Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 484: Chương 484: PHIÊN NGOẠI NGÀY SAU (8)




Một câu nói ra, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương níu chặt ống tay áo, nhưng, đợi một lúc lâu, Mạc Kỳ Hàn lại như là không có nghe được, không phản ứng gì, Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, đỏ hốc mắt, “Tình… tình nhân, ta… Mạn Mạn sai lầm rồi!”

Có tiếng hít thở truyền vào lỗ tai, Lăng Tuyết Mạn chợt ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đã ngủ rồi!

Vô Giới nói, hắn vì tìm nàng, đêm ngày lên đường, nói hắn thật mệt muốn chết rồi… Trong bụng đau xót, nước mắt chảy xuống, nhỏ trên mặt của hắn, chân mày hắn bỗng nhúc nhích, hình như muốn mở mắt ra, nhưng vì quá mệt mỏi, lại ngủ đi.

Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, môi đặt lên mặt của Mạc Kỳ Hàn, hôn lên một giọt nước mắt này, sau đó ngồi dậy xuống giường, tối nay chen lấn ở bờ Tùng Giang thật lâu, trên người có chút ướt mồ hôi, vì vậy, liền mở cửa nhìn về phía Vô Giới Vô Cực, “Các ngươi giúp ta đổi chút nước nóng, ta cũng muốn tắm rửa.”

“Dạ, nương nương!”

Hai người đáp lời, nhanh chóng vào phòng mang thùng nước tắm đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã đổi nước nóng mới đưa vào, đóng kỹ cửa lui xuống.

Lăng Tuyết Mạn cởi quần áo, ngồi vào trong thùng tắm, thoải mái tắm rửa sạch sẽ, sau đó khi cầm lên áo lót chuẩn bị mặc thì động tác trên tay chậm lại, gương mặt lặng lẽ nóng bỏng, thân thể cứ như vậy trần truồng bò lên giường, nằm ở bên người Mạc Kỳ Hàn, từ phía sau ôm lấy hông của hắn, nhắm mắt lại ngủ say sưa.

Rất lâu không có ở hình dạng này ôm hắn ngủ, một đêm này, nàng ngủ rất bình yên, thậm chí trong giấc mộng, khẽ nghiêng khóe miệng, tràn ra nụ cười ngọt ngào.

Mà Mạc Kỳ Hàn theo thói quen tỉnh lại ở canh năm, vuốt vuốt mắt buồn ngủ, mới nhớ lại đây không phải là hoàng cung, không cần vào triều sớm, liền ngáp một cái chuẩn bị tiếp tục ngủ, cái tư thế này nằm cả đêm tất nhiên có chút cứng ngắc, liền lật người, mà một khắc sau, cánh tay liền cứng ở giữa không trung!

Tròng mắt nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân co rúc ở bên người hắn, đang ngủ ngọt ngào, Mạc Kỳ Hàn nhất thời có chút ngây ngốc, hắn một thân một mình ngủ một tháng, hiện tại đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một nữ nhân, trong đầu không khỏi…

Mâu thuẫn, do dự, ngừng một lúc lâu, Mạc Kỳ Hàn bĩu môi, nhấc chăn lên muốn đẩy Lăng Tuyết Mạn cách xa hắn một chút, tự mình ngủ yên, ai ngờ, tay vân vê góc chăn cứng lại, vả lại thân thể trong khoảnh khắc liền nổi phản ứng!

“Đáng chết, thế nhưng lại ngủ trần truồng!” Cổ họng Mạc Kỳ Hàn căng lên, ánh mắt không tự chủ từ cổ của Lăng Tuyết Mạn dời xuống dưới, da thịt như ngọc, ngực trắng như tuyết, bụng phẳng lì, xuống chút nữa…

“Nha đầu chết tiệt kia! Thế nhưng lại muốn dùng chiêu sắc dụ!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng nghiến lợi nhảy ra một câu, gương mặt tuấn tú nóng lên, kéo chăn, che lấp kín cảnh xuân trước mắt, sau đó quay lưng lại, cũng dời ra bên ngoài một chút, thở hổn hển.

Nhưng, lần này làm thế nào cũng ngủ không được gặp, tựa hồ toàn bộ mệt mỏi lúc trước đã biến mất, mà nới ấy của thân thể không những không hòa hoãn xuống, ngược lại bởi vì cảnh xuân kia mà càng ngày càng căng cứng, cơ hồ… Tình dục sẽ công phá lý trí!

“Ừ… Tình nhân…”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ưm, giọng kiều mỵ mềm yếu, mang theo một cỗ lười biếng, trong nháy mắt làm thân thể Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, một cử động cũng không dám.

Lăng Tuyết Mạn theo bản năng muốn ôm nam nhân của nàng, liền đưa tay đi ôm, ai ngờ, chỉ đụng vào trống không, trong mơ hồ giật mình, đột nhiên mở mắt ra, đợi nhìn đến sống lưng Mạc Kỳ Hàn, thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng thì thầm: “Thật may là vẫn còn, thật may, thật may…”

Nàng cho là hắn còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng dời thân thể qua, lại từ sau lưng vòng tay qua hông của hắn, dán thật chặt, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Nhưng, hành động này làm cơ thể Mạc Kỳ Hàn lập tức dấy lên lửa phỏng, thân thể thơm mềm kia… hai luồng đẫy đà chống đỡ của hắn lưng, thậm chí, nàng lại đặt bắp đùi trên người hắn, không biết là cố ý hay là vô ý, di động trên dưới…

“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng, trong mắt đã không khỏi khống chế sóng tình phun ra, toàn thân nóng ran, phía dưới nơi đó… cứng rắn như sắt… Hít một hơi lạnh, một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, không ngừng nghĩ tới hắn tuyệt không thể dễ dàng tha Lăng Tuyết Mạn như vậy, vì vậy, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại từ từ di động thân thể, muốn cách nàng xa hơn một chút, nhưng, đã đến cạnh giường, dời nữa, sẽ rơi xuống giường!

Mà hắn động nhẹ, lại làm Lăng Tuyết Mạn thức tỉnh, xoa mắt mấy cái, bò dậy, vừa nhìn, nhất thời kinh hô: “Ai nha, tình nhân sắp rớt xuống giường rồi!” Nói xong, vội nhấc chăn lên, ngồi chồm hổm trên giường, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, phí sức chín trâu hai hổ, dời thân thể to lớn của hắn vào bên trong, vừa dời, vừa cau mày, “Trời ạ, nặng như vậy!” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, đột nhiên trượt một vái, cả người nàng liền úp sấp trên người hắn!

“Ui da, bụng của ta!” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, bụng không biết bị cái gì cứng rắn đâm vào, thật là đau!

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn không giả bộ được nữa, dưới tình thế cấp bách lập tức mở mắt, “Mạn Mạn, bụng thế nào?”

“Đau…”

Lăng Tuyết Mạn nhe răng, từ trên người Mạc Kỳ Hàn trượt xuống, thuận miệng hỏi: “Trên người chàng mang chủy thủ sao?” Một tay sờ lên thân thể của hắn lục soát hung khí.

“Không có a, trẫm ngủ mang chủy thủ làm cái gì?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, đưa tay giúp Lăng Tuyết Mạn xoa bụng, nàng vuốt, hắn xoa, trong lúc giật mình, hai người ngẩng đầu lên, đồng thời trên má đỏ ửng, bởi vì hung khí đụng vào bụng nàng, chính là… cái vật cứng đó của hắn!

“Chàng… Chàng không phải là ngủ sao? Thế nào… A? Đúng rồi, làm sao chàng tỉnh rồi hả?” Lăng Tuyết Mạn mở miệng trước, hỏi xong mới đột nhiên nhớ lại cái vấn đề này.

Mạc Kỳ Hàn không được tự nhiên nghiêng nghiêng con mắt, nhưng, khóe mắt vẫn tránh không khỏi bộ ngực đung đưa kia, không cổ họng căng lên lợi hại, liền tránh nặng tìm nhẹ khụ hai tiếng nói: “Khụ khụ, trẫm vốn là bén nhạy, nàng kêu một tiếng, trẫm có thể không tỉnh lại sao?”

“A, ta, bụng của ta không đau, ngủ… Ngủ đi, chàng đi đến bên trong ngủ, chớ rớt xuống đất!” Lăng Tuyết Mạn 囧 lợi hại, không gặp hắn một khoảng thời gian, giờ phút này lại ngượng ngùng không dám nhìn hắn một cái, không tự chủ thấp đầu, cà lăm nói xong, liền chậm rãi nằm xuống, tim lại đập khẩn trương, nơi đó của hắn cứng quá, nói rõ hắn rất muốn… Sẽ không là…

Mạc Kỳ Hàn không nói một lời, cũng nhắm mắt lại đi ngủ.

Lăng Tuyết Mạn đợi một lát, không thấy nam nhân bên cạnh có bất kỳ hành động gì, âm thầm cắn môi, thừa dịp hiện tại hắn muốn, nàng nên bắt lấy cơ hội này… Vì vậy, mềm nhũn nói: “Tình nhân, chàng có thể ôm ta ngủ giống như trước đây hay không?”

Đợi rất lâu, rốt cuộc chờ đến trả lời, cũng là, “Không thể.”

Lăng Tuyết Mạn nhất thời đỏ mắt, giọng mũi rất nặng nói: “Tại sao? Ta biết rõ ta sai lầm rồi, chàng không cho ta cơ hội sửa lại sao? Chàng không để ý tới ta… ta cũng không để ý tới chàng, ta… ta trở về phòng ta đi!”

Dứt lời, mím miệng ngồi dậy, vén lên chăn liền bò xuống giường, nhưng, eo nhỏ nhắn lại bị một đôi bàn tay ôm lại, hơi dùng sức, liền kéo nàng trở lại, Mạc Kỳ Hàn thuận thế nghiêng người, đè nàng ở dưới thân thể, mắt tận trào gian tà nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm thấp, “Trẫm cho nàng cơ hội sửa lại, cởi áo trẫm ra, lấy lòng trẫm.”

“Ách… Ha ha, được.” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nở nụ cười, đưa tay cởi quần áo trong của Mạc Kỳ không chút nào ngượng ngùng lại cởi quần lót của hắn, ân cần cởi xuống, nhìn hắn lộ ra trọn vẹn thân thể to lớn cao ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng say lòng người, e lệ hôn lên môi của hắn, cổ của hắn, ngực của hắn, sau đó… Ngậm hắn…

Mạc Kỳ Hàn không nhịn được rên lên một tiếng, đè đầu Lăng Tuyết Mạn xuống, trên mặt tuấn dật tràn đầy ham muốn khó nhịn… lẩm bẩm, “Mạn Mạn, nàng thật là một tiểu yêu tinh…”

“Vậy chàng tha thứ cho ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kích động ngẩng đầu, vội mở miệng hỏi.

Mạc Kỳ Hàn nhíu nhíu mày, “Đây là hai việc khác nhau.”

“Ách… Vậy không phải ta cố gắng vô ích rồi sao?” Lăng Tuyết Mạn cúi xuống đầu, buồn bực vô cùng.

“Tiếp tục.” Mạc Kỳ Hàn thúc giục.

“Hừ, không, nếu chàng không tha thứ cho ta… ta liền không tiếp tục!” Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội ra điều kiện, mặc dù cơ hội thành công rất nhỏ…

Quả nhiên, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, “Ít uy hiếp trẫm đi!” Nói xong, nghiêng người, lại đặt nàng ở phía dưới, cũng nói: “Trẫm chủ động, càng không là vấn đề!”

Lăng Tuyết Mạn nhất thời kinh ngạc, “A, tình nhân…”

Môi bị chận lại, tư niệm đã lâu tràn đầy đánh tới, hôn kịch liệt như nắng ấm trong ngày hè, làm toàn thân người ta nóng lên, một đôi bàn tay vuốt ve đẫy đà trên người nàng, vật cứng của hắn chống đỡ trên hoa tâm của nàng, làm phía dưới nàng rất nhanh liền thấm ướt như mật ngọt…

Hắn đè nén tới cực hạn, nàng cũng bị hắn trêu đùa thở gấp liên tục, ôm cổ của hắn thật chặt, ưỡn người chuẩn bị tùy thời cho hắn đòi lấy… Hắn gầm nhẹ một tiếng, eo trầm xuống, tiến vào thân thể của nàng, kích tình ra vào…

Trời dần dần sáng lên, có mấy tia ánh mặt trời chiếu vào phòng, Lăng Tuyết Mạn mệt mỏi nhắm mắt, không nhớ rõ trong hơn một canh giờ hắn muốn nàng mấy lần, chỉ biết là hắn như sói đói nhiều ngày, tận tình ăn miếng thịt ngon là nàng, mang theo nàng bay trên thiên đường tình dục…

“Mệt mỏi sao?” Mạc Kỳ Hàn thở mạnh, vuốt sợi tóc ướt mồ hôi của Lăng Tuyết Mạn, khẽ hỏi.

“Ừ, mệt quá, thân thể sắp rã ra rồi.” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt lên, bĩu môi.

Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, uy hiếp, “Toàn bộ ba mươi mốt ngày, chia đều mỗi đêm một lần, nàng phải thiếu trẫm ba mươi mốt lần, đây mới là ba lần, nàng còn thiếu trẫm hai mươi tám lần, mà giờ đã mệt mỏi? Phải trả đủ a!”

“Ách…” Lăng Tuyết Mạn ngốc ra thật lâu, mới phản ứng kịp, vội nói: “Tại sao có thể tính như vậy chứ? Chàng… chàng không sợ chàng tẫn tinh mà chết à? Lại nói… lại nói một tháng còn có ba bốn ngày ta gặp nguyệt sự không thể làm chuyện ấy!”

Mạc Kỳ Hàn thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ừ? Vậy cho nàng giảm còn có hai mươi bốn lần, trẫm không sợ, trẫm từ từ đòi nàng, từ giờ trở đi, nàng ngoan ngoãn sống ở trong phòng cho trẫm, không cho bước ra cửa phòng một bước, trẫm sẽ phái người theo dõi nàng, đừng nghĩ trộm đi nữa, không có khả năng này rồi! Càng đừng nghĩ tới đi trêu chọc nam nhân!”

“À? Tình nhân, chàng…. chàng giam ta thật hả?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền luống cuống, vội ôm gáy Mạc Kỳ Hàn làm nũng: “Không cần được không? Ta biết lỗi, ta thề không bao giờ lừa chàng nữa, không bao giờ lén trốn đi nữa, không bao giờ giành tú cầu nữa… Tú cầu kia không phải do ta cướp, là chính nó bay tới nện vào trong ngực ta… ta đều không biết ta sẽ xui xẻo như vậy…”

“Kháng nghị không có hiệu quả!” Mạc Kỳ Hàn bắt lại cánh tay Lăng Tuyết Mạn, trực tiếp cắt đứt khiếu nại cùng bảo đảm của nàng, liếc mắt nhìn sắc trời, đứng xuống đất mặc quần áo, Lăng Tuyết Mạn vội đi theo xuống, dính lên thân thể hắn, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, “Tình nhân, tình nhân thân yêu, bỏ qua cho bảo bối Mạn Mạn đáng yêu nhất của chàng một lần đi! Van cầu chàng! Ta nguyện ý làm bò làm ngựa báo đáp chàng, được không?”

“Không được!”

Mạc Kỳ Hàn cắt đứt, cúi đầu ngó nhìn vết hôn trải rộng khắp người Lăng Tuyết Mạn, cười tà, “Nàng nếu nói thêm một chữ nữa, trẫm không ngại lại đòi nợ nàng thêm một lần!”

“Không cần! Ta bủn rủn toàn thân rồi!” Lăng Tuyết Mạn vội buông tay, kéo chăn qua trùm kín.

“Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn cười, tiếp tục mặc quần áo, mặc xong, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì, nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, dừng lại một chút, nói: “Mặc quần áo vào đi, buổi sáng không cần tắm rửa.”

“Hả? Không được, ta một thân như vậy, làm sao dám gặp người khác?” Lăng Tuyết Mạn cau mày, vén chăn lên, chỉ dấu vết trên người mình, chỉ chỉ nơi cổ, “Hơn nữa nơi này, người khác liếc mắt liền thấy được, cũng hiểu ta bị chàng ăn!”

“Nàng vào phòng trẫm, người nào không biết nàng sẽ bị trẫm ăn?” Mạc Kỳ Hàn ngây ra một cái, đi tới bên giường ngồi xuống, nghiêng người chạm khẽ môi Lăng Tuyết Mạn một cái, dịu dàng nói: “Ban ngày chịu đựng một chút, buổi tối hãy tắm rửa, mới vừa rồi trẫm nỗ lực lâu như vậy, cũng không thể lãng phí mầm móng, sinh thêm cho trẫm đứa bé được không?”

“À? Lại sinh nữa à? Không phải mới sinh sao?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền phàn nàn.

Mạc Kỳ Hàn hơi cau mày, “Đây cũng là chuyện ba năm trước, thừa dịp nàng bây giờ còn trẻ, chúng ta lại thêm một đứa, được không?”

“Ách… Ta bận bịu chăm con, không thể đi đâu, chàng cả ngày bận quốc sự, trước khi thành thân chàng đã đáp ứng ta, nói sẽ dẫn ta đi ra ngoài dạo, kết quả chàng ngày ngày bận rộn, ta ở kinh thành nhịn ba năm, mới ra ngoài một lần chàng đã tức giận, ta không cần sinh con!” Lăng Tuyết Mạn tức giận nghiêng cả mặt, ai oán nói.

Mạc Kỳ Hàn áy náy gật đầu, “Mạn Mạn, thật xin lỗi, trẫm quả thật bận quá, chuyện trẫm đáp ứng nàng sẽ không nuốt lời, như vậy đi, trẫm cùng nàng dạo một vòng cả Giang Nam rồi mới trở về, như thế nào?”

“Có thật không? Ha ha, thật tốt quá!” Lăng Tuyết Mạn lập tức hưng phấn, nắm chặt tay Mạc Kỳ Hàn, nhân cơ hội nói: “Ta đáp ứng sinh con, chàng không được nuốt lời nhé?”

Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, một lúc sau tức giận nói: “Được, một hồi lúc rửa mặt, lau cổ thôi. Ban ngày ở dịch quán, buổi sáng trẫm cùng Mộng Thanh phải đi ra ngoài một bận, nàng ngoan một chút, trông Hương nhi, biết không?”

Đồ ăn sáng trên bàn, Lăng Tuyết Mạn 囧cực độ! Từng ánh mắt xấu xa chế nhạo không ngừng quét về phía nàng. Dĩ nhiên, bọn họ không dám cười nhạo nam nhân của nàng, vì vậy, nàng thành đối tượng tiêu khiển lớn nhất! Mạc Kỳ Hàn hơi nghiêng con mắt, nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn khác thường, cau mày nói: “Nàng làm sao vậy? Là cảm lạnh rét run sao?” Nói xong, tay dò trên cái trán của nàng, lại để xuống, nói: “Dùng xong bữa, trở về phòng nghỉ ngơi một hồi.”

“Không phải, là bọn họ cười ta!” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, chỉ những người ngồi hai bên trái phải, buồn bã tố cáo.

“Khụ khụ, nương nương đa tâm, chúng thần làm sao dám cười nương nương đây?” Lâm Mộng Thanh nói rất nghiêm chỉnh. Lăng Tuyết Mạn ném chiếc đũa một cái, thở phì phò nói: “Phu quân chàng xem, yêu tinh cười nhiều nhất, hắn giễu cợt ta!”

“A? Mộng Thanh, xem ra đệ là ăn xong rồi, vậy đi ra bên ngoài đi!” Mạc Kỳ Hàn cười nhạt nói.

“Khụ khụ, còn chưa có xong, đệ tiếp tục ăn.” Lâm Mộng Thanh cười mỉa một tiếng, vùi đầu vội ăn, lại không nhịn được thầm nói: “Xem ra có tức giận bao nhiêu, cũng không chịu được nước mắt nữ nhân a! Nhanh như vậy liền giải quyết xong!” Một câu này nói ra, Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà, Mạc Nhã Phi, đến ba người Vô Cực ngồi ăn bên bàn nhỏ đều buồn cười lên, mắt càng thêm nhìn trên mặt Lăng Tuyết Mạn, tối hôm qua kinh thiên động địa…

“Ừ?” Mạc Kỳ Hàn dừng đôi đũa trong tay lại, mặt đen như than, “Đáng chết, người nào giải quyết xong người nào?”

Lâm Mộng Thanh bị kinh hãi run lên, ho khan, “Cái gì, đương nhiên là về tinh thần thì nương nương giải quyết xong Hoàng thượng, về cái phương diện kia, Hoàng thượng giải quyết xong nương nương…”

“Phụt ——” Tất cả mọi người không nhịn được phun cười!

Lăng Tuyết Mạn 囧, nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh, trong mắt bốc hỏa, hung tợn nói: “Lâm Mộng Thanh đáng chết, có muốn ta vạch trần đệ hay không?”

Mạc Kỳ Hàn nhịn không được, quét mắt lạnh về phía bốn phía, hiệu quả rất rõ rệt, mọi người liền lập tức ngậm miệng! Hơn nữa cười như không cười nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, nói rất có thâm ý: “Hôm nay trở về kinh đi, một lát cũng không cần đi nơi đó nữa!”

“À? Không được không được!” Lâm Mộng Thanh vừa nghe, cả kinh thất sắc, vội chắp tay nói: “Sư huynh, xin thương xót! Van huynh! Hoàng tẩu sư tẩu, là ta sai lầm rồi, xin bồi tội với tẩu!”

“Ừ, lời này còn được!” Mạc Kỳ Hàn thoả mãn gật gật đầu, gắp một chút thức ăn bỏ vào trong đĩa nhỏ trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Ăn đi, không được cả ngày chỉ lo chơi, chăm sóc tốt thân thể mới là quan trọng.”

“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn đáp lời, vùi đầu ăn.

Thấy hai người hòa hảo, mọi người lộ ra vui mừng.

Sau bữa ăn, Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh dẫn theo ba người Vô Cực ra cửa, để đám người Lăng Tuyết Mạn ở dịch quán.

Bên hồ Khúc Giang.

Trong thuyền hoa, Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh ngồi đối diện nhau, Tô Ngưng Yên ngồi ở sau đàn, chăm chú hát. Một khúc hát xong, tô Ngưng Yên nâng cầm lên, ngồi ở trên nệm, tay châm ba ly rượu, nâng một ly, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ngưng Yên kính hai vị công tử một ly!”

“Được.” Uống xong, Tô Ngưng Yên cười yếu ớt nói: “Hai vị công tử còn muốn nghe bài hát gì?”

“Mộng Kiều, chúng ta không phải tới nghe muội hát, muội biết mục đích của chúng ta là cái gì!” Lâm Mộng Thanh nói.

“A? Lâm công tử vẫn là dây dưa chủ đề trước, như vậy xin mời rời đi, Ngưng Yên chỉ chiêu đãi khách tới nghe hát, không tiếp những người không liên quan!” Tô Ngưng Yên cười nhạt.

Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày lại thật sâu, nhìn chằm chằm Tô Ngưng Yên, trầm trầm mở miệng, “Mộng Thanh, đệ xác định đây là muội muội ruột của đệ sao? Nữ tử lạnh lùng bất cần đời như vậy, sao xứng cho mẫu thân đệ lấy mạng bảo toàn?”

“Sư huynh…” Sắc mặt Lâm Mộng Thanh có chút tái nhợt, không tự chủ nắm chặt quả đấm, thấp giọng nói: “Không thể trách Mộng Kiều, khi đó nàng mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu.”

Trong mắt Tô Ngưng Yên mơ hồ hiện lên đau thương, chợt bưng một ly rượu lên, uống cạn.

Mạc Kỳ Hàn híp mắt, nhẹ cười một tiếng, “Mộng Kiều cô nương, mộng thanh khuyên nàng nhiều ngày không có kết quả, hôm nay ta tới không phải để khuyên nàng, mà là thông báo cho nàng một tiếng, sáng mai, chúng ta sẽ rời Kim Lăng, hôm nay nàng liền ở trên thuyền hoa này, buổi chiều ta sẽ phái thủ hạ tới đón nàng, nàng cùng Vãn Hồng Lâu không còn quan hệ nữa! Vô luận nàng nguyện ý hay không, nàng phải nhận thức đại ca Mộng Thanh, cũng phải cùng chúng ta đi đến kinh thành! Sau khi rời đi, nhớ, nàng không phải là Tô Ngưng Yên nữa, chỉ là Lâm Mộng Kiều!”

“Hoàng công tử, ngài quá ép buộc làm khó người khác rồi!” Tô Ngưng Yên liền biến sắc mặt, đột nhiên đứng lên.

“Mộng Kiều!” Lâm Mộng Thanh kinh hãi, vội trách mắng: “Không được nói với Hoàng công tử như vậy!”

Mạc Kỳ Hàn không kiên nhẫn nói: “Mộng Thanh, không sao, bây giờ đệ đi Vãn Hồng Lâu chuộc thân cho nàng đi, Vô Cực có đem theo ngân phiếu.”

“Không, sư huynh, đệ có thể nào muốn bạc của huynh?” Lâm Mộng Thanh vội vàng lắc đầu.

“Ít nói nhảm đi! Còn so đo với ta cái gì?” Mạc Kỳ Hàn lại mày nhíu sâu hơn, “Mau đi đi, buổi chiều ta còn phải dẫn chị dâu của đệ đi miếu Tống Tử Quan Âm dâng hương!”

“Ha ha, được, vậy đa tạ sư huynh!” Mặt Lâm Mộng Thanh giản ra, vén màn thuyền hoa đi ra ngoài.

Tô Ngưng Yên đứng một lát, có chút chán nản ngồi xuống, thì thào: “Tại sao còn phải tới nhận ta? Tại sao?”

“Thân nhân đoàn tụ, nàng không muốn sao?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

Tô Ngưng Yên ngẩng đầu, trong mắt phiếm lệ, nhìn Mạc Kỳ Hàn, tự giễu cười nói: “Mười tám năm rồi, hắn là thân nhân duy nhất của ta, hắntìm được ta, nhưng là… Nhìn hắn ăn mặc phú quý, mà ta là cái xuất thân gì đây? Một kỹ nữ hạ tiện nhất! Kinh thành… Ha ha, hắn nhận lại ta làm muội muội, đó chính là nhận sỉ nhục, hắn sẽ bị người đời cười nhạo châm chọc, ta không thể dát vàng cho đại ca, nhưng cũng tuyệt không muốn hắn bởi vì ta mà bị người đời khinh thị! Còn có đại tẩu, vừa là muội muội ruột của công tử, vậy nhất định là cũng người có thân phận bất phàm, sao có thể chấp nhận ta…”

“Mộng Kiều cô nương, đại tẩu của nàng sẽ không cười nàng!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, thì ra đây là lý do nàng không thừa nhận mình là Lâm Mộng Kiều.

“Làm sao có thể…” Tô Ngưng Yên vùi đầu vào giữa hai chân, ríu rít khóc ồ lên.

Mạc Kỳ Hàn giật mình trong chốc lát, từ trong tay áo móc ra một cái khăn gấm, đưa tới, “Mộng Kiều cô nương, lau nước mắt đi! Quên tất cả ở Kim Lăng, đến kinh thành, tất cả đều tốt!”

“Cám ơn… Cám ơn Hoàng công tử!” Tô Ngưng Yên nhận lấy khăn gấm, vừa lau lệ, vừa nói: “Xin hỏi Hoàng công tử, đại ca ta rốt cuộc làm cái gì ở kinh thành?”

Dịch quán.

Lăng Tuyết Mạn đã chờ một canh giờ, dần dần đứng ngồi không yên, trong lòng tính toán, hjoj đi ra ngoài là làm chuyện gì đây?

Nếu chỉ có Mạc Kỳ Hàn cùng bọn Vô Cực đi ra ngoài, nàng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lại có Lâm Mộng Thanh, thì không thể trách nàng suy nghĩ lung tung! Nguyên nhân là, Lâm Mộng Thanh bây giờ đang bị nàng hoài nghi lén đi thanh lâu!

Mà bây giờ, nhất định cũng ở thuyền hoa trên hồ Khúc Giang nghe mỹ nhân đánh đàn hát khúc, say hương dịu dàng!

Lăng Tuyết Mạn cảm giác trong lồng ngực mình đang phun ra tức giận, nhịn không được chạy về phía phòng của Mạc Nhã Phi, vừa vào cửa, liền nói: “Nhã Phi, muội đi theo ta!”

Mạc Nhã Phi đang trêu chọc Tích Hữu, nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: “Thế nào? Có phải hoàng huynh và Mộng Thanh trở lại hay không?”

“Không có, muội theo ta đi!” Lăng Tuyết Mạn không nói gì, liền kéo tay Mạc Nhã Phi đi ra ngoài, Mạc Nhã Phi nhìn thần sắc Lăng Tuyết Mạn không đúng, đành phải quay đầu lại phân phó nha hoàn: “Chăm sóc tốt thiếu gia!”

Trước cửa dịch quán có ám ảnh đứng cản, Lăng Tuyết Mạn trực tiếp tung một câu, “Cút ngay!”

Ám ảnh ngẩn người, Lăng Tuyết Mạn liền lôi kéo Mạc Nhã Phi ra khỏi dịch quán, hai ám ảnh kinh hãi vội âm thầm đuổi theo, chỉ sợ vị bà cô này chạy nữa, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà trong thuyền hoa, đối với lời hỏi thăm của Tô Ngưng Yên, Mạc Kỳ Hàn chỉ cười nhạt, “Mộng Kiều cô nương, đợi đến kinh thành, nàng sẽ biết.”

“Kinh thành… Dưới chân thiên tử… Ta trước kia cũng có khách đến từ kinh thành, nếu cùng các người đi kinh thành, nếu bọn họ nhận ra ta… thể diện của đại ca…” Tô Ngưng Yên khe khẽ cắn môi, trên khăn gấm dính đầy nước mắt.

Mạc Kỳ Hàn vuốt vuốt mi tâm, nghe nữ nhân khóc, hắn thật sự là rất phiền não, nhưng đây là em của Lâm Mộng Thanh, cho nên… Nhẫn nại nói: “Sẽ không, đến lúc đó thân phận của nàng là muội muội của Mộng Thanh, dù người khác nhận ra nàng, cũng không dám xác định Lâm Mộng Kiều chính là Tô Ngưng Yên!”

“Thật sao?” Tô Ngưng Yên chờ mong chờ hỏi hắn, “Đại tẩu thật sẽ tiếp nhận ta sao?”

“Sẽ.” Mạc Kỳ Hàn cười gật đầu.

Mặt Tô Ngưng Yên dần dần giản ra, cười dịu dàng trung mang theo rực rỡ, chống lại nụ cười nhẹ của Mạc Kỳ Hàn, trong mắt hiện lên ngượng ngùng, hơi hốt hoảng cúi đầu, châm hai ly rượu, nâng lên một ly, giọng nói mềm mại đáng yêu, “Hoàng công tử, mời uống rượu!”

“Được.” Mạc Kỳ Hàn tiện tay nhận lấy, cầm lên cạn sạch.

Tô Ngưng Yên bưng chén của mình lên, cạn sạch, trên hai gò má trắng nõn không biết bởi vì rượu, hay là bởi tâm tình, dần dần đỏ ửng, khẽ rũ con mắt, nhẹ giọng nói: “Đêm qua may mắn nhìn thấy tôn phu nhân, thật là xứng đôi cùng công tử!”

“Ha ha, phu nhân ta cùng Mộng Kiều cô nương tuổi tương tự, tính tình trực sảng, thường ngày chính là thích càn quấy một chút thôi, đợi các nàng gặp mặt, sẽ dễ dàng bắt chuyện.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười lên, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc bình minh khi Lăng Tuyết Mạn phí sức kéo hắn đến bên trong giường…

“A, vậy tối hôm qua cô gái đúng cùng tôn phu nhân, là đại tẩu của ta sao? Ta thấy được đại ca dắt tay của nàng.” Tô Ngưng Yên suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng vậy, đó chính là đại tẩu của nàng, là nữ nhân có tâm địa thiện lương, trước mắt bọn họ đã có một đứa con, tên gọi Lâm Tích Hữu!”

“Tích Hữu… Ha ha, Lâm gia chúng ta có hậu!” Tô Ngưng Yên cao hứng trở lại, môi đỏ mọng hơi vểnh, nghiêng đầu ngừng một lát, lại khẽ hỏi: “Như vậy công tử muốn dẫn tôn phu nhân đi miếu Tống Tử Quan Âm dâng hương, là… Là hiện tại dưới gối không con sao? Công tử rất ít thê thiếp sao?”

Mạc Kỳ Hàn nhẹ cong môi, nâng lên một nụ cười mê người, “Ha ha, ta chỉ có một phu nhân, không thiếp thất, có một trai một gái, là phu nhân sinh long phượng Thai, đi dâng hương, là do trên đường nghe dân chúng nói Kim Lăng có miếu Tống Tử Quan Âm rất linh, cho nên, muốn vào giúp vui, cũng cho phu nhân giải sầu.”

“Công tử không thiếp… là… là rất thích tôn phu nhân sao?” Tô Ngưng Yên cúi đầu, trong tay cầm chặt khăn gấm.

“Ta…”

Mạc Kỳ Hàn vừa động môi, định nói chuyện, lại nghe được bên ngoài tựa hồ vang lên xôn xao!

“Phu nhân! Công… Ngài… các ngài làm sao tới rồi hả ?”

“Phu quân đâu? Có phải ở bên trong hay không?”

Giọng của Vô Giới cùng Lăng Tuyết Mạn lần lượt lọt vào tai, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, vội vàng đứng lên, vừa sải bước tới cửa, mới định mở cửa, cửa đã ‘xoẹt’ một tiếng mở ra!

Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi xuất hiện!

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lăng Tuyết Mạn tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Kỳ Hàn, cắn răng chất vấn: “Chàng chính là đang bận chính sự ở chỗ này sao?”

“Mạn Mạn…”

Mạc Kỳ Hàn muốn giải thích, Lăng Tuyết Mạn cũng đã bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Tô Ngưng Yên đứng ở phía sau hắn, cười nhạo: “Lâm Mộng Thanh tiến cử ? Hắn ở đâu? Quả nhiên ánh mắt tốt! Tuyệt sắc nhất Kim Lăng, là so với hơn ta cùng Nhã Phi nhiều!”

Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, “Mạn Mạn, nàng nói lăng nhăng gì đó? Nàng ta là…”

“Là cái gì? Ta hiểu rõ, là bán nghệ không bán thân tâm sạch như đóa hoa sen phải không? Cho nên, trước mê hoặc một Lâm Mộng Thanh, hiện tại lại mê hoặc chàng!” Lăng Tuyết Mạn đau lòng cắt lời, hất tay áo lên liền muốn đi, dư quang khóe mắt lại liếc về khăn gấm quen thuộc trong tay Tô Ngưng Yên, trong mũi nhất thời chua xót, “Nhã Phi, khăn muội thêu cho Tứ ca muội, bị Tứ ca muội thương hương tiếc ngọc đưa người rồi!”

Người dân dần dần vây quanh, quơ tay múa chân nhỏ giọng suy đoán nghị luận, mặt Mạc Nhã Phi trắng như tờ giấy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngưng Yên, hồi lâu, môi run nói không ra một câu, trên đường, Lăng Tuyết Mạn đã nói toàn bộ cho nàng nghe, nàng vốn là không tin, hiện tại…

“Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, đưa tay muốn kéo Lăng Tuyết Mạn vào trong thuyền hoa giải thích, ai ngờ, Lăng Tuyết Mạn nhanh hơn hắn một bước, xoay người liền chạy!

“Mạn Mạn!”

Mạc Kỳ Hàn kinh hô một tiếng, vội vàng bỏ lại lời nói, “Vô Cực Vô Giới ở lại chỗ này chăm sóc tiểu thư, chờ cô gia trở lại!” Sau đó mũi chân điểm một cái, đuổi theo Lăng Tuyết Mạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.