Mạc Kỳ Diễn đi rồi, Lăng Tuyết Mạn ở trong phòng suy nghĩ thật lâu.
Nếu nói là nghĩ cái gì, nàng cái gì cũng không có nghĩ ra, chính là ngồi
ngơ ngác, giương mắt nhìn một chỗ bất động, không nói chuyện.
Xuân Đường Thu Nguyệt lo lắng chờ ở trong sân, đi qua đi lại.
Thấy Mạc Ly Hiên đi tới, hai nha hoàn ngẩn ra, bước lên thỉnh an.
"Mẫu thân đâu?"
"Hồi tiểu Vương gia, Vương phi ở trong phòng."
"Ừ."
Mạc Ly Hiên lòng đầy tâm sự, đẩy cửa vào, ngồi xuống đối diện Lăng Tuyết Mạn.
"Mẫu thân đang suy nghĩ gì? Là về phụ vương à?"
Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhìn Mạc Ly Hiên nhìn hồi lâu, đột nhiên cười, thản nhiên nói: "Không có gì."
"Mẫu thân, tình cảm của người lớn Hiên nhi không hiểu, phụ vương bảo con
khuyên nhủ ngài, con cũng không biết là chuyện gì, nhưng con không muốn
miễn cưỡng mẫu thân, mẫu thân thích cái gì, không thích cái gì, tất cả
đều do mẫu thân quyết định. Phụ vương là người tốt, Hiên nhi luôn luôn
kính trọng phụ vương, nếu phụ vương không vui, Hiên nhi chắc chắn đau
lòng, nhưng nếu mẫu thân không vui vẻ, Hiên nhi cũng không muốn như vậy, vì vậy, Hiên nhi cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, tất cả
đều do chính các ngài giải quyết." Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng nói.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn Mạc Ly Hiên, thật lâu không nói một câu. Đứa
nhỏ này trưởng thành sớm, có vẻ như cái gì cũng không biết, lại tựa hồ
như cái gì cũng biết.
"Mẫu thân, đừng khóc."
Mạc Ly Hiên
lấy khăn, đứng lên, đi qua bàn xoa mặt Lăng Tuyết Mạn, lau nhẹ nước mắt
trên má cho nàng, ánh mắt chăm chú, như nam tử trưởng thành, trách nhẹ:
"Mẫu thân mỗi ngày phải thông suốt phóng khoáng, khóc không tốt cho thân thể, về sau không được khóc nữa."
"Ách" Lăng Tuyết Mạn hỗn độn, cà lăm nói: "Hiên nhi, con, con không giống con ta, mà như là…"
"Giống cái gì?" Mạc Ly Hiên vừa lau vừa hỏi. (lau nước mắt mà sao lâu thế)
"Giống phụ thân ta." Lăng Tuyết Mạn buồn bực nói.
Nghe vậy, Mạc Ly Hiên ngừng tay, nhìn Lăng Tuyết Mạn gần trong gang tấc,
khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, rầu rĩ nói: "Con vốn là không phải con trai
của ngài, ngài có thể sinh ra con lớn như con sao?"
"Ách…" Lăng Tuyết Mạn càng thêm hỗn độn, không hiểu ngửa đầu nói: "Hiên nhi, con không muốn nhận ta làm mẹ sao?"
Vừa ngửa đầu, Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng phát hiện, nàng ngồi, Mạc Ly Hiên
đứng, cao hơn nàng rất nhiều, nếu là hai người đều đứng thẳng, Mạc Ly
Hiên cũng đã đến cằm nàng.
"Không có." Mạc Ly Hiên nhè nhẹ trả
lời một câu, tiếp tục lau một giọt nước mắt cuối cùng trên má Lăng Tuyết Mạn, mới ngồi trở lại chỗ cũ, nói tiếp: "Ngài là mẫu thân của con a,
sao con lại không nhận thu mẫu thân đâu?"
"Ha ha, Hiên nhi, tuy
rằng ta lớn hơn con, nhưng ở đây vẫn luôn là con chiếu cố ta, ta giống
như thật vô dụng, thật không phải là một mẫu thân đủ tư cách, con cẩn
thận săn sóc như vậy, về sau chờ con thành thân, Vương phi của con sẽ
được hưởng phúc!" Lăng Tuyết Mạn thở dài.
Mạc Ly Hiên nhẹ cau
mày, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc một hồi lâu, không cười cũng không giận, giọng điệu thật bình thản lên tiếng: "Mẫu thân, con không
cần ngài chiếu cố, con là nam tử, tuổi cũng không nhỏ, mà mẫu thân tuổi
lại nhỏ, nên con chiếu cố mẫu thân, mẫu thân chỉ cần mỗi ngày vui vẻ
sống, con đây liền vui vẻ, đây mới là công lao lớn nhất của mẫu thân. Về sau cho dù con thành thân, tình cảm của con đối với mẫu thân sẽ như
trước không thay đổi, phụng dưỡng mẫu thân cả đời, chiếu cố mẫu thân cả
đời."
“Hiên nhi!”
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nóng lên, thì
thào gọi một tiếng, đưa tay cầm tay Mạc Ly Hiên, trong lòng cảm động
không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nước mắt lại nhịn không được
tràn mi, một giọt một giọt dừng ở trên bàn, Mạc Ly Hiên khẽ nhấp môi,
lại cầm khăn, lúc này đây đi tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi cong thân mình, vì nàng lau lệ, không vui nói, "Mẫu thân, không phải mới vừa nói
sao? Không được khóc nữa, Hiên nhi thích nhìn bộ dáng mẫu thân vui vẻ
cười to, như vậy mẫu thân rất đẹp, vừa khóc liền biến dạng!"
"Ừ ừ, ta không khóc nữa, khóc nữa con liền phạt ta." Lăng Tuyết Mạn hít hít mũi, ngây ngốc cười.
"Phạt mẫu thân cái gì?" Mạc Ly Hiên lộ ra tươi cười.
"Phạt ta hầu hạ con rửa chân." bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra nụ cười, "Như thế nào?"
Mạc Ly Hiên ngẩn người, rồi sau đó cười khẽ lên, "Được, vậy Hiên nhi ghi nhớ, đến lúc đó mẫu thân không được chối."
"Không có, lừa ai cũng không thể lừa con phải không?" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cười nói.
"Ha ha." Mặt Mạc Ly Hiên giãn ra, trên mặt nồng đậm ý cười, khuôn mặt này
giống Mạc Kỳ Diễn tám phần, so với Mạc Kỳ Diễn hơn vài phần tàn nhẫn
cùng tâm cơ, đây là hoàn cảnh thay đổi tính cách, mà những thứ này chỉ
nhằm vào người khác, ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lại vĩnh viễn đều là
một gương mặt cười hồn nhiên.
"Ha ha, có một đứa con ngoan như
con, giống phụ vương con nói, ta lờ lớn!" Lăng Tuyết Mạn vui vẻ xoa bóp
gò má Mạc Ly Hiên, hoạt bát nháy nháy mắt.
Tròng mắt Mạc Ly Hiên
xoay một vòng, giảo hoạt nói: "Mẫu thân, ngài có vẻ rất thích nhéo mặt
con a, vậy con có thể nhéo mặt của ngài sao?"
"Hả? Ha ha, có thể a, có cái gì mà không thể?" Lăng Tuyết Mạn nói xong đưa mặt tới.
Mạc Ly Hiên mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng đụng mặt Lăng Tuyết Mạn, đầu ngón
tay có chút run, trên mặt không hiểu sao nóng lên, không có nhéo, chính
là động tác đụng chạm rất nhẹ, rồi sau đó nhanh chóng thu tay về, cười
nói: "Mẫu thân, con không nhéo, con luyện công sức lực lớn, sợ nhéo đau
mẫu thân."
"Hì hì, không thể nhéo ta đau, bằng không ta không quản được nước mắt." Lăng Tuyết Mạn trêu, nghiêng người ngửa đầu cười nói.
"Vương phi, nô tài xin cầu kiến!"
Tiếng đập cửa vang lên, giọng nói của quản gia cũng theo đến.
Hai người nhìn nhau, Mạc Ly Hiên nói: "Vào đi."
Quản gia tiến vào, khom người mà nói: "Nô tài ra mắt tiểu Vương gia! Tham
kiến Vương phi! Mới vừa rồi Ngũ Vương gia phái người đưa tới một quyển
nhạc phổ cho Vương phi!"
"Ngũ Vương gia? Đưa nhạc phổ cho ta?" Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên.
"Vâng."
Quản gia hai tay dâng một cái hộp gấm màu đỏ, Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, tò
mò mở ra, chỉ thấy một quyển sách có bìa tinh mĩ nằm ở bên trong, cầm
lên, mở ra, Mạc Ly Hiên nhìn lại, vừa thấy, kinh ngạc nói: "Đúng là bản
viết tay!"
"Ách!" Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, tùy tiện lật vài
tờ, bản viết tay thì như thế nào? Đáng tiếc nàng một chút cũng không
biết! Cổ đại cùng hiện đại cách xa vạn dặm a!
Mạc Ly Hiên cầm quyển nhạc phổi từ tay Lăng Tuyết Mạn, liếc nhìn, không tự chủ nhẹ nhíu mày, lại không nói lời nào.
Lăng Tuyết Mạn mặc dù xem không hiểu, cũng không dám nói sợ người ta nhìn ra khác thường, để tránh làm cho người sinh nghi, nàng không biết xem nhạc phổ, sẽ làm sao có thể thổi sáo?
Ngũ Vương gia đánh ghét, đem sách đến thử thách nàng rồi!
Vừa nghĩ như thế, đối với Mạc Kỳ Lâm chẳng những không có cảm kích, còn buồn bực!
"Quản gia, phái người báo cho Ngũ Vương gia, nói nhạc phổ ta nhận, cám ơn ý tốt của hắn."
"Vâng. Vương phi."