"Ngô Đồng, nàng làm
sao vậy? Có tâm sự sao?" Lăng Tuyết Mạn nhấp một ngụm trà, nhìn về phía
Liễu Ngô Đồng có chút xuất thần, ân cần hỏi han.
Liễu Ngô Đồng
phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, tươi cười nói: "Không có, chính là suy
nghĩ cảnh trí Tứ Vương phủ so với Thái Phó phủ chúng ta còn xinh đẹp
hơn!"
"Ha ha, như vậy ngày khác ta đi đến Thái Phó phủ, tìm nàng được không?" Lăng Tuyết Mạn sung sướng khẽ cười nói.
"Có thể a, từ sau ngày ấy Tứ Vương phi phê phán đại ca của ta nuôi heo, đại ca không nuôi nữa, phụ thân cùng mẫu thân ta cao hứng cực kỳ!" Liễu Ngô Đồng mím môi cười yếu ớt.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, cười ha hả,
"Đại ca nàng, ha ha, thật sự nghe ta khuyên? Nhất định là bị ta kích
thích, muốn cưới vợ rồi!"
Khóe miệng Liễu Ngô Đồng mang ý cười,
uyển chuyển cùng trang trọng, so với Lăng Tuyết Mạn không hề có hình
tượng tạo thành đối lập rõ nét, nhưng ở trong mắt Xuân Đường Thu Nguyệt, là ngây thơ hồn nhiên như vậy, làm cho lòng người vui vẻ theo.
Đi lên cầu Củng Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn mang một khuôn mặt tươi cười sáng
rực như mùa xuân, vẫy tay một cái, "Ngô Đồng, đi lên, từ chỗ cao nhất
này nhìn hồ Nguyệt Lượng, đặc biệt đẹp mắt!"
"Phải không?"
Liễu Ngô Đồng vừa đáp lại, vừa nhẹ nhàng bước chân đi lên cầu Củng Nguyệt,
nhìn xuống, chỉ thấy trên hồ Nguyệt Lượng, ánh nắng chiếu nghiêng đến
mặt hồ, làm bật ra các tia sáng vàng chói, từng tầng sóng nước lăn lộn
như sóng biển, bóng cây ảnh ngược ở trong hồ, đẹp không sao tả xiết.
Rất xa, một bóng dáng cao to ở sau núi giả, nhìn phong cảnh trên cầu Củng Nguyệt, nhìn hai nữ tử kinh diễm kia.
Quần áo đen như mực, hai tay chắp ở sau người, mặt không chút biểu tình,
cương nghị anh tuấn, chính là đôi tròng mắt quá mức thâm thúy, làm cho
người ta nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Trên cầu, Lăng Tuyết
Mạn như một con chim vui vẻ, líu ríu nói không ngừng, Liễu Ngô Đồng cười yếu ớt hiện lên lúm đồng tiền, đôi khi trả lời một câu, đợi cho đến khi Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cầm một xấp giấy trắng lại, Lăng Tuyết Mạn
lại kích động kéo Liễu Ngô Đồng chạy tới bên hồ Nguyệt Lượng dưới cầu.
"Vương phi, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận coi chừng ngã xuống!" Thu Nguyệt lo lắng hô, xách váy đuổi theo.
"Thu Nguyệt, ngươi rất phiền a! Giống như một lão thái bà!"
Lăng Tuyết Mạn hi hi ha ha cười, chọn một tảng đá sạch sẽ bên hồ ngồi xuống, nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, cau mày nói: "Xuân Đường, có thuốc màu không? Ta muốn đem giấy trắng nhuộm thành đủ màu."
"Vương phi, ngài đợi một chút. Nô tỳ đi lấy."
Xuân Đường cất bước đi thư phòng, Liễu Ngô Đồng tò mò hỏi: "Tứ Vương phi, nếu không vẽ, tại sao muốn nhuộm màu a?"
"Hì hì, gấp ngàn con hạc giấy a! Chúng ta có thể gấp thật nhiều, sau đó
dùng dây xâu lại treo ở trên cây, tiến hành cầu nguyện!" Lăng Tuyết Mạn
vừa gấp, vừa giải thích.
"Ngàn con hạc giấy là vật gì?" Liễu Ngô Đồng khó hiểu, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn đùa nghịch giấy trắng trong tay.
"Nàng chờ một chút."
Lăng Tuyết Mạn mang ý cười, rất nhanh gấp được một cái, đưa lên cho Liễu Ngô Đồng xem, "Nàng xem, đây là hạc giấy! Nhưng chỉ màu trắng rất đơn điệu, cho nên mới muốn nhuộm màu."
"Ha ha, thật khá, ngàn con hạc
giấy, Tứ Vương phi, dùng nó cầu nguyện, nguyện vọng có thể thực hiện
sao?" Con ngươi Liễu Ngô Đồng sáng trong, chăm chú hỏi.
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, "Có thể a, chỉ cần chân thành cầu khẩn, nguyện vọng có thể thực hiện."
"Vậy, Tứ Vương phi nàng dạy ta gấp được không?" Liễu Ngô Đồng giương lên khuôn mặt tươi cười, chờ đợi.
"Đương nhiên có thể, bất quá, nàng không nên gọi ta Tứ Vương phi, như vậy quá khách sáo, nàng kêu ta là Tuyết Mạn thì được rồi."
"Nhưng, gọi thẳng tục danh của nàng thật là bất kính” Ngô Đồng trả lời.
"Ây da, không quan hệ, ta bất quá là chỉ là Vương phi trên danh nghĩa mà
thôi, ta cũng chưa cùng Vương gia phu quân ta nói câu nào đâu, haiz, chỉ nhìn thoáng qua di dung của ngài, choáng váng a!" Lăng Tuyết Mạn lắc
đầu, làm biểu tình muốn ngất, sau đó cười ha hả, "Ngô Đồng, không nói
tới ngài ấy, không cần ảnh hưởng tâm tình của chúng ta, đến, ta dạy cho
nàng gấp."
Liễu Ngô Đồng khẽ cắn môi, hơi giật mình cầm lấy một
tờ giấy, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Thời điểm Tứ Vương gia mất, có
phải rất thống khổ không?"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn tay một chút, hơi giật mình lắc đầu, "Ta không biết, lúc ngài sắp chết, kiệu hoa của ta còn ở trên đường!"
"À." Liễu Ngô Đồng thất thần gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Tuyết Mạn, ta có thể cầu nàng một việc không?"
"Cầu ta? Chuyện gì?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngước mắt.
Liễu Ngô Đồng mím môi, chậm rãi nói: "Phụ thân ta từng là lão sư của Tứ
Vương gia, Ngô Đồng đi theo gia phụ, ở trong cung từng có vài lần gặp Tứ Vương gia, hôm nay đã đi đến Tứ Vương phủ, có thể cho ta thắp nén hương cho Tứ Vương gia không?"
"Như vậy..." Lăng Tuyết Mạn tính toán,
có chút do dự nói: "Ngô Đồng, ta là không thành vấn đề, cũng không biết
quản gia chúng ta có đồng ý hay không, hắn nói Tứ Vương gia không thích
nhiều người, có thể sẽ -"
"Ta nói với quản gia, ta sẽ không chiếm nhiều thời gian đâu, chỉ là dâng hương mà thôi." Liễu Ngô Đồng vội vàng nói.
Lăng Tuyết Mạn hơi không hiểu, ngẩn ra nhìn Liễu Ngô Đồng, nghi ngờ nói:
"Ngô Đồng, nàng cùng Tứ Vương gia có giao tình rất tốt sao?"
"Không có, Tứ Vương gia địa vị tôn quý, là nhi tử của Hoàng Hậu, Ngô Đồng chỉ
là một dân nữ, không dám nói cùng Tứ Vương gia có giao tình." Liễu Ngô
Đồng cố nặn ra một chút tươi cười, cực lực che dấu sự mất tự nhiên của
nàng, nhẹ nhàng nói.
"À." Lăng Tuyết Mạn hiểu rõ gật đầu, lại
nhìn đến Thu Nguyệt không chút đổi sắc mặt, không khỏi sẳng giọng: "Thu
Nguyệt, đứng đó làm chi? Ngươi đi nói với quản gia, Ngô Đồng muốn dâng
hương cho Vương gia, hỏi xem được không?"
"Vâng, Vương phi!"
Mặt Thu Nguyệt cứng ngắt, gật đầu, lui ra.
"Haiz, Ngô Đồng, để cho nàng chê cười rồi, ta mặc dù là Vương phi, nhưng nàng
có biết, ta mới gả vào Vương gia liền mất, trong Vương phủ này, tuy rằng người người đều kính trọng ta là Vương phi, ăn mặc cũng đều hầu hạ chu
đáo, nhưng quản gia trông nom Vương phủ nhiều năm, trên cơ bản không tới phiên ta làm chủ, ta là vô dụng, chìa khóa từ đường còn đang ở trong
tay quản gia." Lăng Tuyết Mạn cười nhạt giải thích nói.
"Ngô Đồng không dám."
"Đến, chúng ta gấp hạc giấy đi!"
"Được."
Nam tử áo đen sau núi giả lẳng lặng đứng như cũ, bởi vì cách nhau không xa, lấy thính lực của người luyện võ, lời hai nữ tử nói chuyện liền loáng
thoáng rơi vào trong tai, con ngươi u ám cụp xuống, thất thần nhìn ven
hồ, tầm mắt đạt tới đến trên mặt Liễu Ngô Đồng, sau đó chậm rãi dừng
lại.
Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.
Kia một thân tuyết trắng, hoa sen trắng giữa tóc, là tới để tang cho hắn sao?