Đợi đến sau bữa trưa, rốt cục nghe gia đinh báo lại, nói là xe ngựa Liễu phủ đã đến cửa lớn!
Lăng Tuyết Mạn nhấc váy chạy vội ra ngoài, gấp đến độ Xuân Đường Thu Nguyệt
chạy đuổi theo ở phía sau, "Vương phi, ngài chậm một chút! Trên đầu trâm cài còn chưa có đẹp đâu!"
Lăng Tuyết Mạn dừng bước, le lưỡi xin lỗi, chỉa chỉa tóc, "Mau, làm nhanh cho ta chút!"
"Vương phi, ngài đợi chút, nô tì muốn trang điểm cho ngài mĩ mạo vô song mới được!" Xuân Đường vừa vội vàng, vừa cười nói.
Một câu này làm Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, "Xuân Đường, ta không phải đi thi
hoa khôi, cũng không phải đi xem mắt, ngươi trang điểm cho ta làm cái
gì?"
"Vương phi, chúng nô tì muốn trang điểm cho ngài xinh đẹp
hơn Liễu tiểu thư!" Thu Nguyệt nháy nháy mắt, miệng nói xong, lại chọn
một bộ khuyên tai trân châu đeo cho Lăng Tuyết Mạn.
"Chậc chậc,
hai người nha đầu hư các ngươi, Liễu tiểu thư người ta còn chưa gả đâu,
đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp một chút, để tìm một mối lương
duyên a! Ta trang điểm xinh đẹp nữa có ích lợi gì? Haiz! Vương gia nhà
ngươi lại nhìn không tới"
Lăng Tuyết Mạn nói xong đột phiền muộn, cổ ngữ có nói, nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm. Nàng làm đẹp
như vậy cho ai xem đây?
"Vương phi, ngài đừng thương tâm, chủ tử
có thể xem tới, chủ tử ở trên trời nhất định có thể nhìn đến." Xuân
Đường quýnh lên, muốn an ủi Lăng Tuyết Mạn, lại thiếu chút nữa nói toạc
ra.
Thấy thế, Thu Nguyệt vội xen vào nói: "Đúng vậy Vương phi,
chủ tử nhất định là thích xem bộ dáng ngài vui vẻ, Vương phi phải vui vẻ sông qua ngày mới tốt!"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn hít sâu một
hơi, giương lên một khuôn mặt tươi cười, đem hết thảy phiền não ném ra
sau đầu, khoan khoái nói: "Tốt lắm tốt lắm, đừng lo lắng cho ta, ta phải đi đón Ngô Đồng, người ta lần đầu tiên tới, để người ta chờ lâu sẽ ngại lắm!"
Nói xong, quần lụa mỏng xanh da trời giơ lên (này thì pó
tay, không edit nổi), lụa mỏng chấm đất, lộ ra dây kết ở phía sau, thân
mình bé bỏng trong giây lát liền chạy ra Thủy Viện.
Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn nhau cười, bước đi theo ra ngoài.
Liễu Ngô Đồng hôm nay mặc quần áo lụa trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ,
trắng trong thuần khiết, tóc dài thả xuống, giữa tóc cài một đóa hoa sen trắng nhỏ, lẳng lặng đứng ở bên cửa chính Tứ Vương phủ, gió thu quất
vào mặt, quần lụa mỏng bay lên, bạch y như tuyết, xuất trần như tiên,
ngạo thế mà đứng, như tiên tử hạ phàm, nói không hết mỹ lệ thanh nhã,
cao quý tuyệt tục.
Mắt trong như chứa nước, linh hoạt kỳ ảo nhìn
con đường lát đá, hồi lâu, mắt cũng không từng chuyển động, đồng tử màu
đen dần dần chứa đầy nước mắt, thẳng đến một giọt lệ hạ xuống, rơi ở
trên mu bàn tay, mới giật mình hồi thần lại, vội cúi đầu dùng khăn lau
lau khóe mắt.
"Ngô Đồng!"
Rất xa truyền đến một tiếng la
thanh thúy dễ nghe, Liễu Ngô Đồng giật mình nhìn, liền gặp Lăng Tuyết
Mạn giống một con bươm bướm nhẹ nhàng dọc theo con đường đá cuội bay múa mà đến!
Khóe miệng hơi cong lên, một chút tươi cười chua sót
tràn ra ở trên môi, Liễu Ngô Đồng nhẹ bước sen đi về phía trước, đón
nhận nhiệt tình của Lăng Tuyết Mạn, hơi hơi quỳ xuống, "Ngô Đồng thỉnh
an Tứ Vương phi!"
"Ây da, Ngô Đồng nàng không nên khách khí với
ta, ta không thích nghi thức này nọ, hì hì, nàng có thể tới tìm ta, ta
đã rất cao hứng, bằng không ta sắp buồn chết rồi!"
Lăng Tuyết Mạn nắm tay Liễu Ngô Đồng, trong nháy mắt hoạt bát, trong chốc lát giận
dỗi, trong chốc lát toét miệng cười, chú ý tới Liễu Ngô Đồng ăn diện,
lại là một tiếng thét kinh hãi, "Oa, Tiểu Long Nữ ! Ngô Đồng, nàng hôm
nay quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, rất thuần khiết đó!"
Liễu Ngô Đồng ngạc nhiên mở to mắt, "Tiểu Long Nữ là ai ?"
"Ách, hì hì, chính là một nữ tử xinh đẹp không gì sánh nổi, nàng cũng mặc
quần áo trắng, thuần khiết làm người ta tự thấy xấu hổ đâu!" Lăng Tuyết
Mạn nghẹn họng giải thích, bộ dáng ngốc ngốc, liên tục nhìn Liễu Ngô
Đồng.
Liễu Ngô Đồng ngẩn ra, sau đó mím môi thản nhiên cười, "Tứ Vương phi khen trật rồi, Ngô Đồng nào có đẹp như thế? Nhưng thật ra Tứ
Vương phi ngây thơ khả ái, hoạt bát mỹ lệ, làm người ta không dời mắt
được!"
"Hì hì, da mặt ta dày, ai nói ta xinh đẹp ta sẽ tin!" Lăng Tuyết Mạn cười, dắt tay Liễu Ngô Đồng, "Đi, Ngô Đồng, chúng ta đi Thủy
Viện ngồi một chút, sau đó ta dẫn nàng đi hồ Nguyệt Lượng gấp hạc giấy."
Xuân Đường cùng Thu chạy chậm lại, thở nhẹ, quỳ xuống nói: "Nô tì bái kiến Liễu tiểu thư!"
"Miễn lễ!"
"Tạ Liễu tiểu thư!"
Cúi chào xong, Xuân Đường mỉm cười đem áo khoác lên trên vai Lăng Tuyết
Mạn, hơi nhíu mi nói: "Vương phi, ngài chạy quá nhanh, nô tì đi trở về
cầm áo đi ra, ngài đã không thấy tăm hơi! Trời giá rét, không thể để cảm lạnh!"
"Ha ha, ta quên mặc thôi!"
Lăng Tuyết Mạn cười xin lỗi, để Xuân Đường giúp mặc, vừa quay đầu lại, đã thấy Liễu Ngô Đồng
dùng đôi mắt trong veo dại ra nhìn nàng, có một chút bi thương!
"Ngô Đồng?" Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, nhẹ giọng kêu.
"Ah? Tứ Vương phi, áo này của nàng thật đẹp!" Liễu Ngô Đồng cười cười cứng ngắc, ánh mắt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Xuân Đường Thu Nguyệt mang mỉm cười trên mặt, mặc dù không nói được một lời, trong lòng lại tức giận, nhớ ngày đó chủ tử nhà nàng vì Liễu Ngô Đồng
này mà cáu kỉnh mấy ngày, thương tâm, ngày ngày uống rượu, các nàng hầu
hạ bên cạnh, cũng muốn chán muốn chết, hừ hừ, chờ chủ tử ngày sau sống
lại làm thái tử, cho Liễu Ngô Đồng hối hận đi!
"Ngô Đồng, chúng ta đi thôi."
Lăng Tuyết Mạn không nghi ngời gì cười vui vẻ, vô cùng thân thiết nắm tay
Liễu Ngô Đồng đi về phía trước, phát hiện hai nha hoàn không theo kịp,
quay đầu vẫy tay, "Xuân Đường Thu Nguyệt, đi nhanh? Ngẩn người cái gì?"
"A? Vâng, Vương phi, nô tì đến đây!"
Xuân Đường Thu Nguyệt chậc lưỡi một chút, vội đi theo.
Liễu Ngô Đồng bước theo vào Thủy Viện, trong mắt ngăn không được bi thương,
nơi này từng ngọn cây cọng cỏ, đều là quen thuộc như thế, cây quế trước
viện, bên kia viện là một khóm hoa sơn trà lớn, trước đây chẳng bao lâu, nàng mặc váy hồng, trong biển hoa nhẹ nhàng nhảy múa, hắn cầm một cây
sáo ngọc, nhu tình như nước, vì nàng mà thổi.
Cũng từng nhớ được, trắc phi của hắn ghen, gây sự với nàng, hắn giận dữ, nhốt trắc phi, hứa hẹn với nàng, Ngô Đồng, ngày khác chờ nàng lớn lên, ta muốn cưới nàng
làm Vương phi của ta, mười dặm hồng trang, Loan Phượng đón chào, nàng có bằng lòng hay không?
Nàng ngượng ngùng mà cười, hắn ôm lấy nàng rong chơi ở biển hoa, ngày đó, tiếng cười khoan khoái rải đầy toàn bộ Thủy Viện.
Một năm kia, nàng mười bốn tuổi, hắn hai mươi tuổi.
Cập kê mười lăm tuổi, nàng chờ hắn đến cưới nàng, lại chờ đến tin tức thái tử chết bệnh, hắn ốm đau ở phủ.
Nàng tiếp tục chờ, chờ hắn khỏi hẳn, là ba năm, rốt cục hắn nói, hắn muốn
lấy Vương phi, nhưng hắn cũng sắp chết, nàng còn nguyện ý gả cho hắn?
Nàng khóc, ngày đó, nàng thương tâm tuyệt vọng hướng hắn gào thét, nàng đợi ba năm, để chờ nhận vận mệnh quả phụ sao?
Ngày đó, nàng bỏ lại hắn, rời Thủy Viện, rốt cuộc chưa từng trở lại.
Rất nhanh, thánh chỉ ban ra, chiếu cáo thiên hạ, hắn muốn lấy nữ nhi Lăng
gia làm Vương phi, hắn cũng không từng phái người tìm nàng một lần.
Rất nhanh, liền nghe được tin tức hắn đại hôn, rất nhanh, lại nghe đến tin tức hắn không kịp bái đường đã chết vì bệnh.