Khí lạnh dâng lên như thủy triều, một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện trên sân thượng, không nói không rằng đánh về phía đám người.
Càng ngày càng gần, bóng trắng kia lại hấp thu càng nhiều khí lạnh, nó dần trở nên rõ ràng, đó chính là một con ma nữ đang giương nanh múa vuốt.
“Cẩn thận!” Nam đeo kính hô to một tiếng, cuống quít lùi lại, cú đánh này rất nhanh, mà may không có ai chết, chỉ có một cô gái bị đông cánh tay.
Ma nữ phất tay, như băng tuyết dồn đến, thở ra cũng xuất hiện sương trắng, người đứng trên sân thượng vẫn mặc đồ ngắn tay mùa hè, trong giây lát run lẩy bẩy.
Long Thiên che hai học sinh đang vô cùng sợ hãi ra phía sau mình, nhìn lại về chiến trường.
Hai học sinh phát hiện ở cạnh thầy Long thật sự ấm áp, càng đứng gần, thì càng ấm, không nhịn được mà càng áp sát về phía Long Thiên, Tần Phi Văn nghi ngờ hỏi: “Thầy, thầy không lạnh sao?”
Long Thiên cười dịu dàng: “Đây là nhiệt độ của tri thức.”
Hai người: “...”
Thầy vui là được rồi.
Ma nữ vồ hụt một lần, quay người bèn dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến đoàn người, bởi lần đầu mục đích vẫn chưa rõ, lần này ma nữ có mục đích hết sức rõ ràng, lao về phía em gái tóc ngắn.
Dường như em gái tóc ngắn đã lường trước điều này, không hề hoang mang, lấy chiếc bút kí tên mà mình mang theo đưa ra, ném thẳng lên trời.
Ma nữ lập tức đổi hướng, ngoặt một đường vuông góc đuổi theo chiếc bút.
Có ý nghĩa đặc biệt...
Nam đeo kính cũng nghĩ đến, đây chính là chiếc bút mà mấy người học sinh ở đây chơi bút tiên, nếu có thể mời được bút tiên, thì nhất định nó và bút tiên phải có một mối liên hệ nào đó, chỉ là không ngờ mối liên hệ lại mật thiết như vậy, để cho bút tiên có dùng giá nào cũng đều phải có được chiếc bút.
Bút kí tên vung lên một vòng parabol, chuẩn bị rơi xuống lại, ma nữ duỗi ra bàn tay gầy đét trắng bệch, cố sức túm lấy. Đột nhiên có một sợi dây bay tới, móc sắt trên đầu dây móc vào cây bút, sau đó nhanh chóng thu về.
Long Thiên chỉ phô bày chút sức mạnh với chị Dương, cũng không giam cầm cô ta, cô ta đã sớm bò dậy được, chỉ là sợ hãi quá mức, mất hết sức.
Bây giờ thấy boss cuối đã xuất hiện, Trình Hiên bỏ mình bất ngờ, cắn răng bò lên, tập trung chiến đấu.
Bút tiên thấy bút bị cướp mất, lập tức gào lên giận dữ lao về phía chị Dương, hai người quần ẩu.
Chị Dương là người đã trải qua mười mấy vòng luân hồi, đây cũng là phó bản cấp độ người mới, cô ta lại vất vả ứng đối, trong giây lát còn cảm thấy mười mấy lần luân hồi như một giấc mơ.
“Đó là giả.” Em gái tóc ngắn bình tĩnh lấy từ trong xấp bài thi ra một cây bút, giống hệt chiếc bút vừa nãy, “Đây mới là thật.”
Nam đeo kính giật khóe miệng một cái: “Chị gái, thật biết chơi.”
“Tới chơi bút tiên đi.” Em gái tóc ngắn xoay bút một vòng, lại lấy một tờ đề chỉ in một mặt ra trải xuống đất.
Nam đeo kính nhìn, cũng hiểu được là cô muốn làm gì, lập tức ngồi xổm xuống, đưa một tay ra.
“Mặc dù hai người chơi thì cũng được, mà càng nhiều thì càng tốt.” Em gái tóc ngắn nhìn về phía những người đứng cạnh, “Ai tới?”
Mấy người nhìn nhau, đều có chút sợ hãi, bây giờ chơi bút tiên, chẳng phải là muốn chết hay sao?
Cuối cùng vẫn là một ông chú trung niên đứng dậy, nhắm mắt nói: “Để tôi.”
Hắn không hiểu hai người kia muốn làm gì, nhưng nhìn bọn họ như là có dự liệu trước, hắn chọn tin.
Ba người cầm chặt bút, em gái tóc ngắn hít sâu một hơi, hỏi câu đầu tiên:
“Bút tiên bút tiên, xin hỏi ngươi đang ở đâu?”
Như là trúng ma chú, bút tiên đang đánh nhau đột nhiên dừng khựng lại, quay đầu, một đôi mắt chỉ toàn tròng trắng trừng thẳng về chiếc bút mà ba người đang cầm.
Chiếc bút chậm rãi di chuyển, để lại một vài đường ở góc trái tờ giấy.
Thấy bút tiên bị thu hút sự chú ý, chị Dương không chậm một chút nào, ra tay ngay lập tức, cô ta cũng không hiểu điểm yếu của bút tiên là ở đâu, chỉ đâm chọc lung tung lên người bút tiên.
Khi dây xích chạm vào người, bút tiên gầm lên giận dữ, tránh thoát khỏi sự điều khiển của cây bút, quỷ khí như sóng lớn dâng lên bao phủ toàn thân, chị Dương đứng gần nó nhất bị chấn động đến phun máu, ba người chơi bút tiên cũng run lên, thiếu chút nữa là tuột tay. May mà bọn họ cũng biết bây giờ không thể buông tay, nắm thật chặt bút, lúc ấy mới không tạo thành tình huống không đáng có.
“Bút tiên bút tiên.” Thấy chuyện mời bút tiên có hiệu quả, ba người cùng lên tiếng: “Xin hỏi ngươi ở đâu?”
Động tác tấn công của bút tiên dừng lại, dường như nó vô cùng thống khổ, muốn thoát khỏi sự điều khiển của cây bút, nhưng quy tắc bút tiên ở đó, nó không thế chống lại, đồng thời, trong quá trình bọn họ mời bút tiên, thì cũng không thể khiến họ bị thương.
Bút kí tên lại chuyển động, một vệt màu đen xuất hiện trên mặt giất.
Ba người ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, em gái tóc ngắn hỏi tiếp: “Bút tiên bút tiên, xin hỏi chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không?”
Chiếc bút bắt đầu run lên, hình như bút tiên cũng đang phân vân giãy dụa.
Có thể hoàn thành, thì nó sẽ chết, nhưng nếu những người này chết, dù nó vẫn chưa nhìn vị giáo viên kia, mà khí thế của người đó lại khủng bố đến nỗi nó không rét mà run, ai chết ai sống, vẫn còn là một ẩn số.
Em gái tóc ngắn bắt đầu đổi câu hỏi: “Bút tiên bút tiên, xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Lần này chiếc bút không rung lên nữa, chậm rãi xoay nửa vòng, viết ra giấy một số hai.
Bây giờ đã gần sáng sớm, được tính là ngày mới, hôm nay là mùng 2 tháng 9.
Em gái tóc ngắn vẫn vừa hỏi vừa tiến dần lên, cô hỏi từng câu, từ ngày tháng đến thời tiết, đây là đang hỏi dò xem bút tiên sẽ trả lời những câu hỏi như thế nào.
Nam sinh nhỏ người lùi đến bên cạnh Long Thiên, ánh mắt chuyển đến ba người đang chơi bút tiên, lời thì lại hỏi Long Thiên.
“Không chỉ có một đội luân hồi?”
Long Thiên không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, giống như đã sớm nghĩ tới, hắn cười nói: “Phải.”
“Hai đội luân hồi đối nghịch với nhau?”
“Phải.”
Nhỏ người cắn ngón tay một cái, một lúc sau lại hỏi: “Anh là người bên ngoài quy tắc sao?”
“Phải, mà cũng không phải.”
“Vậy anh...” Nam sinh nhỏ người quét mắt nhìn một vòng người trên sân thượng, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại không đi?”
Long Thiên yên tĩnh chốc lát, ngay khi nam sinh nhỏ người cho là hắn sẽ không trả lời, thì vị giáo viên họ Long này nói một câu rất nhẹ: “Tôi đang chờ người.”
Sâu hơn nữa sẽ tính là chuyện riêng tư, nam sinh nhỏ người cũng không lỗ mãng, gật gật đầu tỏ ý mình đã biết.
“Hai người các người!” Người luân hồi xung quanh vô cùng căng thẳng, thế mà hai người kia lại ung dung thong thả tán gẫu, đột nhiên thấy khó chịu, “Không thấy mọi người ai cũng cố gắng diệt trừ bút tiên đó à! Các người làm vậy là muốn chết phải không!”
Long Thiên nhìn qua, ánh mắt chẳng có chút rung động nào, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa trước sau như một, hắn nói: “Các người, chẳng phải đã chết rồi sao?”
Người luân hồi nghe thế thế, đứng bất động như bị sét đánh tại chỗ.
Hắn nhớ lại trước phòng bệnh, trong phòng cấp cứu, cũng với tiếng gọi của bác sĩ...
Thế nhưng hắn không thể trả lời, hắn sắp chết, ngay khi sinh mạng hắn chỉ còn vài tích tắc, hắn xuất hiện trên một chiếc xe bus, xe bus mang hắn đến một ngôi trường chưa bao giờ nghe tới, sau đó hắn liền đứng ở đây.
Đúng, mỗi người ở đây, đều là những người sắp chết được Chủ Thần kéo đến, bọn họ vẫn chưa vào không gian luân hồi, chưa biết phần thưởng mà Chủ Thần sẽ cho, mà Long Thiên biết.
Nếu như hoàn thành nhiệm vụ của Chủ Thần, kiếm được đủ điểm, Chủ Thần sẽ cho một cơ hội được sống lại... Sống lại trong thế giới thực.
Ánh mắt của người luân hồi mới kia vô định, vội vàng quay qua để kiếm người đồng tình, vô tình ánh mắt chạm đến phía của nam nhỏ người.
Nam sinh nhỏ người nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Tôi tự sát.”
Tôi tự sát, cho nên sống và chết, cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa.
Đoạn hội thoại này bị mấy người luân hồi nghe được mà bắt đầu nghi ngờ cả cuộc sống, ba người đám em gái tóc ngắn thì vẫn tiếp tục truy hỏi bút tiên.
Bút tiên đã bị khống chế hoàn toàn, nó lơ lửng trên không, một tay nắm chặt bút kí tên.
Tư thế như vậy làm ba người cách rất gần bút tiên, nhưng trong ba người không có một người bỏ cuộc, dù toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cũng cắn răng kiên trì chơi tiếp.
Em gái tóc ngắn thấy thời gian sắp chín, phần làm nền trước cũng nên kết thúc, cô hỏi thẳng: “Bút tiên bút tiên, yếu điểm của ngươi làm gì?”
Thân bút run rẩy hai lần, dưới quy tắc, nó có thể chọn không trả lời, nhưng tuyệt đối không được nói dối.
Các vết gạch ngang dọc lại xuất hiện, em gái tóc ngắn quát lớn: “Yếu điểm của người là gì, trả lời!”
Trong những dòng gạch ngổn ngang kia xuất hiện một chữ “bút” mơ hồ, mà mỗi một nét như chữ của người bị Parkinson, chỉ mờ mờ vài nét, ba người vẫn nhận ra trong nháy mắt.
Bút tiên chọn chiếc bút này làm vật dẫn, nếu như phá hủy chiếc bút, chắc chắn nó sẽ trọng thương.
Ba người lập tức phản ứng lại, nam đeo kính định nói gì, nữ tóc ngắn đột nhiên nhìn hắn, hắn ngoan ngoãn câm miệng, chờ em gái tóc ngắn nói tiếp.
Nhưng chị Dương vừa thấy chữ này đã không kìm được, túm lấy cây bút, vận dụng sức mạnh mình lấy được trong không gian Chủ Thần, nghiền nát bút.
“Không!!” Em gái tóc ngắn sợ đến gào lên một tiếng, khó tin nhìn cây bút hóa thành bụi, nghi thức bút tiên còn chưa xong, bọn họ chưa đi đến bước cuối, nếu như cưỡng chế phá hủy...
Ba người đều cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, hàm răng run lập cập, ngã nhào xuống đất.
Bút kí tên làm môi giới bị phá hủy, bút tiên lập tức mất đi gông cùm, hai mắt đỏ đậm, nó không tấn công ba người kia, mà nhìn về phía chị Dương phá hủy cái xác của nó.
Gió trên sân thượng thổi ào ào, bút tiên đã hoàn toàn mất không chế, những đòn đánh bài bản biến mất, dưới những cú tấn công dồn dập, căn bản là chị Dương chẳng còn sức đánh trả, trên trời như đổ mưa máu, cơ thể cô ta bị xé rách, cuối cùng nhắm mắt lại trong sự sợ hãi và mờ mịt.