban công, Tề Hạo dừng bước một chút, người ở bên trong cũng buông tài liệu trong tay quay đầu lại.

Nụ cười không biết từ khi nào đã biến mắt không có chút tăm hơi, Tề Hạo tránh ánh mắt của cậu, cởi áo khoác treo trên mắc áo.

Từ sau ngày đó, mặc dù hai người vẫn lui tới làm những chuyện thân mật như trước đây, nhưng không biết có phải do chột dạ hay không, Tề Hạo luôn cảm thấy anh cùng Lâm Lạc Ninh vẫn có nhiều thứ không thể hiểu nhau, thứ duy nhất có thể trao đổi cũng chỉ có công việc.

“Đây là hợp đồng làm ăn với công ty Quảng Phong, nếu không có vấn đề gì sẽ sắp xếp thời gian ký hợp đồng……” Bàn giao tài liệu xong, Lâm Lạc Ninh đứng ở một bên chờ anh trả lời.

“Ừ, anh biết rồi .” Nhìn biểu tình bình thản kia, Tề Hạo không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu. Chẳng lẽ thật sự là do mình nghĩ quá nhiều sao?

“…… Lạc Ninh, khi nào lại làm canh cá trích cho anh đi?”

Đối phương ngẩn người, như là không ngờ anh lại đột nhiên nói vậy. Sau một cái chớp mắt hốt hoảng, lộ ra vẻ tươi cười.”Tan tầm em sẽ đi chợ.”

Tề Hạo lại đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Lăng Nam ban nãy.

“A, cái kia…… Tối nay không được rồi, anh phải đi ăn với khách hàng……”

Lâm Lạc Ninh nghi hoặc nhíu mi,”Khách hàng nào cơ?”

Tề Hạo thầm tự mắng mình, cậu là trợ lý của anh, có khách hàng nào cậu không biết cơ chứ? Hơn nữa, mặc dù là như vậy, cũng sẽ có người của công ty tiếp khách mà.

“Là một người chú, vừa từ nước ngoài về, sau này sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của chúng ta.” Nói dối với Tề Hạo mà nói không phải chuyện khó khăn gì, nhưng nói dối cậu, luôn luôn thật khó khăn.

Nói xong lại có chút áy náy, anh bổ sung một câu,”Tiếp khách xong anh sẽ về nhà em.”

Lâm Lạc Ninh cười cười ” ừ ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài làm việc. Tề Hạo như trút được gánh nặng, tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Cục diện trước mắt, tựa hồ càng ngày càng khó nắm bắt trong tay. Trong lòng tự biết người mình yêu nhất là Hứa Hi, cho dù có thích người khác, cũng chỉ có thể là Lăng Nam-một người giống với người kia.

Vậy anh cùng Lâm Lạc Ninh, là gì chứ?

Trước kia chưa có Lăng Nam xuất hiện, hai người còn có thể xưng là bạn giường, nhưng hiện tại anh đã có người mình thích, mặc kệ như thế nào cũng không thể tiếp tục.

Tuy rằng đối với Lăng Nam, là anh tình nguyện, nhưng ít ngày nữa giấc mộng sẽ trở thành sự thật. Chỉ cần Lâm Lạc Ninh cũng đồng ý chấm dứt mối quan hệ này, vậy không còn gì trở ngại nữa.

Hai người khôi phục quan hệ bạn bè, vẫn có thể cùng ăn cơm nói chuyện phiếm như trước, trừ việc trên giường, hết thảy sẽ đều giống như trước đây.

Tề Hạo nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì cái gì mà trong sâu thẳm vẫn thấy thật nặng nề.

Chương 29

Khi tan tầm, anh cố ý đưa thêm một ít tài liệu cho Lâm Lạc Ninh sửa sang lại, còn bản thân đi vào bãi đỗ xe. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Lăng Nam khoác ba lô chạy tới, mở cửa xe cười hì hì ngồi ở ghế phó lái.

“Sorry,sorry, đột nhiên tăng ca, chờ lâu chưa?”

“Không sao đâu.”

Nói chuyện rất thoải mái, nhưng trong lòng Tề Hạo vẫn có chút không yên.

Nửa giờ trôi qua, Lâm Lạc Ninh chắc cũng xong việc rồi. Khi lái xe qua Viết Tự lâu, trăm ngàn lần đừng bất chợt gặp nhau giống như mấy phim truyền hình cẩu huyết.

“Giờ chúng ta đi đâu?” Lăng Nam hưng trí bừng bừng quay đầu hỏi.

“Cậu quyết định đi.” Tề Hạo không yên lòng trả lời, ánh mắt lại gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tận khi lướt qua tòa nhà kia mới yên lòng.

Phía trước có đèn đỏ, thừa dịp dừng xe, anh mới bình tĩnh lại, chợt nhớ tới Lăng Nam đã sắp bị mình bỏ quên.”Nghĩ xong chưa?”

“Tới Bách Gia đi, tôi mời anh, coi như cảm tạ sếp.” Lăng Nam cười nói, không để ý bộ dáng thất thần của anh.

“Được, vậy cậu cứ cẩn thận cái ví của mình đi.”

Xe chậm rãi khởi động, Lăng Nam đột nhiên hưng phấn mà kêu lên.”Oa, kia chiếc xe kia đẹpthật!”

Tề Hạo nhìn theo hướng y chỉ, mới phát hiện ven đường không xa có một chiếc Porsche Carrera GT xám bạc đang lẳng lặng đỗ. Tuy rằng đoạn đường này là khu nhà giàu, nhưng rất hiếm người có thể mua được chiếc xe này.

Lúc đi ngang qua, Tề Hạo theo bản năng nhìn vào trong xe. Khi nhìn thấy người trong đó, anh lập tức ngẩn ra.

Người kia hiển nhiên cũng thấy anh, lại đem ánh mắt quét đến chỗ Lăng Nam, con ngươi thâm trầm chợt lóe, gợi lên khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.(cười mà như không cười)

“Anh quen người đó?” Nhìn theo chiếc siêu xe hồi lâu, Lăng Nam tò mò hỏi.

“Ừ.” Chỉ đơn giản trả lời như vậy, Tề Hạo không nói thêm nửa chữ.

Theo bản năng, anh cảm thấy hơi thở của người đàn ông kia cũng mang theo sự nguy hiểm, ánh mắt như nhìn thấu hết thảy, mà bản thân lại giống như một điều bí ẩn.

Ôn Dật Hàn…… Không phải đang ở Mỹ sao?

Bất quá mình cũng chỉ có quan hệ làm ăn với hắn, cho dù hắn xuất hiện gần Tề thị, thì cũng không có gì bất lợi với mình. Nhưng khi Tề Hạo nhớ lại khoảnh khắc kia, luôn luôn cảm thấy bị khiêu khích.

Đến nhà ăn, nhìn đến người bên cạnh khuôn mặt tươi cười, cảm khác khó chịu mơ hồ dần dần nhạt đi. Lăng Nam một bên bóc cua, một bên đề nghị hợp tác, mặc dù ý kiến còn có chút non nớt, nhưng đủ để biểu hiện rằng y rất thông minh.

Tuy rằng người trước mặt thực hấp dẫn, món ăn cũng rất ngon, thế nhưng Tề Hạo lại chẳng thấy mùi vị gì. Trước mắt lúc nào cũng hiện lên bóng dáng Lâm Lạc Ninh.

Cậu hiện giờ, nhất định đang ở nhà vất vả làm canh cá. Món ăn cầu kỳ như vậy, bởi vì mình thích, nên cậu sẽ làm mà không nửa lời oán thán.

Không có tâm tư mà ăn uống qua loa cho xong, đưa Lăng Nam về nhà rồi phóng như bay đến quảng trường nọ. Khung cửa sổ quen thuộc không có ánh đèn ấm áp, chỉ có một màn tối đen như mực, Tề Hạo trong lòng hẫng một nhịp, bước nhanh lên cầu thang gõ cửa.

Hồi lâu vẫn không có ai đáp lại.

Đáng lẽ cậu nên sớm trở về rồi mới đúng, trong cái thành phố này, cậu không có người thân, càng không có bạn bè, buổi tối cũng không hay ra ngoài, chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tề Hạo cuống quít móc di động, bấm số, bên kia chuông vang hồi lâu vẫn không có ai trả lời.

Khủng hoảng tựa như đêm tối quét ngang qua, liều mạng đập cửa, đang lúc anh chuẩn bị báo cảnh sát, cánh cửa lạch cạch mở ra .

Không biết có phải vì trong đêm tối hay không, sắc mặt Lâm Lạc Ninh có chút ảm đạm, ánh mắt cụp xuống, môi khẽ mở,”Anh đến rồi à……”

Nhìn người kia đứng trước mặt mình lành lặn không sứt mẻ gì, Tề Hạo lúc này mới phát hiện ra mình đầy người mồ hôi, quần áo dính chặt trên người cũng trở nên lạnh lẽo.

“Em không sao chứ?” Vươn tay vuốt ve gò má cậu, Lâm Lạc Ninh lại bỗng nhiên tránh né, tránh khỏi bàn tay anh.

Trong đáy lòng Tề Hạo ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, đi vào trong phòng, muốn bật đèn lên.

“Đừng bật đèn……”

Tay hai người chạm vào nhau, Tề Hạo lúc này mới phát hiện tay cậu lạnh đến cực điểm. Không để ý cậu chống cự, Tề Hạo kéo cậu vào lòng, xoa xoa khuôn mặt cậu.

Lâm Lạc Ninh khẽ run lên.

Ánh đèn đường mơ hồ lọt qua khe cửa, mơ hồ chiếu rọi đôi mắt sưng đỏ kia.

Cậu đã khóc .

Ở bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy cậu rơi nước mắt.

Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại, Tề Hạo chậm rãi nâng khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên đó, lên chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mỏng manh.

Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ run lên, khiến trái tim ngã gục, nặng nề đến nỗi không thở nổi. Có cái gì đó dâng lên tự đáy lòng, nhưng Tề Hạo không muốn nghĩ nữa.

Giờ phút này, anh muốn hung hăng kéo cậu vào lòng, cùng nhau hòa làm một.

Chương 30

Tiếng gió rít ngoài cửa sổ đánh thức anh từ giấc ngủ, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi ấm áp dưới thân, anh lưu luyến không nỡ mở mắt ra.

Ôm ấp lấy người vẫn còn trong tư thế nằm sấp bị mình đè nặng, lông mi ướt sũng vẫn còn bọt nước, lúc này đây mệt mỏi trầm ngủ.

Tề Hạo nhẹ nhàng rời khỏi thân thể cậu, nằm sang một bên, lại chậm rãi kéo cậu đối mặt với mình, kéo chăn che kín thân thể lõa lồ của cậu.

Lâm Lạc Ninh co rúm lại một chút, vì sợ lạnh mà khẽ run lên, bất giác nhích lại gần Tề Hạo, vùi đầu trước ngực anh.

Nếu là ban ngày, nhất định cậu sẽ không biểu hiện sự ỷ lại như thế. Tề Hạo thở dài, vươn tay ôm lấy cậu.

Dưới đáy lòng rối rắm hồi lâu, nhưng vẫn tìm ra đáp án.

Người này…… thích mình.

Kỳ thật đáp án này đã sớm xuất hiện, chỉ là không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, mà chỉ có thể trốn tránh.

Một lần nữa tự nói với bản thân mình, hai người chỉ là bằng hữu, chỉ là bạn giường, anh cố ý xem nhẹ ánh mắt yên lặng thân thiết, cùng với sự săn sóc ân cần này.

Nhưng nếu chỉ là bằng hữu, thì tại sao cậu lại vì mình mà đến nông nỗi ấy?

Đã biết tâm ý cậu, cho nên mới không cho cậu biết mình đi gặp Lăng Nam, mới có thể để ý đến cảm nhận của cậu, mới có thể bị vĩnh viễn áy náy, mới hy vọng cậu đừng để ý.

Hiện giờ nhớ lại tâm tư trước kia, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.

Không có cách nào đón nhận cảm tình của cậu, mà chỉ có thể vờ như không hề cảm kích. Còn hiện tại thì sao?

Rõ ràng biết trong trái tim không có chỗ cho cậu, nhưng lại không thể buông tay. Tựa như vừa rồi nhìn thấy thần thái yếu ớt bất lực kia, liền nhịn không được muốn cho cậu chút ấm áp, để cậu dựa vào.

Cuộc sống của cả hai người đã có thói quen che chở lẫn nhau, thói quen, có thể nào lớn hơn tình yêu không?

Nếu Lâm Lạc Ninh không yêu mình, thì thật tốt biết bao.

Như vậy bọn họ có thể yên tâm thoải mái làm những gì mình thích, sẽ không phải giống như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu là những bạn giường khác, Tề Hạo có thể thoải mái chia tay, không để ý tới cảm nhận của bọn họ. Nhưng hiện tại……

Lâm Lạc Ninh lại khác.

Chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại đặc biệt này, mà không thể biết nó bắt nguồn từ đâu.

Cho dù biết đâm đầu vào tình cảm càng lâu, lại càng không dễ tách ra, nhưng Tề Hạo bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống nếu cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt.

Hơn nữa, Lăng Nam chẳng qua chỉ mang chút bóng dáng của Hứa Hi. Mà người mình không nỡ rời xa, kỳ thật là người ở trong lòng này.

Tuy rằng, đều không phải là vì yêu.

Mơ mơ màng màng ngủ thêm một chút, khi tỉnh lại, bữa sáng tinh xảo đã dọn xong. Lâm Lạc Ninh không tự nhắc đến chuyện tối qua, Tề Hạo cũng không hỏi lại.

Cậu hiểu ý anh, gặp mặt hay ở bên nhau luôn có gì đó mất tự nhiên. Đối phương lại không biết suy nghĩ của cậu, chỉ là tinh thần có chút tiều tụy, nên yên lặng hơn mọi khi rất nhiều.

Đến công ty, Tề Hạo suy nghĩ mãi, rồi gọi Lâm Lạc Ninh vào văn phòng. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, cúi đầu đứng ở trước mặt anh, vẻ xa cách thản nhiên vẫn như cũ tồn tại.

“Nếu thân thể không thoải mái, thì xin nghỉ một ngày đi.”

Nghe thế, Lâm Lạc Ninh tựa hồ sửng sốt trong giây lát, chăm chú nhìn anh, sau khi khẳng định mình không nghe nhầm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Thật xin lỗi, em làm ảnh hưởng đến công việc sao?”

Tề Hạo thở dài, chậm rãi ôm lấy cậu. Lâm Lạc Ninh hơi chống cự, nhưng không tránh né, rồi cúi đầu không nhúc nhích.

“Anh chỉ lo lắng cho em……”

Lâm Lạc Ninh đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh, môi hé mở rồi lại khép lại. Hồi lâu mới thấp giọng nói,”Em không sao.”

“Sắc mặt kém như thế còn nói không có việc gì?” Tề Hạo muốn an ủi cậu, nhưng trong lòng biết thứ cậu thực sự muốn, mình không cách nào cho được, chỉ có thể dịu dàng hôn lên môi cậu.

Lâm Lạc Ninh nhợt nhạt cười cười,”Đại khái là mấy ngày nay quá mệt mỏi, thật sự không sao cả.”

“Vậy đừng quá vất vả, có việc gì cứ giao cho mọi người là được.” Tề Hạo gật gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó,”Đúng rồi, em giúp anh điều tra xem tập đoàn Ôn thị gần đây có vụ làm ăn nào không, hoặc là có quan hệ qua lại với công ty nào đó……”

Người trong lòng chấn động một chút, Tề Hạo không khỏi có chút kinh hãi, vội hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”

“Không có…… Nhưng vì sao lại điều tra chuyện này?”

“Không có gì quan trọng đâu, có lẽ là tại anh nghĩ quá nhiều……” Tề Hạo cười xoa đầu cậu,”Ra ngoài làm việc đi.”

Tề Hạo ngồi vào ghế mới phát hiện Lâm Lạc Ninh vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình, mới chậm rãi xoay người bước ra phía cửa, đi tới cửa lại quay đầu, cắn môi do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng.

“Tối hôm nay…… anh sẽ ăn cơm ở đâu?”

Tề Hạo ngẩn ra, khẽ cười nói:”Nhà em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.