Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mất tự nhiên đáp hai chữ “Phòng thân!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhìn tiểu nữ nhân trong lòng có chút xấu hổ, bật cười nói: “Lần đầu ta nghe nói có người dùng dao phòng thân. Ha ha, ngươi phòng ai? Ngươi mỗi ngày ở trong Vương phủ, ai dám động ngươi?
Hay là -”
Mạc Kỳ Hàn đột ngừng lại, phức tạp nhìn đôi con ngươi
trong đêm tối vẫn trong suốt kia, không chút để ý hỏi: “Hay là ngươi
muốn dùng dao phòng ngừa ta? Là phòng ngừa ta hay là muốn giết ta?”
“Ah…” Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, chột dạ không dám nhìn lại con ngươi
Mạc Kỳ Hàn làm như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn chung quanh “ah...” Không dám trả lời.
Hai người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn lòng có chút lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Ngươi muốn giết ta, chỉ
dùng dao là không có ích lợi gì. Nữ nhân phòng thân tốt nhất là mang
thanh chủy thủ ại bên người. Mấy ngày nữa ta đưa ngươi một cái. Nhưng
cẩn thận chớ tổn thương bản thân mình.”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc đối với ta tốt hay không tốt?” Lăng Tuyết Mạn có chút hồ đồ hỏi.
Mạc Kỳ Hàn không đáp hỏi lại “Ngươi tự mình cảm nhận đi?”
“Hừ, ngươi đối với ta khẳng định có mục đích. Không phải chỉ là để đơn giản
muốn có được thân thể của ta. Ta có thể nhường nhịn ngươi. Nhưng ngươi
phải đáp ứng ta không thể thương tổn Ly Hiên! Hắn là người chân thật
nhất dùng tâm đối đãi ta. Hắn đã gọi ta là mẫu thân, ta sẽ bảo hộ hắn.”
Lăng Tuyết Mạn nói xong nhìn Mạc Kỳ Hàn. Tròng mắt của hắn quá mức thâm
thúy, nàng căn bản thấy không rõ, cũng đoán không được lòng hắn.
Mạc Kỳ Hàn giật mình, thâm sâu nói: “Hiện tại Mạc Ly Hiên mặc dù nhỏ, nhưng hắn sẽ lớn lên. Chỉ cần năm năm nữa, hắn có thể cưới Vương phi. Ngươi
xác định ngươi cùng hắn thân mật như vậy không có vấn đề sao?”
“Có vấn đề gì? Ngươi làm bẩn tình thân thuần khiết của chúng ta. Ngươi là
dâm tặc, liền nhìn người khác cũng giống ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn tức
giận lên án.
Mạc Kỳ Hàn đen mặt “Vừa bị đánh đã quên sao?”
“Hừ!” Lăng Tuyết Mạn tức giận nghiêng mặt. Hiện tại nàng khắp nơi bị quản
chế. Bị hắn đánh còn phải nén giận. Nếu ngày nào đó nàng bắt được nhược
điểm của hắn, nhất định sẽ không buông tha hắn!
“Mặt còn đau không?”
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Mạc Kỳ Hàn ôn nhu như nước. Thân mình
Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc, ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Hàn, chất phác hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nhưng mà Mạc Kỳ Hàn lại cực kỳ không được tự nhiên, không nói gì. Sau đó thò tay khẽ xoa gò má bị đánh của Lăng Tuyết Mạn.
Cảm giác được có chút sưng, không nói được một lời, xuống giường lấy
khăn ướt đắp lên kia chỗ sưng hồng.
Trong bóng đêm, tim Lăng
Tuyết Mạn đập có chút nhanh hơn, không hiểu vươn tay áp vào mặt Mạc Kỳ
Hàn, nhẹ giọng nói: “Vì sao không cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi?
Hoặc là nói cho ta tên của ngươi.”
“Ngươi không cần biết.” Trả lời nàng như cũ là lời nói lạnh như băng.
“Ngươi đánh ta còn xum xoe. Không cần người giả bộ.” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tức giận phất tay Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn tận lực áp chế cơn giận của mình, nói: “Ngươi đừng không biết điều!”
Nói xong quăng khăn, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta đưa ngươi trở về.”
Mạc Kỳ Hàn điểm huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn, sau đó ôm nàng hướng đường
hầm đi vào phòng ngủ. Sau khi an trí cho nàng xong, không quên tắt nến,
mới giải huyệt cho nàng.
Lăng Tuyết Mạn mở to mắt quan sát một phen, hỏi: “Ta đã trở về phòng sao?”
“Ừ.”
“Tại sao ngươi điểm huyệt ta? Sợ ta thấy mặt sao?”
“Ừ.”
“Bây giờ ngươi phải đi hay là lại muốn cường bạo ta?”
Lăng Tuyết Mạn thử hỏi, Mạc Kỳ Hàn chỉ lạnh lùng nói: “Trước hết để cho thái y xem vết thương. Chờ thân mình ngươi khôi phục ta sẽ tới tìm ngươi.
nào có nữ nhân tiện nghi tới tay còn không biết đạo lý!”
“Ách” Lăng Tuyết Mạn suýt không thở không nổi, vỗ nhẹ ngực, oán hận nói: “Vậy sao thời gian gần đây ngươi không có tới?”
Mạc Kỳ Hàn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: “Mấy hôm trước không phải ngươi gặp nguyệt sự sao?”
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn choáng váng!