Trên sân thượng của khu nhập viện, ngay lúc Ngô Lãng vừa đốt hai điếu thuốc mới sực tỉnh lại, hắn ném thuốc xuống đất dẫm nát, “Vừa nãy trong kia có phải là Hứa Thanh Hòa?”
Dứt lời, tiếng rên rỉ của người phụ nữ lúc nãy giống như con mèo hoang nhỏ lại hiện lên bên tai.
Tần Chiêu đưa mắt nhìn xa xăm, “Là cô ta.”
Cả hai người đều từng có quen biết với Hứa Thanh Hòa, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Đinh tổng tên đầy đủ là Đinh Cường, lập nghiệp bằng nghề bất động sản, năm ngoái mới ly hôn, không có đặc điểm gì đặc biệt cả, chỉ là tuổi hơi nhiều, hơn 45, so với Hứa Thanh Hòa không biết hơn kém nhau bao nhiêu lứa. Dù sao trong cái vòng luẩn quẩn này, tuổi tác không phải thứ rào cản tình yêu, mà là tiền.
Nhìn như vậy cũng không thể khẳng định là quan hệ yêu đương, khả năng cao là bạn giường. Mấy mối quan hệ như thế này còn hiếm sao, nhưng nếu kèm theo thân phận em gái Hứa Lê, ai cũng đều cảm thấy trong lòng không được tự nhiên.
Gió thổi làm tóc hai người bay tán loạn, Tần Chiêu nhặt tàn thuốc Ngô Lãng vừa ném dưới đất, nhìn trái nhìn phải rồi cất vào trong túi.
Ngô Lãng nghẹn họng nhìn trân trối: “Cậu có bệnh à?”
“Đừng vứt rác lung tung.” Cậu đang định nhấc thực phẩm bồi bổ đặt dưới đất lên, Ngô Lãng dùng chân ngăn lại, “Cậu muốn làm gì?”
“Đưa cho Đinh tổng, nhiệm vụ ông chủ giao thì làm cho xong.”
Ngô Lãng ngó di động, “Cậu kinh thường Đinh tổng quá đấy, mười phút làm gì đã xong việc?”
Tần Chiêu lịch sự văn nhã đứng đó, có vẻ nghiêm túc.
“Tay đã tàn đến vậy mà vẫn còn làm, sức mạnh tuyệt đối hơn hẳn người phàm như chúng ta!” Cậu ta đá mấy cái hộp trên mặt đất, “Đợi một lát nữa.”
Thế là hai người lại đứng hứng gióthêm một lúc mới đi xuống, Tần Chiêu biểu đạt lời hỏi thăm chúc sức khoẻ của Lục Gia Hành một cách đầy đủ thoả đáng, tầm mắt Ngô Lãng giống như lơ đãng quét quanh phòng bệnh.
Trên lớp kính cửa nhà vệ sinh cửa có bóng người hiện lên, chắc là Hứa Thanh Hòa chưa đi, thấy người tới nên trốn vào bên trong.
Nhiệm vụ hoàn thành, lúc trở lại công ty thì thấy Lục Gia Hành mới bị Lục Chấn Đông giáo huấn một trận đang lạnh mặt ngồi trong văn phòng, hai người họ trong lòng hiểu rõ mà không nói câu nào, và cũng chẳng ai nhắc tới sự tình được chứng kiến ở bệnh viện.
Tần Chiêu rót chén nước đưa qua, “Lục tổng, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cảm ơn.” Lục Gia Hành uống một ngụm, xoa trán, một tay khác ấn di động rồi đẩy tới, “Nhìn xem, đứa em hư hỏng này lại gây chuyện cho tôi.”
Lần trước Văn Triệt ầm ĩ đòi bỏ đóng bộ phim điện ảnh kia nhưng bị Lục Gia Hành túm được điểm yếu bắt quay lại, ý Lục Gia Hành lúc đó là, nếu Văn Triệt không quay nữa thì cậu ta sẽ phải tự bỏ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, sau đó sẽ đá cậu ta sang công ty khác.
Từ đầu đến cuối giữ vững quan điểm không muốn lưu cậu ta lại.
Tất nhiên Văn Triệt không thể không sợ rồi, quả thật cũng ngoan ngoãn một thời gian, không ngờ tới hôm nay lại đăng một bài lên Weibo ——
【 Khi nào bộ phim này công chiếu các fans của tôi không cần phải tới xem đâu, bởi vì lúc quay thật sự rất kinh tởm! [ quỳ ][ chắp tay thi lễ ][ nha ] @ Công ty giải trí Thịnh Thế】
Cậu ta tag page Công ty giải trí Thịnh Thế có tích xanh chứng thực, trên trang đầu Weibo của bọn họ bây giờ vẫn đang treo thông tin tuyên truyền của Văn Triệt trong bộ “Hoàng Thượng xuyên qua thành tay đua“.
Mới đầu trên mạng còn tưởng rằng cậu ta cố ý nói ngược vậy thôi, nhưng một bộ phận nhỏ fan từng tới Hoành Điếm đu idol chứng thực rằng thời gian Văn Triệt đóng ngoại cảnh thường xuyên mặt nặng mày nhẹ.
Tiếp theo có chuyên viên trang điểm Kevin đăng tin nóng: 【 Ảnh đế không nặng mặt mới lạ, phim mới cắt giảm chi phí chế tác, hầu hết các cảnh quay đều không sử dụng cảnh thật, tất cả đều quay trên phông xanh trong nhà trước, sau đó tới hậu kỳ mới sử dụng kĩ thuật chèn cảnh thật vào. Đạo cụ trang phục cũng đều là lấy tạm từ đâu ra, vừa dơ vừa thúi! Hơn nữa vì tiết kiệm tiền, đoàn phim lại còn cực kì keo kiệt khi trả cát xê cho diễn viên. 】
Fans nghe tới đây liền bùng nổ, “Công ty rác rưởi kia, yêu cầu các người buông tha cho Triệt bảo bối của chúng tôi”
“Ảnh đế của chúng ta thật đúng là đáng thương, mỗi ngày đều chuyên tâm đóng phim, ngủ còn không đủ giấc, thế mà lại bị đối xử như vậy sao! Đau lòng cho Văn Triệt quá, kiên quyết chống lại bộ phim! [ tức giận mắng ][ tức giận mắng ][ tức giận mắng ]”
“” Thịnh Thế “ đổi thành” Thịnh rác rưởi “ đi, chẳng quay được bộ phim nào tử tế cả, tất cả đều là một lũ xấu xa!”
“Có ai biết gì thì buôn chút coi, không biết bọn họ che giấu chuyện gì đằng sau, tôi đây bày sãn bàn ghế rồi, chỉ chờ ăn dưa thôi”
Lại có người bình luận, “Tôi tuyên bố từ giờ chính thức trở thành fan của Văn Triệt, trước kia cảm thấy anh ấy cũng chỉ có khuôn mặt thôi, bây giờ mới phát hiện ra tính cách thật mạnh mẽ làm sao!”
“......”
Đẳng cấp lưu lượng Văn Triệt lại lần nữa được tái hiện, chỉ vừa đến trưa đề tài này đã lên hot search Weibo đạt tới trình độ bùng nổ.
Lục Gia Hành cầm bút máy chọc chọc lên bàn, chẳng mấy chốc trên mặt bàn đã bị ghim lỗ chỗ, “Các cậu nói xem, nó nói với tôi như thế là có ý gì?”
Tần Chiêu không dám hé răng.
Lục Gia Hành vừa rồi đã gọi điện thoại cho Văn Triệt, nguyên văn lời ảnh đế như vầy —— “Anh Gia Hành, anh bảo em ngoan ngoan quay phim em cũng quay rồi nha! Nhưng anh đâu có nói em không thể diss bộ phim này!”
Đừng nói là Lục Gia Hành, ngay cả trong hợp đồng mà cậu ta kí với Thịnh Thế cũng làm gì có điều khoản “Nam chính không được đăng Weibo căm thù bộ phim mà mình đóng“.
Lục Gia Hành chân trước mới phát ngôn câu Đông Thượng vĩnh viễn sẽ không có bất cứ dự án hợp tác nào với Thịnh Thế nữa, bên này Văn Triệt liền tung một chiêu rút củi dưới đáy nồi, người nào biết thì hiểu cậu ta chỉ đang muốn gây khó dễ, không biết còn tưởng rằng hai anh em nhà họ đã sớm lập mưu từ trước, song kiếm hợp bích gây ra chuyện cho Thịnh Thế.
Dù thế nào thì đây chính là công khai tuyên chiến với công ty đối phương, Đông Thượng thực lực hùng hậu, không đáng để đi gây thù chuốc oán với người ta.
Thêm nữa diễn viên chính lại tự mình tuyên truyền tiêu cực cho bộ phim chính mình tham gia, về sau còn công ty nào dám mời Văn Triệt đóng phim nữa.
Chuyện này vừa xảy ra đương nhiên Lục Chấn Đông sẽ trút tức giận lên đầu Lục Gia Hành, dù sao anh đã đi tới Hàng Châu một chuyến, anh cũng là người lúc trước thuyết phục Lục Chấn Đông không hợp tác với Thịnh Thế.
Lục Gia Hành hơi dùng sức, chiếc bút máy trong tay gãy ngòi lăn trên mặt bàn.
Tần Chiêu giả bộ không nhìn thấy, nói: “Lục tổng, có cần báo cho bộ phận quan hệ xã hội?”
“Không cần, bảo Lý Nhàn lấy Weibo của nó đăng bài giải thích đi, nói là bị trộm tài khoản.”
Tần Chiêu gật đầu phụ họa, trong lòng thì thầm nghĩ chiêu này tuy rằng không sáng tạo cho lắm nhưng nếu dùng để ném nồi* thực sự có hiệu quả nhanh chóng.
(*Ném nồi: một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là đẩy lỗi cho người khác, để người khác trở thành hiệp sĩ của nồi và bị người khác đổ lỗi. Trong Liên minh huyền thoại TGP, trò chơi ném bình có ý chỉ lý do để thua trò chơi là do đồng đội. Trong văn cảnh trên có nghĩa là vứt bỏ trách nhiệm, đổ lỗi cho chuyện khác).
Sự tình vốn đã hạ màn, kết quả qua ngày hôm sau Lục Chấn Đông lại cho gọi Lục Gia Hành vào văn phòng, nguyên nhân là đoàn phim sau khi bị tin nóng lôi ra chuyện cắt giảm chi phí sản xuất, để vãn hồi thể diện nên đã quyết định quay cảnh đua xe thật, định lấy đó mà tẩy trắng.
Loại cảnh quay thật như thế này yêu cầu phải có đạo diễn kỹ thuật, trong nước bãi huấn luyện có quy mô lẫn tính chuyên nghiệp cao không nhiều, bọn họ vốn có sẵn một bãi chính là bên Chu An Thời, từ bên đó phái người điều xe đến, để tiết kiệm chi phí nên chọn địa điểm quay cách nội thành 80 km tại núi Lĩnh Sơn.
Kết quả tới chân núi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, Văn Triệt lại lấy lí do “chóng mặt” để hoãn quay.
“Chóng mặt”!
Lúc nghe thấy hai chữ đó, Lục Gia Hành chỉ muốn treo Văn Triệt lên đỉnh núi mà đánh.
Lục Chấn Đông mặc kệ Văn Triệt đang ầm ĩ cái gì, bây giờ để hoà hoãn lại các bên, không thể để cậu ta ầm ĩ như vậy được, vì thế sau khi Lục Chấn Đông giáo huấn xong, lại dặn dò Lục Gia Hành tự mình tới khuyên nhủ Văn Triệt.
Lục Gia Hành vừa bước từ văn phòng ra vừa lấy tay kéo lỏng cà vạt.
Tần Chiêu cầm lịch trình, “Lục tổng, Lý Nhàn bên kia nói đoàn phim đã sắp xếp cho các vai phụ quay trước nhưng dù thế nào thì chậm nhất vào ngày mai Văn Triệt nhất định phải quay, theo lịch trình của anh...... chiều mai chắc là có thời gian trống. Anh có muốn sắp xếp không......”
“Không đi.” Lục Gia Hành cắt ngang, nói xong sải bước lạnh thấu xương bỏ đi, “Cứ nuông chiều nó mãi sau này chỉ hỏng hết.”
******
Q đại đã chính thức khai giảng, mấy ngày nay các Viện đều trở nên bận, Hứa Lê ôm một đống nguyên liệu tơ lụa mới từ phòng học quốc hoạ ra lại vào phòng học tranh sơn dầu cách vách.
“Xin chào bạn, mình bên Viện Văn Học sang đây muốn hỏi thăm bạn một chút là ở đây có loại thuốc màu nào vẽ được trên tơ lụa không, sau khi giặt rửa là ủi với nhiệt độ cao màu sắc cũng không bị tróc ra.”
“Bạn muốn nói tới Propylene phải không?”
“Không phải, Propylene qua là ủi sẽ có mùi hôi, ngoài nó ra còn loại nào khác nữa không?”
“Cái này thì mình cũng không biết.”
Cả một buổi trưa, Hứa Lê đã lặp lại đoạn đối thoại như trên đây không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó ở Hàng Châu, lúc cô thấy Lục Gia Hành làm việc vì vấn đề này mà phiền não, lúc ấy chỉ xin anh ít tơ lụa, chính là muốn lấy về trường thử xem có thể tìm được phương pháp giải quyết hay không.
Ai ngờ đi khắp toàn bộ học viện nghệ thuật cũng chưa gặp được người nào biết.
Hôm nay trong viện tổ chức ngày hội chào đón tân sinh viên, học viện nghệ thuật được trời đất ưu ái cho những ưu thế đặc biệt, năm nào vào dịp này cũng đều mở tiệc tối rất long trọng.
Tới 5 giờ rưỡi đã có sinh viên lục tục tiến vào giảng đường, Hứa Lê ôm đồ rời đi, lúc đến lầu một bị một nam sinh gọi lại.
“Thuốc màu mà bạn vừa hỏi tôi thật sự chưa từng nghe qua, nhưng giáo sư Viện chúng tôi ngày mai lên vùng núi dạy học hỗ trợ*, ở đó có một thôn nhỏ chuyên làm nghề dệt nhuộm vải, nghe nói là tay nghề tổ tiên truyền lại, không biết đây có phải loại mà bạn muốn tìm.”
(*Đề cập đến công tác quản lý giáo dục và giảng dạy hỗ trợ các trường tiểu học và trung học thị trấn ở các khu vực lạc hậu.)
Hứa Lê vui sướng: “Ngày mai liền đi rồi sao? Có cách nào để được đi cùng không?”
Nam sinh chỉ về phía một sinh viên đứng cách đó không xa, “Đó hội trưởng Hội Sinh viên của Viện chúng tôi, mọi công việc đều do cậu ấy phụ trách, nhưng núi Lĩnh Sơn rất xa cách nơi đây hơn 80 km, điều kiện sinh hoạt cũng không tốt nên chưa có sinh viên nào đồng ý đi cả.”
Sau khi nghe xong, Hứa Lê lập tức đi tìm hội trưởng Hội Sinh viên, đối phương trực tiếp từ chối, người ta lấy lý do cũng rất đầy đủ, “Chuyện này sao được, bạn đâu phải người của Viện chúng tôi, hơn nữa những người đi đều được lên danh sách từ trước, bây giờ tự nhiên không thể thêm người được.”
“Có cách nào khác không, tôi thật sự rất muốn đi.”
“Không được!”
Hai người đang nói thì bả vai Hứa Lê bị người khác vỗ nhẹ một cái, cô quay đầu nhìn thấy Kiều Tinh Thần, bỏ qua kinh ngạc chào hỏi, “Thầy Kiều khoẻ.”
“Người ta nói lễ chào đón tân sinh viên của học viện nghệ thuật hay nhất toàn trường nên tôi liền đến xem không ngờ lại gặp được em ở đây.” Kiều Tinh Thần cười nói, lại nhìn người phía sau cô, “Em cũng tới xem tiệc tối à?”
“Không phải, em tới......” Câu nói kế tiếp của cô không hề thốt ra.
Kiều Tinh Thần cũng không hỏi, chỉ nói: “Mới nghe thấy em với bạn học nói muốn đi theo đoàn tình nguyện lên núi Lĩnh Sơn, có cần tôi nói giúp không.” Anh ta cố ý hạ giọng, “Tôi có quen biết với Viện trưởng viện bọn họ, lúc trò chuyện sẽ nhắc tới hai ba câu.”
Hứa Lê cắn môi dưới.
“Không tin thầy giáo vậy sao?” Kiều Tinh Thần chọc chọc ngón tay, “Chờ ở đây chớ đi đâu.”
Anh xoay người vào phòng tiếp khách cạnh đó, rất nhanh hội trưởng Hội Sinh viên bị kêu vào, lát sau cậu ta đi ra nhìn Hứa Lê với ánh mắt sâu xa khác thường.
“Sáng mai ngày mùng 7 xuất phát, tất cả tập trung ở cửa chính của Viện, buổi tối 7 giờ quay về, nếu không còn vấn đề gì nữa thì bây giờ cậu lưu lại số di động của tôi.”
Hứa Lê bất ngờ tới nỗi không thể tin vào tai mình, cửa phòng tiếp khách mở ra hơn nửa, Kiều Tinh Thần vừa trò chuyện với lãnh đạo bên Viện nghệ thuật, vừa quay đầu nhìn thoáng qua cô.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, Hứa Lê nói: “Cảm ơn.”
Cách rất xa nên nhất định Kiều Tinh Thần không nghe thấy, nhưng ánh mắt đã sáng tỏ.
......
Hứa Lê mới dọn đến ký túc xá, sau lại thêm danh ngạch, phòng ngủ còn có hai nữ sinh khác, hai ngày nay do không có tiết học nên đều chạy đi chạy lại liên hệ tìm công việc thực tập. Hôm sau Hứa Lê dậy sớm, chạy tới Học viện nghệ thuật tập hợp. Bọn họ ngồi vào xe bus bắt đầu xuất phát, xe chạy hai tiếng mới đến chân núi.
Trước khi lên núi đoàn người xuống xe nghỉ ngơi, Hứa Lê vươn vai duỗi eo cho bớt mỏi. Dưới chân núi có một khu vườn nhỏ, những bông hoa trắng bé xíu mọc đầy trên tán cây, mùi hương nhè nhẹ lan toả rất dễ chịu.
Cô cầm di động chụp một tấm, do dự một lúc rồi gửi cho Lục Gia Hành, không ngoài dự đoán đối phương không hề hồi âm, Hứa Lê suy nghĩ rồi lại gửi một câu ——
【 Lục tiên sinh, tôi theo trường học lên núi hỗ trợ, phát hiện ở đây có một loại hoa rất giống loại trồng trong vườn sau nhà cũ. 】
Có phải quá dài không, Hứa Lê lập tức muốn thu hồi đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
“Muốn tôi chụp giúp không?” Phía sau vang lên giọng nói tràn đây từ tính.
“Thầy Kiều, sao ngài lại ở đây?” Hứa Lê hơi sửng sốt, ngay lúc đó cô nhìn thấy chiếc xe hơi nhỏ vẫn đi sau xe bus.
Chuyến đi này của bọn họ, sinh viên ngồi xe buýt, giảng viên dẫn đoàn thì đi bằng xe du lịch nhỏ thuê.
Kiều Tinh Thần nhún vai, cười nói: “Khó khăn lắm mới có dịp về nước, tôi cũng muốn nhìn xem tổ quốc non sông gấm vóc.”
Lí do anh ta đưa ra đúng mực không thể bắt bẻ được, xoè tay ra, “Chỗ này cảnh sắc rất đẹp, mấy cô gái đều đang chụp ảnh, vậy để tôi giúp em chụp một tấm đi.”
“Vâng...... Được ạ.”
Thật ra Hứa Lê không hay chụp ảnh, chỉ biết đứng ngây ngốc trước máy ảnh, ngay cả giơ chữ V cũng không làm.
Kiều Tinh Thần chụp xong đưa cho Hứa Lê xem, “Kĩ thuật của tôi cũng không tệ đấy chứ.” Anh vẫy tay ra hiệu cho nam sinh đứng gần đó, “Bạn gì ơi, giúp hai chúng tôi chụp một tấm với.”
Hứa Lê nhất thời không biết làm sao, Kiều Tinh Thầy vẫn tự nhiên đứng bên cạnh cô, khẽ cười nói: “Theo thông lệ quốc tế, khi chụp ảnh với thầy giáo nhất định phải cười, bạn học Hứa phải cho tôi chút thể diện chứ.”
Cô bị chọc cười, lấy tay che miệng cười.
Tách! Bị nam sinh kia chụp hình mất rồi.
Hứa Lê xua tay, “Tấm này có vẻ không được tử tế cho lắm, hay là chụp lại một tấm nữa đi!”
Nhưng Kiều Tinh Thần lại nói, “Tôi cảm thấy được mà, rất tự nhiên.”
Đúng là rất tự nhiên, nhìn giống như thể hai người đang nói chuyện trời chuyện đất, không khí nhẹ nhàng mà vui sướng.
“Em gửi cho tôi đi, tôi muốn giữ làm kỷ niệm.” Kiều Tinh Thần lấy di động của mình ra, hai người rất tự nhiên mà trao đổi số điện thoại cho nhau.
Lần nữa lên xe, di động trong túi hơi rung, Lục Gia Hành đã hồi âm.
Chẳng hiểu sao trái tim Hứa Lê đập rất nhanh, cô click mở, tin nhắn chỉ có ba chữ: 【 là cây lê. 】—— xem như là trả lời cho hai tin nhắn cô gửi vừa nãy.
Hứa Lê, cây lê.
Cô nhìn cảnh sắc càng lúc càng xa ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên hình ảnh những cánh hoa trắng nhẹ nhàng tung bay, như là cảnh đã qua, đáng tiếc lại không nhớ ra đến từ năm nào tháng nào.
Di động lại gửi tới một tin nhắn: 【hỗ trợ ở đâu, bao lâu? 】
Cô hồi đáp: 【 Núi Lĩnh Sơn, thời gian là một ngày. 】
Ngay sau đó bên kia lại gửi tới: 【 Gửi định vị qua đây. 】
Hứa Lê có thể hình dung ra biểu cảm kiêu căng bây giờ của Lục Gia Hành, khoé miệng cong cong, thầm nghĩ trong lòng quản nghiêm thật đấy.
Cô cũng lười tranh cãi với anh, nhanh chóng chụp lại bản đồ định vị chuẩn bị gửi đi.
“Trong núi rất lạnh, lát nữa phải mặc quần áo cho kĩ, tới thôn thì phải đi theo đoàn, đừng chạy lung tung.” Chủ tịch hội sinh viên đột nhiên thét to, Hứa Lê hơi giật mình, tay trợt một cái lại bấm ngay phải chỗ quan trọng trên màn hình.
Đằng trước ảnh định vị là tấm ảnh cô và Kiều Tinh Thần chụp chung, không biết sao lại xui xẻo tới mức gửi nhầm tấm đó.
Hứa Lê choáng váng, nhìn chằm chằm màn hình rồi bấm bấm, quả nhiên, Lục Gia Hành nhanh chóng gọi tới.
Tim cô như muốn nổ tung —— tắt máy.
Cũng không biết đang sợ cái gì, chỉ là gần đây lúc cô tiếp xúc với phái nam bản thân sẽ có một loại cảm giác.......lầm đường lạc lối trong hôn nhân (ý chỉ ngoại tình).
Trước kia cũng không có, tại sao lại như vậy, Hứa Lê ngây thơ mờ mịt nghĩ, cuối cùng kết luận rằng chắc là do ngày thường Lục Gia Hành quá hung tợn.
*****
Lúc này tại Tập đoàn Đông Thượng, người của bộ phận kinh doanh đang đứng phía dưới báo cáo công trạng quý vừa qua, Lục Gia Hành buông điện thoại trong tay xuống: “Nói trọng điểm.”
Cấp dưới tưởng mình dong dài, chọn điểm mấu chốt nhanh chóng tăng tốc nhưng chưa kịp trình bày xong, Lục Gia Hành lại lên tiếng: “Đưa đây, để tôi tự xem.”
Người vừa đi ra ngoài, Tần Chiêu hỏi: “Lục tổng, có phải bọn họ làm sai chỗ nào không?”
“Không có.” Lục Gia Hành gấp văn kiện lại, hỏi, “Lúc trước nói Văn Triệt ở cái gì Sơn đóng phim?”
“Núi Lĩnh Sơn.”
Đầu ngón tay Lục Gia Hành gõ nhanh trên mặt bàn, rõ ràng có chút thất thần, sau một lúc lâu nói: “Ừm, chúng ta đi xem nó thôi.”
Lúc trước còn nói không đi, Tần Chiêu liền nhắc lại lịch trình buổi chiều, “Lục tổng, giữa trưa có một bữa tiệc, buổi chiều cũng phải gặp mặt với người bên xưởng thiết bị, tất cả đều không thể hoãn được.”
Ánh mắt Lục Gia Hành nhìn chằm chằm vào cậu ta mà không hề nói câu nào, loại cảm giác áp bách này lại tới rồi.
Tần Chiêu ho khan hai tiếng, lúng túng nói: “Vậy, để tôi sắp xếp lại giúp anh.”
Cuối cùng thì bữa tiệc buổi trưa không thể từ chối nổi nên lúc xã giao xong đã là hai giờ rưỡi chiều, ngoài trời bắt đầu đổ mưa tí tách.
Mùa này ở phương bắc, một trận mưa là một trận lạnh buốt.
Lục Gia Hành để Tần Chiêu lái xe còn mình ngồi trên ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong thời gian anh đi công tác vẫn luôn bị bệnh, trở về đã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
Tần Chiêu khuyên anh: “Lục tổng, nếu mệt quá thì đừng đi.”
Lục Gia Hành xua tay, “Không có việc gì, đi thôi.”
Dọc đường đi ngoài cửa sổ mưa không chịu ngớt, thậm chí ra khỏi thành phố càng lúc càng nặng hạt hơn, Tần Chiêu sợ nguy hiểm nên không dám chạy nhanh nên khi tới Lĩnh Sơn đã hơn 5 giờ.
Lục Gia Hành vừa ngủ một giấc, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài, “Sao lại mưa lớn như vậy không biết.”
Tần Chiêu nói: “Dự báo là có mưa nhưng không ngờ lại mưa lớn như vậy.”
Càng vào sâu trong núi xe mỗi lúc lại ít hơn, lần trước Tần Chiêu liên hệ với Lý Nhàn có nghe nói đoàn phim đóng tại phía bắc núi Lĩnh Sơn, bên kia chân núi có một khách sạn nhỏ bình dân, đoàn phim đã bao trọn nó cho tất cả mọi người ở tạm.
“Sao đằng kia lại căng dây phong toả?” Tần Chiêu hỏi.
Bọn họ vừa đến chân núi, có vài chiếc xe đang đậu chắn trước đường lên núi, Lục Gia Hành cho hạ kính xuống, nhìn thấy biểu tượng của đội cứu hộ.
Trời như càng mưa to hơn, từng hạt lộp bộp rơi càng làm cho Lục Gia Hành trong lòng không thoải mái, anh bảo Tần Chiêu lái xe qua đó, chưa kịp bung dù đã lao xuống.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng cạnh xe của đội cứu hộ, trên người mặc một bộ áo mưa cao su màu đen.
Lục Gia Hành đi qua, “Chào anh.”
Người kia quay đầu lại, mưa xối xả hất cả vành nón lộ ra mái tóc được bện chặt.
Gần đó bỗng có người hô lên: “Cố đội trưởng trên kia vừa liên hệ nói có một cô gái đi hỗ trợ của Q đại bị thương rất nghiêm trọng, bắt buộc phải được truyền máu khẩn cấp!”
Người đàn ông cao giọng rống sang: “Đội cứu thương không phải đã lên rồi sao?”
“Không được, cô gái đó mang nhóm máu Rh âm tính, bọn họ không có loại đó! Chúng ta vừa cho người mang máu mới đến nhưng đất trên núi sạt lở quá nghiêm trọng, không thể lên được!”
......
Tới khi Tần Chiêu cầm dù lại đây, Lục Gia Hành đang đứng bấm di động, mưa rơi xối xả lên người nhưng dường như anh chẳng hề cảm giác được mà chỉ chuyên chú nhìn màn hình.
“Lục tổng, anh làm sao vậy?” Tần Chiêu hỏi.
Chiếc ô kia vốn dĩ cũng không thể che được mưa, gió gào thét dữ dội quét sạch hoa lê ven đường. Lục Gia Hành đột nhiên choáng váng đầu óc, người không đứng vững lảo đảo ra sau hai bước, sắc mặt anh trắng bệch vịn lên cánh tay Tần Chiêu, ôm bụng bắt đầu nôn khan.
......
Ký ức là một thứ rất kì lạ, có đôi lúc trốn kĩ trong đầu bạn đến mức bạn cho rằng nó không còn tồn tại nữa, nhưng chỉ chớp mắt một cái nó liền như một cơn bão long trời lở đất ùa ra.
—— Khoảng hai tháng trước, khi Hứa Lê vừa mất trí nhớ, Lục Gia Hành đón cô trở về biệt thự, cơm nước xong xuôi Triệu Đình đưa bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho cô, lúc ấy còn nói, “Nha đầu này thật đúng là hiếm lạ, đập đầu có thể mất trí nhớ, ngay cả nhóm máu cũng là gấu trúc hiếm gặp, có khác nào tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết đâu chứ.”
Bản báo cáo đó Lục Gia Hành chỉ nhìn lướt qua, lúc ấy anh không hề để tâm.
Tựa như cái cách anh đối xử với Hứa Lê, vẫn luôn như thế.
Lục Gia Hành chống người đi về phía trước, vỗ lưng người đàn ông lúc nãy, “...... Anh là đội trưởng đội cứu hộ?”
Cố Tề híp mắt, đưa tay cản đường, “Trên núi không đi được, các người nếu không có việc gì thì nhanh chóng rời đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Lúc này, có một đội viên chạy tới, “Cố đội, thật sự không kịp nữa rồi, cho dù thông đường thì chờ đến khi máu được mang lên cũng không còn kịp nữa rồi!”
Cố Tề đá chân vào lốp xe, “Đệt! Nếu không có máu cô gái đó chỉ có thể chờ chết hay sao!”
Đội viên cúi đầu, “...... Cứ cứng rắn thì người của chúng ta cũng khó giữ được an toàn, hơn nữa lấy tốc độ xe bình thường thì thật sự không kịp.”
Cố Tề vừa định trả lời, cánh tay đã bị người khác giữ chặt, Lục Gia Hành trên mặt đầm đìa nước mưa, trong mắt chằng chịt tơ máu.
Anh nói: “Đưa máu cho tôi, tôi sẽ mang lên.”