“Sư huynh, đệ đi tìm
nàng! Huynh chờ đệ một cái!” Nhìn tô Ngưng Yên đi xuống đài, Lâm Mộng
Thanh vội ném một câu, liền đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.
“Ngưng Yên!” Sau lưng vang lên một tiếng kêu, Tô Ngưng Yên đang muốn lên kiệu, thân thể cứng đờ, khẽ cắn cánh môi, cũng không quay đầu lại, mà tiếp
tục khom lưng lên kiệu, nhưng, cánh tay lại bị người kéo lại!
“Mộng Kiều, chớ đi, đại ca dẫn muội đi gặp mặt một người!” Lâm Mộng Thanh vội vàng nói nhỏ. Tô Ngưng Yên chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Thanh
cười một tiếng, thần thái tự nhiên nói: “Lâm công tử, Ngưng Yên đã nói
rất nhiều lần rồi, ngài nhận lầm người, Ngưng Yên cũng không phải là
muội muội Mộng Kiều của ngài!”
“Không, muội chính là Mộng Kiều!
Muội cùng mẫu thân giống nhau như đúc, còn bớt hoa mai trên cánh tay
muội nữa, làm sao ta sẽ nhận lầm? Ta dẫn muội đi gặp sư huynh của ta,
muội để cho hắn nhìn một chút, xem muội có phải muội muội của ta hay
không!” Lâm Mộng Thanh nói, lôi Tô Ngưng Yên muốn đi, mấy bảo vệ vội
ngăn ở trước mặt, Lâm Mộng Thanh lẫm liệt nói: “Bản công tử không rãnh
so đo với các ngươi, toàn bộ cút ngay!”
Mấy bảo vệ bị sợ, rồi lại không dám cứ để cho người chạy như vậy, liền đánh bạo nói: “Ngưng Yên
cô nương còn chưa chuộc thân, còn là cô nương của Vãn Hồng Lâu, ngươi
không thể mang nàng đi!”
Lâm Mộng Thanh hừ lạnh một tiếng,
nghiêng đầu nhìn về phía Ngưng Yên, “Mộng Kiều, ta không thể ở Kim Lăng
thêm nữa, có thể hai ngày sau phải trở về kinh thành, muội rốt cuộc có
theo ta đi hay không?”
“Ha ha, Lâm công tử, phí chuộc thân của ta cũng không thấp, ít nhất một vạn lượng trở lên, ngài có thể chuộc được
sao? Dẫn một kỹ nữ như ta hồi kinh, không sợ người đời nhạo báng ngài
sao?” Tô Ngưng Yên cười khinh bỉ, nhìn Lâm Mộng Thanh, cười nhạo: “Ngưng Yên đã vào thanh lâu, cuộc đời này cứ như vậy, Lâm công tử thăng chức
rất nhanh rồi, Ngưng Yên chúc mừng công tử, hôm nay xuất thân chúng ta
cách nhau quá xa, Ngưng Yên vẫn đàng hoàng làm thân phận kỹ nữ của mình
là tốt rồi! Lâm công tử, mời đi đi!”
“Mộng Kiều!” Lâm Mộng Thanh
không tự chủ cầm chặt cổ tay Ngưng Yên hơn, “Muội không phải là kỹ nữ,
không, bất kể thân phận bây giờ của muội là cái gì, đại ca cũng sẽ không ghét bỏ muội, đại tẩu của muội… Nàng cũng sẽ không! Cho dù phí chuộc
thân bao nhiêu, đại ca cũng trả!”
“Đại tẩu?” Tô Ngưng Yên ngẩn
người, tiếp theo khẽ cười lên, “Đúng vậy, theo tuổi của Lâm công tử, là
nên lập gia đình rồi! Như vậy lại càng không nên lãng phí vạn lượng bạc ở trên người Ngưng Yên, Lâm công tử…”
“Mộng Thanh!” Một giọng nói
mát lạnh ở phía sau vang lên, mấy tên bảo vệ, Tô Ngưng Yên, Lâm Mộng
Thanh nghe tiếng quay đầu lại, là Mạc Kỳ Hàn!
Vô Cực Vô Giới Vô Giới đi theo bên người, ôm quyền hướng Lâm Mộng Thanh, “Bái kiến Lâm công tử!”
Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, muốn chắp tay hướng Mạc Kỳ Hàn, lại sợ
buông lỏng tay Tô Ngưng Yên sẽ chạy trốn đi, liền kéo môi nói: “Sư
huynh, đây là Mộng Kiều, dung mạo nàng rất giống đệ phải không?” Mạc Kỳ
Hàn cẩn thận nhìn mặt của Tô Ngưng Yên, ngừng một lát, mới thản nhiên
nói: “Ừ, có bảy tám phần giống nhau.”
“Ngài… Ngài là nam nhân mới vừa xuất hiện lúc Lý công tử ném tú cầu?” Tô Ngưng Yên bị nhìn có một
chút đỏ mặt, nghiêng nghiêng con mắt, mở miệng hỏi, giọng của nàng rất
êm tai, lọt vào tai nghe mềm nhũn, dịu dàng như mặt nước.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, “Ừ.”
“Nha.” Tô Ngưng Yên khẽ lên tiếng, rũ mắt.
Lâm Mộng Thanh nói: “Mộng Kiều, người ta muốn dẫn muội đi gặp chính là hắn, hắn là sư huynh của ta, chúng ta cũng ở tại kinh thành, muội gọi hắn
là, là…” Nói đến chỗ này, Lâm Mộng Thanh lâm vào khó khăn, nhìn về phía
Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Mộng Kiều cô nương, ta họ Hoàng, cô nương gọi ta Hoàng công tử là được!”
“Hoàng công tử, xin chào!” Tô Ngưng Yên bỏ ra tay Lâm Mộng Thanh, thản nhiên cười, khẽ thi lễ.
Mạc Kỳ Hàn cười nhạt nói: “Mộng Kiều cô nương, Mộng Thanh rất muốn nhận lại muội, muội gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất là hiếm thấy, đại tẩu của muội chính là em gái của ta, chuyện này ta làm chủ, đại tẩu của
muội sẽ không có dị nghị, muội không nên phụ tâm ý của Mộng Thanh.”
“Thì ra Hoàng công tử đến làm thuyết khách rồi!” Vẻ mặt Tô Ngưng Yên trở nên lạnh nhạt, vén rèm kiệu, ngồi xuống, nhìn hai người, nói tiếp: “Ta vẫn
là câu nói kia, ta cũng không phải là Lâm Mộng Kiều! Tạm biệt!” Một câu
nói xong, buông màn kiệu xuống. Mấy bảo vệ vội phân phó kiệu phu, “Khởi
Kiệu!”
“Mộng Kiều!” Lâm Mộng Thanh gấp gáp, liền đưa tay muốn túm cỗ kiệu, Mạc Kỳ Hàn kéo lại, đợi cỗ kiệu đi xa, mới nói: “Đệ ngăn nàng
lại thì có ích lợi gì?”
“Sư huynh, vậy làm sao bây giờ? Đệ đã tìm nàng bảy tám ngày rồi, nàng không nhìn đệ… Ngày ngày đệ nói với nàng,
nàng luôn là thái độ này, chết sống không chịu thừa nhận mình là Mộng
Kiều, nhưng mà đệ tìm đến Vãn Hồng Lâu nghe ngóng, nàng năm nay hai mươi hai tuổi, bằng tuổi Mộng Kiều, bớt, dung mạo, nhiều chỗ tương tự như
vậy, làm sao có thể không phải đây?” Lâm Mộng Thanh càng nói càng gấp,
lại tự trách, “Đệ mười tuổi đã cùng sư phụ đi Lê Sơn quan, mười tám tuổi năm ấy từng về Giang Nam tìm kiếm nàng, kết quả gia đình thu dưỡng nàng đã lần lượt qua đời, nghe ngóng thật lâu, cũng không hỏi thăm được bất
kỳ tin tức gì về Mộng Kiều, đệ còn tưởng rằng Mộng Kiều… Không nghĩ tới
lần này lại trong lúc vô tình đụng phải nàng, đại ca như đệ thật xin lỗi nàng, khó trách nàng sẽ hận đệ như thế, là đệ không có chăm sóc tốt
nàng, mới để cho nàng vào chốn phong trần, đệ…”
“Phụ mẫu đệ vì sao phải đem con gái gần bốn tuổi đưa cho người khác?” Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày hỏi.
“Lúc đệ mười tuổi, cha bị bệnh chết, đệ cũng sinh bệnh, đại phu nói đệ là di truyền bệnh của cha đệ, cũng sống không lâu, mẫu thân thương tâm tuyệt
vọng, trong nhà lại nghèo nàn muốn chết, vì chữa bệnh cho đệ, cơ hồ đập
nồi bán sắt, sau đó, bởi vì mẫu thân của đệ rất đẹp, bị một viên ngoại
hơn sáu mươi tuổi coi trọng, ra tiền mua mẫu thân đệ làm thiếp, mẫu thân đệ không chịu, lại sợ Mộng Kiều bị hắn cướp đi, liền đưa Mộng Kiều cho
một gia đình người quen thu dưỡng, mà mẫu thân đệ… Mẫu thân đệ đã bị tên kia bức bách, đã treo cổ tự tử… Đệ cùng đường, lại bệnh thoi thóp, té
xỉu ở bờ sông ngoài thành, được sư phụ đi ngang qua cứu lên… Ở Lê Sơn
quan, sư phụ chữa hết bệnh của đệ, sau đó đệ liền đi theo sư phụ rồi!”
Lâm Mộng Thanh nói đoạn chuyện cũ này cực thống khổ, bất giác rơi nước
mắt.
Bàn tay Mạc Kỳ Hàn siết chặt, trầm mặc hồi lâu, vỗ nhẹ lên
bả vai Lâm Mộng Thanh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không thể trì hoãn ở Kim Lăng quá lâu, ngày mai bất kể nàng có đồng ý hay không, trực tiếp đến
Vãn Hồng Lâu đòi người, mang về kinh xong từ từ khuyên, Còn nữa… tìm Tri Phủ Kim Lăng thẩm tra một chút, nếu phát hiện có thanh lâu nào bức
người lương thiện làm kỹ nữ, đóng cửa theo luật, trị tội theo quốc
pháp!”
“Sư huynh, đệ đi tìm
nàng! Huynh chờ đệ một cái!” Nhìn tô Ngưng Yên đi xuống đài, Lâm Mộng
Thanh vội ném một câu, liền đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.
“Ngưng Yên!” Sau lưng vang lên một tiếng kêu, Tô Ngưng Yên đang muốn lên kiệu, thân thể cứng đờ, khẽ cắn cánh môi, cũng không quay đầu lại, mà tiếp
tục khom lưng lên kiệu, nhưng, cánh tay lại bị người kéo lại!
“Mộng Kiều, chớ đi, đại ca dẫn muội đi gặp mặt một người!” Lâm Mộng Thanh vội vàng nói nhỏ. Tô Ngưng Yên chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Thanh
cười một tiếng, thần thái tự nhiên nói: “Lâm công tử, Ngưng Yên đã nói
rất nhiều lần rồi, ngài nhận lầm người, Ngưng Yên cũng không phải là
muội muội Mộng Kiều của ngài!”
“Không, muội chính là Mộng Kiều!
Muội cùng mẫu thân giống nhau như đúc, còn bớt hoa mai trên cánh tay
muội nữa, làm sao ta sẽ nhận lầm? Ta dẫn muội đi gặp sư huynh của ta,
muội để cho hắn nhìn một chút, xem muội có phải muội muội của ta hay
không!” Lâm Mộng Thanh nói, lôi Tô Ngưng Yên muốn đi, mấy bảo vệ vội
ngăn ở trước mặt, Lâm Mộng Thanh lẫm liệt nói: “Bản công tử không rãnh
so đo với các ngươi, toàn bộ cút ngay!”
Mấy bảo vệ bị sợ, rồi lại không dám cứ để cho người chạy như vậy, liền đánh bạo nói: “Ngưng Yên
cô nương còn chưa chuộc thân, còn là cô nương của Vãn Hồng Lâu, ngươi
không thể mang nàng đi!”
Lâm Mộng Thanh hừ lạnh một tiếng,
nghiêng đầu nhìn về phía Ngưng Yên, “Mộng Kiều, ta không thể ở Kim Lăng
thêm nữa, có thể hai ngày sau phải trở về kinh thành, muội rốt cuộc có
theo ta đi hay không?”
“Ha ha, Lâm công tử, phí chuộc thân của ta cũng không thấp, ít nhất một vạn lượng trở lên, ngài có thể chuộc được
sao? Dẫn một kỹ nữ như ta hồi kinh, không sợ người đời nhạo báng ngài
sao?” Tô Ngưng Yên cười khinh bỉ, nhìn Lâm Mộng Thanh, cười nhạo: “Ngưng Yên đã vào thanh lâu, cuộc đời này cứ như vậy, Lâm công tử thăng chức
rất nhanh rồi, Ngưng Yên chúc mừng công tử, hôm nay xuất thân chúng ta
cách nhau quá xa, Ngưng Yên vẫn đàng hoàng làm thân phận kỹ nữ của mình
là tốt rồi! Lâm công tử, mời đi đi!”
“Mộng Kiều!” Lâm Mộng Thanh
không tự chủ cầm chặt cổ tay Ngưng Yên hơn, “Muội không phải là kỹ nữ,
không, bất kể thân phận bây giờ của muội là cái gì, đại ca cũng sẽ không ghét bỏ muội, đại tẩu của muội… Nàng cũng sẽ không! Cho dù phí chuộc
thân bao nhiêu, đại ca cũng trả!”
“Đại tẩu?” Tô Ngưng Yên ngẩn
người, tiếp theo khẽ cười lên, “Đúng vậy, theo tuổi của Lâm công tử, là
nên lập gia đình rồi! Như vậy lại càng không nên lãng phí vạn lượng bạc ở trên người Ngưng Yên, Lâm công tử…”
“Mộng Thanh!” Một giọng nói
mát lạnh ở phía sau vang lên, mấy tên bảo vệ, Tô Ngưng Yên, Lâm Mộng
Thanh nghe tiếng quay đầu lại, là Mạc Kỳ Hàn!
Vô Cực Vô Giới Vô Giới đi theo bên người, ôm quyền hướng Lâm Mộng Thanh, “Bái kiến Lâm công tử!”
Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, muốn chắp tay hướng Mạc Kỳ Hàn, lại sợ
buông lỏng tay Tô Ngưng Yên sẽ chạy trốn đi, liền kéo môi nói: “Sư
huynh, đây là Mộng Kiều, dung mạo nàng rất giống đệ phải không?” Mạc Kỳ
Hàn cẩn thận nhìn mặt của Tô Ngưng Yên, ngừng một lát, mới thản nhiên
nói: “Ừ, có bảy tám phần giống nhau.”
“Ngài… Ngài là nam nhân mới vừa xuất hiện lúc Lý công tử ném tú cầu?” Tô Ngưng Yên bị nhìn có một
chút đỏ mặt, nghiêng nghiêng con mắt, mở miệng hỏi, giọng của nàng rất
êm tai, lọt vào tai nghe mềm nhũn, dịu dàng như mặt nước.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, “Ừ.”
“Nha.” Tô Ngưng Yên khẽ lên tiếng, rũ mắt.
Lâm Mộng Thanh nói: “Mộng Kiều, người ta muốn dẫn muội đi gặp chính là hắn, hắn là sư huynh của ta, chúng ta cũng ở tại kinh thành, muội gọi hắn
là, là…” Nói đến chỗ này, Lâm Mộng Thanh lâm vào khó khăn, nhìn về phía
Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Mộng Kiều cô nương, ta họ Hoàng, cô nương gọi ta Hoàng công tử là được!”
“Hoàng công tử, xin chào!” Tô Ngưng Yên bỏ ra tay Lâm Mộng Thanh, thản nhiên cười, khẽ thi lễ.
Mạc Kỳ Hàn cười nhạt nói: “Mộng Kiều cô nương, Mộng Thanh rất muốn nhận lại muội, muội gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất là hiếm thấy, đại tẩu của muội chính là em gái của ta, chuyện này ta làm chủ, đại tẩu của
muội sẽ không có dị nghị, muội không nên phụ tâm ý của Mộng Thanh.”
“Thì ra Hoàng công tử đến làm thuyết khách rồi!” Vẻ mặt Tô Ngưng Yên trở nên lạnh nhạt, vén rèm kiệu, ngồi xuống, nhìn hai người, nói tiếp: “Ta vẫn
là câu nói kia, ta cũng không phải là Lâm Mộng Kiều! Tạm biệt!” Một câu
nói xong, buông màn kiệu xuống. Mấy bảo vệ vội phân phó kiệu phu, “Khởi
Kiệu!”
“Mộng Kiều!” Lâm Mộng Thanh gấp gáp, liền đưa tay muốn túm cỗ kiệu, Mạc Kỳ Hàn kéo lại, đợi cỗ kiệu đi xa, mới nói: “Đệ ngăn nàng
lại thì có ích lợi gì?”
“Sư huynh, vậy làm sao bây giờ? Đệ đã tìm nàng bảy tám ngày rồi, nàng không nhìn đệ… Ngày ngày đệ nói với nàng,
nàng luôn là thái độ này, chết sống không chịu thừa nhận mình là Mộng
Kiều, nhưng mà đệ tìm đến Vãn Hồng Lâu nghe ngóng, nàng năm nay hai mươi hai tuổi, bằng tuổi Mộng Kiều, bớt, dung mạo, nhiều chỗ tương tự như
vậy, làm sao có thể không phải đây?” Lâm Mộng Thanh càng nói càng gấp,
lại tự trách, “Đệ mười tuổi đã cùng sư phụ đi Lê Sơn quan, mười tám tuổi năm ấy từng về Giang Nam tìm kiếm nàng, kết quả gia đình thu dưỡng nàng đã lần lượt qua đời, nghe ngóng thật lâu, cũng không hỏi thăm được bất
kỳ tin tức gì về Mộng Kiều, đệ còn tưởng rằng Mộng Kiều… Không nghĩ tới
lần này lại trong lúc vô tình đụng phải nàng, đại ca như đệ thật xin lỗi nàng, khó trách nàng sẽ hận đệ như thế, là đệ không có chăm sóc tốt
nàng, mới để cho nàng vào chốn phong trần, đệ…”
“Phụ mẫu đệ vì sao phải đem con gái gần bốn tuổi đưa cho người khác?” Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày hỏi.
“Lúc đệ mười tuổi, cha bị bệnh chết, đệ cũng sinh bệnh, đại phu nói đệ là di truyền bệnh của cha đệ, cũng sống không lâu, mẫu thân thương tâm tuyệt
vọng, trong nhà lại nghèo nàn muốn chết, vì chữa bệnh cho đệ, cơ hồ đập
nồi bán sắt, sau đó, bởi vì mẫu thân của đệ rất đẹp, bị một viên ngoại
hơn sáu mươi tuổi coi trọng, ra tiền mua mẫu thân đệ làm thiếp, mẫu thân đệ không chịu, lại sợ Mộng Kiều bị hắn cướp đi, liền đưa Mộng Kiều cho
một gia đình người quen thu dưỡng, mà mẫu thân đệ… Mẫu thân đệ đã bị tên kia bức bách, đã treo cổ tự tử… Đệ cùng đường, lại bệnh thoi thóp, té
xỉu ở bờ sông ngoài thành, được sư phụ đi ngang qua cứu lên… Ở Lê Sơn
quan, sư phụ chữa hết bệnh của đệ, sau đó đệ liền đi theo sư phụ rồi!”
Lâm Mộng Thanh nói đoạn chuyện cũ này cực thống khổ, bất giác rơi nước
mắt.
Bàn tay Mạc Kỳ Hàn siết chặt, trầm mặc hồi lâu, vỗ nhẹ lên
bả vai Lâm Mộng Thanh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không thể trì hoãn ở Kim Lăng quá lâu, ngày mai bất kể nàng có đồng ý hay không, trực tiếp đến
Vãn Hồng Lâu đòi người, mang về kinh xong từ từ khuyên, Còn nữa… tìm Tri Phủ Kim Lăng thẩm tra một chút, nếu phát hiện có thanh lâu nào bức
người lương thiện làm kỹ nữ, đóng cửa theo luật, trị tội theo quốc
pháp!”
Dịch quán.
“Công chúa, nha đầu Mạn Mạn, hai đứa bé đã ngủ rồi.” Hoa Mai bà bà cùng hai nha hoàn từ trong phòng ngủ ra ngoài, nói.
“Ừ, được, chúng ta chờ một chút.” Mạc Nhã Phi mỉm cười, không nhịn được lại nói thầm: “Thời gian cũng đã trễ thế này, làm chuyện gì a, sao vẫn chưa trở lại?”
Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Cơ
lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, nhẹ giọng nói: “Sư phụ sư nương, các ngài
sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
“Được, chúng ta không đợi Hàn tiểu tử, đi ngủ đây, giằng co một đêm, bộ xương già này thật mệt mỏi!” Thiên Cơ lão nhân đứng lên, vừa nói vừa ngáp đi tới phòng ngủ.
Mạc Nhã Phi thở dài, “Con đi gọi Tri Phủ Kim Lăng đi về trước, sáng mai trở lại thỉnh an.” Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Hoa Mai bà bà trước khi đi một bước, lại cau mày quay đầu lại nói: “Mạn
Mạn, nam nhân cũng là cần nữ nhân dụ dỗ, Hàn tiểu tử trở lại, con đừng
tức giận với nó, đừng hò hét với nó, liền không có chuyện gì!”
“A, hắn… Hắn đều không để ý con.” Lăng Tuyết Mạn nhỏ giọng nói lầm bầm.
“Nha đầu đần! Vậy con không chủ động để ý đến nó sao? Nam nhân sợ nữ nhân
dây dưa, ha ha, nhất là nam nhân yêu con!” Hoa Mai bà bà thì thào bên lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, xong bỏ đi.
Miệng Lăng Tuyết Mạn há nửa ngày không khép được, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Mai bà bà, trong lòng rất muốn nói, sư nương a, ngài hiểu như vậy, sao còn có thể đấu khí cùng sư phụ mấy thập niên đây?
Một lát, Mạc Nhã Phi trở lại, nhìn thấy
nàng, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Hoàng tẩu, tẩu mau đi tắm đi,
muội đoán hoàng huynh sắp trở lại rồi, chúng ta không chuẩn bị phòng
riêng cho hắn, sẽ để cho hắn ngủ ở phòng của tẩu, tẩu ở trên giường đợi
hắn, ha ha, chuyện còn lại tẩu biết.”
“Nhã Phi, muội…” Lăng Tuyết Mạn nghe ám hiệu kia, đỏ mặt, sẳng giọng: “Muội nghĩ cái gì!”
Mạc Nhã Phi cũng đỏ mặt, lúng túng nói: “Ách, hoàng tẩu, thật ra thì… thật
ra thì đây là phương pháp xử lí nhanh nhất có thể hòa hảo a, muội…”
Hai người đều đỏ mặt, nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo liền có tiếng thị vệ thỉnh an truyền đến.
“Trở lại rồi!” Mạc Nhã Phi sửa sang lại quần áo, đứng thẳng người lên, Lăng
Tuyết Mạn núp ở sau lưng Mạc Nhã Phi, cúi đầu không dám nhìn.
Đám người đi vào đại đường, Mạc Nhã Phi vội cúi người nói: “Bái kiến hoàng
huynh!” Nàng vừa cúi thân, Lăng Tuyết Mạn liền không tránh được rồi, khẽ cắn răng rũ đầu đi ra, khẽ gọi: “Phu quân!”
Mạc Kỳ Hàn nhìn
sang, không có đáp một tiếng, chuyển con mắt nhìn về phía quản sự theo
vào dịch quán, giọng nói mát lạnh phân phó: “Chuẩn bị phòng xong chưa?”
“Thưa Hoàng thượng, nước nóng thức ăn khuya đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ
là…” Quản sự dừng lại, nhìn về phía Mạc Nhã Phi, không dám nói tiếp.
Mạc Nhã Phi vội cười nói: “Hoàng huynh, phòng của huynh không cần chuẩn bị, không phải hoàng tẩu cũng có phòng sao? Canh giờ không còn sớm, để
hoàng tẩu hầu hạ hoàng huynh tắm rửa đi ngủ đi!”
Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt trừng mắt Mạc Nhã Phi, trầm giọng nói: “Mộng Thanh Nhã phi, các người đi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, vi thần cáo lui!” Lâm Mộng Thanh chắp tay, vội dắt Mạc Nhã Phi về phòng ngủ, Mạc Nhã Phi đành phải quay đầu lại nói: “Dạ, Nhã Phi cáo lui!”
Mạc Kỳ Hàn cúi thấp đầu, nói: “Vô Cực Vô Giới Vô Giới, lên đường nhiều ngày cũng mệt mỏi, tối nay thay phiên coi chừng là được, nghỉ một đêm. Quản
sự, an bài ăn ở cho ba vị đại nhân.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
“Quản sự, dẫn đường, đi tới phòng ngủ mới.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác đứng, nhìn Mạc Kỳ Hàn đi qua bên người nàng, từ đầu
đến cuối cũng không có nhìn qua nàng, giống như nàng là người xa lạ.
Không biết nguyên đứng tại chỗ bao lâu, trong lòng trống không, chóp mũi vẫn rất chua, trong đầu chỉ không bồi hồi một câu nói, đó chính là, hắn không cần nàng…
Quản sự đi ra, bỗng dưng thấy Lăng Tuyết Mạn còn đứng ở trong hành lang, vả lại mặt đầy nước mắt, cả kinh, vội vàng tiến lên khom người nói: “Hoàng hậu nương nương, canh giờ không còn sớm, trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Quản sự, Hoàng thượng hắn, hắn ở trong gian phòng đó rồi hả ?” Lăng Tuyết Mạn khẽ hỏi.
“Thưa nương nương, căn phòng thứ ba.”
“A, ngươi đi xuống thôi.”
“Dạ, hạ quan cáo lui!”
Lăng Tuyết Mạn nâng tay áo lên lau nước mắt, sau đó đi tới phòng của Mạc Kỳ Hàn.
Vô Giới đang đứng nghiêm ở ngoài phòng, thấy nàng, Vô Giới khẽ kéo ra một
nụ cười, chắp tay nhẹ giọng nói: “Nương nương, Hoàng thượng đang tắm
rửa.”
“A, ta muốn đi vào.” Lăng Tuyết Mạn ngước đầu, tội nghiệp
nói. Nghe vậy, Vô Giới rơi vào khó khăn, rối rắm nhỏ giọng, “Nương
nương, Hoàng thượng mới vừa ra lệnh, không cho phép kẻ nào quấy rầy, bao gồm cả nương nương ngài, cho nên… cho nên nô tài không dám thông báo.”
“Cái gì bao gồm? Mệnh lệnh này của hắn chính là ngoại trừ ta!” Lăng Tuyết
Mạn lại thút thít, sắp khóc ra thành tiếng, thế nhưng khi ở trước mặt Vô Giới, không thể xị mặt, liền dùng sức chịu đựng, “Ngươi tránh ra, nếu
ngươi dám không thông báo, ta liền tự mình đi vào.”
“Nương nương, cửa đã đóng, Vô Cực đang hầu hạ!” Vô Giới bất đắc dĩ chỉ vào cửa nói.
Hai mắt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đẫm lệ, “Hắn là cố ý! Hắn không muốn nhìn thấy ta!”
“Nương nương, ngài… Nếu không tối nay ngài đi về trước, ngày mai có thể tâm
tình của Hoàng thượng tốt hơn…” Vô Giới thấy thế, vội khuyên nhủ.
“Ta không!” Lăng Tuyết Mạn dùng sức giơ tay lên gõ cửa, gõ ba cái, bên
trong không có phản ứng, gõ tiếp, hơn nữa càng thêm dùng sức.
Vô
Giới choáng váng, không dám cản, đành phải lui ra một chút, kinh ngạc
nhìn Lăng Tuyết Mạn dũng mãnh, thầm nghĩ, cho dù là ai cũng không dám
lấy loại phương thức này yết kiến Hoàng thượng đi! Nương nương, thật là
ngoại lệ!
“Rầm rầm!”
Mạc Kỳ Hàn không mở cửa, Lăng Tuyết
Mạn liền quyết tâm đập cửa, nàng cũng không tin, nàng gõ một đêm, tiếng
ồn như vậy mà hắn còn có thể ngủ được? Nàng cũng không tin, gõ một đêm,
tay nàng đau, hắn không đau lòng?
Nhưng, gây ồn như vậy, trong
phòng còn chưa có phản ứng, một hàng phòng khác không chịu nổi, Lâm Mộng Thanh, Mạc Nhã Phi, Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà lại, tất cả chạy
ra, cùng kêu lên: “Mạn Mạn, con làm gì đấy?”
“Con tìm chết a! Các ngài ngủ đi, coi như không nghe thấy!” Lăng Tuyết Mạn quét mắt một vòng những người kia, nói xong, tiếp tục đập cửa.
Trong phòng.
Sau tấm bình phong, Mạc Kỳ Hàn ngồi ở trong thùng tắm, đầu ngửa ra sau tựa
vào thành thùng, nhắm mắt dưỡng thần, liên tục bôn ba nhiều ngày, cơ hồ
ngày đêm không ngừng lên đường, giờ phút này, cực mệt mỏi, nghe tiếng gõ cửa mạnh mẽ ngoài kia, mi tâm nhẹ chau lại.
“Hoàng thượng, nếu
không đi mở cửa, nương nương vẫn gõ, ngài cũng không thể nghỉ ngơi, còn
không bằng…” Vô Cực nhìn sắc mặt của Mạc Kỳ Hàn, vừa lau chùi thân thể
cho hắn, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ.
Mạc Kỳ Hàn không nói, mặt không tỏ vẻ gì.
“Rầm rầm!”
Tiếng gõ lớn hơn truyền tới, Vô Giới không nhịn được run run, nuốt nước bọt
một cái, vừa nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, mới há miệng, muốn khuyên một câu
nữa, lại nghe được Lăng Tuyết Mạn bên ngoài giống như dùng chân đá cửa,
“Đùng đùng!”
Vậy mà, đang đá, Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên “Ui da!” một tiếng, giọng cực kỳ thê thảm!
Vô Giới cả kinh, vội nói: “Nương nương, ngài sao vậy?”
“Ta… lòng ta quặn đau a!” Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, thống
khổ trả lời một câu, mắt khép lại, thân thể nghiêng một cái ngã xuống
đất!
“Nương nương! Nương nương!”
Vô Giới vội vàng tiếp
được thân thể Lăng Tuyết Mạn, cũng không kịp ngại phân chia nam nữ, chủ
tớ, đỡ hai vai của nàng, kêu gấp: “Hoàng thượng, nương nương đã hôn mê!”
Trong phòng, Mạc Kỳ Hàn mở mắt ra, đứng lên, Vô Giới vội lấy y phục, Mạc Kỳ
Hàn kéo áo ngoài tùy tiện khoác lên người liền nhảy ra thùng tắm, chân
trần bước nhanh đi ra bình phong, cửa vừa mở ra, thấy Lăng Tuyết Mạn hôn mê, mắt lập tức co rút nhanh, vội ôm ngang lên, vô cùng lo lắng kêu:
“Mạn Mạn? Mạn Mạn?” Kêu hai tiếng không có phản ứng, trong bụng căng
thẳng, sốt ruột khó nén nói: “Vô Giới, mau mời sư phụ tới đây!”
“Dạ!”
Vô Giới mới bước ra một bước, Lăng Tuyết Mạn lại sợ giả bộ không được, lập tức mở mắt, ưm một tiếng đáng thương vô lực, “Không cần mời sư phụ… Ta
còn ổn…”
“Mạn Mạn!” sắc mặt Mạc Kỳ Hàn vui lên, nhưng, duy trì
không tới mười giây đồng hồ, liền lại rất mau khôi phục thần sắc lạnh
lùng, dù chưa để Lăng Tuyết Mạn xuống, cũng là nói hướng Vô Giới: “Mời
sư phụ đến, coi mạch, nhìn đến tột cùng là bệnh gì, làm sao sẽ đột nhiên té xỉu?”
“A! Không cần mời!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên có sức, bật thốt lên.
Ánh mắt của Mạc Kỳ Hàn chậm rãi chuyển qua trên mặt nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt kia, không một phân ôn tình, tất cả đều là ý lạnh,
môi mỏng nhẹ động, cắn chặt hàm răng, “Lăng Tuyết Mạn, nàng dám khi quân phạm thượng? Dám nhiều lần lừa gạt trẫm?”
“Ta… Phu… phu quân,
ta…” Lăng Tuyết Mạn bị ý lạnh kia làm kinh hãi, ngửa đầu nhìn Mạc Kỳ
Hàn, muốn giải thích, lại nói không nên một câu hoàn chỉnh.
Mạc
Kỳ Hàn chậm rãi buông lỏng tay, để Lăng Tuyết Mạn xuống đất, không nói
một lời liền xoay người vào phòng, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị dùng
sức đóng lại.
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, thân thể cứng ngắc, một khắc sau, nước mắt tràn mi a!
Vô Giới luống cuống, thật sự không biết nên làm như thế nào, nhìn hai bên
một chút, bọn người Lâm Mộng Thanh mới chạy đến đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, trên hành lang không thấy một người, mà chủ tử hắn hiện tại lại
tức giận vô cùng…
Thân thể mềm nhũn trợt xuống, Lăng Tuyết vô lực ngồi trên mặt đất, dựa vào cửa ríu rít khóc thút thít, nước mắt nước
mũi chảy xuống toàn bộ, Vô Giới nhìn thấy khó chịu, từ trong lòng ngực
móc ra một cái khăn đưa tới, nói nhỏ: “Nương nương, trên đất lạnh, không bằng ngài về phòng ngủ chung với công chúa đi, ngày mai Hoàng thượng có thể hết giận.”
Lăng Tuyết Mạn nhận lấy khăn, vừa lau lệ, vừa khóc hỏi: “Vô Giới, ta thật sự là người phụ nữ xấu sao?”
“Ách… không… không phải đâu?” Vô Giới suy nghĩ một chút, đáp rất rối rắm.
“Oa oa, ngươi nói cũng không chắc chắn, vậy ta chính là người phụ nữ xấu
rồi!” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, khóc lớn tiếng hơn, lại hỏi: “Thu Nguyệt
thường đánh ngươi không? Nàng đối với ngươi tốt không?”
“Nương
nương, mới vừa nãy nô tài là đùa giỡn cùng nương nương, nương nương sao
lại là nữ nhân hư? Ừm, Thu Nguyệt tại sao muốn đánh nô tài? Nàng rất tốt với nô tài a!” Vô Giới nhăn mày lại, rất ngơ ngác, nhìn chằm chằm Lăng
Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, mặt dần dần co quắp, chẳng lẽ nương nương
thường đánh chủ tử? Khụ, lá gan này!
Lăng Tuyết Mạn thút thít lợi hại hơn, nước mắt cũng rơi nhanh hơn.
Vô Giới mím môi hồi lâu, thở dài: “Nương nương, lần này Hoàng thượng là
giận thật, nương nương lén trốn đi, Hoàng thượng vì sớm tìm được nương
nương, đêm ngày lên đường, thật mệt muốn chết rồi, lại nhìn thấy nương
nương cùng thư sinh kia… Trong lòng Hoàng thượng có thể tốt hơn sao?”
“Oa oa, Vô Giới, ta thật là xấu, ta… ta thật sự là hư! Ta ham chơi bỏ rơi
hắn, ta thường đánh hắn, mắng hắn, có lúc còn nhéo lỗ tai hắn, tức giận
không cho hắn đắp chăn, dùng chân đá hắn, đánh hắn…”
Lăng Tuyết Mạn tự khai tội trạng của mình, cửa phía sau lại đột nhiên bị kéo ra, mà nàng cũng vinh quang lộn đầu đi vào!
“Nương nương!”
Vô Giới theo bản năng đưa tay muốn đỡ, lại thấy Vô Cực nhanh chóng vọt ra, mà Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Hàn vớt lên, không nói một lời xách cổ áo
nàng xoay người tiến vào, ngạc nhiên, Vô Giới nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất ăn ý đứng xa một chút, để tránh nghe được cái gì không nên nghe.
Lăng Tuyết Mạn còn chưa có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền bị bàn tay xách
nàng ném vào trên giường lớn, cái mông bị ném, đau nhất thời khóc lớn
tiếng, “Thật là đau!”
“Đi ra ngoài!”
Thanh âm lạnh như
băng kia vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình, lập tức dừng khóc, nhìn hai bên một chút, lúc này mới phát hiện ra mình bị bỏ vào phòng rồi, mà hắn lại hung dữ với nàng… Đi ra ngoài!
“Ta… ta không ra!” Lăng Tuyết Mạn thút thít một tiếng, vừa xoa cái mông, vừa nhỏ giọng nói.
“Vậy thì câm miệng!”
Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, cởi áo ngoài ra, thay xong quần áo trong, sau đó
vén màn lên đi vào, nhìn Lăng Tuyết Mạn, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Nàng ở trước mặt Vô Giới nói cái gì? Trẫm không cần mặt mũi nữa sao?”
Lăng Tuyết Mạn trợn to hai mắt, mới hiểu được, hắn là bởi vì nghe nàng nói
những thứ kia làm cho hắn không có tôn nghiêm, mới bắt nàng vào phòng.
Mạc Kỳ Hàn chất vấn đôi câu, cũng không đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, liền
lên giường quay lưng lại nằm xuống, đắp chăn nhắm hai mắt lại.
“Ta…” Lăng Tuyết Mạn ngồi chồm hỗm, mím miệng chần chờ hồi lâu, mới yếu ớt nói: “Tình nhân, thật xin lỗi!”