Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 53: Chương 53: Ngươi chính là tình nhân của ta!




Lăng Tuyết Mạn giận dữ cắn răng. Dâm tặc đáng chết này, cư nhiên đối nhất cử nhất động của nàng rõ như lòng bàn tay. Đến lạo chuyện cần giấu diếm như nguyệt sự loại đều rõ ràng như thế!

“Đi chết đi, chết đi, chết đi!!!!”

Đang lúc đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn không ngừng nện vào giường, cắn răng nghiến lợi mắng, Mạc Kỳ Hàn quay lại đứng ở trước giường. Lăng Tuyết Mạn cảm giác được một cổ khí thế bức người tới gần, hô hấp nhanh nghẽn, ngẩng đầu lên thấy rõ ràng hình dáng cái bóng đen này, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi không phải đi rồi sao? Sao lại trở lại?”

“Ta quyết định làm đơn giản hóa việc mất tích của ngươi.” Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, cúi người dán bên tai Lăng Tuyết Mạn dặn dò một phen, cuối cùng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

“Ta đã biết.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu.

Nhưng Mạc Kỳ Hàn chưa đứng dậy mà là cười như không cười nói: “Nguyền rủa ta rất vui vẻ sao? Ta chết ngươi vui vẻ sao? Ngươi muốn hai lần làm quả phụ?”

“Ta, ta không có. Ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng để trong lòng” Lăng Tuyết Mạn gian nan nuốt nước miếng. Nam nhân này lãnh khí quá mạnh, sắp đem đón băng xương cốt của nàng rồi.

Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, con ngươi thâm thúy lóe ra tự tin “Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng. Người muốn ta chết quá nhiều, có thêm ngươi cũng không đáng là bao. Nhưng ai cũng không có tư cách đoạt mạng. Thiên hạ này, ta là vương giả! Lăng Tuyết Mạn, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của ngươi. Tứ Vương phi ngươi về sau nhất định đổi thân phận!”

Lăng Tuyết Mạn gật đầu phụ họa, trong lòng nói nam nhân này là đồ điên ba hoa. Nghĩ mình là Hoàng đế hay sao? Nếu không là chứng ảo tưởng?

“Ta phải đi, hôn ta một cái.” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn nhẹ giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn lại gian nan nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: “Chúng ta cũng không cân hôn tạm biệt đi?”

“Sao?”

Thanh âm không vui, Mạc Kỳ Hàn nhíu mi “Xem ra ngươi còn không có thích ứng thân phận này! Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hôn ta!”

Mệnh lệnh mạnh như thế!

Lăng Tuyết Mạn không dám chất vấn, chỉ đến gần sát Mạc Kỳ Hàn, đưa lên môi của mình.

Nàng nếu không nghe theo, chỉ sợ nàng lại không yên ổn thôi!

Cái hôn này như thiên lôi động đến lửa. Mạc Kỳ Hàn đè nén đã lâu, lập tức chế trụ cái gáy Lăng Tuyết Mạn, một trận hôn liền ùn ùn kéo đến. Kịch liệt triền miên hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập. Mạc Kỳ Hàn cũng tình triều khó nhịn, gần như khó có thể kiềm chế.

Mà thời khắc này không cho phép hắn phóng túng. Sợ là Mạc Ly Hiên sắp chạy đến nhị Vương phủ tìm phụ thân hắn hỗ trợ rồi. Lý trí kéo lại, Mạc Kỳ Hàn buông thiên hạ trong lòng ra, thân mình lui đến bên giường, hơi thở hổn hển, khàn khàn nói: “Tối nay tha ngươi. Tiểu yêu tinh đem vết thương ở chân dưỡng cho tốt, mấy ngày nữa ngươi sẽ đón tiếp ta.”

Nói xong nhanh chóng xoay người rời đi.

Lăng Tuyết Mạn nhấp nhẹ môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn nam nhân biến mất, có chút mê muội.

Nhưng làm cho nàng thấy kỳ quái là, không có nghe được tiếng mở cửa, cũng không có nghe được cửa sổ mở, nam nhân này đi chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.