Edit: Bàn
Trải qua tự học buổi tối hôm ấy, hôm sau đến lớp một ngày, lại một ngày, là đến sinh nhật Tống Dã.
Trong thời gian hai ngày này, Khúc Liệu Nguyên tràn đầy cảm giác tội lỗi, luôn nhịn không được mà tưởng tượng đến chuyện kì quái hơn chuyện “hôn môi” kia.
Nhất là thời gian hoạt động ngoại khoá đi qua lớp 1 ngồi chung với Tống Dã, cậu cảm giác được “thứ đó” trên người Tống Dã càng thêm mãnh liệt, cùng lúc đó, cũng cảm thấy bản thân càng thêm hèn hạ.
Sống một ngày bằng một năm mà chịu được đến ngày sinh nhật Tống Dã, bọn họ thấy nhau khi chạy bộ sáng sớm ở sân trường.
“Anh, sinh nhật vui vẻ.” Khúc Liệu Nguyên chủ động nói.
Tống Dã cười nói: “Cảm ơn em trai.”
Hắn không thấy gì khác so với mọi khi, hai ngày nay vẫn thế.
Điều này khiến Khúc Liệu Nguyên thấy bất công không nói nên lời, cậu buồn phiền vì chuyện chẳng giải thích nổi, mà Tống Dã thì cái gì cũng không biết.
Trước tiết cuối cùng của buổi sáng, Khúc Liệu Nguyên và Khang Minh đứng ở cửa phòng học chém gió, vận hội thể dục sẽ tổ chức vào tuần thứ 2 của tuần học lớn tiếp theo, yêu cầu nam sinh nữ sinh mỗi lớp phải tham gia ít nhất 4 hạng mục, trước khi về nhà nghỉ cuối tuần này, uỷ viên thể dục mỗi lớp phải gửi bản khai đi để nhà trường dễ thống kê và sắp xếp.
Nhưng sau cuộc họp, Khang Minh lấy bản khai về hỏi các học sinh ai muốn đăng kí, chỉ có Khúc Liệu Nguyên và một nam sinh tỏ ý muốn tham gia.
Học kì này thời gian rất gấp, nhiều người cũng không muốn lãng phí thời gian học hành đi tham gia hoạt động thể thao, hơn nữa những học sinh đăng kí tham gia đại hội thể dục phải tổ chức huấn luyện trước trận đấu bởi giáo viên thể dục, lại phải lãng phí thời gian hoạt động ngoại khoá mấy ngày. Không ai hưởng ứng Khang Minh cũng là chuyện đương nhiên.
Khang Minh có chút bất lực, bình thường trong tiết thể dục, tập bài tập trong giờ, dẫn lớp làm huấn luyện gì gì đó, cậu cũng làm tạm được, đến lúc cần vận động các bạn cùng lớp, thì cậu không làm được, muốn để lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên giúp mình một chút.
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, nói ra tên mấy bạn học, nói: “Mấy người này còn tương đối thích vận động, những người khác thì đều ngày ngày trốn trong phòng học, thực sự để bắt đi tham gia đại hội thể dục cũng là làm khó chúng nó. Quay lại tôi với ông cùng đi tìm mấy người này nói chuyện một chút.”
Khang Minh thiên ân vạn tạ rồi, hứa hẹn nói: “Lớp trưởng, chờ giải quyết chuyện này xong, tôi mời ông Coca một tuần.”
“Coca cái gì,“ Khúc Liệu Nguyên cười từ chối cậu, nói, “Đại hội thể thao tốt nhất là thể hiện cho tốt vào, tranh thủ để lớp trưởng là tôi lấy thêm mấy cái khen thưởng.”
Nói tới vận động, là điểm mạnh của Khang Minh, khuôn mặt u sầu tản đi lại cười toe toét, vừa nói mắt vừa liếc xuống dưới tầng, nói: “Lớp trưởng, anh ông đấy phải không? Nó đi làm gì thế?”
Khúc Liệu Nguyên vội nhìn xuống dưới tầng, thật sự là Tống Dã, hắn đi trên con đường chính giữa sân trường, có vẻ như muốn đi tới cổng trường bên kia.
Nó định đi làm gì thế?
Cao Tú Nguyệt tới. Phụ huynh không thể vào trường trong giờ học, bảo vệ cổng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Tống Dã, chủ nhiệm lớp báo cho hắn ra cổng trường.
Trong phòng bảo vệ trường, Cao Tú Nguyệt đưa cho Tống Dã một cái bánh sinh nhật, cùng một cái từ điển tiếng Anh điện tử “Sao Văn Khúc”, là quà sinh nhật cho Tống Dã, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, còn nói: “Dì cũng không biết nên mua cho cháu cái gì, hỏi người khác đều nói là học sinh cấp 3 dùng cái từ điển điện tử này học tiếng Anh tốt lắm.”
Tống Dã rất thích, nói: “Cháu thấy bạn cùng lớp dùng rồi, dùng tốt lắm, cảm ơn dì Cao.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt,“ Cao Tú Nguyệt sợ hắn không thích, lần này yên tâm, lại dặn hắn một trận, “Học thì học, vẫn phải chú ý thân thể, đừng vất vả quá, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”
Buổi trưa tan học, Khúc Liệu Nguyên qua lớp 1 gọi Tống Dã đi ăn cơm, hỏi hắn: “Tớ thấy cậu đi ra ngoài, cậu đi làm gì đấy?”
Tống Dã thừa nước đục thả câu nói: “Qua phòng tớ là cậu biết.”
Hắn không để bánh ga tô ở phòng học, mà trực tiếp mang về kí túc xá.
Khúc Liệu Nguyên tò mò theo hắn trở về, vào cửa thấy một cái bánh kem trên bàn, còn tưởng là tự hắn mua, nói: “Ô? Cậu ra ngoài đặt bánh về à?”
“Không phải, dì Cao đưa sang.” Tống Dã nói, “Còn mua cho tớ một cái Sao Văn Khúc, cậu xem này.”
Hắn lấy từ điển điện tử ra, Khúc Liệu Nguyên bấm bấm hai cái, thở dài nói: “Mẹ tớ lần này bỏ tiền ra nhiều ghê, nữ sinh sau bàn tớ có một cái, còn chẳng tốt bằng cái này, mua đã mất 6 700 rồi.”
Nói xong Khúc Liệu Nguyên lại thấy mình nói hơi dở, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Có điều vốn cậu cũng hiếu thuận với mẹ hơn tớ, mẹ đương nhiên cũng muốn đối tốt với cậu, tớ nghĩ giờ mẹ thích cậu hơn rồi.”
Tống Dã không lưu tình mà cười nhạo cậu nói: “Tớ thấy cậu đi làm lãnh đạo lâu rồi, bắt đầu nói lời xã giao đấy.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Còn lâu, mẹ là thật lòng đối tốt với cậu mà.”
“Tớ còn không biết?” Tống Dã chỉ cái từ điển điện tử kia, nói, “Thực ra đồ cũng tốt, dì Cao cũng tốn công chuẩn bị cho tớ, nhưng mà tớ không dùng được, để cho cậu dùng đi.”
“Không được,“ Khúc Liệu Nguyên vội nói, “Dì Cao của cậu đưa cho cậu, cậu cứ dùng đi chứ, tra từ vựng, dịch Trung - Anh, sao lại không dùng được? Với lại, tớ có gì không biết đều có thể hỏi cậu mà.”
Tống Dã nói: “Cái này thực ra là máy chơi game, dịch Trung - Anh cũng không chuẩn lắm, cậu có thể dùng làm từ điển, để cậu dùng vẫn tốt hơn chút.”
Khúc Liệu Nguyên nhét từ điển điện tử về chỗ hắn, nói: “Dù sao thì cậu cứ dùng mấy ngày trước đi rồi hẵng nói, đừng phụ tâm ý dì Cao của cậu.”
“Được rồi... Bao giờ cậu về cũng đừng nói với dì là tớ không dùng cái này được, cái đó mới thực sự là uổng phí tâm ý của dì.” Tống Dã cất đồ xong, nói, “Mau ăn bánh ga tô.”
Khúc Liệu Nguyên đi tháo bọc bánh ga tô, thấy bên trong có nến, hỏi: “Còn thổi nến không?”
Tống Dã nói: “Không phải thổi, khỏi làm mấy thứ ấy.”
Hắn qua xem Khúc Liệu Nguyên cắt bánh ga tô, tự nhiên khoác một tay lên vai Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nhịn không được run tay một cái, còn bị Tống Dã nói: “Sao vụng quá vậy?”
“Thế cậu cắt đi.” Khúc Liệu Nguyên đưa dao nhựa cho hắn.
Hắn cầm lấy, vững vững vàng vàng cắt gọn, đưa cho Khúc Liệu Nguyên miếng nhiều kem nhất, còn mình chỉ cắt một miếng cực mỏng nếm nếm vị.
Kem và bánh ga tô đều ngọt, kiwi và dâu kẹp ở giữa hơi chua, chưa chín lắm.
Thời gian hoạt động ngoại khoá buổi chiều, Khúc Liệu Nguyên lại mang bài tập sang phòng học lớp 1, cùng làm với Tống Dã.
Làm được phân nửa, Tống Dã dùng bút gõ đầu cậu, nói: “Cậu không lo làm bài đi, còn lấm la lấm lét định làm gì?”
Khúc Liệu Nguyên liền có chút ngượng ngùng, lén lén lấy một vật trong túi áo đồng phục ra, lấy tay chỉnh sửa một chút, nói: “Đây, tặng cậu.”
Một bông hoa bách hợp xếp bằng giấy, giấy bìa màu lavender, trên giấy còn có mùi thơm, vừa nhìn đã biết là lấy của nữ sinh nào đó.
Tống Dã nói: “Cái gì đây?”
Khúc Liệu Nguyên vẫn cười, nói: “Quà sinh nhật đó, tớ theo nữ sinh lớp tớ 2 tiết mới học được cách xếp đấy, xếp cũng được nhở?”
Tống Dã: “...”
Hắn nhận hoa, nhét vào ngăn bàn, xụ mặt nói: “Đừng chơi nữa, làm bài nhanh lên.”
Khúc Liệu Nguyên cắn cắn cán bút, muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ quá không muốn nói ra, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Mãi cho đến lớp tự học buổi tối, Tống Dã lấy sách trong ngăn kéo ra, lại thấy bông bách hợp kia, lấy ra nhìn một chút, thực ra hơi muốn vứt đi, kiểm tra kĩ lại phát hiện ra bên trong hình như có chữ viết, mới mở ra nhìn.
Trên giấy viết thư màu lavender còn thoang thoảng mùi hương thiếu nữ, Khúc Liệu Nguyên viết thư cho hắn:
Dear Tống Dã,
Đầu tiên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
Tiếp theo, cậu là bạn tốt nhất của tớ, sau này mãi mãi cũng thế, nếu như cậu cần, tớ sẽ giúp cậu không tiếc mạng sống, xông pha khói lửa bất chấp gian nguy, chết không nề hà. Tớ cũng hi vọng bọn mình có thể giống như cậu nói vậy, mãi mãi ở cùng một chỗ.
Cuối cùng, đây không phải là lời xã giao, toàn bộ đều là lời thật lòng của tớ.
Trân trọng *tim* (tác giả chú thích: Chỗ này vẽ một trái tim)
Yours,
Khúc Liệu Nguyên
Chẳng ra cái gì cả, một bức thư kiểu Trung chẳng phải Trung mà kiểu Tây cũng chẳng ra Tây, mỗi lần viết thư đều phải đầu tiên, tiếp theo, cuối cùng, thói quen kiểu gì vậy?
Tống Dã cười, giấy viết thư lúc đầu thấy ghét cũng biến thành thuận mắt, mùi hương mới vừa rồi còn cảm thấy đau mũi thấp kém, hiện giờ cũng trở nên có chút dễ ngửi.
Khúc Liệu Nguyên tan tiết tự học thứ 2 liền nghỉ, quay về làm vệ sinh cá nhân, lấy điện thoại ra chơi một hồi, đầu tiên gọi điện về nhà, nói bánh ga tô ăn ngon, còn bảo Cao Tú Nguyệt: “Tiểu Dã cực kì thích cái Sao Văn Khúc kia, còn không để con nghịch.”
Hai mẹ con nói chuyện với nhau 2 phút 50 giây, rồi cúp điện thoại.
Cậu lại lên QQ trên điện thoại một chút, trong mục inbox của cậu, “Anh Thông thật đẹp trai” gửi mười mấy tin nhắn ngôn ngữ sao Hoả, chẳng biết là nói cái vẹo gì, cậu gửi một tin nhắn cho Văn Thông, nói:【đừng có gửi cho tao mấy cái vớ vẩn này】
Văn Thông không trả lời luôn, cậu lại mở profile QQ của Văn Thông xem một chút, mạng di động Monternet tải chậm rề rề, nửa phút mới vào được, cậu còn chưa kịp xem, thì có tin nhắn QQ mới nhận được, cậu lại thoát khỏi profile của Văn Thông, xem Văn Thông nói với cậu cái gì.
Nhưng tin nhắn không phải do Văn Thông gửi, mà là Tống Dã?!
Khúc Liệu Nguyên vội vàng nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa tiết tự học thứ 3 mới kết thúc.
Dã:【không ngủ nhanh lên, còn nghịch điện thoại à?】
Tinh hoả:【lớp cậu tan sớm à?】
Dã:【không, giáo viên không đến】
Tinh hoả:【cậu đi học còn lén chơi điện thoại, cậu xong rồi】
Dã:【hôm nay sinh nhật tớ, tớ có quyền】
Tinh hoả:【chảy mồ hôi】
Dã:【tớ thấy thư trong hoa rồi】
Khúc Liệu Nguyên đánh mấy chữ, nói đùa kiểu “cảm động lắm đúng không?”, định gửi lại xoá.
Đây không phải lời cậu muốn nói.
Dã:【sao chiều cậu không nói bên trong có chữ viết? Lúc nãy suýt nữa tớ vứt đi đấy】
Tinh hoả:【sao lại muốn vứt】
Dã:【thơm quá choáng đầu tớ】
Tinh hoả:【cười ngu】
Dã:【Khúc Liệu Nguyên】
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, gì vậy tự nhiên đánh tên đầy đủ ra?
Dã:【cảm ơn cậu đã viết thư tình cho tớ, tớ rất thích món quà này】
Khúc Liệu Nguyên đần thối cầm điện thoại, chờ đến lúc cậu cuối cùng cũng phản bác lại “Không phải thư tình!”, ảnh chân dung QQ của Tống Dã đã thành màu xám.