Bệnh viện.
Trong phòng bệnh, một cô bé mới mười sáu, mười bảy tuổi ngồi bên cạnh giường, nắm tay của một người phụ nữ trung niên.
“Mẹ.” Trên mặt cô bé có nước mắt, giọng nói đã khàn khàn.
“Mộng Hạ...” Người phụ nữ kia muốn nâng tay sờ mặt cô bé, nhưng bà đã quá yếu rồi, ngay cả động tác này cũng không làm được.
Cô bé túm chặt lấy tay người phụ nữ kề sát vào mặt mình, nức nở nói: “Mẹ, con ở đây, con ở đây.”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói cũng không có sức: “Sau khi mẹ mất, thì con phải vui vẻ lên, đừng buồn, thi vào một trường đại học thật tốt, tìm một người đàn ông tốt, nhưng thật tiếc... Mẹ lại không thể giúp con...”
“Không,“ cô bé hoảng loạn lắc đầu, “Mẹ sẽ không chết, không chết đâu.”
Nước mắt rơi tí tách xuống giường bệnh màu trắng.
Bíp-----
+++++
Trong lúc mơ màng, Nam Mộng Hạ nghe được một tiếng thở dài, sau đó là giọng nói hết sức dịu dàng của một người phụ nữ.
“Mộng Hạ là một cô bé số khổ, từ nhỏ đã không cha, bây giờ A Nhu cũng đi, chúng ta nhận nuôi con bé đi.”
Lại là giọng nói thuần hậu của một người đàn ông: “Cũng được, vậy thì Kình nhà chúng ta cũng có bạn.”
Nam Mộng Hạ tỉnh lại, thì tang lễ mẹ cô cũng vừa mới hoàn thành, khách khứa đã về hết, một mình cô ngủ lại trong linh đường.
Hoặc nói đúng hơn là không có khách khứa gì hết, cái gọi là khách thì chỉ là những “người thân” không muốn nhận nuôi đứa con ghẻ này mà thôi.
Khi Nam Mộng Hạ còn rất nhỏ, cha cô đã qua đời, một mình mẹ gồng gánh nuôi cô lớn, gian khổ trong đó có nói cũng không hết. Sau đó do quá lao lực nên mẹ mang bệnh trong người, bệnh nặng không khỏi, tiền trong nhà cũng như nước trôi đi, bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền tổ chức tang lễ cũng phải mượn của người thân.
“Mộng Hạ,“ tuy đang tuổi trung niên, nhưng người phụ nữ trước mắt này nhìn vẫn rất trẻ đẹp, “Sau này con sống với dì nhé.”
Thấy khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ, rốt cục Nam Mộng Hạ không nhịn nổi nữa, nhào vào trong lòng người phụ nữ khóc lớn.
“Dì Thư Mẫn ơi...”
Dì Thư Mẫn này xuất hiện ngay khi mẹ Nam Mộng Hạ sắp mất, nghe nói là bạn thân mất liên lạc nhiều năm, mẹ cũng nói, khi sắp lìa đời, mà gặp được bạn thân là một điều hết sức vui mừng.
Sau khi dì Thư Mẫn đến, có rất nhiều chuyện được dì giúp đỡ, không thì Nam Mộng Hạ cũng không có cách nào vừa chăm sóc mẹ vừa chú tâm vào học tập, ngay cả tiền phẫu thuật, người dì này cũng chi ra không ít.
“Đừng khóc.” Thư Mẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Mộng Hạ, dịu dàng nói, “Trước đây dì và A Nhu là người một nhà, sau này con cũng chính là người một nhà với dì, theo dì về, dì sẽ chăm sóc con cho thật tốt.”
Nam Mộng Hạ nức nở gật đầu: “Cảm ơn dì, dì yên tâm, con sẽ dọn dẹp nhà cửa giúp dì, không ngồi ăn không đâu.”
“Không sao, Mộng Hạ có lòng là được rồi.” Thư Mẫn giấu nỗi đau mất bạn sau nụ cười, “Cũng chỉ là nhiều thêm đôi đũa mà thôi, nhà dì vẫn nuôi được con, trong nhà dì còn có một anh nữa, chắc rằng hai con sẽ ở chung vui vẻ thôi.”
Chờ Nam Mộng Hạ đến nhà mà dì Thư Mẫn đề cập tới, cô mới biết thêm một người cũng nuôi nổi là có ý gì.
Bạn thân của mẹ cô, dì Thư Mẫn ở trong một căn biệt thự rất lớn, nhà vệ sinh trong đó còn lớn hơn cả phòng ngủ cũ của cô, nghe nói chồng của dì, là tộc trưởng của một gia tộc rất lớn, kinh doanh một công ty đa quốc gia.
Nam Mộng Hạ do dự muốn rời đi, mà mỗi lần cô thăm dò, biểu cảm của dì Thư Mẫn hết sức ưu thương, sợ cô bởi ghét nơi này, nên mới muốn đi, chuyện này làm Nam Mộng Hạ không biết nên bày tỏ ý định của mình ra sao.
Ngay trong biệt thự, Nam Mộng Hạ gặp được người “anh” mà dì Thư Mẫn nói đến, nghe anh nói: “Cái nhà này không chào đón cô.” Đã như thế, Nam Mộng Hạ càng thấy sầu lo.
Nhưng chuyện làm cho cô sầu lo hơn nữa là, dì Thư Mẫn muốn cô chuyển trường, lại còn chuyển vào một ngôi trường quý tộc trứ danh.
+++++
Long Thiên nghỉ ngơi trong không gian Chủ Thần chừng mười ngày, việc làm hằng ngày không phải là ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, thì thì chính là ăn ngủ với Chủ Thần.
Bây giờ Chủ Thần đang hoàn thiện hệ thống trong bản sao của mình, vô cùng rảnh rỗi, không có việc gì làm thì sẽ khóc hức hức muốn tìm hắn thế này thế kia. Long Thiên đang ở trong không gian Chủ Thần, có thể làm gì được nữa, chỉ có thể thỏa mãn hắn.
À mà, hắn cũng rất thỏa mãn là được rồi.
Trước lúc đó, Long Thiên cho là khả năng tự chủ của mình rất mạnh, bị Chủ Thần quấn những mười ngày, hắn quyết đoán chọn tiếp tục trải nghiệm nghề nghiệp.
Nếu còn cứ thế mãi, chắc hắn cũng vứt đi mất, vứt loại “Quân vương ngày ngày không lên triều“.
Lần này Long Thiên vẫn làm giáo viên chủ nhiệm, dạy tiếng Anh, dạy tại trường trung học phổ thông Tuyết Anh, là một trường quý tộc.
Học sinh có thể học trong trường quý tộc, con đường tương lai đã được trải sẵn, có học hay không cũng không vấn đề gì Long Thiên cũng khá nhàn, chuyện cần quan tâm không nhiều, học sinh cũng được coi là nghe lời, dạy ở đây mấy tháng, hắn hết sức hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Chủ Thần lại vô cùng có ý kiến với cuộc sống như vậy của hắn, thỉnh thoảng lại chạy qua nhắc hắn tham gia nhiều hoạt động xã hội, đừng chỉ ở nhà xem phim, phải tham gia nhiều hoạt động cho thanh niên.
Trong trường cấp ba Tuyết Anh trồng đầy anh đào, lúc này đúng là lúc hoa đang nở rộ, mỗi lần có một làn gió thổi qua, cánh hoa lại lả tả rơi vào hành lang, Long Thiên đi qua giữa màn hoa bay, cầm giáo án trong tay, vào lớp.
Chủ Thần nhắc nhở hắn trong đầu: “Tháng ba xuân, thích hợp đạp thanh đi chơi, tốt nhất là có thể hẹn ba, năm người cùng đi...”
Long Thiên đi vào phòng học, ngắt lời hắn: “Anh nói xong chưa?”
“Nơi thích hợp để đi có...”
Long Thiên: “Chưa xong thì tôi ẩn tiếng anh đi, tôi phải dạy học.”
Chủ Thần: “Hức.”
Để giáo án lên bàn giáo viên, Long Thiên nhìn đồng hồ, chờ một lúc, không tới một phút, một cô bé xuất hiện ở cửa lớp, là học sinh chuyển trường mới tới.
“Hôm nay lớp ta chào đón một bạn học sinh chuyển trường.” Long Thiên vẫy tay để cô bé đi vào, “Em tự giới thiệu mình với mọi người đi.”
Cô bé mặc đồng phục của trường Tuyết Anh, áo là dạng áo vest màu nâu, dưới là váy dài, nhìn cô bé có mấy phần cẩn thận, mà vẫn được coi là hào phóng mở miệng: “Chào mọi người, mình tên là Nam Mộng Hạ, sau này xin mọi người chăm sóc nhiều hơn!”
Nói xong, cô bé cúi người về phía mọi người một cái, thấp thỏm nhìn các bạn học ngồi phía dưới.
“Của nhà nào vậy, sao chưa thấy bao giờ?”
Trong lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Nam Mộng Hạ? Có nhà nào họ Nam sao”
“Nhìn giày của nó đi, đó chẳng phải là dân thường hay sao?”
“Là dân thường hả?”
“Trường của chúng ta có dân thường sao, quá khó tin, chà chà!”
Long Thiên đột nhiên vỗ bảng đen một cái, lớp lập tức im lặng, uy của vị giáo viên họ Long này vẫn còn đủ, tuy không biết bối cảnh, mà những người khiêu chiến đều bị chỉnh đến không ngóc đầu nổi, cho nên tới bây giờ, không ai dám khiêu chiến quyền uy của giáo viên chủ nhiệm.
Long Thiên nhạy cảm bắt được những từ mấu chốt trong những lời bàn tán, nhíu mày hỏi lại: “Dân thường?”