Lăng Tuyết Mạn dưỡng
thương cả ngày. Kỳ thực thương tổn không quá nghiêm trọng, chỉ là hơi
sưng mà thôi. Nhưng Mạc Ly Hiên cũng không cho nàng xuống giường, tới
giờ cơm cùng nàng dùng bữa.
Lăng Tuyết Mạn thật không còn gì để
nói. Đã có một đại nam nhân quản nàng, giờ lại thêm một tiểu tam nhân
này. Nàng biến thành cô gái ngoan ngoãn, cả ngày trừ ăn cơm, ngủ thì là
đọc sách, chơi cờ.
Liên tục dưỡng năm sáu ngày, rốt cục hết sưng. Lăng Tuyết Mạn được Xuân Đường cùng Thu Nguyệt giúp đỡ rèn luyện. Ba
người đang ở trong viện, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên,
nhìn lại, quản gia đã đến trước mặt.
“Bẩm Vương phi, Nhị Vương
gia tới thăm tiểu Vương gia, nghe nói Vương phi bị thương, muốn đến thăm hỏi. Tiểu Vương gia thỉnh Vương phi không được đi nhiều để tránh mệt,
bọn họ sẽ đi đến.”
“Nhị Vương gia?”
Miệng Lăng Tuyết Mạn
mở mở, trong đầu hiện ra gương mặt tuấn dật của Mạc Kỳ Diễn, tim đập hơi nhanh. Hắn là người đầu tiên ở trước mặt Hoàng đế cầu tình bảo mệnh cho nàng, là nam nhân từng chiếu cố đến thân thể của nàng, bảo nàng sớm đi
trở về phòng nghỉ ngơi, thay nàng túc trực bên linh cữu.
“Vương phi?”
Thanh âm Quản gia nghi hoặc vang lên, Lăng Tuyết Mạn mới phát hiện mình thất
thần, xấu hổ giật giật khóe miệng nói: “Quản gia, ta đã biết.”
“Nô tài cáo lui!”
Lăng Tuyết Mạn chưa trở về đại sảnh, chỉ ngồi ở trong viện, thoáng kích động, kiễng chân mà đợi.
Rất nhanh hai bóng dáng một cao một thấp xuất hiện tại cửa Thủy Viện Mạc Ly Hiên xán lạn cười thân thiết kêu: “Mẫu thân!”
Đôi mày thanh tú của Lăng Tuyết Mạn hơi nhíu, được Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đỡ đứng lên, thản nhiên cười “Ly Hiên!”
Mạc Ly Hiên nhanh bước qua. Mạc Kỳ Diễn bước chậm lại, đi thong thả về phía trước, đôi mắt chớp một cái nhìn vào kiều nhan sáng rực. Tươi cười
thuần khiết không tỳ vết như vậy làm hắn thất thần!
Bước chân ngừng lại ở khoảng cách thích hợp, tâm bình tĩnh lại, mỉm cười “Tứ đệ muội, vết thương ở chân đã đỡ chút nào chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn từ trên mặt Mạc Ly Hiên thu hồi, nhìn Mạc
Kỳ Diễn mỉm cười, con ngươi hạ xuống cười yếu ớt nói: “Cũng sắp khỏi,
cám ơn Nhị Vương gia quan tâm!”
“Nô tì khấu kiến Nhị Vương gia! Khấu kiến tiểu Vương gia!” Xuân Đường cùng Thu Nguyệt quỳ xuống hành lễ.
Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ Nhị Vương gia!”
“Phụ vương, mẫu thân mấy ngày nay thật ngoan. Hiên nhi muốn đem thủy tinh
tầu đưa cho mẫu thân làm phần thưởng được không?” Mạc Ly Hiên ngửa đầu
hỏi.
Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt liền tươi cười
“Được. Phụ vương đã đem thủy tinh cầu cho con thì sẽ là đồ của con. Con
muốn làm thế nào đều tùy con.”
“Cám ơn phụ vương!”
Mạc Ly
Hiên cười vui, từ trong lòng lấy ra một viên Thủy Tinh Cầu màu lam lớn
bằng quả trứng gà đưa vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, tha thiết nói: “Mẫu
thân, đây là Ly Hiên muốn thưởng cho ngài ngoan ngoãn dưỡng thương.”
“Ách”
Lăng Tuyết Mạn có chút xấu hổ. Đây là con nàng nói? Sao nghe giống như là phụ thân của nàng đi?
“Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn ho khan hai tiếng, xấu hổ nhìn Mạc Kỳ Diễn, phát
hiện hắn đang có chút cười xấu xa nhìn nàng. Hai gò má nhất thời đỏ ửng
say lòng người, lúng ta lúng túng nói: “Ly Hiên, thân phận của chúng ta, con chắc chắn không tính sai sao?”
“Sẽ không, ngài là mẫu thân của con mà!” Mạc Ly Hiên không hiểu, chớp mắt hỏi Mạc Kỳ Diễn “Phụ vương, mẫu thân là có ý gì?”