Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 48: Chương 48: Đẩy ngã & Đồ Lừa đảo




Edit: Bàn

Những người khác trong phòng đã trở lại, mọi người đi ngủ.

Khúc Liệu Nguyên trằn trọc, mãi không ngủ được, nhìn giờ là biết tiết tự học thứ 3 kết thúc rồi, học sinh lớp thực nghiệm cũng đã phải trở về kí túc xá. Nhưng cậu ngại đi hỏi Tống Dã, Tống Dã chỉ là thuận miệng đùa một chút, cậu lại nghiêm túc coi là thật mà chạy đi hỏi, chẳng phải là muốn vạch trần trong lòng cậu có quỷ thật?

Quỷ trong lòng cậu là một “nữ quỷ” thiên kiều bá mị, giống Tống Dã y như đúc.

Đêm đó cậu mơ một giấc mơ rất rất dài, trước khi chuông báo chạy bộ sáng sớm vang lên, cậu thoải mái làm ướt giường, thoáng cái tỉnh luôn, thừa dịp tất cả mọi người còn chưa dậy, tự mình qua phòng nước nhục nhã hổ thẹn giặt qua quần lót, sau khi trở về treo lên dây phơi áo quần ngoài cửa sổ.

Đã là tháng 4 rồi, sáng sớm mở cửa sổ ra, không khí từ bên ngoài tràn vào gần như không còn mang theo khí lạnh, tràn đầy sắc xuân dồi dào.

Điều này làm Khúc Liệu Nguyên cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng càng thêm suy sụp tinh thần, đều do cảnh xuân tuyệt vời này.

Diêu Vọng giường dưới gần cửa sổ tỉnh, nhìn cậu, lại nhìn quần lót vừa giặt treo bên ngoài, cười toe toét, nhỏ giọng chế giễu cậu: “Lớp trưởng, sáng sớm đã nhanh nhẹn thế, lén làm chuyện xấu à?”

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy xấu hổ, xoay người quay về giường mình, xếp chăn lại.

Lúc chạy bộ sáng sớm, mỗi lớp đến thao trường xếp thành đội trước. Sau khi Khúc Liệu Nguyên tiến vào, rất nhanh đã thấy Tống Dã, đang nói chuyện cùng một nữ sinh bên cạnh, khẽ mỉm cười, bộ dáng tinh thần sáng láng.

Khúc Liệu Nguyên: “...”

Nhìn đi, cái gì mà cậu nói ấy nhỉ, là chỉ có mỗi cậu coi chuyện cười thành chuyện thật.

Uỷ viên thể dục lớp 7 Khang Minh dẫn đội, Khúc Liệu Nguyên ở cuối đội ngũ chạy bộ cùng các học sinh.

Cậu có chút buồn bã ỉu xìu, không nói chuyện với người khác.

Diêu Vọng không phải ngày nào cũng chạy bộ sáng sớm, có khi đến có khi không đến, ngày hôm nay lại tới, cùng ở hàng cuối cùng với Khúc Liệu Nguyên, vừa chạy vừa hỏi cậu: “Giận đấy à? Sáng là tao đùa mày mà.”

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, thích nói đùa thế làm gì, không biết là có người nghĩ là thật à?

Diêu Vọng nói: “Giận thật? Nói gì đi, lớp trưởng? Mẫu giáo bé trưởng?”

Cậu ta không chạy tử tế, dựa gần vào trước mặt Khúc Liệu Nguyên, vẻ mặt “trêu mày cho vui.”

Khúc Liệu Nguyên không có tâm trạng đùa giỡn với cậu ta, liền tránh sang một bên chạy, cậu ta thấy Khúc Liệu Nguyên không để ý đến mình, lại đưa chân sang ngáng Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên không phòng bị, bị vấp ngã về phía trước, thầm nghĩ không ổn, chuẩn bị ngã như chó ăn cứt rồi!

Trong chớp mắt, Diêu Vọng lại từ một bên đụng cậu một cái, cậu vòng vào bên trong đường chạy plastic, lần này khiến cậu ngã xuống mặt cỏ mềm mại của thao trường.

Người lớp 7 đã chạy đi, Diêu Vọng không chạy, đứng trước mặt cậu làm càn cười to.

Đội ngũ lớp 8 lạch bạch lạch bạch chạy tới, kì quái nhìn hai người lớp 7 đây, Khúc Liệu Nguyên cảm thấy mất mặt cực kì.

“Không đứng dậy nổi rồi hả?” Diêu Vọng cười vươn tay, muốn kéo Khúc Liệu Nguyên đứng dậy.

Khúc Liệu Nguyên dùng sức đẩy tay cậu ta ra, tự mình đứng lên, tức giận nói: “Mày làm gì đấy? Lấy bạn học ra làm trò đùa vui lắm à?”

Diêu Vọng như thể không ngờ cậu sẽ tức giận, giật mình.

Khúc Liệu Nguyên chạy đuổi theo học sinh lớp 7, tiếp tục chạy số vòng còn lại.

Diêu Vọng đứng tại chỗ, không chạy tiếp, rời thao trường một mình.

Chạy bộ sáng sớm kết thúc, Tống Dã như thường lệ đứng cạnh cổng vào thao trường, chờ Khúc Liệu Nguyên đi cùng.

Khúc Liệu Nguyên chậm rề rề đi tới, Tống Dã đón cậu hai bước, hiển nhiên vừa rồi thấy chuyện cậu bị đẩy ngã, hỏi: “Lúc nãy là làm sao đấy?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Tớ với bạn học đùa nhau.”

“Không sao chứ?” Tống Dã nghiêng đầu nhìn cậu, nói, “Sao vẻ mặt lại thế này?”

Tầm mắt Khúc Liệu Nguyên rơi vào bờ môi của hắn trong nháy mắt, nói: “Không có việc gì.”

“Đến cùng là làm sao vậy?” Tống Dã cười giơ tay lên, giống như là muốn sờ mặt Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên lại đột nhiên trốn về phía sau một chút, tay Tống Dã rơi xuống khoảng không.

“Tớ... tớ phải đi nhà xí đây.” Khúc Liệu Nguyên vung chân chạy thẳng.

Ra khỏi WC, cậu lại lượn một vòng quanh sân trường rồi mới quay về kí túc xá đánh răng rửa mặt, không muốn đi ăn cơm cùng Tống Dã nữa. Tống Dã cũng đã nạp đủ tiền vào thẻ học sinh của cậu để cậu đi tắm hàng ngày.

Vào căng tin, cậu đứng ở cửa nhìn một vòng, xác định Tống Dã không ở đây, mới đi vào lấy cơm, vừa lúc gặp được Khang Minh đi ăn cùng một nam sinh khác, nên ngồi ăn chung với bọn họ, thuận tiện thảo luận cùng Khang Minh chuyện vận hội thể dục cuối tuần.

Nhưng vì suốt ngày cậu ở cùng một chỗ với Tống Dã, thần kinh thô như Khang Minh cũng phải hỏi cậu một lần: “Ê đúng rồi, anh ông đâu? Sao không thấy nó nhỉ?”

Khúc Liệu Nguyên bịa ra một lời nói dối: “Lớp ảnh bài tập nhiều, ảnh chạy về làm bài tập rồi.”

Nam sinh lớp 4 đi cùng Khang Minh, nói chuyện với Khúc Liệu Nguyên mấy câu, cũng coi như người quen, nói: “Liệu Nguyên, anh ông để hoa đâu rồi? Trong kí túc xá à?”

“Sao ông biết là có hoa?” Khúc Liệu Nguyên sửng sốt, chẳng lẽ chuyện hôm qua cậu học gấp hoa giấy đưa cho Tống Dã bị truyền ra?

Nam sinh kia lại nói: “Náo động quá mà, sao tôi không biết được? Lớp bọn tôi gần lớp bọn họ như kia.”

Khúc Liệu Nguyên: “???”

Khang Minh hỏi: “Chuyện gì náo động cơ?”

“Hôm qua sinh nhật Tống Dã đó, tự học buổi tối tan xong, Trương Ngọc lớp 3 ôm một bó hoa hồng sang tặng sinh nhật nó,“ Nam sinh lớp 4 kia nói, “Lúc đấy tôi về kí túc xá rồi, phòng tôi vẫn có người tự học, quay về bảo, hai đứa chúng nó lãng mạn vãi chưởng.”

Khúc Liệu Nguyên: “...”

“Trương Ngọc thì xinh, chẳng qua ngày thường nói năng thô lỗ, như kiểu giả trai,“ Khang Minh bình luận hai câu, hỏi Khúc Liệu Nguyên, “Liệu Nguyên, anh trai ông thân với nhỏ từ bao giờ thế?”

Khúc Liệu Nguyên: “... Tôi không biết.”

Khang Minh không tin nói: “Sao ông lại không biết? Còn bao che hộ nó à?”

Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt chết lặng nói: “Tôi không biết gì hết.”

Trương Ngọc, lớp trưởng nữ của lớp 3, làm ở trạm phát thanh trường, trước đây Khúc Liệu Nguyên chỉ thấy một lần nhỏ qua tìm Tống Dã, lúc đó Tống Dã nói “Nhỏ tới hỏi tớ có muốn vào trạm phát thanh không.”

Mỗi ngày cậu ăn cơm làm bài tập cùng Tống Dã, nhưng thời gian đi học và ban ngày thì không thể thấy, lớp 7 cách lớp 1 quá xa. Không giống lớp 3 cách lớp 1 gần như vậy, mấy bước là có thể tới, chỉ cần sẵn lòng, giữa tiết nào cũng có thể ra gặp, nói mấy câu, quen nhau, thậm chí hôn môi -- theo như Văn Thông tự kể, giữa tiết hắn đã từng trốn trong hành lang hôn môi với cô bạn gái nhỏ của hắn.

Tống Dã yêu sớm thật rồi à? Chỉ sợ là thật, nếu không sao con gái lại tặng hắn hoa hồng? Hoa tươi loại này đều rất đắt, ít nhất là đắt hơn giấy gấp rồi. Thảo nào Tống Dã lại nói là “muốn vứt” bông hoa bách hợp bằng giấy cậu gấp kia.

Tiết 1 buổi sáng là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bị cảm, viêm họng, không giảng bài, nên phát tờ “English Weekly” cho các học sinh làm bài.

Khúc Liệu Nguyên nhìn từ vựng trên giấy, đột nhiên một từ cũng không hiểu, cúi đầu ngồi đần người nửa tiết, rốt cuộc bị giáo viên tiếng Anh phát hiện ra cậu một câu cũng chưa làm, hỏi cậu: “Em sao lại thế này? Nửa tiết rồi, em làm gì thế?”

Khúc Liệu Nguyên đứng, cứng họng không nói nổi lí do.

Giáo viên tiếng Anh là một nữ giáo viên còn trẻ rất đẹp rất thời thượng, tính tình cũng rất táo bạo, không giống kiểu đàn ông trung niên nghiêm khắc của thầy Toán, mà là kiểu hơi tí bùng nổ luôn, cộng thêm hôm nay khó chịu, tính khí tệ hơn, giọng khàn khàn quát lên: “Cầm giấy của em lên, đứng cuối phòng học mà làm!”

Khúc Liệu Nguyên cầm giấy, đứng cuối phòng học, cưỡng ép tập trung lại, miễn cưỡng làm mấy câu trắc nghiệm.

Tiết 1 kết thúc, giáo viên đi, Khúc Liệu Nguyên về chỗ mình ngồi, gục xuống bàn.

Nữ sinh ngồi cùng bàn quan tâm hỏi cậu: “Khúc Liệu Nguyên, ông bị ốm à?”

Cậu nói: “Không sao... Nằm ra tí là ổn rồi.”

Ngồi cùng bàn nói: “Đợt này người bị cảm nhiều lắm, có phải ông cũng bị cảm luôn rồi không?”

Nghe xong lời này, Khúc Liệu Nguyên cũng thấy hình như mình hơi nghẹt mũi, đầu óc choáng váng, có khi bị cảm thật? Cậu rất ít khi bị bệnh, sao tự nhiên lại bị cảm cúm?

Hình như có người qua đây đứng cạnh cậu, cậu lại nghe thấy ngồi cùng bàn nói: “Hình như nó cảm rồi.”

Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu, là Diêu Vọng. Cậu còn nhớ rõ sự tình lúc chạy bộ sáng sớm, có chút địch ý nhìn đối phương.

Diêu Vọng cúi đầu nhìn cậu, cười nói: “Làm sao? Vẫn còn ghét chuyện buổi sáng à? Để mai anh cho mày đẩy lại một phát, được chưa? Nhìn mày nhỏ mọn chưa kìa.”

Khúc Liệu Nguyên không muốn nổi giận với cậu ta, nói: “Bỏ qua đi, sau này đừng có trêu tao nữa.”

“Được rồi, ốm à?” Diêu Vọng nói, “Ốm thì uống thuốc đi.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Không ốm, chỉ là mệt rã rời.”

Diêu Vọng nói: “Có sốt không? Để anh sờ sờ mày xem có sốt không nào?”

Cậu ta thò tay muốn sờ, Khúc Liệu Nguyên trốn không cho, nói: “Không sốt! Mày đừng làm loạn!”

Hai người đùa giỡn, tinh thần Khúc Liệu Nguyên cũng khá lên, bạn cùng bàn cậu ngồi cạnh cười xem hai tên nam sinh chơi đùa.

Bạn cùng lớp ngồi cửa phòng học hô: “Khúc Liệu Nguyên! Có người tìm này!”

Khúc Liệu Nguyên và Diêu Vọng cùng nhìn ra cửa, Tống Dã thò vào nửa người, mặt không cảm xúc vẫy tay với Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên vừa thấy là hắn, lập tức thay đổi sắc mặt.

Diêu Vọng nhét hai tay vào túi, xoay người đi.

Khúc Liệu Nguyên đi ra khỏi phòng học, nói: “Làm sao đấy?”

Tống Dã lại nói: “Là tớ hỏi cậu mới đúng, cậu làm sao đấy? Sáng sớm tớ chờ cậu tìm tớ đi ăn cơm cùng nhau, chờ thẳng đến lúc chuông dự bị kêu, sao cậu không tới tìm tớ?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Tự cậu đi không được à? Chờ tớ làm gì?”

“...” Tống Dã nhíu mày lại, nói, “Sáng cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, còn ăn nhiều.” Khúc Liệu Nguyên nói.

Tống Dã không thể tưởng tượng nổi nói: “Thế nên là tớ chờ cậu đói cả bụng là tớ đáng đời, ý cậu là thế đúng không?”

“Không phải,“ Khúc Liệu Nguyên cảm nhận được nỗi khổ sở trước nay chưa từng có, nhỏ giọng nói, “Sau này cậu đừng chờ tớ, tớ không muốn ăn cơm cùng cậu nữa, về sau buổi chiều tớ cũng không tìm cậu cùng làm bài tập nữa đâu.”

Tống Dã: “...”

Hai người đứng ở cửa lớp 7, có bạn học đi ra thấy biểu cảm hai người bọn họ không đúng, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy thật ngại quá, muốn quay về phòng học, bị Tống Dã kéo ống tay áo, tha cậu đến hành lang phía tây bên cạnh, sức lực lớn đáng ngạc nhiên. Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hắn tức giận, bỗng nhiên lại vui vẻ... Không hiểu cái vui vẻ này đến từ đâu.

Hành lang phía tây cách thao trường khá gần, tiết 1 tiết 2 buổi sáng không có lớp nào học thể dục, nên gần như không có ai đi bên này.

“Khúc Liệu Nguyên!” Tống Dã nổi điên, “Cậu có ý gì?”

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm có ý gì? Nếu cậu biết là có ý gì, thì đã chẳng phải phiền não từ lâu rồi!

“Cậu ăn sáng chung với ai?” Tống Dã đột nhiên hỏi cậu, “Cùng với Diêu Vọng kia à?”

Khúc Liệu Nguyên: “???”

Tống Dã tóm ống tay áo của cậu, phẫn nộ nói: “Cậu là đồ lừa đảo.”

Khúc Liệu Nguyên: “??????”

Tống Dã oán hận nhìn cậu, nói: “Hôm qua viết thư tình tặng tớ, hôm nay đã trở mặt không nhận người, còn dám nói sau này không tìm tớ nữa, thế này mà còn không phải là cậu lừa gạt tình cảm của tớ à?”

Khúc Liệu Nguyên trợn tròn mắt, phủ nhận nói: “Ai viết thư tình cho cậu? Nó vốn có phải đâu!”

Tống Dã nói: “Thế cậu nói xem đấy là cái gì?”

“Đấy chỉ là bức thư bình thường thôi,“ Khúc Liệu Nguyên nói, “Tớ viết bừa mà!”

Tống Dã cười lạnh nói: “À, cậu cũng nói bừa với người khác là muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người ta sao?”

“Tớ là...” Khúc Liệu Nguyên lúc đầu muốn nói đúng là có thể nói bừa, lại nghĩ mẹ nó sao có thể chứ, già mồm át lẽ phải nói, “Sao cậu lắm chuyện thế? Tớ thích viết cái gì thì viết cái đó, không cần cậu quan tâm.”

Tống Dã nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt trông cực kì tức giận, nhưng hai má lại hơi ửng hồng, nói: “Cậu dám nói là cậu vốn không muốn viết thư tình cho tớ à?”

Khúc Liệu Nguyên không trả lời được, “nữ quỷ” trong lòng bắt đầu nhảy múa điên cuồng, cậu có muốn không? Muốn không? Cậu muốn.

Chuông vào tiết vang lên, chuông vào tiết của Nhất Trung không giống tiếng chuông điện ở cấp 2 của bọn họ, mà là một đoạn nhạc du dương, cuối cùng còn có một câu giọng nữ tiếng Anh, nhắc nhở “Tiết 2 sắp bắt đầu.”

“Cậu rốt cuộc là?” Suy nghĩ minh bạch trái tim của mình, tại đây Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên trong nháy mắt hình như cũng hiểu đối phương một chút, nhưng không dám chắc chắn hỏi, “Tống Dã, cậu rốt cuộc là có ý gì?'

Tống Dã buông cái tay túm ống tay áo của cậu ra, đứng nghiêm, cặp mắt xinh đẹp ánh lên vẻ ngượng ngùng lại quả quyết, nói, “Khúc Liệu Nguyên, tớ muốn yêu sớm với cậu.”

——————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

1, 2, 3, biến thành hai con lợn.

Editor có điều muốn nói: Ô hô hô hô~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.