Mạc Ly Hiên đứng ở lầu các cao nhất Tứ Vương phủ. Trên đỉnh cư cao nhìn xuống tìm kiếm bóng
dáng Lăng Tuyết Mạn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh giờ phút này hiện đầy lo lắng, hai mắt sáng ngời vội vàng nhìn tới từng cái góc.
Lửa ở nhà bếp đã dập tắt, tất cả gia đinh thị vệ trong Vương phủ đều giơ
đuốc đi khắp Vương phủ tìm Lăng Tuyết Mạn. Mạc Ly Hiên hỏi thủ vệ giữ
cửa của Tứ Vương phủ, họ đều nói không có ai đi ra ngoài. Như vậy sao
lại không thấy Lăng Tuyết Mạn đây?
“Tiểu Vương gia! Vương phi tìm ngài!”
Tiếng hét lớn của quản gia Tư Khuynh truyền đến, Mạc Ly Hiên nhất thời mừng
như điên, từ mái nhà phi thân xuống. Mặc dù hắn mới chín tuổi, võ công
còn chưa học xong nhưng khinh công rất tốt, vững vàng đáp xuống đất.
“Quản gia, mẫu thân của ta ở nơi nào?” Mạc Ly Hiên chạy vội tới hỏi.
“Hồi tiểu Vương gia, Vương phi ở trong phòng ngủ tại Thủy Viện.” Quản gia trả lời.
Mạc Ly Hiên kích động xoay người, hướng Thủy Viện chạy đi. Sắc mặt quản gia run hai giây, liền cất bước đuổi theo.
Trong phòng, nến đã thắp sáng. Lăng Tuyết Mạn ngồi dựa vào nệm êm, nhìn Xuân
Đường Thu Nguyệt vây quanh trước mặt nàng, trong lòng không nói ra được
cảm giác.
“Vương phi ngài nhịn một chút, đợi tiểu Vương gia cùng
quản gia đến đây gọi thái y tới xem ngài một cái.” Xuân Đường thân thiết nói.
Thu Nguyệt cầm khăn mặt vội tới bên Lăng Tuyết Mạn nói:
“Vương phi, đều do chúng nô tì hầu hạ không chu toàn, làm cho Vương phi
bị sợ hãi. Ngài trừng phạt chúng nô tì đi.”
“Không có chuyện gì. Cũng là ta nhát gan, không trách các ngươi, các ngươi đừng ảo não.” Lăng Tuyết Mạn áy náy cười cười an ủi.
Đang nói, Mạc Ly Hiên không chút nào đắn đo vọt vào “Mẫu thân, ngài đi đâu vậy?”
“Ly Hiên!” Lăng Tuyết Mạn thư thái cười.
“Nô tì bái kiến tiểu Vương gia!” Xuân Đường Thu Nguyệt hành lễ, vội nhường đường.
Mạc Ly Hiên chạy vội tới trước mặt, một phen nắm tay Lăng Tuyết Mạn, trong
tiếng nói tràn đầy lo lắng “Mẫu thân, ta tìm khắp nơi không thấy ngài,
ta suýt đi cầu phụ vương tìm ngài!”
“Ly Hiên, ta không sao. Haiz… Ta cũng không biết thế nào mà ngủ dưới gầm giường. Đột nhiên tỉnh muốn
lên giường ngủ, không nghĩ tới bị trẹo chân. Thế này mới nhớ đến gọi
người.” Lăng Tuyết Mạn ảo não nói, buồn bực nhìn Mạc Ly Hiên hồ nghi
nói: “Ly Hiên con nói ta không phải là bị mộng du đi?”
“Mộng du?
Mẫu thân, ngài ngủ dưới gầm giường? Ách, trẹo chân?” Mạc Ly Hiên giật
mình mở to hai mắt nhìn vội về phía chân Lăng Tuyết Mạn “Mẫu thân, vết
thương ở chân nào?”
“Chân trái.”
“Quản gia!”
Mạc Ly Hiên lập tức quay ra hô.
Quản gia bên ngoài khom người trả lời: “Tiểu Vương gia có gì phân phó?”
“Mau truyền thái y tới xem vết thương của mẫu thân ta.”
“Nô tài đi ngay.”
Tiếng bước chân của quản gia đã đi xa, Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở ra nhìn về phía Mạc Ly Hiên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thanh âm nghẹn ngào “Ly
Hiên đối với ta thật là tốt.”
“Mẫu thân, con muốn thay phụ vương
chiếu cố ngài. Ngài đừng xem con hiện tại tuổi còn nhỏ, con rất nhanh sẽ trưởng thành. Bất kể là tỷ tỷ hay là mẫu thân, Ly Hiên nhận định ngài.” Trên khuôn mặt trẻ con của Mạc Ly Hiên có thành thục cùng kiên định
vượt trước tuổi.
Lăng Tuyết Mạn giờ khắc này cảm động nước mắt
tràn mi, sớm quên mất Mạc Kỳ Hàn không cho phép, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên ở trong lòng.