Kỳ thực chị Dương chỉ là người luân hồi đứng ngoài mỗi khi làm nhiệm vụ luân hồi, cô không đủ thông minh, cũng không đủ dũng cảm, thậm chí còn chẳng có năng lực, nhưng trong một đội luân hồi, cần một ít người đứng ngoài nhìn như thế, bọn họ có chút may mắn, cùng một đội đủ tốt, đánh vài cái ngay khi đang chiến đấu sống còn, vậy là còn sống.
Cơ mà sống sót thì có ý nghĩa gì cơ chứ, bọn họ vẫn là tầng thấp nhất trong những người luân hồi, cầm điểm thưởng ít nhất, đổi lấy kĩ năng giữ mạng, thậm chí có một ít người mới còn mạnh hơn cô, ngày ngày cô đều nghĩ đi cùng ai mới có thể sống sót.
Nhưng một ngày kia, chị Dương bị vứt bỏ, cô ý thức được với sự bất lực của chính bản thân thì không thể sống tiếp, cô muốn làm chút gì đó để thay đổi, đề cao khả năng sống sót của mình ở thế giới luân hồi.
Nhưng lần này, cô chưa kịp làm gì, thì Chủ Thần đã thông báo nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô về thế giới Chủ Thần với khuôn mặt ngơ ngác, nhìn điểm thưởng cao ngất tự nhiên mà có, cô hiểu là những đồng đội mạnh mẽ kia của mình mãi mãi không về được, sống sót cùng cô, chỉ có Trình Hiên cũng bị vứt bỏ mà thôi.
Thế giới luân hồi mới lại bắt đầu, chị Dương là một người cũ, cô muốn thay đổi, cô tự nhận thông minh hơn Trình Hiên, cũng mạnh hơn Trình Hiên, cho nên cô nhận dẫn đội.
Nhưng cô từ trước tới giờ chỉ là kẻ đi cuối đội, cơ bản không biết nên làm thế nào, cô chỉ có thể cố gắng hết sức biến mình thành người mạnh mẽ, bởi cô có kinh nghiệm từ mười mấy thế giới, cô có thể thể hiện tài năng ở những thế giới cấp thấp này, để mọi người phải kính phục cô.
Ngay khi cô phát hiện người mới có biểu hiện khó chịu với mình, chị Dương thấy không phục, cô nghĩ các người chỉ là người mới, làm sao có thể có kinh nghiệm từ mười mấy thế giới, tôi mới là người đúng.
Đáng tiếc những chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh, cô sai rồi, đến bước ngoặt cuối cùng, cô còn muốn thể hiện, khoe độ mạnh trước mặt người mới, cô cảm thấy chỉ cần phá hủy bút tiên, những người đó sẽ kính phục cô.
Nhưng nóng ruột thành ra cô cũng chẳng nghĩ nhiều, ra tay không nghĩ ngợi gì, không ngờ chờ cô chính là cái chết của bản thân.
Khi chị Dương chết rồi, cơ thể bút tiên dần mờ đi, nó bị phá hủy chiếc bút mà nó gửi thân, vốn đã chịu thương nặng, giờ đây chỉ liều mạng giết chị Dương, muốn trốn.
Nó thích cơ thể sống, chỉ cần ở đó, nó có thể hút chất dinh dưỡng của con người, chờ nó ăn no uống đủ, nó có thể đầu độc để kí chủ đi chết, hóa thành con rối cho nó.
Dương khí của cơ thể người trưởng thành quá nhiều, nó thích những đứa trẻ con, đặc biệt là những đứa tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đa sầu đa cảm, chỉ cần nhẹ nhàng đầu độc, là sẽ làm ra những chuyện không ngờ đến.
Bút tiên nhanh chóng chọn mục tiêu, trẻ con duy nhất ở đây chính là hai học sinh, nó đi thẳng đến, muốn tiến vào cơ thể của một trong hai người, ở đâu cũng được, chỉ cần cho nó thời gian nghỉ ngơi hồi phục, nó có thể quay lại.
Bút tiên hóa thành một cái bóng trắng, mắt thấy sắp đến trước mặt hai học sinh, Long Thiên đột nhiên đi lên trước, vung tay một cái, như đuổi một con ruồi, bút tiên kia còn chưa kịp gào lên, thì đã biến mất, bị đánh cho hồn phi phách tán.
“Thầy, thầy?”
Long Thiên định rút lại đôi tay vẫn đang ở giữa không trung, hắn nhìn đám quần chúng đứng nhìn nãy giờ, lập tức nói: “Dân... Dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh?”
Mọi người: Thầy cứ bịa chuyện đi, Mark cũng phải đội mồ sống dậy.
“À...” Long Thiên định kể chuyện nam châm, đột nhiên nhớ ra là nam châm vẫn còn đang sung điện, đành phải lấy lăng kính tán sắc ra, “À thì... Mọi người có biết lưỡng tính sóng – hạt chứ, con ma này dù được cấu thành từ hạt nhân, nhưng cũng có tính chất sóng, lăng kính tán sắc có thể tách các tia sáng, đối với sóng trong cơ thể ma quỷ cũng vậy, ma quỷ sẽ bị đánh tan rồi biến mất.”
Học sinh khối khoa học tự nhiên có mặt ở hiện trường:... Thầy vật lý vui là được rồi.
Bút tiên bị tiêu diệt, nhiệm vụ hoàn thành, đội người luân hồi cũng đã đến lúc rời đi.
Ánh sáng trắng dần dâng lên ở phía chân trời, đại chiến một đêm cũng coi như kết thúc, đám người luân hồi lần lượt từ biệt Long Thiên, dần biết mất trên sân thượng, bọn họ được chuyển về không gian Chủ Thần, chính thức bắt đầu những vòng luân hồi vô tận.
Mặt trời mọc lên ở hướng Đông, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu lên sân thượng, xác chết, vết máu, hay tàn tích đánh nhau đều biến mất, ngôi trường quay trở lại sắc màu ôn hòa vốn có.
Một âm thanh truyền ra từ trong quả cầu Chủ Thần, rơi vào tai Long Thiên.
“Bọn họ mới vào luân hồi đã gặp phải em, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Chủ Thần thiết lập lại bản sao của mình cả một tối, vẫn có chức năng không hoàn thiện, chỉ là nhận ra nhiệm vụ nơi đây đã hoàn thành, hắn mới quay lại để xem xét, thuận tiện đọc lại dữ liệu thế giới này, lần đọc lại này vừa hay thấy Long Thiên đàng hoàng trịnh trọng mở mắt nói mò.
Long Thiên nhìn đường ranh giữa bóng tối và ánh sáng, nở nụ cười: “Ai biết được, anh ăn no chưa?”
“... Chưa, không có quá nhiều tính khiêu chiến thực chất, quá ít năng lượng.”
“Có muốn ăn không?”
“Oa.”
Những người sống sót trong thế giới luân hồi, có thể lấy được cơ hội sống lại trong thế giới thực.
Mà chết đi rồi, hoặc người chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị sung thành năng lượng cho Chủ Thần.
Đạp lên ánh sáng, Long Thiên đi đến bên hai học sinh đang ngồi.
Trên mặt bọn họ mang theo chút mơ màng, như là vẫn chưa nhận rõ được chuyện tối hôm qua là một giấc mơ, hay là sự thật đã xảy ra.
Mặt trời mọc, tất cả các vết tích trên đất cũng biến mất, cảm thấy chỉ như một giấc mơ cũng phải.
Quả nhiên chỉ là một giấc mơ thôi, như trong phim vậy, nhân vật chính gặp ác mộng, trên thế giới này sao lại có ma quỷ cho được, không tồn tại, nhất định không tồn tại!
“Thầy,“ hai học sinh ngơ ngác nhìn hắn, “Tối hôm qua...”
“Là thật.” Long Thiên ngồi sập xuống kéo hai người lên, “Chuyện tối hôm qua, đều là thật.”
Đúng lúc này âm thanh của Chủ Thần vang lên trong đầu hắn: “Nếu là người bình thường thì sẽ nói đây chỉ là một giấc mơ thôi.”
Long Thiên vẫn không tỏ biểu cảm gì, vẫn dịu dàng như cũ: “Mà đây là sự thật bọn họ phải biết.”
Tần Phi Văn và Đặng Hạm đứng tại chỗ một lúc lâu, một đêm mà sinh ly tử biệt, tan nát cõi lòng, như là một giấc mộng phù du không điểm đến, như tình cảm mấy đời cũng hóa mây bay.
Long Thiên không giục, chỉ nhìn đồng hồ, ngay khi chuẩn bị gần đến tiết tự học mới nhắc bọn họ: “Đi học.”
Chủ Thần: “Người bình thường sẽ không giục lên lớp trong tình huống thế này.”
Long Thiên: “Tôi đã cho các em ấy thời gian để điều chỉnh lại, bây giờ là được rồi.”
Hai người quay đầu liếc nhìn Long Thiên, vừa lau nước mắt vừa đi cùng Long Thiên xuống dưới.
Long Thiên vừa đi vừa nói: “Sau này học cho giỏi biết chưa.”
Tần Phi Văn sửng sốt một chốc: “Dạ.”
Đặng Hạm trầm mặc hồi lâu: “Thầy, hai tư chữ nhân sinh quan giá trị quan có thể trừ tà thật sao?”
Long Thiên dừng một chốc, dùng tinh thần lực khắc bùa trừ tà lên linh hồn hai người này, sau mới nói: “Thật, phương trình tương đương khối lượng – năng lượng cũng được, sau này dù gặp cái gì cũng không sợ.”
Đặng Hạm lại hỏi: “Thầy, nếu luận văn tốt nghiệp của thầy đề cập đến ma quỷ, vậy có thể giải thích cho bọn em hiểu ma quỷ là gì không? Tại sao lăng kính tán sắc có thể đuổi quỷ? Tán sắc dùng như thế được sao?”
Long Thiên: “...”
Chủ Thần xuất hiện đúng lúc, phát ra tiếng cười máy móc: “Ha.”
Vẫn còn chưa xong, Đặng Hạm vô cùng tò mò hỏi: “Nam châm có khả năng làm ma quỷ dịu lại được hay sao? Nếu lúc bình thường em muốn mời ma quỷ, là có thể dùng nam châm để hút nó, thay đổi từ trường bên trong cơ thể, vậy là gặp ma được đúng không?”
Long Thiên: “...”
“Thầy, nếu thế thì em có thể gặp lại ông bà đã mất của mình? Em muốn gặp bọn họ một lần, từ trước tới giờ em chưa bao giờ được gặp ông bà nội của mình.” Đặng Hạm lại hỏi.
Long Thiên xót xa dùng tinh thần lực nói với Chủ Thần: “Trên thế giới này không có ma quỷ.”
Chủ Thần: “...”
Sao lại quay ra làm khó hắn?
Long Thiên lại dùng tinh thần lực nói một lần: “Thế giới này không có ma quỷ.”
“Hức.”
Chủ Thần xoay chuyển suy nghĩ, xóa thiết lập “ma quỷ” ở thế giới này đi, thế giới này biến thành một nơi tràn ngập giá trị quan là chủ nghĩa xã hội.
Lúc này Long Thiên mới mỉm cười nói với hai học sinh rằng: “Đúng là có thể gặp ma, mà các em không thể lún sâu vào, giống như bút tiên mà trước đây các em chơi, bình thường ma quỷ không phải thứ gì tốt, mà gọi ma cũng không phải chuyện tốt nữa, thầy nghĩ chắc hẳn các em cũng không muốn trải qua bi kịch của Đinh Tư Nhân và Cao Nhạc Du một lần nữa.”
Đặng Hạm nghe thấy tên của hai người bạn đã mất, biểu cảm ảm đạm đi, không nói gì.
“Hơn nữa.” Long Thiên lại nói: “Trong tình huống bình thường, người sau khi chết sẽ đi đầu thai, trên thế giới này không có nhiều ác quỷ như vậy, các em là học sinh khối tự nhiên, phải tin tưởng chủ nghĩa duy vật, hơn nữa làm sao dùng nam châm để thay đổi từ trường các em cũng không biết, nếu dùng linh ta linh tinh, lỡ biến thành ác quỷ, các em chính là Đinh Tư Nhân và Cao Nhạc Du bản số hai.”
Hai người hiểu mà như không hiểu gật gật đầu, đi về lớp học.
+++++
Cho Chủ Thần ăn no, Long Thiên ở thế giới này hai năm, để lớp 11-3 tốt nghiệp xong mới rời đi.
Trong không gian Chủ Thần, Chủ Thần nói cho Long Thiên những phân tích về thế giới này: “Độ dạy học hợp lệ: A+, thành tích học sinh: A, độ thân quen với thế giới: B, những hành vi tương tự với người bình thường: C-. Hành vi của em khác xa với người bình thường, đề nghị có thêm nhiều hoạt động giải trí, đàn ông bình thường sẽ không chỉ xem mỗi phim truyền hình, không tham gia các hoạt động xã giao.”
Long Thiên trở mình trên giường, lười biếng nói: “Kệ đi, đến thế giới sau rồi tính, tôi ngủ một lát.”
Chủ Thần cũng nằm xuống: “Cùng ngủ?”
*
Hết quyển 3: Bút tiên – Quyển 4: Hotboy ác ma yêu tôi.