Chương 36
Đồ ăn rất ngon, mỗi loại chỉ nhấm nháp một chút, cũng đã có cảm giác no.
Nhìn cậu buông đũa, hắn trêu chọc nói:”Nếu không phải nhìn thấy đồ ăn trong miệng cậu, tôi nhất định sẽ nghĩ chỉ có một mình tôi ăn hết chỗ này ……”
“Tôi thường ăn ít cơm.” Không muốn nhiều lời với hắn, Lâm Lạc Ninh thản nhiên trả lời.
Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, khi được Ôn Dật Hàn cho phép, bồi bàn mở cửa tiến vào, đặt hai bộ áo choàng tắm bên cạnh họ, rồi lui ra.
Lâm Lạc Ninh khẽ nhíu mày, nhìn người đối diện.
Ôn Dật Hàn nghiền ngẫm nhìn hai chiếc áo choàng tắm, làm ra vẻ đăm chiêu.”Xem ra nhà hàng này thật hiểu tâm ý của tôi……”
Mắt thấy sắc mặt Lâm Lạc Ninh trở nên lạnh lùng, hắn chậm rì rì cười giải thích:”Đây là đồ chuẩn bị để khách tắm suối nước nóng……”
“Suối nước nóng?”
“Ừ, sau cửa hàng có một suối nước nóng, để khách hàng sau khi ăn xong sẽ có chỗ nghỉ ngơi……” Ôn Dật Hàn dừng một chút, nhìn vào mắt cậu.”Em không muốn đi, đúng chứ?”
“Đúng, chỉ cần là đi cùng anh.” Biết hắn sẽ không làm chuyện gì vô lý, ngữ khí Lâm Lạc Ninh bất giác không còn kiêng nể.
Ôn Dật Hàn không giận mà cười,”Sao lại có thành kiến với tôi thế?”
Trong phòng đột nhiên im lặng.
“Tôi không thích đàn ông.” Lâm Lạc Ninh thở dài, khuôn mặt cũng trở nên hòa hoãn.”Chỉ có…… người kia là ngoại lệ.”
Ôn Dật Hàn không nói gì, vẫn giữ nụ cười như trước.
“Cho nên, đừng phí thời gian vì tôi.” Lâm Lạc Ninh nói xong, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Chẳng liên quan gì đến tôi.”
Không hề ngừng lại, Ôn Dật Hàn cong khóe miệng, vẻ mặt vô vị.”Ý tôi là…… Tôi rất có hứng thú với em, trước khi hứng thú biến mất, tôi sẽ không buông tay.”
Lâm Lạc Ninh thản nhiên cười cười,”Như vậy, đây chính là nguyên nhân tôi có thành kiến với anh đấy.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, rồi mới cười ha hả.”Rất thú vị, tôi không nhìn lầm người, em thật sự càng ngày càng hấp dẫn tôi……”
Đối mặt với người như vậy, Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy không có lời nào để nói.
Khi xe chạy đến nhà trọ đã là đêm khuya, cậu mở cửa xe bước xuống, không ngờ Ôn Dật Hàn cũng xuống xe, lập tức đi đến trước mặt cậu.
Cái trán bất ngờ bị hôn, Lâm Lạc Ninh phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đầy ý cười trướcmắt.
“Ngày mai, tôi chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
Đàn ông quả thực nói được thì làm được.
Ngày hôm sau vừa đi làm không lâu, văn phòng lại một lần nữa ngập trong hoa hồng trắng. Khi ký nhận, ngay cả người đưa hoa cũng không nhịn được mà nhìn cậu mấy lần.
Lâm Lạc Ninh cười khổ day day mi tâm.
Nhìn đám đồng nghiệp nữ vui vẻ quấn lấy mấy bông hoa, thừa dịp nghỉ trưa, mỗi người cắm một bông trên bàn làm việc, từ xa nhìn lại tựa như một vườn hoa hồng.
Sarah sớm không kiềm chế được vụng trộm gọi cậu đến phòng uống nước, cứng rắn bức cậu khai ra là đang quen tiểu thư nhà giàu nào.
“Tôi không có……” Lâm Lạc Ninh cuống quít lắc đầu, trong lòng lo lắng nghĩ xem phải giấu đi như thế nào.
“A, kia chẳng lẽ là……”Sarah giật mình kêu lên, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).
Lâm Lạc Ninh trong lòng căng thẳng, chưa kịp nghĩ ra lý do gì để bỏ chạy.
“…… Chẳng lẽ là một phu nhân đã lập gia đình?”Sarah không cam lòng cắn ngón tay,”Đàn bà lớn tuổi như thế mà còn theo đuổi Lạc Ninh, hừ……”
Lâm Lạc Ninh dở khóc dở cười nhìn cô, thuận tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Rốt cuộc là ai đây……”
Khi Sarah vẫn còn không chịu buông tha, thì phía sau hai người vang lên một tiếng ho khan lạnh lùng.
Sarah run lên, xoay người sang chỗ khác miễn cưỡng tươi cười,”Tề tiên sinh……”
Tề Hạo “ừ” một tiếng, đi vào giữa bọn họ, cầm lấy hộp cà phê, bỏ từng thìa từng thìa vào cốc.”Còn không mau đi làm việc?”
“Vâng.”Sarah không tình nguyện trả lời một tiếng, trước khi đi lại làm cái mặt quỷ sau lưng anh.
Lâm Lạc Ninh nhịn không được khẽ cười.
Lấy nước xong, đang định rời đi, Tề Hạo lại bỗng nhiên gọi cậu lại, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi:”Hoa này…… là của em?”
“A, phải……” Không ngờ anh lại hỏi như thế, Lâm Lạc Ninh giật mình, không biết vì cái gì mà có chút chột dạ.
“Bạn bè tặng?”
“Ừ……”
Tề Hạo hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nhưng không hỏi thêm nữa.
Lâm Lạc Ninh nhìn anh pha cà phê, ánh mắt anh tập trung vào cái cốc, đôi mắt cậu đã có chút mơ hồ.
“À……”
Nghe Tề Hạo lên tiếng mới ý thức được còn có người ở bên cạnh, trên mặt hiện ra nét tươi cười cổ quái,”Hoa rất đẹp.”
“Cám ơn.”
Chương 37
Lần kế tiếp hoa lại tới đúng hạn.
Hoa tràn đầy trên bàn, nhưng chẳng có nữ đồng nghiệp nào đến lấy nữa. Lâm Lạc Ninh ban đầu còn tưởng rằng họ ngượng ngùng, nhưng dù cậu đã nói không sao đâu, thì vẫn chẳng ai dám làm gì.
Không khí bất thường khiến cậu cảm thấy có chút cổ quái, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Sarah thừa dịp không ai chú ý gọi cậu đến một bên,”Tiểu Lâm, chuyện mấy bông hoa…… cậu đừng để ý.”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu,”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải bởi vì Tề tiên sinh……”Sarah há miệng thở phì phì,”Chiều hôm qua khi cậu tới phòng thị trường lấy tài liệu, anh ta tịch thu hết hoa cắm trên bàn làm việc, còn cười lạnh nói,‘Mình không có ai tặng hoa nên lấy hoa của người khác làm màu hay sao?’, làm hại vài nữ đồng nghiệp nước mắt lưng tròng, hôm nay mọi người không dám làm như thế nữa…… Anh ta nhất định là cảm thấy mị lực của bản thân thua kém cấp dưới, hừ, sao anh ta có thể so với người dịu dàng lương thiện như cậu chứ……”
Lâm Lạc Ninh cười cười,”Tôi biết rồi, cám ơn.”
Biến chỗ làm việc thành một nơi sắc màu rực rỡ, là một chuyện chẳng mấy hay ho. Ngẫu nhiên thì không sao, nhưng ngày nào cũng như thế, mặc dù là ai làm cũng khiến sếp bất mãn.
“Hy vọng anh đừng tặng hoa cho tôi nữa.” Sau khi biểu đạt ý tứ của mình với Ôn Dật Hàn, hắn thật dễ dàng liền gật đầu đáp ứng.
“Vậy em muốn tôi tặng em cái gì?”
“Cái gì cũng không cần.”
“Như vậy sao vậy có thể biểu hiện thành ý theo đuổi em của tôi?”
Lâm Lạc Ninh hít sâu một hơi, gắt gao trừng hắn.”Rốt cuộc phải như thế nào anh mới hết hy vọng?”
Ôn Dật Hàn cười đến thản nhiên tự đắc,”Hay là vậy đi, chúng ta sẽ định một ra kỳ hạn. Trong thời gian này em không được cự tuyệt sự theo đuổi của tôi, tôi cũng không bắt em làm việc em không muốn làm. Hết kỳ hạn, nếu em vẫn không yêu tôi, tôi sẽ tự khắc buông tay.”
Lâm Lạc Ninh cười khổ lắc đầu,”Chắc chắn tôi sẽ không yêu anh, không cần đến thời gian dài hay ngắn.”
“Quy tắc trò chơi, không phải do em quyết định .” Ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt cậu, Ôn Dật Hàn cong khóe miệng,”Thời hạn ba tháng, thế nào?”
Thế nào?
Lâm Lạc Ninh biết đây chỉ là câu hỏi tượng trưng, cho dù mình không đồng ý, người đàn ông này cũng sẽ không để ý tới. Ôn Dật Hàn đã nói là làm, nếu ba tháng sau hắn không còn dây dưa với mình nữa, như vậy đề nghị này cũng không tồi.
Sáng sớm sau hôm đồng ý với hắn, Lâm Lạc Ninh ra khỏi nhà trọ, liếc mắt đã thấy một chiếc xe không hề phù hợp với khung cảnh chung quanh. Ôn Dật Hàn cười mở cửa xe cho cậu,”Đưa em đi làm là nghĩa vụ mà, cho nên em đừng cự tuyệt.”
Lâm Lạc Ninh không lên tiếng ngồi vào xe, hắn trước khi vào xe còn khẽ vuốt tóc cậu. Hành động thân thiết ấy khiến Lâm Lạc Ninh hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ hắn cũng không làm trái với quy tắc, nên chẳng nói cái gì.
Vốn tưởng rằng Ôn Dật Hàn sẽ nói vài câu tán tỉnh ái muội trên đường đi, nhưng hôm nay hắn lại im lặng lạ lùng. Hai người suốt dọc đường không nói chuyện, Lâm Lạc Ninh ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Sau khi tan tầm tôi lại đến đón em.” Thái độ hắn ôn nhu khác thường, còn có thể nhìn ra không khí yêu đương giả tạo.
Lâm Lạc Ninh bất giác thấy buồn cười, đành phải gật gật đầu đáp ứng.
Vừa mới vào thang máy, đã nhận được tin nhắn của Ôn Dật Hàn.”Liệu buổi tối có vinh dự được đi ăn cùng em không?”
Quả thật là một chiêu tiếp một chiêu, không hề lơi lỏng.
Tướng mạo bình thường, cá tính bình thường, bản thân chỉ là một kẻ cực bình thường, vì sao lại khiến hắn coi trọng?
Có lẽ chẳng qua là vì một đạo lý đơn giản.
Con người ta luôn khao khát thứ mình không có được, quá trình truy tìm càng gian nan, thì dục vọng ham muốn càng cấp thiết.
Tề Hạo đối với Hứa Hi, bản thân mình với Tề Hạo, Ôn Dật Hàn đối với mình, có phải hay không đều là như thế?
Sớm buông tay, sẽ sớm được chuộc tội.
Chân lý này, mỗi người đều hiểu được, nhưng không phải là điều tất cả mọi người có thể làm.
Như vậy chính mình thì sao? Lâm Lạc Ninh tự hỏi.
Đã trải qua thời gian dài đơn phương, giãy dụa trong ảo tưởng và sự thật. Ngọt ngào là thật, chua xót cũng là thật.
Tuy rằng buông tay, nhưng không đủsức lực và nhiệt tình để yêu một người mà không cần báo đáp.
Không phải không dám, mà là không thể.
Trái tim đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn được bình an thôi.
Chương 38
Khi đến công ty vẫn còn rất sớm, Lâm Lạc Ninh theo thường lệ đi vào văn phòng tổng giám đốc, dọn lại cái bàn bừa bãi, giúp Tề Hạo sắp xếp lại tài liệu.
Nếu mỗi ngày không làm như vậy, chỉ sợ người đàn ông cẩu thả kia sẽ biến văn phòng thành bãi rác.
Có người mở cửa đi thẳng vào, cậu bị tiếng động thình lình làm cho hoảng sợ. Quay đầu phát hiện Tề Hạo không biết từ khi nào đã tới, đang ngồi ở sô pha uống cà phê, dưới đôi mắt là hai vết thâm quầng thật to.
Lâm Lạc Ninh buông tài liệu trong tay bước tới, bộ dáng anh làm cho cậu lo lắng.”Sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Đêm qua không ngủ được……” Tề Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại cúi xuống, khuấy tung tách cà phê.”Buổi sáng không có việc gì làm, nên tới công ty xem qua……”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu, do dự trong chốc lát, rồi vẫn theo thói quen hỏi:”Ăn sáng chưa?”
Người đàn ông vốn đang mất tinh thần chợt trở nên phấn chấn, ánh mắt cũng sáng ngời lên, cười trả lời cậu,”Ừ, ăn ở nhà rồi.”
Không hiểu sao anh lại vui vẻ, khiến Lâm Lạc Ninh kinh ngạc, không hiểu nổi sự biến đổi cảm xúc của anh ngày hôm nay. Khi thu dọn xong rồi rời khỏi, Tề Hạo lại đột nhiên gọi cậu lại,” Ôn Dật Hàn…… chính là người tặng hoa cho em à?”
Lâm Lạc Ninh trong lòng cả kinh, mặt không khỏi có chút nóng lên.
Không phải cậu muốn nói dối Tề Hạo, nhưng nghe được việc một người khác theo đuổi mình từ chính miệng anh, bỗng cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
“Anh…… nhìn thấy à?”
“Ừ, vừa rồi ở dưới lầu.” Tề Hạo nghiêng đầu, như là nghĩ tới cái gì, lại ngẩng đầu cười cười,”Là anh nhiều chuyện.”
Nụ cười có vẻ tự giễu, lại có chút chua xót.
“Anh yên tâm, tôi không lộ tin tức gì của công ty cho hắn cả……” Lâm Lạc Ninh vội giải thích.”Tôi biết đó là bí mật của công ty, cho nên sẽ không làm chuyện gì gây tổn thấy cho công ty.”
Tề Hạo mở to hai mắt, nhăn mày,”Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng nghi ngờ em……”
“Vậy anh……”
Lâm Lạc Ninh lập tức sửng sốt, vội vàng ngậm miệng, dường như không tin mà nhìn Tề Hạo. Một lát, lại như hiểu rõ rồi cười cười.
Không phải là anh đang hối hận chứ, thích thì không phải, nhưng chẳng lẽ lại là ghen tỵ?
Vô luận là làm bạn, hay khi ngọt ngào ở chung, thậm chí bọn họ từng gần chạm đến tình yêu, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể thực hiện nguyện vọng này.
Sau khi đã trải qua hết thảy, Tề Hạo vẫn không có cách nào đáp trả cậu. Kết quả này, đã nói lên tất cả.
Không chỉ có bản thân biết rõ, Tề Hạo cũng vậy thôi.
Chẳng qua là anh vẫn còn có vài thói quen. Lâm Lạc Ninh nghĩ thế.
Giống như khi người bạn thân có người yêu sẽ bỏ rơi mình, đối với người thân mật nhất, luôn có cách chiếm giữ rất khác.
Nếu lúc này Hứa Hi có thể ở bên anh, anh nhất định sẽ khoái hoạt hơn rất nhiều.
Lại hoặc là, có lẽ rất nhanh, anh sẽ gặp được một người khác có thể khiến cho anh rung động. Tới lúc đó, phải chăng Lâm Lạc Ninh là ai anh cũng không còn nhớ rõ?
Có lẽ.
Từ sáng sớm đến sẩm tối, trời bắt đầu đổ mưa. Năm nay mưa xuân nặng hạt hơn, rơi đồm độp trên cửa kính, sắc trời đều hắc ám.
Đống nghiệp oán giận, mưa lúc tan tầm khiến người ta bực mình vì không thể nán lại thêm.
Giống như đa số họ, Lâm Lạc Ninh cũng không mang ô. Đứng ở trong đại sảnh nhìn ra phía ngoài hồi lâu, mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng.
Người trên đường chạy hối hả, chiếc taxi nào cũng đã có khách.
Đang do dự xem có nên lao ra hay không, thì bả vai lại bị ai đó vỗ nhẹ.
“Anh đưa em về nhà.” Tề Hạo mở ô trong tay, trên mặt lại không có biểu tình gì, không thèm phân trần mà kéo cậu đi vào màn mưa.
“Không cần, cám ơn……” Lâm Lạc Ninh lắc đầu,”Lát nữa đến bãi đỗ xe rồi, thì có thể cho tôi mượn ô được không? Tôi đi xe buýt cũng có thể về nhà……”
Tiếng mưa rơi lớn đến nỗi cuộc nói chuyện trở nên mơ hồ, Lâm Lạc Ninh còn tưởng rằng anh không nghe thấy, lại lớn tiếng nhắc lại một lần. Tề Hạo đột nhiên nhìn qua, muốn nói cái gì đó rồi lại thận trọng giấu kín, chỉ nhìn cậu một cái thật sâu.
Lâm Lạc Ninh hạ mắt, không nói nữa.
Một cái ô không thể che hết hai người đàn ông cao lớn, huống chi khoảng cách giữa cả hai cơ hồ có thể chứa thêm một người. Hạt mưa không chút khách khí nện ở trên người, chỉ chốc lát sau quần áo đã ướt hết cả.
Cái lạnh khiến Lâm Lạc Ninh nhịn không được mà rùng mình, một bàn tay ấm áp bỗng đặt lên vai cậu. Độ ấm của bàn tay ấy xuyên qua từng lớp vải, Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, liền bị anh ôm vào lòng, sóng vai đi về phía trước.
Con đường trước mặt có chút mơ hồ, ngay cả bàn chân mình cũng không nhìn rõ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Lạc Ninh không rõ.
Đây là quá khứ, hay là hiện tại? Đây là trong mơ, hay là sự thật?
Đột nhiên tiếng còi xe khiến cậu bừng tỉnh, dừng bước quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe khí khái phi phàm kia. Dòng nước ào ào theo cửa kính trút xuống, mơ hồ lộ ra đôi mắt sâu thẳm của người trong xe.
“Cám ơn anh……” Lâm Lạc Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.”Nhưng tôi nghĩ, không nên làm phiền anh.”
Chậm rãi rời khỏi tán ô, quần áo lập tức bị mưa thấm ướt. Nhưng, tựa hồ cũng chẳng có gì khác nhau.
Mở cửa xe ngồi vào, Ôn Dật Hàn nghiêng người hôn lên trán cậu, cười nói:”Tôi phải kiểm tra xem có phát sốt hay không……”
Lâm Lạc Ninh im lặng nhìn hai bàn tay đan lấy nhau, khẽ cười cười, nhưng không ngẩng đầu lên.
Chương 39
“Vẫn không thay đổi ý định sao?” Ôn Dật Hàn xoay vô lăng, tựa tiếu phi tiếu.
“Anh có biết ……”
Ngoài của sổ xe mưa dần nhỏ đi, bầu trời ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
“Tôi nghĩ mình muốn một thứ tình cảm ổn định……”
“Anh ta có thể cho em sao?” Ôn Dật Hàn cười đến khinh thường,”Ở bên nhau là do nhu cầu, chia tay cũng không làm anh ta phiền não. Đừng lo lắng cho tương lai, mà hãy hưởng thụ hiện tại, đây mới là cuộc sống.”
“Anh ta không thể, anh cũng vậy……” Khóe miệng Lâm Lạc Ninh lộ ra một nụ cười,”Có lẽ anh nói đúng, nhưng tôi không thể vô tư như thế.”
“Thời gian mấy tháng có lẽ không đủ để em thay đổi thái độ sống, nhưng có thể khiến em chấp nhận tôi.” Xe chậm rãi dừng lại, Ôn Dật Hàn nhìn xuyên thấu ánh mắt trong suốt của cậu,”Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí……”
“Tôi không phủ nhận hiện tại anh khiến tôi thay đổi rất nhiều, bất quá…… Đợi khi anh có thể hứa hẹn yêu đương, thì lại đến nói những lời này đi.” Lâm Lạc Ninh cười khẽ nói.
Cậu biết mình không còn trẻ, sẽ không dễ dàng đem tình cảm đặt lên một người. Huống chi, cõi lòng vốn không rộng mở ấy, thật sự có thể chứa thêm một người khác sao?
Có lẽ Ôn Dật Hàn không thể lý giải tình cảm của mình, nhưng, hắn nói một câu quả thật không sai.
Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí.
Ở công ty lại nhìn thấy Tề Hạo, nhưng không có thời gian để hai người đi suy nghĩ đến tương lai. Tề thị sắp có một cuộc làm ăn mới từ Mỹ, đây là một cơ hội hợp tác hiếm có.
Tổng hợp lại các ngành thực lực, liên tục vài ngày đêm không ngớt đàm phán với đối tác, song phương cuối cùng đạt thành nhất trí, bắt đầu lập hợp đồng cụ thể.
Tin tức truyền đến, công ty trên dưới đều hoan hô nhảy nhót. Sarah cao hứng ôm cổ Lâm Lạc Ninh,”Xem ra năm nay không cần lo đến tiền thưởng cuối năm rồi!”
Lâm Lạc Ninh mệt mỏi đến cực điểm cười vỗ vỗ cô, đảo mắt nhìn Tề Hạo. Người đàn ông sắc mặt mỏi mệt, nhưng cũng không giấu được sự hưng phấn,”Đêm nay tám giờ ở Sunday pub, mọi người tận tình cuồng hoan, tôi mời!”
Các đồng nghiệp lại một trận ủng hộ.
Giữa náo nhiệt, tựa hồ có ánh mắt tìm kiếm vội vàng xuyên qua tầng tầng đám đông, dừng lại trên người mình. Lâm Lạc Ninh nhận thấy, hào phóng mỉm cười.
Giờ khắc vui sướng này, chỉ có bản thân mới có thể hiểu.
Ban đêm trong pub tiếng người ồn ào, cơ hồ bị những ngọn đèn chớp tắt bao bọc lấy, những người xưa nay trầm tĩnh hoặc hướng nội, cũng đều muốn lên sàn nhảy, lại càng không nói đến Sarah hoạt bát sáng sủa .
“Tiểu Lâm Tiểu Lâm, nhanh đến cùng nhau nhảy đi!”
“Tôi thật sự không…… Hơn nữa lại hơi mệt.” Cậu nói thật, vài ngày chuẩn bị chiến tranh khiến cậu lao lực quá độ, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Vậy…… cậu cứ ngồi một lát, rồi lát nữa phải ra chơi đấy……”Sarah thế này mới không cam lòng buông tay, nhập vào giữa đám người.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ rơi vào ma trảo của cô, Lâm Lạc Ninh đứng dậy rời xa cái trung tâm huyên náo ấy, im lặng đi về phía toilet. Tề Hạo ở bên trong đã nôn một trận, không biết có phải uống nhiều lắm hay không mà có vẻ không thoải mái.
Vừa đi vừa lo lắng suy nghĩ, Lâm Lạc Ninh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn hành lang phía trước.
Dưới ngọn đèn nhấp nháy, hai người ôm chặt nhau, dựa trên cửa toilet kịch liệt hôn môi.
Người đưa lưng về phía mình, là bóng dáng Lâm Lạc Ninh vô cùng quen thuộc.
Mà người có thể nhìn thấy mặt kia, là Lăng Nam.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của y chợt mở, nhìn thấy Lâm Lạc Ninh, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, lộ ra biểu tình đắc ý.
Lâm Lạc Ninh yên lặng xoay người, lại nghe Tề Hạo ở phía sau mơ màng nói.
” Lạc Ninh……”
Thân thể giật mạnh, cùng lúc đó, lại là một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
“Bịch!” Hình như là cái gì đó đánh lên vách tường, phát ra âm thanh trầm đục. Tiếp theo Lăng Nam tức giận lách qua bên người anh, để lại một ánh mắt hung tợn.
Người đàn ông mất đi chỗ dựa ngã ngồi dưới đất, cúi đầu lẩm bẩm câu gì đó, rồi làm ra vẻ bất lực như trẻ con.
Lâm Lạc Ninh chậm rãi đi qua, dùng hết khí lực toàn thân mới nâng anh dậy được, đi ra ngoài nói một tiếng chào mọi người, rồi hai người liền nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
Ngồi vững vàng trên taxi, anh im lặng hơn rất nhiều. Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của anh, Tề Hạo thuận thế dúi đầu vào lòng cậu, cảm thấy mỹ mãn rồi trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Chương 40
Sáng sớm, Lâm Lạc Ninh như thường lệ đến sớm thu dọn tài liệu, hết thảy vừa mới xong, đã nhìn thấy bóng dáng Tề Hạo xuất hiện ở cửa.
Anh vẫn còn có vẻ hơi buồn ngủ, mà sau khi nhìn thấy cậu, lập tức lấy lại tinh thần, có chút khó khăn cười cười.”À…… đêm qua em đưa anh về nhà phải không, ngại quá, cứ vui là anh lại uống nhiều……”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười,”Không sao đâu.”
Tề Hạo gãi đầu,”ừ” một tiếng, rồi mới thật cẩn thận mở miệng,”Tối nay em…… có thể không? Bạn bè cho anh hai vé xem ca nhạc, không biết em có thích hay không……”
“Gần đây không được nghỉ ngơi nhiều, cho nên hơi mệt……” Lặng yên một lát, Lâm Lạc Ninh nhìn về phía anh.”Thực xin lỗi……”
“Không khỏe sao?” Tề Hạo mở to hai mắt tiến lên, đặt tay lên trán cậu, Lâm Lạc Ninh lại bỗng dưng lùi lại, tránh né sự đụng chạm ấy.
Tề Hạo ngẩn người, lúng ta lúng túng thu tay,”Vậy em phải chú ý thân thể……”
Lâm Lạc Ninh thản nhiên cười cười,”Cám ơn.”
Buổi chiều là hội nghị cổ đông, khi Tề Hạo bước ra khỏi phòng họp, sắc mặt biến đổi, các cổ đông cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Sarah nhỏ giọng hỏi,”Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Lâm Lạc Ninh lắc đầu, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Đi vào văn phòng tổng giám đốc, Tề Hạo nhắm mắt mệt mỏi tựa vào ghế, mày nhíu chặt. Nghe bước chân cậu đi tới, anh vẫn không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế, thở dài thật sâu.”Vụ làm ăn kia…… Bị Hằng Thiên đoạt mất……”
Tuy rằng đoán chuyện lần này nhất định không đơn giản, nhưng Lâm Lạc Ninh vẫn không khỏi cả kinh,”Không phải tất cả đã soạn hợp đồng chi tiết, chỉ chờ ký tên hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng Hằng Thiên đưa ra điều kiện có lợi hơn, hơn nữa mỗi một hạng mục đều vừa vặn thấp hơn chúng ta một chút……”
“Chẳng lẽ là…… tư liệu của chúng ta bị tiết lộ ?”
Tề Hạo yên lặng gật đầu.
Trong đầu Lâm Lạc Ninh đột nhiên hiện lên khuôn mặt một người, nhưng lại tự mình phủ định khả năng ấy.Lăng Nam tuy rằng là nhân viên Phòng kế hoạch, nhưng cũng không thể tiếp xúc với những tư liệu này.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, chặt đứt suy nghĩ của cậu, cổ đông công ty lục tục tiến vào, tư thế cường ngạnh khiến cho Lâm Lạc Ninh nhận thấy một không khí khác thường.
Lão cổ đông cầm đầu, Tiếu Chấn, lạnh lùng nhìn cậu, rồi nhìn Tề Hạo:” Vẫn chưa có quyết định sao?”
“Trợ lý Lâm, cậu ra ngoài trước đi.” Tề Hạo mở to mắt, nhìn Lâm Lạc Ninh thấp giọng nói.
Lâm Lạc Ninh xoay người đi, nhưng đường lại bị đám kia cổ đông chắn kín. Tiếu Chấn ho khan một tiếng,”Tôi nghĩ không cần thiết, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến trợ lý Lâm.”
“Được rồi……” Tề Hạo khoanh tay, vẻ mặt ngưng trọng.”Tôi không ủng hộ quan điểm của các vị.”
Tiếu Chấn đến gần hai bước, chống tay trên bàn trừng anh.
“Đây là sự thật, không phải ngài nói không công nhận là xong đâu. Người có quan hệ với chủ tịch tập đoàn Ôn thị là cậu ta, ai cũng biết Hằng Thiên cùng Ôn thị xưa nay quan hệ tốt, huống chi mỗi ngày, sáng sớm ở đây sắp xếp tài liệu cho ngài cũng là cậu ta…… Nếu ngài không cho các cổ đông một lý do hợp lý, thì đừng trách đám trưởng bối chúng tôi không để mặt mũi cho ngài……”
Lâm Lạc Ninh cả người cứng đờ, cuối cùng cũng hiểu sự phiền não của Tề Hạo cùng ánh mắt lạnh lùng của những người đó.
Đúng, không trực tiếp liên quan đến lợi ích của Tề thị, nhưng lại có thể biết hết nội dung hợp đồng, toàn bộ công ty chỉ có một mình mình. Tuy rằng họ không thể chứng minh mình bán đứng công ty, nhưng quan hệ với Ôn Dật Hàn, thì không có cách nào giải thích. Các cổ đông cho rằng như vậy cũng là lẽ thường tình, cũng không phải xuất phát từ việc cố ý làm khó dễ.
“Lý do hợp lý? Các vị căn bản không tìm ra nổi chứng cớ để chứng minh, chỉ dựa vào suy đoán mà có thể kết luận một người phản bội hay không, như vậy mà nói là hợp lý sao?” Tề Hạo cười lạnh nhìn những người trước mặt,”Nếu như vậy, trong số các vị, thậm chí là tôi, cũng có khả năng này.”
“Tề Hạo, đừng trách các bác các chú không đánh thức anh, lần này toàn bộ công ty phải cố gắng ra sao mới có được vụ làm ăn này, anh không thể không biết được. Hiện tại mất vụ làm ăn, anh phải giải thích thế nào đây?”
“Kẻ đáng nghi nhất ở ngay trước mặt, vì cái gì ngài nhất quyết bảo vệ cậu ta? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến lợi ích của công ty sao?”
Các cổ đông khác cũng bắt đầu khuyên bảo.
“Tóm lại chuyện này tôi sẽ tra rõ, nhất định sẽ bắt được người làm lộ tư liệu……” Tề Hạo mạnh mẽ đứng lên, nắm chặt hai tay biểu hiện sự tức giận.
“Xin mọi người đừng cãi nhau……” Lâm Lạc Ninh bình tĩnh nhìn bọn họ, nhẹ nhàng cười cười.”Tôi sẽ chủ động từ chức, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi thừa nhận tội danh các vị gán cho tôi.”
Các cổ đông nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không còn đối chọi gay gắt nữa. Tề Hạo khó tin nhìn cậu, ánh mắt khó hiểu dần dần chuyển thành tức giận. Vờ như không để ý Lâm Lạc Ninh chậm rãi ra khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc.
Cậu không để ý chức vị này, cũng không để ý đến ánh mắt những người kia nhìn cậu.
Tựa hồ chỉ cần có sự tín nhiệm của một người, những thứ khác, cũng không quan trọng nữa.