Quá Khách

Chương 20: Chương 20




Chương 33

Lát sau trở lại văn phòng, có người nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.

Tề Hạo bận xem xét tài liệu trong tay, đầu không thèm ngẩng lên nói:”Sarah, lấy cho tôi cốc nước.”

Người nọ lẳng lặng cầm cái cốc đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về, đem cái cốc đặt bên cạnh tay anh.

Tề Hạo vùi đầu vào tài liệu mà tự nhiên cầm nước uống, đưa tới bên miệng uống một ngụm, nhíu mày.”Không phải đã nói tôi chỉ uống nước lạnh sao? Sao cô lại……”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang đứng sững sờ ở đó.

“Hiện tại thời tiết còn lạnh, nước ấm tốt cho dạ dày.” Lâm Lạc Ninh mỉm cười nhìn anh, tựa như tất cả mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

“Ừ……”

Trước kia cũng như vậy, trừ mùa hè, Lâm Lạc Ninh cho tới bây giờ cũng không để cho anh uống nước lạnh. Từng bởi vì say rượu mà dạ dày trở nên yếu ớt, dưới sự dốc lòng chăm sóc của cậu, cuối cùng mới được như bây giờ.

“Có việc sao?” Tề Hạo buông tài liệu, ý bảo cậu ngồi xuống.

Lâm Lạc Ninh mím môi nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt dần đỏ ửng.”Buổi tối…… anh có việc gì không?”

Ngữ khí mời mọc rõ ràng khiến bàn tay Tề Hạo run lên, ngơ ngác sững sờ.

Không phải cậu sẽ không chịu tha thứ cho anh sao? Nhưng biểu tình ôn nhu ngại ngùng hệt như trước đây, sẽ phải giải thích như thế nào?

Theo bản năng muốn nhận lời, nhưng đột nhiên nhớ tới lời hứa với Lăng Nam ngày hôm qua.

Tề Hạo thật không biết đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là ông trời trêu chọc mình, mỗi lần đều phải đối mặt với sự lựa chọn.

Anh do dự một lát, rồi hạ mắt.

“Xin lỗi, hôm nay anh không rảnh.”

Lần trước bởi vì chuyện thăng chức nên anh luôn áy náy với Lăng Nam, mà hiện tại, anh không muốn lại lỡ hẹn thêm lần nữa.

Lâm Lạc Ninh dường như không ngờ anh sẽ cự tuyệt, giật mình, rồi lập tức tỏ ra thoải mái.”Không có vấn đề gì, vậy ngày khác đi.”

“Ừ.”

Câu chuyện chấm dứt, nhưng người trước mắt không có ý rời khỏi, Tề Hạo đành hỏi:”Còn có chuyện gì sao?”

“Về điều đó…… Cám ơn anh, em rất thích.” Giọng nói thật nhỏ, Lâm Lạc Ninh khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt ba quang nhộn nhạo, tựa như ngượng ngùng cùng hạnh phúc.

“Cái gì?” Tề Hạo càng nghe càng cảm thấy không hiểu ra sao, không khỏi nhíu mày nghi hoặc nhìn phía cậu.

Nhìn phản ứng của anh, Lâm Lạc Ninh cũng trố mắt,”Cái kia chẳng lẽ không phải……”

Thanh âm im bặt, Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, ánh mắt vốn sáng ngời phút chốc trở nên u ám. Vệt đỏ ửng trên khuôn mặt dần dần thối lui, một lần nữa hồi phục màu tái nhợt.

” Lạc Ninh, em không sao chứ……” Tề Hạo cuống quít đứng dậy đỡ lấy cậu, đối phương lại giống như bị điện giật mà lao nhanh ra ngoài.

“Đã làm phiền rồi.”

Lâm Lạc Ninh để lại câu này rồi đờ đẫn chạy ra, không để anh kịp hỏi cái gì.

Cùng Lăng Nam ăn cơm chiều, lại cùng đi xem bộ phim mới nhất, y hưng phấn như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm vào màn hình xem các nhân vật đánh nhau.

Tâm tình vốn bị hành động khác thường của Lâm Lạc Ninh lúc ban ngày làm cho uể oải, cũng nhờ người bên cạnh mà trở nên thoải mái.

Người có thể mang tới cho mình niềm vui, mới thực sự là người mình thích. Tề Hạo thầm nghĩ.

Khi còn lại một mình cũng đã là đêm khuya, trên đường lái xe về nhà, sự yên tĩnh khiến lòng người bất an. Tề Hạo tiện tay mở radio, các tiết mục thú vị cũng đều đến hồi kết thúc, bắt đầu dự báo thời tiết ngày hôm sau.

“…… Ngày mùng bảy, trời quang, gió bắc giật cấp ba cấp bốn……”

Vừa định chuyển radio thành CD, tay đột nhiên dừng lại. Tề Hạo quay đầu xe, vội vã phóng về hướng ngược lại.

Lâm Lạc Ninh đối với sự xuất hiện của anh cũng không quá kinh ngạc, thậm chí ngay cả một câu cũng không hỏi, nghiêng người để anh bước vào.

Trên bàn có một bát mì, có lẽ là đã để rất lâu, nên lạnh ngắt, dính vào nhau, không còn một chút nhiệt độ nào.

Tề Hạo đặt chiếc hộp trong tay xuống, chậm rãi mở hộp, nhưng bánh ngọt bên trong vẫn biến dạng.

“Thực xin lỗi…… sợ muộn giờ, nên anh đã chạy hơi nhanh……”

Anh nói rồi ngẩng đầu, lại phát hiện đồng hồ treo tường đã nhích qua con số mười hai. Một năm này, thật thật giả giả, trôi qua trong sự lơ đễnh của anh.

Không thể vãn hồi.

Lâm Lạc Ninh cúi xuống, lẳng lặng nhìn cái bánh ngọt không ra hình dáng gì, nụ cười nhàn nhạt kia dường như sẽ biến mất trong nháy mắt.”Cám ơn.”

Nỗi đau trong tích tắc đã bao vây lấy cậu.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tề Hạo kéo bàn tay lạnh lẽo kia, lại gần rồi hôn lên trán cậu.”Chia tay đi, Lạc Ninh.”

Chương 34

Người trong lòng nhẹ nhàng gật gật đầu, như đã sớm liệu đến kết quả này. Lại hoặc là, cho dù anh không nói, thì cậu cũng sẽ thay anh nói ra thôi.

Tề Hạo cảm nhận hương vị quen thuộc trong lòng, yết hầu như bị cái gì bóp chặt, ẩn ẩn đau.

Anh muốn nói cho người trước mặt biết, để có quyết định này, anh đã rất gian nan.

Anh muốn nói cho người trước mặt biết, chia tay, chỉ là vì không muốn làm thương tổn.

Nhưng rồi ngoài câu nói vừa rồi kia, anh rốt cuộc nói không nói được một từ nào nữa.

Không thể cho cậu tình yêu, lại chiếm đoạt sự quan tâm đầy nhu tình của cậu, chuyện như thế, anh đã làm quá lâu.

Không cần biết cậu không oán không hối, dùng sự bao dung tha thứ cho sự vô lại của mình ra sao, chỉ biết tham lam nhận lấy. Có lẽ đã sớm nên chia tay, ngay từ ngày cậu muốn dọn đi ấy, khi mà cậu không muốn cùng mình dây dưa.

Cho cậu ảo giác cùng hy vọng, lại dùng sự thật cùng mất mát mang đến cảm giác vỡ tan.

Tề Hạo không muốn lại sai lầm nữa.

Rốt cuộc trong lòng không cách nào thoải mái, chỉ có thể tự tay cắt đứt mối ràng buộc. Đây là sự trừng phạt cho bản thân, cũng là sự công bằng dành cho cậu.

Không thể báo đáp cảm tình, nên anh không đành lòng đoạt lấy.

Hốc mắt dần dần nóng lên, Tề Hạo cố gắng mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt, gò má cậu.

Bởi vì chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ không còn quyền làm như vậy nữa.

Nhìn cặp mắt trong suốt hơi cong lên, nụ cười ôn hòa hiện trên khuôn mặt, Tề Hạo xoay người, bước ra khỏi nơi chốn đã từng quen thuộc.

Người trong nhà chậm rãi khép cửa lại.

Trong lòng bất chợt đau kịch liệt, anh ngồi ở cầu thang, hít mạnh mấy hơi, mới chậm rãi bình phục.

Gió lạnh ban đêm đánh úp lại, đầu ngón tay ẩm ướt dần bị gió thổi khô.

Anh biết thứ mình sẽ mất đi, thậm chí sau này có hối hận ra sao cũng không thể cứu vãn nữa.

Nhưng không phải đây là lựa chọn của anh sao?

Anh biết bản thân không thể đồng thời thích Hứa Hi lại thích thêm một người khác, nhưng chẳng có cách nào giảm bớt nỗi đau thấu tâm can.

…………………..

Thứ xiêu xiêu vẹo vẹo trước mắt, là bánh ngọt chocolate mình vẫn thích. Tắt đèn, Lâm Lạc Ninh lấy ra một ngọn nến bé xíu trong hộp, nhẹ nhàng cắm ở mặt trên, châm lửa.

Ánh nến mơ hồ, thứ tưởng như yếu ớt kia lại có thể cứng rắn mà phát ra ánh sáng của chính mình, chỉ chốc lát sau, một giọt sáp nến nóng bỏng đã rơi xuống.

Bỏ một miếng bánh vào trong miệng, lớp kem rất thơm, ngọt mà không ngấy, hệt như ngày trước.

Trước kia, khi Tề Hạo lần đầu tiên biết được sinh nhật cậu, cũng mua loại bánh ngọt này.

Cậu còn nhớ rõ mình khi đó kinh ngạc cùng vui sướng ra sao, cảm giác hạnh phúc thật khó nói thành lời. Hệt như, khi nhận được những đóa hoa hồng trắng.

Gần một nghìn bông hoa trắng tinh khôi, khiến đồng nghiệp xung quanh trầm trồ liên tục. Cậu không dám mở thiệp gửi kèm trước mặt mọi người, mà phải đợi khi mọi người đều tản ra mới vụng trộm nhìn qua.

Thiệp cũng đơn thuần như hoa, chỉ có một dòng chữ màu vàng nhạt khắc ở phía trên ── I love you not because who you are, but because who I am when I am with you. (Tôi yêu em không phải vì em là ai, mà vì tôi sẽ là người thế nào khi ở bên em)

Dưới cùng có một hàng chữ viết tay nho nhỏ,”Happy birthday”.

Không có chữ ký, cứ như chắc chắn cậu sẽ biết người ấy là ai. Nhịn không được khẽ cười.

Trong cái thành phố này, người biết sinh nhật của mình, còn có ai vào đây nữa?

Ngẩng đầu liếc nhìn văn phòng bên cạnh, tầm mắt lại bị cửa chớp đóng kín ngăn lại.

Vốn tưởng rằng nếu mình không nói, thì vĩnh viễn anh cũng không phát hiện ra.

Nhưng anh vẫn biết.

Hơn nữa không lưu tình chút nào mà nói cho cậu, rằng đó chỉ là ***.

Nói ra những lời đả thương người khác ấy, nhất định không phải vì thật sự muốn cậu bị tổn thương. Ở bên nhau lâu như vậy, khi nổi giận anh sẽ thế nào, chính cậu cũng biết mà.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi bi thương. Bởi vì người nói ra những lời này, là Tề Hạo.

Rất để ý, rất coi trọng, cho nên mỗi một lời đều khắc thật sâu ở trong lòng. Theo thời gian, có đôi khi nhớ lại, đau thêm lần nữa rồi mới trở nên an tĩnh.

Đã sớm đợi anh mở miệng, tựa hồ khi đó là sự giải thoát chân chính.

Nhưng những đóa hoa kia, lại khiến trái tim đập loạn.

Ý nghĩa của hoa hồng trắng, không phải là để nói cho cậu biết rằng vẫn còn hy vọng hay sao?

Nhưng đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là một hồi ảo tưởng.

Thậm chí ngay cả sinh nhật cậu anh cũng không còn nhớ.

Chờ đợi, cuối cùng cũng có kết quả.

Lâm Lạc Ninh biết, là bản thân cảm kích Tề Hạo. Cảm kích người ấy buông tay, cho một sự kết thúc. Đây chính là sự nhân từ anh dành cho cậu.

Quyến luyến mong có thể chiếm giữ anh lâu thật lâu. Nhưng, anh lại lựa chọn rời đi.

Giọt sáp cuối cùng chảy xuống, ngọn nến nho nhỏ cháy hết, trước mắt, chỉ còn một mảnh tối đen.

Chương 35

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mất đi tình cảm, Lâm Lạc Ninh không muốn mất luôn công việc. Mà Tề Hạo cũng không muốn vậy.

Tình yêu chẳng qua là một phần của cuộc sống, không thể để nó trở thành chúa tể được. Dù gì thì cũng là người trưởng thành, không thể không hiểu đạo lý này.

Ở công ty lại lần nữa nhìn thấy Tề Hạo, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng hai người nhìn nhau cười, rồi cả hai cùng thản nhiên sáng tỏ.

Thì ra chia tay cũng không hề khổ sở như mình nghĩ, hoặc là trong lòng đã sớm tưởng tượng thiên biến vạn biến, cho nên khi thật sự đối mặt sẽ không cảm thấy gì.

Buồn cười là, như một vòng tròn, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm xuất phát. Không nếm qua những ngọt ngào cùng chua xót, sẽ không hiểu rằng, lui một bước là trời cao biển rộng.

Chỉ làm bằng hữu, tựa hồ cũng không tồi.

Từ hồi đại học cho đến giờ, hai người luôn hợp tác thuận buồm xuôi gió, mà Tề Hạo cũng quả thật có thiên phú, liên tiếp vài cuộc làm ăn đều thập phần thành công, khách hàng lớn cũng tiếp tục hợp tác.

Không nói chuyện đã qua, không nói chuyện cảm tình, hai người bọn họ, có lẽ như thế là tốt nhất.

Mùa xuân ở thành phố này luôn hơi lạnh. Tan việc, Lâm Lạc Ninh bước nhanh về trạm xe buýt, muốn mau chóng trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình.

Đó là chỗ cậu gọi là “nhà”.

Đi qua chỗ rẽ thứ nhất, ánh mắt lập tức dừng lại ở một chiếc Porsche Carrera GT đỗ ven đường. Người đàn ông cười đến kiêu ngạo không ngại ánh mắt người qua đường, ngồi ở trong xe nhíu mày nhìn cậu.

Lâm Lạc Ninh thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông xuống xe, gác tay lên thân xe chờ cậu đi đến trước mặt.

“Nếu cậu cứ bước đi tiếp, tôi sẽ đi theo cậu khắp mọi nơi sau đó…… Tôi thích làm vậy đấy.”

Lâm Lạc Ninh dừng bước, nhìn hắn một cái.”Ôn tiên sinh hình như rất nhàn rỗi.”

Ôn Dật Hàn cười mở cửa xe cho cậu,”Đi ăn đồ Nhật Bản chứ?”

Không trả lời câu hỏi của hắn, Lâm Lạc Ninh bình tĩnh ngồi vào xe, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đến tận lúc xuống xe cũng không thèm liếc nhìn hắn chút nào.

Nơi xe đi vào là một vùng yên tĩnh xa trung tâm thành phố, phong cách kiến trúc kiểu kinh đô, từ xa nhìn lại như là giấu ở trong cây cối, lộ ra một góc mái hiên.

“Tuy rằng chỗ này hơi xa, nhưng hương vị đồ ăn mới là chính thống……” Ôn Dật Hàn không để ý tới sự lạnh nhạt của cậu, cười cười giới thiệu,”Vậy chúng ta sẽ thử mỗi loại một chút nhé.”

Lâm Lạc Ninh không yên lòng gật đầu, theo bồi bàn đi vào phòng. Bên trong thiết kế hòa nhã, nhưng cậu chẳng có tâm tình để ý, chỉ vì không có cách nào thoát thân, nên đành ngồi giết thời gian vậy.

Từ lần gặp người này ở quán bar, hắn cứ như ác mộng bò lên người mình. Luôn nói những lời trống rỗng lại khó hiểu khiến người ta hoảng hốt, cùng với ánh mắt thường xuyên không có chút thiện ý nào.

Cứ nghĩ sau khi về nước sẽ không gặp lại hắn, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trên khuôn mặt tà mị là ý cười giảo hoạt.”Tôi chuyển công ty đến đây, là vì em.”

Trong ánh mắt rõ ràng không có sự chân thành, nhưng lời nói lại cứ như thành thật.

Khi đó Lâm Lạc Ninh có chút kinh hãi, cậu không biết người đàn ông kia sẽ làm gì mình trong cái bối cảnh hắc đạo này, rồi sắp xếp gì đó.

Vài ngày sau, đối phương vẫn chẳng có hành vi đáng ngờ nào.

Tâm trạng đề phòng dần dần lơi lỏng, nhưng Lâm Lạc Ninh không muốn có quan hệ gì với người này.

Cho dù không phải bởi vì Tề Hạo.

Hắn toát ra một hơi thở đầy nguy hiểm, ánh mắt thâm thúy không nhìn rõ tâm tư. Người này che giấu quá sâu, sâu đến nỗi khiến người ta không dám tới gần.

Có đôi khi Lâm Lạc Ninh chợt hiện ra ảo giác ── chưa ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của người kia.

Ngẫu nhiên và bất đắc dĩ mà ngồi ăn tối với hắn, nhưng chỉ đơn giản là ăn cơm, ngoài mấy câu nói tán tỉnh, thì không có hành động gì khiến mình chán ghét.

Nhưng, cứ lâu dài như vậy, cũng không có gì hay.

“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

Suy nghĩ bị chặt đứt, bị hắn mỉm cười nhìn chằm chằm, Lâm Lạc Ninh lúc này mới phát hiện bàn gỗ trước mặt đã bày đầy đồ ăn ── nhiều đến nỗi không còn chỗ để đặt ly rượu.

“Anh……”

Thấy cậu giật mình, Ôn Dật Hàn cười cười,”Không phải đã nói thử mỗi loại một chút sao? Chỗ này còn chưa được một nửa……”

Cậu thiếu chút nữa không nhớ rõ đối phương là người như vậy. Bất luận tốt xấu, nói là làm, hơn nữa không để tâm đến chuyện lãng phí cùng xa xỉ.

Bao gồm cá chín trăm chín mươi chín bông hồng bạch trước kia. Làm hại cậu hiểu lầm đó là quà sinh nhật của Tề Hạo.

Cậu không rõ vì sao hắn lại biết sinh nhật mình, tựa hồ chẳng có gì qua nổi mắt người này.

Vô luận là một khoảnh khắc nho nhỏ, hay là một đoạn tình cảm thầm mến xưa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.