Đêm vắng người.
Lăng Tuyết Mạn hỗn độn tâm tư, một chút cũng không có buồn ngủ.
Xuống thay quần ngoài, tắt nến, dựa vào đầu giường, từ trong tủ đầu giường
lấy ra sáo ngọc màu trắng Mạc Kỳ Dục đưa, nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo, cảm giác trơn trơn lạnh lạnh truyền vào đầu ngón tay cùng trong lòng bàn
tay, không hiểu sao làm cho tâm nàng dần dần yên tĩnh trở lại, thật lâu
chưa chạm vào cây sáo, từ khi nàng xuyên qua một năm, sau khi cha ghẻ bẻ gãy của nàng cây sáo, nàng không có tiền mua nổi một cây sáo.
Hiện tại nàng lại có cây sáo, hơn nữa còn là sáo ngọc màu trắng tốt như vậy, vuốt ve thân sáo, trong đầu bỗng dưng nhảy ra lời nói của Mạc Kỳ Diễn,
"Tiểu Thất càng ngày càng thích nàng." Ngón tay nhất thời run lên một
chút, tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, làm sao có thể chứ?
Dùng sức
lắc đầu, Lăng Tuyết Mạn xua đuổi lui ý nghĩ hỗn độn này, môi nhẹ nhàng
phủ trên sáo ngọc, mười ngón nhẹ chạm, môi đỏ nhẹ động, từng đợt tiếng
sáo du dương theo tràn ra bên môi, Lăng Tuyết Mạn hài lòng, âm thanh
thật là khá, quả thật là sáo tốt nha!
Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu
nhớ lại một chút các khúc nhạc nổi tiếng Trung Quốc, ai ngờ đang nhớ
lại, sau tấm bình phong vang lên tiếng bước chân, chớp chớp mắt, hoạt
bát cười, Lăng Tuyết Mạn lặng lẽ xuống giường, chân trần trụi, kiễng
chân lên, rón ra rón rén trốn đến sau bình phong, vụng trộm ngó đầu.
Nhưng mà, người nào đó còn nham hiểm hơn nàng, lực nghe đủ thính, thân mình
nhanh chóng lách ra, nhấn cơ quan khép vách tường lại, sau đó đi lên vài bước, đứng ở bên này bình phong, khóe miệng chứa đầy ý cười.
Lăng Tuyết Mạn mở to hai mắt nhìn trong chốc lát, cái gì cũng thấy không rõ, đang lúc buồn bực, cách bình phong vang lêmột tiếng ho khan nhè nhẹ n,
đôi mi thanh tú nhau một cái, lần rình coi thứ N của nàng lại thất bại!
Ảo não khẽ cắn môi, thân mình chuyển ra, mới muốn phát hỏa, bỗng dưng nghĩ đến chuyện ban ngày Mạc Kỳ Diễn ôm nàng, Tình nhân tai mắt nhiều, chỉ
sợ đã biết thừa!
Cảm thấy sợ, cơn tức sớm biến lên chín từng mây, lại thay gương mặt kiều mị, ngọt ngào khẽ gọi một tiếng, "Tình nhân!"
Sau đó hai tay vuốt ve bò lên sau gáy Mạc Kỳ Hàn, nhẹ nhàng nhảy lên, cả thân thể giống gấu Koala bám ở trên người Mạc Kỳ Hàn!
"Mạn Mạn,
không có việc gì mà ân cần, tức là trong lòng có chướng ngại. Những lời
này nói là có ý gì?" Hai tay Mạc Kỳ Hàn nâng cái mông xinh đẹp của Lăng
Tuyết Mạn, đi đến giường, mang ý cười thật sâu hỏi.
"Ách…" Khuôn
mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, dúi đầu vào ngực Mạc Kỳ Hàn, mồm miệng không
rõ nói lầm bầm: "Ta là thất học, không biết."
"Không biết? Hả?"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, vung cẩm bào, ngồi ở cạnh giường, đem Lăng Tuyết
Mạn đặt ở trên hai chân hắn, tay phải nâng cằm nàng, chế nhạo nói: "Mạn
Mạn nhà ta không phải tài nữ uyên bác sao? Tại sao lại thành mù chữ?"
Lăng Tuyết Mạn đối với chữ ‘Mạn Mạn nhà ta’ nghe hết sức là ấm lòng, ôm chặt cổ Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát hắn, làm nũng sẳng giọng: "Lúc trước nói không tính, hiện tại ta chính là thất học."
"Ha ha,
Mạn Mạn, thế nào, đêm nay nàng sao lại phá lệ, nhiệt tình với ta vậy? Có phải chột dạ không?" Mạc Kỳ Hàn cười hỏi, ánh mắt lóe ra, thu lại một
tia lãnh ý.
"Ta mới không có đâu, hừ, ta không để ý chàng, chàng
tức giận, ta nhiệt tình với với chàng, chàng lại không quen, vậy chàng
nói, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ?" Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên,
điểm nhẹ ở trên môi Mạc Kỳ Hàn một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn giận dỗi
nói.
Mạc Kỳ Hàn nặng nề cười, "Mạn Mạn, nếu không phải chột dạ, vậy sau này cứ như vậy, ta rất thích."
"Ách…" Lăng Tuyết Mạn líu lưỡi, "Không được, ta là nữ hài tử, phải rụt rè!"
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn chỉ lên cái mũi Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tuấn tú chìm
lỉm, "Nàng là nữ hài tử cái gì? Nàng là phu nhân bản công tử, rụt rè cái gì? Đối với phu quân ta không cần làm bộ rụt rè, nhưng đối với nam nhân khác, đến tay cũng không thể chạm vào, nhớ kỹ câu này, nam nữ thụ thụ
bất thân! Lại tùy tiện ôm người khác nữa, hoặc là để cho người khác ôm
nàng, bản công tử không tha cho nàng! Hừ, càng không tha cho nam nhân
dám xâm phạm nàng!"
"Ách!" Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, đầu lưỡi cũng líu lại, "Chàng… chàng cũng biết?"
"Vô nghĩa, nếu muốn không người biết, trừ khi không làm! Nghĩ rằng rừng
phong không ai, liền dám không kiêng kị?" Trong mắt Mạc Kỳ Hàn xẹt qua
từng trận lãnh ý, một đôi mắt chim ưng u ám sâu không thấy đáy.
Lăng Tuyết Mạn trắng nhợt mặt, sợ hãi nhìn Mạc Kỳ Hàn, trong bóng đêm, mặc
dù thấy không rõ mặt hắn, nhưng trên người hắn phát ra hàn ý mãnh liệt
như vậy, nàng sợ hãi, nhẹ nhàng cắn môi, nói nhỏ: "Tình nhân, chàng,
chàng đừng tức giận được không? Ta, ta không có ôm Nhị Vương gia, là hắn ôm ta, ta đẩy không ra, nhưng không còn gì khác nữa, thật sự, chàng
cũng không cần giận hắn được không? Chuyện tình cảm không có đúng với
sai, hắn chỉ là nhất thời xúc động, huống hồ hắn lại không biết sự tồn
tại của chàng."
"Nhưng hắn rõ ràng biết nàng là Vương phi của Tứ đệ hắn!" Mạc Kỳ Hàn cắn răng, tay không khỏi nắm chặt.
"Tứ đệ hắn đã chết!" Lăng Tuyết Mạn run lên một cái, nhỏ giọng nhắc nhở.
Bàn tay Mạc Kỳ Hàn nắm chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú một mảnh sương mù, gần
như có chút không khống chế được gầm nhẹ: "Đã chết thì thế nào? Hắn còn
muốn xóa hôn ước của nàng cùng Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, đổi thành Mạc Kỳ Diễn hắn sao? Cũng đừng có mà nghĩ! Cho dù về sau Hoàng Thượng đồng ý
cho nàng tái giá, cũng phải tới hỏi ta, xem ta có đồng ý hay không!"
"Thông dâm tình nhân, chàng, chàng rốt cuộc là ai vậy? Chàng có thể lớn hơn
Hoàng Thượng sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to đôi mắt.
Mạc Kỳ Hàn hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, trả lời: "Đừng hỏi, tin ta là được."
"Ta, ta tin chàng, nhưng chàng thật sự không nên trách Nhị Vương gia, hắn đã giúp ta rất nhiều rất nhiều, nếu hắn có chuyện gì, lương tâm của ta sẽ
bất an! Quan trọng là, ta thích ai, mà không phải là ai thích ta, chàng
nếu muốn an tâm, nên làm ta yêu nàng sâu đậm mới đúng, chàng tên ngu
ngốc này!" Lăng Tuyết Mạn bởi vì khẩn trương quá, đầu lưỡi không ngừng
líu lại, rốt cục cũng bật ra được một câu cuối!
"Sao? Dám nói ta
ngu ngốc? Ta cứ cho là nàng yêu ta, ai biết nha đầu chết tiệt nàng sẽ có tâm địa gian xảo như vậy, dám đi trêu chọc Nhị Vương gia!" Mạc Kỳ Hàn
ngẩn người, tiện đà càng nói càng tức, bàn tay to nâng cái mông Lăng
Tuyết Mạn thuận thế thưởng nàng một cái tát.
"A!"
Lăng
Tuyết Mạn hét thảm một tiếng, vội xoa xoa mông của nàng, kêu khóc nói:
"Lại đánh ta! Chàng lại đánh ta! Chàng đối với ta không phải là cái mặt
hung dữ, thì là cái mặt lạnh lùng, ta không thèm yêu chàng!"
"Nàng lặp lại lần nữa!" Mạc Kỳ Hàn trợn trừng mắt, chế trụ cổ tay Lăng Tuyết
Mạn, lạnh lùng nói: "Ta không có ôn nhu nhẫn nại của lão Nhị, cũng không có lãng mạn săn sóc của lão Ngũ, càng không có sáng sủa đầy sức sống
của lão Thất, bọn họ có thể quang minh chính đại ban ngày cùng nàng đối
mặt, người người mang địa vị thân vương, dưới một người trên vạn người,
mà ta chỉ là một nam nhân không nhìn thấy mặt chiếm đoạt nàng, từ đáy
lòng nàng không vừa mắt ta, đúng không?"