Editor: Shiba
“DS” chính là chữ cái viết tắt của Đông Thượng, Lục Gia Hành cũng vì chuyện gây quỹ học bổng này nên từng cùng Lục Chấn Đông tới Q đại, khi đó hiệu trưởng còn tự mình tiếp đãi, nên mới có thể để lại phương thức liên hệ, được dịp dùng tới khi mất liên lạc với Hứa Lê trong lần đi khảo sát lúc trước.
“Có thật không?” Hứa Lê sửng sốt trong chốc lát, cảm xúc chán nản uể oải cứ ùn ùn dâng lên, cô tự hỏi tự đáp, “Chắc là thật rồi.”
Đông Thượng tài lực hùng hậu như vậy, làm những thứ này cũng chẳng có gì kì lạ, lúc trước cô không nghĩ gì nhiều, trái lại bây giờ thấy vô cùng ngượng ngùng.
Lục Gia Hành buông cô ra, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hứa Lê ôm chiếc phong bì, “...... Chỉ là có cảm giác lấy tiền của anh trả lại cho anh vậy.”
Lục Gia Hành ra chiều suy nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy đấy.”
Nghe có vẻ vô cùng thiếu đòn, Hứa Lê không hề nghĩ ngợi, đánh một cái lên cánh tay anh, tuy rất nhẹ nhưng đánh xong cô liền hối hận.
“Xin lỗi, không nhịn được nên mới đánh anh.” Một câu xin lỗi vô cùng cung kính thành khẩn.
Lục Gia Hành nhớ lại câu nói của Kiều Tinh Thần, —— “Cô ấy không phải cung kính, mà là ngây thơ, kỳ thật chúng ta là ai cô ấy đều không thèm để ý.”
Lục Gia Hành nheo mắt hỏi cô: “Biết anh là ai không?”
Trong giọng nói ẩn chứa vẻ giận dỗi, Hứa Lê không biết nguyên nhân là gì, cho là cú đánh do lỡ tay vừa rồi đã làm anh bực mình, cả cơ thể co rút lại định bỏ chạy, “Tôi thật sự không cố ý đánh anh đâu, thật đấy.”
Lục Gia Hành nhanh chóng khóa cửa xe, kéo mạnh tay cô hỏi lại lần nữa, “Không được trốn, biết anh là ai không?
Hứa Lê sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, Lục Gia Hành bỗng cảm thấy buồn cười, “Anh chỉ hỏi em thôi, em nhắm mắt làm gì?”
Tự nhiên anh cảm thấy phục bản thân mình vô cùng, từ chối mọi cuộc gặp xã giao quan trọng, chẳng lẽ cũng chỉ để tới đây hù dọa một tiểu cô nương?
Trước kia anh cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Hứa Lê bị mất trí nhớ, tâm trạng mâu thuẫn khi vừa không cam lòng khi thấy cô quên mất anh nhưng lại vừa không muốn để cô hồi phục trí nhớ, ngày ngày như xé tim cào phổi tra tấn bản thân.
Bên này, Hứa Lê kìm nén nửa ngày, đành cắn răng một cái, “Lục Gia Hành!”
“Cái gì?”
Cô bất chấp tất cả, “Anh là Lục Gia Hành! Sao anh lại không biết yêu thương nhường nhịn trẻ nhỏ như vậy chứ!”
Bị chỉ đích danh cả ba chữ họ lẫn tên khiến cho người nào đó vốn quen nghe cô ngoan ngoan tôn xưng (gọi một cách tôn kính) đột nhiên chưa kịp thích ứng, Lục Gia Hành lao tới vặn ngược tay cô, “Được lắm, nhìn móng vuốt không biết kính trên vừa đánh người này xem, để xem anh trai này có nhổ hết toàn bộ xuống không.”
Từ khi qua cái tuổi niên thiếu, đã rất lâu rồi Lục Gia Hành chưa từng đùa giỡn thả lỏng vui vẻ như vậy, anh nắm chặt lấy móng tay cô giả bộ định rút ra.
“Rắc” một tiếng khớp xương vang lên, Hứa Lê sợ tới mức phát run, vội vàng hô hoán, “ Anh Gia Hành đừng mà!”
Lục Gia Hành hơi ngẩn người, tay còn chưa kịp buông, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ không giữ nổi.
“...... Em gọi anh là gì?” Anh hỏi.
Hứa Lê mở mắt ra hồi tưởng lại, vừa nãy dưới tình thế cấp bách nên cô đã gọi tên Lục Gia Hành.
“Hả?”
Lục Gia Hành buông cô ra ngồi vào đúng vị trí, ngả đầu lên lưng ghế, vặn cổ, “Gần đây có tới khám bác sĩ tâm lý đúng hạn không?”
Tự dưng chuyển hướng đột ngột làm Hứa Lê phản ứng chậm mấy giây: “Có, bác sĩ Âu Dương từng gọi điện thoại cho tôi, nói là mọi chi phí khám chữa bệnh đều đã thanh toán, không khám nữa cũng không trả tiền.” Nghĩ đến đây, cô mím môi, “Tôi dường như nợ anh nhiều quá, thật sự rất nhiều.”
Giọng cô càng nói càng nhỏ dần.
Bầu không khí trở nên cẩn thận dè dặt, tâm trạng Lục Gia Hành hơi phiêu lãng tới tận mãi đâu, nhớ năm anh lên tám, bà nội dẫn anh đến bệnh viện thăm Hứa Lê mới sinh, khi đó tính anh rất lãnh đạm, đứng cách mọi người xa xa không muốn tới gần.
Sau đó bà nội ôm Hứa Lê cho anh xem, tiểu gia hỏa nhỏ xíu nằm trong tã lót, trắng trẻo hồng hào khóc oa oa, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ xíu như vậy.
Khóc nỉ non vốn là đặc quyền dành cho con nít, nhưng dường như ngay cả chuyện này cô cũng rất dè dặt.
Khi ấy Lục Gia Hành nhìn cả buổi, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Ngoan quá.”
Ngay tại đó hôn ước nhanh chóng được hai bên định ra, bà nội vốn đã thích Hứa gia, giao hảo giữa hai nhà lại từ đời trước truyền xuống, đối với chuyện này Lục Gia Hành cũng không biết rõ lắm.
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, Hứa gia chưa từng khoe khoang chuyện này với ai, ngay cả Triệu Đình cũng từng nói: “Họ Hứa gia thế đơn giản trong sạch, người nào cũng thông minh sáng sủa, lại không để hôn ước lộ ra bên ngoài, bà nội con rất thích loại người như thế.”
Lục Gia Hành chẳng hề quan tâm tới hôn ước kia, cũng chưa từng tìm hiểu kĩ xem Hứa Lê là ai như thế nào, anh luôn lao nhanh như bão tố tiến về phía trước, sống một cuộc sống thoải mái phấn khởi.
Ai mà còn nhớ được tiểu nha đầu ngay cả khóc cũng nhỏ xíu đó chứ.
“Tôi cũng nợ em không ít.”
Một câu lẩm bẩm rất nhỏ, Hứa Lê không nghe rõ, hỏi: “Anh nói gì?”
Lục Gia Hành không đáp, nắm bàn tay cô xem xét, “Đau không?”
Hứa Lê gật đầu.
“Yếu ớt.” Anh nắn bón phần thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô, mân mê hồi lâu mới thả ra.
Không khí ầm ĩ vui vẻ vừa rồi đã tan biến, Lục Gia Hành khởi động ô tô, Hứa Lê cuống quít kêu ngừng lại, chắp tay trước ngực ra chiều cầu xin, “Hôm nay tôi không thể đi với anh được.”
Lục Gia Hành lấy chân phanh lại, quay đầu nhìn cô.
“Trường học đã khai giảng mấy ngày trước nên tôi muốn tới thư viện phụ giúp sắp xếp lại sách, qua cuối tuần này là xong rồi, hơn nữa anh tìm tôi lại không có việc gì.”
Lục Gia Hành thở mạnh một hơi thiếu chút nữa muốn bùng nổ, “Nha đầu, em định đùa anh đấy à.”
“Không phải đâu, tôi thật sự có việc mà, Khang Cảnh Minh nói năm nay số lượng tuyển sinh viên làm thêm ở thư viện rất ít, nếu ngày mai xin nghỉ có thể họ sẽ không cần tôi nữa.”
“Làm gì cơ?” Lục Gia Hành hỏi.
Hứa Lê giải thích sơ qua cho anh, nghe xong Lục Gia Hành thật sự hết chỗ nói, con dâu mất trí nhớ của tập đoàn Đông Thượng, học đại học nhưng không quên đi làm thêm, nói ra liệu có người tin sao.
“Người nhà em biết không?” Anh hỏi.
“Khang Cảnh Minh nói là không biết.”
“Hắn ta thì có gì mà không biết.” Lục Gia Hành xoa bóp thái dương, “Cha mẹ không cho em tiền à?”
“Có, nhưng tiền mua sách thật sự rất đắt, một cuốn lịch sử địa phương giá gốc đã là 200 tệ, bởi vì nhu cầu thị trường không nhiều nên số lượng xuất bản có giới hạn, bây giờ không có mà mua, trên mạng có hai cuốn sang tay bán với giá 2000.” Hứa Lê giơ tay chữ V, “Thật phóng đại quá mức mà.”
Phóng đại quá, còn chưa đủ để mở một bình rượu ngoại trong hộp đêm.
Lục Gia Hành từ khi sinh ra đã không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, hoàn cảnh sống của hai người hoàn toàn không cùng một cấp độ, đó mới chính là cuộc sống của cô, bây giờ anh càng tìm hiểu sâu càng cảm thấy bực bội.
Suy nghĩ bị lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo, Lục Gia Hành tức tối tắt máy, xe hơi rung lên một chút.
Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô, “Nếu nói được chi tiết như vậy, em nhớ ra điều gì rồi à?”
“Một vài chuyện lặt vặt thôi, mỗi lúc lại nhớ được một chút, đầu cứ rối tung lên.”
Lục Gia Hành nhìn cô không chớp mắt, “Có nhớ ra điều gì liên quan tới anh không?”
Hứa Lê mím môi, lắc đầu.
“Được.” Lục Gia Hành ngồi thẳng người, “Nếu em có bản lĩnh thì đời này đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi anh.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Mất trí nhớ rốt cuộc là cảm giác gì?”
Hứa Lê không hề nghĩ ngợi, đáp: “Tựa như trước nay chưa từng được sống.”
Đột nhiên sinh ra tò mò, lúc anh hỏi câu này cũng không có ý gì, có điều đây lại chính là đáp án.
Chưa từng sống......
Lục Gia Hành trong lòng trở nên trống rỗng, tự dưng mất hết cảm xúc.
Cuối cùng, anh vẫn thả người xuống xe.
Hứa Lê cứ đứng tại chỗ đưa mắt dõi theo, lúc xe rẽ vào chỗ ngoặt chợt dừng lại, có một cục giấy vo tròn bay ra từ cửa sổ lao thẳng vào thùng rác.
Giống như không hề phát hiện nhưng tới tận khi xe đã chạy xa, Hứa Lê vội đi tới nhặt thứ vừa bị ném kia, lúc cầm trong tay mới cảm thấy thứ này hơi kì lạ.
Cô mở ra —— là hai vé xem phim vào 8h tối.
Đầu thu gió cuốn lá cây rụng, một chiếc lá bay xuống đậu trên tấm vé xem phim, Hứa Lê lấy cả tấm vé và chiếc lá kia cất thật cẩn thận.
******
Kết thúc buổi sáng thứ hai, Lục Gia Hành cho gọi Tần Chiêu vào văn phòng.
“Đinh tổng nhập viện, đợi lát nữa cậu mua ít đồ thay tôi tới bệnh viện thăm ông ấy.” Lục Gia Hành gửi địa chỉ qua.
Đinh tổng kia mấy ngày trước đi trượt tuyết ở bãi tuyết nhân tạo, chẳng biết trượt thế nào mà gãy cả tay, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện. Tần Chiêu cũng biết chuyện này, đáp: “Được, tôi sẽ đi ngay.”
Cậu ta vừa ra cửa đã bị Lục Gia Hành gọi lại.
“Tập đoàn chúng ta năm nay có danh sách thực tập chưa?”
“Rồi ạ.” Tần Chiêu quay trở lại, “Anh có muốn nhìn người mới một chút không?”
Lục Gia Hành cúi đầu lật văn kiện, “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút xem thực tập sinh là sinh viên chưa tốt nghiệp có được tuyển không?”
“Chuyện này không thể nào, tổng bộ của chúng ta thấp nhất cũng phải là nghiên cứu sinh, năm nay đều là người tới từ các trường trọng điểm. Nếu sinh viên chưa tốt nghiệp thì phải đặc biệt xuất sắc, hoặc có kinh nghiệm làm việc.”
Thật ra điểm này Lục Gia Hành cũng biết rõ, Tần Chiêu học tập rất xuất sắc, từng nhảy lớp, tốt nghiệp trường danh tiếng, như thế mà lúc vào đây còn bị người ta xét nét cản trở.
“Anh hỏi chuyện này để......”
Lục Gia Hành buông văn kiện xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, “Tư liệu này cậu cầm lấy rồi tới nói sơ với bộ phận nhân sự, tìm cách nhét một sinh viên khoa chính quy vào, chưa tốt nghiệp, năm tư.”
“Chuyện này...... Lục tổng, chưa tốt nghiệp tổng bộ nhất định sẽ không nhận......”
Mấy từ khoá then chốt vụt qua não, Tần Chiêu bỗng dưng hiểu ra điều gì, câu nói kế tiếp bị nuốt ngược vào bụng.
Tay Lục Gia Hành giao nhau đặt trên bàn, con ngươi lạnh lẽo, nói: “Ai không nhận, kêu người đó tới giáp mặt nói chuyện với tôi.”
******
Ngô Lãng nhận được thông báo dẫn Tần Chiêu đến bệnh viện, vì định mua nhiều đồ bổ này nọ nên sợ một người xách không nổi.
Dọc đường đi Ngô Lãng không nhiều lời mà ngáp liên tục mấy cái.
“Ban đêm cậu tới công trường chuyển gạch à?” Tần Chiêu cười nói.
“Tôi cũng muốn vậy lắm, chuyển gạch đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.” Ngô Lãng vỗ vỗ vào mặt, “Ba tôi nhập viện được hai ngày rồi, hôm qua tôi trực đêm, đúng thật là nhừ cả người!”
Tần Chiêu hỏi: “Sức khoẻ bác trai không tốt sao?”
“Bác trai!” Ngô Lãng bị tiếng xưng hô này chọc cười nửa ngày, “Nếu ba tôi nghe thấy cậu gọi ông ấy như vậy, có thể cười tới mức tăng huyết áp đấy chứ.”
Tần Chiêu ho khan hai tiếng.
Ngô Lãng vốn không để sự xấu hổ này trong lòng, nói tiếp: “Người già hay bị tăng huyết áp, nhịp tim cũng cao, đến bệnh viện thì bác sĩ nói không sao cả, nhưng ông ấy cứ bảo khó chịu, có đôi khi tôi còn nghĩ chắc giả vờ vậy thôi.”
Vừa dứt lời thì đã tới bệnh viện, hai người xách đồ đi vào thang máy.
Thang máy lầu một, vô số người chen nhau đi lên, hai người bị dồn vào trong một góc, do xách nhiều đồ nặng nên cũng khó di chuyển, vật lộn một hồi mới lên được tầng cao nhất, Ngô Lãng cuối cùng cũng thở hổn hển, “Tầng lúc nãy sao lại có nhiều người như vậy, tôi còn thấy có nhiều người ngồi bệt dưới đất, làm cái gì không biết?”
Tần Chiêu đặt đồ xuống đất xoay cổ tay cho đỡ mỏi, đáp: “Đó là khu bệnh nặng.”
Ngô Lãng không nghĩ nhiều, nói: “Cậu thế mà hiểu biết nhiều quá.”
“Hồi trước ba tôi cũng từng ở đó, thân nhân bệnh nhân nặng chẳng hề dễ dàng gì, lúc nào cũng phải túc trực ở bên ngoài, ngay cả một chiếc giường cũng không có mà dùng.” Tần Chiêu đã đi đằng trước hai bước, bỗng quay đầu lại, “Đừng dùng ánh mắt thương hại ấy nhìn tôi, tôi không thảm hại như cậu tưởng đâu.”
“A!” Ngô Lãng chỉ biết vò đầu chạy theo.
Một người vừa vô tình đào bới chuyện đau lòng của người khác chỉ mong xin lỗi, người kia lại chẳng hề để bụng, nhưng bầu không khí trầm mặc này không kéo dài được lâu, bởi vì khi đứng ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện này, hai người đều choáng váng.
Âm thanh nam nữ ân ái từ bên trong truyền ra, cả hai đều không phải oát con miệng còn hôi sữa chưa từng trải đời, trong lòng liền sáng tỏ vài phần.
Ngô Lãng đẩy cửa phòng quá nhanh, Tần Chiêu không kịp ngăn lại. Cửa hé một khe nhỏ, vừa vặn có thể thấy rõ cảnh tượng kiều diễm bên trong.
—— Một người phụ nữ bờ vai loã thể đang nằm sấp trên thân người đàn ông, tay hắn ta vẫn đang bó thạch cao, còn tay kia ôm lấy cổ cô nàng, dường như vô cùng hưởng thụ.